Ý kiến này của Chu Hân Minh hoàn toàn chỉ là nói đùa với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình vẫn chưa nảy sinh quan hệ với nhau, sao nói tới chuyện con cái được chứ!
Chu Hân Minh cũng không còn cách nào cả, mới nói như thế. Đợi Chu Hân Minh nói xong, ngay cả Chu Hân Minh cũng cảm thấy đề nghị này của cô quá hoang đường rồi. Chu Hân Minh nói xong, lại thở dài nói tiếp:
- Em chỉ là tiện miệng nói đại thế thôi, em làm gì có cách nào đâu chứ, lần này em thật sự không giúp được anh rồi!
Diệp Lăng Phi mặt mày ủ rũ, bất lực thở dài nói:
- Hân Minh, anh thật sự không biết làm thế nào cả, đều tại Tiêu Vũ Văn tiểu nha đầu đó hại anh cả, em nói chuyện tới nước này rồi, anh có thể làm gì đây?
- Em cũng không biết, từ từ nghĩ cách đi!
Chu Hân Minh đứng dậy, nói:
- Ngủ trước đã, từ từ rồi nghĩ cách sau!
Tới lúc này. Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể chấp nhận như thế mà thôi.
Cả đêm không có lời gì để nói, mãi tới sáng sớm hôm sau, ngay lúc Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh còn đang ôm nhau ngủ say, một chiếc taxi đỗ ngay trước cửa biệt thự. Bạch Tình Đình có vẻ mệt mỏi bước xuống khỏi xe, cô đẩy cửa sắt của biệt thự chầm chậm bước vào.
Trương Vân vừa dậy xong, cô thấy Bạch Tình Đình từ ngoài bước vào. Trương Vân vội vàng chạy lên, đưa tay đỡ lấy hành lý giúp Bạch Tình Đình, vội vàng nói:
- Cô về rồi!
- ừm!
Bạch Tình Đình có chút mệt mỏi nói:
- Trương Vân, chồng tôi có nhà không?
- Ông chủ đang ngủ ạ!
Trương Vân nhấc hành lý đi sau lưng Bạch Tình Đình lên lầu. Bạch Tình Đình để Trương Vân xách hành lý tới phòng ngủ của cô trước, cô lao thẳng tới phòng ngủ của Diệp Lăng Phi.
Bạch Tình Đình gõ gõ cửa phòng Diệp Lăng Phi, nhưng không có tiếng động gì cả. Bạch Tình Đình liền đưa tay đẩy cửa ngó vào, thấy phòng Diệp Lăng Phi trống trơn, không có một ai.
Bạch Tình Đình ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Anh ấy lại đi đâu rồi? Bạch Tình Đình sớm như vậy về nhà cũng chỉ vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình thấy từ khi xa Diệp Lăng Phi xong, trong lòng cô càm thấy trống rỗng, tựa như thiếu mất vật gì rất quan trọng bên cạnh cô vậy.
Bạch Tình Đình không tìm thấy Diệp Lăng Phi ở phòng của Diệp Lăng Phi, đột nhiên nghĩ tới phòng của Chu Hân Minh. Theo Bạch Tình Đình thấy. Diệp Lăng Phi chắc đang ở phòng của Chu Hân Minh.
Bạch Tình Đình bỗng nảy ra một ý nghĩ xấu. Cô định dọa cho hai người Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh một trận. Thế là cô khẽ khẽ bước tới trước phòng Chu Hân Minh. Cô vừa định đẩy cửa bước vào thì cửa phòng đã mở ra. Diệp Lăng Phi vội vội vàng vàng lao ra ngoài.
Diệp Lăng Phi không ngờ Bạch Tình Đình lại đứng trước cửa. Hắn đang vội lao tới phòng vệ sinh. Đợi lúc lao ra, mới phát hiện Bạch Tình Đình đứng trước cửa, vừa định chạy chẳng ngờ lại lao thẳng vào người Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình bị dọa tới mức hét lên. Cô ngã ngửa về phía sau. Diệp Lăng Phi phản ứng rất nhanh, đưa tay ôm Bạch Tình Đình vào lòng.
- Giật cả mình. Tình Đình, sao em về mà không nói gì vậy!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình xong, liền nói:
- Lần sau, không được làm thế này nữa nhé, ai da, anh không nói với em nữa, anh phải đi vệ sinh đã, khó chịu quá!
Diệp Lăng Phi nói xong, liền buông tay ôm lấy Bạch Tình Đình ra, vội vàng lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Đơi lúc Bạch Tình Đình phản ứng lại. Diệp Lăng Phi đã lao vào nhà vệ sinh rồi. Bạch Tình Đình miệng lầm bầm nói:
- Anh ấy thật là...!
- Tình Đình, cậu về rồi à!
Chu Hân Minh vừa nghe thấy tiếng kêu của Bạch Tình Đình liền vội vàng mặc quần áo vào chạy ra cửa phòng. Sau khi nhìn thấy Bạch Tình Đình, Chu Hân Minh thấy có chút ngại ngùng nói:
- Tớ... hôm qua tớ có... có chút chuyện tìm... anh ấy, liền... liền quay về ở!
- Hân Minh, cậu định nói gì thế, thật là, đây không phải là nhà cậu sao, sao lại có chuyện mới về ở chứ!
Bạch Tình Đình cười nói:
- Hân Minh, cậu đừng nghĩ linh tinh nữa, tớ vừa xuống máy bay xong, tớ đi tắm trước đã, mệt chết được, đợi lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nhé, cậu không biết tớ có bao nhiêu chuyện hay muốn kể với cậu đâu!
Bạch Tình Đình xoay người, bước thẳng về phòng của cô. Chu Hân Minh nhìn dáng bộ Bạch Tình Đình rời đi, cô liền thở dài một hơi. Tuy Bạch Tình Đình đã nói trước. Bạch Tình Đình sẽ chia sẻ Diệp Lăng Phi với cô, nhưng, Chu Hân Minh cử cảm thấy có chút tội lỗi. Cô cũng không ngủ được nữa rồi, dậy và thu dọn thôi.
Diệp Lăng Phi thoải mái bước từ phòng vệ sinh ra. Bạch Tình Đình đột nhiên xuất hiện thực sự khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy rất vui, Diệp Lăng Phi thầm nghĩ đợi lát nữa tìm Bạch Tình Đình nồng nhiệt một trận, mấy ngày hôm nay không gặp Bạch Tình Đình, cũng thấy nhớ Bạch Tình Đình rồi. Hắn vừa bước tới trước phòng, đầu hắn liền đổ rầm một cái. Trương Lộ Tuyết còn đang ở trên tầng ba đó, nếu để Bạch Tình Đình thấy Trương Lộ Tuyết thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Diệp Lăng Phi lúc này mới giống như kiến đốt mông, không biết nên giải quyết thế nào. Vừa hay Chu Hân Minh vừa rửa mặt xong, đang định quay về phòng, Diệp Lăng Phi vội vàng kéo Chu Hân Minh vào phòng, đóng cửa lại, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Hân Minh, nhanh lên, mau nghĩ cách giúp anh đi?
- Nghĩ cách gì chứ?
Chu Hân Minh không biết Diệp Lăng Phi đang nói tới cái gì, cô bước tới tủ quần áo của mình, lật lật tìm quần áo, mở miệng nói:
- Lát nữa em còn phải đi làm nữa, hôm nay là thứ hai, có bao nhiêu việc cần em xử lý, vụ án tối qua còn chưa biết thế nào đây, trời, sẽ bận lắm đây!
- Hân Minh, em không cảm thấy lần này sẽ xảy ra chuyện sao?
Diệp Lăng Phi bước tới phía sau Chu Hân Minh, nhỏ giọng nói:
- Trương Lộ Tuyết còn đang ở trong biệt thự đó, nếu để Tình Đình thấy thì mọi chuyện hỏng bét!
Chu Hân Minh tay cầm một chiếc áo sơ mi cộc tay, bước tới bên giường, thay đồ ngủ, vừa mặc áo vừa nói:
- Chuyện này do anh gây ra, em không giúp được anh đâu. Tốt nhất là em không nên tham gia vào, nếu em mà tham gia vào, không chừng Tình Đình sẽ trách tội cả em nữa!
- Hân Minh, em không thể thấy chết không cứu, nếu Bạch Tình Đình cãi nhau với anh, sau anh biết làm thế nào đây!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Chu Hân Minh nói:
- Em mau nghĩ cách đi!
- Em nói rồi, em không có cách nào cả!
Chu Hân Minh cau mày, nói:
- Mọi ngày anh có nhiều ý kiến lắm mà, sao giờ không có cách nào sao!
- Anh biết làm thế nào đây, anh đâu biết sáng nay Tình Đình sẽ về, anh nghĩ ít ra chiều nay Tình Đình cũng mới vê!
Diệp Lăng Phi ũ dột nói:
- Lần này phiền phức thật rồi. À. Hân Minh, hay em cản Tình Đình lại, anh tìm cơ hội đưa Trương Lộ Tuyết về nhà!
- Chuyện này khó lắm. Tình Đình cũng không phải ngốc, sao không cảm thấy được chứ!
Chu Hân Minh nói:
- Lần này, em thật sự không gúp được anh đâu, anh tự tìm cách đi!
- Hân Minh, nghĩ cách đi!
Diệp Lăng Phi cầu xin Chu Hân Minh, nói:
- Hay là, em và Tình Đình ở trong phòng nói chuyện đi, chẳng phải có rất nhiều chuyện để nói sao, anh có thể nhân lúc thần không biết quỉ không hay đưa Trương Lộ Tuyết về, Hân Minh, lần này, dù bất kể thế nào em cũng phải giúp anh chứ!
Chu Hân Minh bị Diệp Lăng Phi ép quá không còn cách nào, cô cắn chặt môi, nói:
- Được, thế em sẽ cố gắng làm, còn được hay không, em không bảo đảm đâu đó, đừng tới lúc đó lại tìm em!
- Hân Minh, anh biết em tốt nhất mà, nào, thơm cái!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa thom lên môi Chu Hân Minh một cái. Chu Hân Minh đẩy Diệp Lăng Phi ra, nói:
- Đừng đùa nữa, để em mặc quần áo đã, nếu không, sao em đi tìm Tình Đình được chứ!
- ừ!
Diệp Lăng Phi gật đầu lia địa.
Chu Hân Minh thay đồ xong, cô nghĩ phải dùng cách gì để lôi kéo Bạch Tình Đình đây. Chu Hân Minh và Diệp Lăng Phi vừa bước ra khỏi phòng liên nghe thấy tiếng kinh ngạc của Bạch Tình Đình từ phía nhà tắm vọng ra:
- Sao cô lại ở đây?
Diệp Lăng Phi nghe xong câu này của Bạch Tình Đình, đầu hắn lại đổ rầm một cái, trong lòng thầm nghĩ: Không phải chứ, chẳng lẽ Trương Lộ Tuyết bị Bạch Tình Đình nhìn thấy, ông trời của con ơi, ông đừng đùa với con thế chứ, tim con không tốt đâu, thế này con sẽ đau tim chết đó!
Chu Hân Minh cắn chặt môi, nhìn sắc mặt trắng bạch của Diệp Lăng Phi, cô khẽ nói:
- Xảy ra chuyện rồi, giờ ai cũng chẳng giúp anh được, anh mau nghĩ cách đi giải quyết đi!
- Anh... biết giải quyết thế nào đây, nhanh qua xem đi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa bước về phía nhà tắm, ngay trước cửa nhà tắm. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình đã thay xong áo ngủ, trong tay đang cầm chiếc khăn tắm, đứng trước cửa nhìn vào phòng tắm. Thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện. Bạch Tĩnh Đình liền nhìn Diệp Lăng Phi, bực bội nói:
- Chuyện gì thế này?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn, liền thấy Trương Lộ Tuyết trên người mặc chiếc áo ngủ từ phòng tắm bước ra, chiếc áo ngủ đó là chiếc áo màu trắng tối qua Diệp Lăng Phi đưa cho Trương Lộ Tuyết, mái tóc thẳng mượt của Trương Lộ Tuyết xõa xuống vai, cô còn đang lau lau mái tóc ướt của mình, đứng trước cửa phòng tắm, thấy khuôn mặt trắng bạch của Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết cười nói:
- Diệp Lăng Phi, anh giải thích với vợ anh đi, em lên lầu trước đây, à, nhớ tí nữa đưa em về đó!
Trương Lộ Tuyết nói xong, liền bước qua giữa ba người, bước thẳng lên lầu, sắc mặt Bạch Tình Đình rất khó coi, hai mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bạch của Diệp Lăng Phi, đợi lời giài thích của Diệp Lăng Phi.
“Làm thế nào đây, làm thế nào đây?” Trong chốc lát, đầu Diệp Lăng Phi đưa ra cả N những lí do, nhưng đều bị hắn xua đi, lúc này, hắn phải tìm một lí do nào đó khiến Bạch Tình Đĩnh không hề nghi ngờ mới được, lí do này còn phải khiến Bạch Tình Đình có thể chấp nhận được.
Diệp Lăng Phi có chút loạn rồi, chuyện đột ngột xảy ra thế này, Diệp Lăng Phi căn bản không có thời gian để nghĩ. Diệp Lăng Phi trong lòng thấy rất loạn, hắn bước tới trước mặt Bạch Tình Đình, cười nói:
- Bà xã, chuyện này Hân Minh cũng biết, có thể nói chỉ là một chuyện hiểu lầm thôi, anh lập tức sẽ giải thích với em, có điều trước khi giải thích, anh có chuyện cần làm trước đã!
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi nói Chu Hân Minh cũng biết chuyện này, cô liền giật mình, nghi ngờ hỏi:
- Rốt cục chuyện này là thế nào?
Ngay lúc này, Diệp Lăng Phi bỗng cắn chặt môi, như đã hạ quyết tâm, hay tay hắn ôm lấy eo Bạch Tình Đình, bước nhanh về phía phòng hắn.
Chu Hân Minh thấy phản ứng này của Diệp Lăng Phi, hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: “Không lẽ anh ta định...”