Diệp Lăng Phi nói như vậy không hề sai, hành nghề báo chí nhất định phải nhớ nguyên tắc xác minh biện tập tin tức rồi mới được công bố ra ngoài. Tin tức về Trương Lộ Tuyết được đăng trên “Báo buối sáng của thành phố Vọng Hải”, đây là tờ báo dành cho dân chúng thành phố Vọng Hải có hàng trăm nghìn người đọc mỗi ngày, sao có thể bổ phong tróc ảnh (cực nhanh, bắt gió đuổi ảnh) mà đăng tin như vậy. Bài viết lá cải về Trương Lộ Tuyết nằm trong mục giải trí của “Báo buổi sáng của thành phố Vọng Hải”, tuy người viết bài đã nói đây là tin tức sưu tầm được internet, nhưng chỗ chú thích lại ở nơi ít quan trọng, nếu như người đọc nhìn kỹ rất dễ không để ý đến. Điều càng làm cho người khác căm phẫn là sự dối trá của bài viết này rất dễ làm khiến cho người đọc cảm thấy đó là sự thực.
Trương Lộ Tuyết rất tức giận việc người viết bài không chịu trách nhiệm, cô thở hổn hển nói:
- Em vừa gọi điện thoại cho tòa soạn của “Báo buổi sáng của thành phố Vọng Hải”, mấy người bên đó lại nói thác là tổng biên tập không có ở đây, phải đợi tổng biên tập trở về mới có thể xử lý chuyện này. Đây không phải là trả lời cho có lệ sao, hừ, tại sao tòa soạn báo có thể tùy tiện đặt điều về người khác như vậy, em sẽ đi mời luật sư khởi tố cái tòa soạn báo đó, em phải đòi lại danh dự cho mình.
Diệp Lăng Phi để tờ báo xuống, hắn cầm cốc nước lên vừa định uống thì phát hiện ra trong cốc chẳng còn giọt nào. Diệp Lăng Phi đứng dậy, cầm cốc đi đến chỗ máy đun nước.
- Lộ Tuyết, anh thấy chúng ta nên đến nơi đó xem tình hình thế nào, dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi, không bằng qua bên đó nói chuyện với mấy người trong tòa soạn báo, tiện thể tìm hiểu xem ai là người đã viết bài báo kia!
- Vậy cũng tốt!
Trương Lộ Tuyết tức giận thở phì phì nói.
- Em sẽ hỏi thẳng vào mặt tên đã viết bài này, hỏi hắn từ đâu mà có mấy tin tức này, lại dám nói em gặp gỡ một người đàn ông bí ẩn, hắn lấy chửng cử...
Trương Lộ Tuyết chưa nói hết câu đã thấy Diệp Lăng Phi đứng ngay trước mặt mình, cô không nói tiếp đoạn sau nữa, chỉ đánh trống lảng:
- Em sẽ hỏi hắn, hắn dựa vào cái gì mà nói mấy bức ảnh này là của em, chả lẽ hắn không biết cái gọi là Photoshop sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thôi thôi, được rồi, Lộ Tuyết, em đừng tức tối nữa, bây giờ chúng ta qua đó đi!
Tòa soạn báo “Báo buổi sáng của thành phố Vọng Hải” tọa lạc tại một tòa nhà năm tầng nằm về góc phí đông bắc của sân Nhân Dân. Phía bên ngoài tòa soạn có mấy chiếc xe để đi phỏng vấn, thi thoảng thấy có người ra vào tòa soạn. Báo buối sáng của thành phố Vọng Hải ra đời vào năm 1960, tiền thân là “Nhật báo Vọng Hải”, cơ quan ngôn luận của chính quyền thành phố. Đến năm 1980, tòa soạn“Nhật báo Vọng Hải” chia làm hai bộ phận, một bộ phận chuyên môn phụ trách là cơ quan ngôn luận của các ngành chức năng vẫn gọi là“Nhật báo Vọng Hải”; bộ phận còn lại thì có khuynh hướng phản ánh đời sống nhân dân trờ thành “ Vọng Hải tào báo”( Báo buổi sáng của thành phố Vọng Hải).
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết dừng xe trước cửa tòa soạn “Báo buổi sáng của thành phố Vọng Hải”. Vừa xuống xe, Trương Lộ Tuyết không đợi Diệp Lăng Phi, thở hồng hộc xông vào tòa soạn báo.
- Tôi muốn gặp tổng biên tập của các người!
Trương Lộ Tuyết đi vào trong đại sảnh tầng một, nói với cô nhân viên tiếp tân.
- Xin hỏi cô đã hẹn trước với tổng biên tập chưa?
- Không có!
Trương Lộ Tuyết nói rằng.
- Cô nói với tổng biên tập của cồ rằng, tổng giám đốc tập đoàn Tân Á Trương Lộ Tuyết muốn gặp ông ta, nếu ông ta không muốn gặp tôi thì ông ta cứ chờ đó mà nhận trát hầu tòa đi!
Trương Lộ Tuyết dù sao cũng là tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, chì cần nói ra cái tên này cũng đủ dọa chết người. Cô tiếp tân vừa nghe đây là tổng giám đốc tập đoàn Tân Á cũng hơi hoàng hốt, tập đoàn Tân Á hùng mạnh cỡ nào a, ở thành phố này ai mà chẳng biết đến tập đoàn Tân Á chứ. Cô nhân viên không dám chần chừ, vội vàng nói:
- Tổng giám đốc Trương, cô chờ tôi một lát để tôi gọi điện cho tồng biên tập!
Trong lúc nhân viên tiếp tân gọi cho tổng biên tập tòa soạn thì Diệp Lăng Phi cũng đi vào bên trong, hắn tiện tay lấy ra một điếu thuốc, đang định châm lửa thì bị một viên bảo vệ ngăn lại. Người bào vệ không hề khách khí nói:
- Tiên sinh, nơi này không cho phép hút thuốc.
- Ai nói tôi muốn hút thuốc, lẽ nào tôi không được nhét thuốc là vào trong miệng sao?
Diệp Lăng Phi cất bật lửa vào trong người, cố ỷ gây sự.
- Làm sao thế, tôi làm vậy không được sao, ai nói tôi hút thuốc ở đây. Anh đúng là đồ có bệnh, tôi không hút thuốc, anh lại bảo tôi hút thuốc, chẳng trách tòa soạn báo của các anh chỉ viết toàn những thứ nhãng cuội, đúng là nơi chuyên đổi trắng thay đen mọi việc.
Tên bảo vệ này đêm qua vừa mới cãi nhau với bà vợ, hôm nay đi làm trong hoàn cảnh tâm trạng rất phiền muộn. Hắn ta thấy ngữ khí của Diệp Lăng Phi bất thiện, rõ ràng là tới đây để gây chuyện, lập tức sắc mặt trầm xuống, nói:
- Anh làm như vậy cũng không được, phiền anh đi ra bên ngoài!
Nói xong, tên bào vệ kia chạy tới kéo Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi sao có thề để tên đó động đến mình được, hắn vung tay một cái, làm cho tên bão vệ loạng choạng suýt ngã. Tên bảo vệ bị chọc giận, trợn trừng mắt, quát lớn:
- Mày muốn làm gì, có phải cố ý đến đây sinh sự không?
- Chính xác, mày nói đúng đấy, tao cố ý đến đây để gây chuyện!
Diệp Lăng Phi khoanh tay cười nói:
- Sao thế, không phục à, không phục thì lại đến đây đánh tao!
- Tao...
Tên bảo vệ kia tuy hai mắt mở trừng trừng nhưng hắn ta cũng không dám manh động. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nếu mày không dám đánh tao thì để tao đi lên vậy!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi lên tầng trên, tên bảo vệ thấy thế vội vàng chạy tới, giữ chặt cánh tay của Diệp Lăng Phi, phẫn nộ quát:
- Mày không được đi lên trên!
- Tao có đi lên hay không thì liên quan gì đến mày, hừ, tao nói cho mày biết, nếu không phải ở chỗ bọn mày có kẻ chọc tới tao, thì dù bọn mày có mời thì tao cũng không thèm đến đâu!
Diệp Lăng Phi nói xong, dùng sức vung tay gạt tên bảo vệ ra, làm cho hắn ta té lăn trên mặt đất. Lúc này, hai người bảo vệ khác cũng nghe tiếng động mà chạy tới, Diệp Lăng Phi phẫn nộ quát:
- Tất cả không được động đậy, nếu như bọn mày chạy tới tao lập tức phế hết tất cả ngay tại đây!
Ngay sau đó, Diệp Lăng Phi dùng tay phải hùng hổ đập lên quầy tiếp tân, nói với cô nhân viên còng đang trò chuyện điện thoại:
- Cô bảo với thẳng tổng biên tập của các cô cút xuống đây cho tôi, nếu như trong vòng một phút nữa mà hắn không chịu lãn ra đây thì hôm nay ta sẽ đập nát tòa soạn báo của các người, mk, đúng là chì giỏi bắt nạt người khác!
Diệp Lăng Phi hét lớn một tiếng dọa cho mọi người trong đại sảnh sợ hết hồn. Thật sự không ai ngờ lại có người chạy đến tòa soạn báo để gây chuyện, hai nhân viên bảo vệ thấy tình huống như vậy cũng không dám tiến tới, một người len lén bấm điện thoại gọi cho cảnh sát. Ngay trong lúc người đó còn đang gọi điện thoại. Diệp Lăng Phi đã bước nhanh tới, đoạt lấy điện thoại.
- F*ck, mày còn dám gọi cảnh sát à, không phải là chán sống rồi chứ?
Gã bào vệ thấy bộ dạng dọa người của Diệp Lăng Phi, hắn không dám nói thêm câu nào nừa mà ngầm đánh mắt ra hiệu với tên còn lại đang ở bên đối diện. Tên bảo vệ hiểu ý kia nhẹ nhàng vòng ra sau lung Diệp Lăng Phi đi tới định đánh lén từ phía sau. Diệp Lăng Phi nghe được tiếng bước chân, ngay khi tên kia bảo vệ còn chưa kịp động thii. Diệp Lăng Phi bồng nhiên quay người lại, tay phải kẹp đầu tên định đánh lén, quát lớn:
- Còn muốn đánh lén tao à, mày cũng không muốn sống đúng không
Lần này cồ gã bào vệ bị kẹp chặt khiến hắn trợn ngược cà hai mắt, thiếu chút nừa là tắt thờ rồi.
- Có chuyện gì ờ đây vậy?
Lúc này, một người đàn ông trung niên béo mập bước ra từ trong thang máy, ông ta đeo kính, bụng to như bà bầu.
- Tồng biên tập, chính bọn họ đang tìm ngài ĩ
Cô nhân viên tiếp tân vội vàng nói.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy chính chủ đã đi ra, lập tức thả lỏng tay, buông tên bào vệ suýt bị chết ngạt ra. Diệp Lăng Phi chinh trang lại y phục, cười ha ha, nói với người đàn ông kia:
- Ông chính là tổng biên tập à, hình như chúng ta đã gặp nhau ở chỗ nào rồi phải?
- Gặp nhau ờ đâu, tôi không quen biết anh!
Ông tồng biên tập quan sát đánh giá Diệp Lăng Phi hồi lâu, sau đó lắc đầu bảo:
- Quả thực tôi không nhận ra anh, không biết các anh đến đây có chuyện gì?
- Dù thế nào chúng ta cũng là bạn cũ mà, sao ông có thể khồng quen tôi được chứ?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nhung ngẫm lại thì cũng đúng thôi, ông là quý nhân mà, sao có thề nhận ra tôi được chứ. Không sao cà, nếu ông không nhớ rõ tôi, đê hôm nào tôi dẫn một đám huynh đệ đến nhà ông làm khách, để bọn họ ờ lại nhà ông nửa năm, tôi nghĩ lúc đó ông có thể nhớ kỹ tôi đó!
Những lời này của Diệp Lăng Phi làm ông tồng biên tập biến sắc, muốn dẫn một đám người đến nhà minh ờ nửa năm, cái này không phải là muốn lấy mạng mình sao?
- VỊ tiên sinh này, anh không nên càn quấy như thế nừa, đây là tòa soạn báo, nếu anh còn tiếp tục gây chuyện nừa thì tôi sẽ phái báo cảnh sát đó!
Ông tổng biên tập nói xong liền quay sang bảo ba nhân viên bão vệ:
- Mau mời vị tiên sinh này ra ngoài, nếu như hắn ta tiếp tục gây chuyện thì chúng ta báo cảnh sát.
Nói xong, ông ta nhìn sng Trương Lộ Tuyết, vé mặt đồi sang nét tươi cười mến khách, nói:
- Tồng giám đốc Trương đúng khồng, xin thử lỗi, vừa lúc tôi có việc phải đến chỗ chính quyền thành phố, cô cũng biết đấy. Không thì để hôm nào chúng ta lại nói chuyện tiếp?
- Hôm khác nói chuyện tiếp à?
Diệp Lăng Phi trợn mắt quát,
- Ông muốn chờ tới hôm nào vậy?
Ống tồng biên tập nghe vậy, lại thấy ba tên bảo vệ đứng tại chỗ không nhúc nhích, ông ta hơi giận dữ nói:
- Các cậu có chuyện gì vậy?
Ba tên bào vệ có khổ mà không dám nói, nhất là cái tên vừa bị Diệp Lăng Phi kẹp cổ, đối với Diệp Lăng Phi có chút úy kị, không dám tiến lên. Nhung tổng biên tập đã nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể tuân theo thôi, đây là chuyện liên quan đến miếng cơm manh áo mà. Ba người cắn răng bước tới, khi bọn họ vừa tới gần Diệp Lăng Phi thì nghe thấy Diệp Lăng Phi cười lạnh, uy hiếp:
- Tồng biên tập tiên sinh, nếu như bây giờ ông đuồi tôi ra ngoài thì ông sẽ khóc để mong tôi trở lại đó.
- Buồn cười, cậu nghĩ minh là ai chứ!
Ông tổng biên tập cũng cười lạnh đấp,
- Tôi không sợ uy hiếp của cậu đâu, hiện giờ tôi không rảnh để nói chuyện phiếm với cậu, tôi phải đến chỗ chính phủ đê gặp trưởng ban Trương của ban tuyên truyền!
- Ừ, được lắm, không càn ông mời nừa, tôi tự đi ra là được!
Diệp Lăng Phi quay sang nói với Trương Lộ Tuyết.
- Lộ Tuyết, chúng ta đi!
Trương Lộ Tuyết chẳng hiểu cái gì cả, cô cũng không biết trong rốt cuộc trong hồ lô của Diệp Lăng Phi bán thuốc gì. Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi đến đây gây sự, chã hiếu náo loạn kiều gì mà kết thúc nhanh như vậy rồi bây giờ chán chường rời đi, quá thật quá mất mặt. Tuy vậy Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói muốn đi, cồ cũng khồng nhiều lời, chi là cảm giác thật mất mặt, hùng hổ tới nhung lại tiu nghỉu trở về.
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết đang đi ra ngoài, chợt nghe tên tổng biên tập kia hừ lạnh nói:
- Những kẻ rỗi hơi càng ngày càng nhiều a! / '
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết vừa ra khỏi tòa soạn báo, Trương Lộ Tuyết thở hồn hển, tức giận nói:
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc thì anh muốn làm gì, anh xem chúng ta bây giờ đi, thật mất mặt quá!
- Ai nói như vậy, việc này còn chưa kết thúc đâu?
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, bấm số của ai đó. Trương Lộ Tuyết không biết Diệp Lăng Phi định gọi cho ai, chỉ nghe Diệp Lăng Phi nói với người kia:
- Thế này là sao vậy, “ Báo buồi sáng cùa thành phố Vọng Hãi” quà thực quá vô lý, không chỉ đưa tin tin tức sai sự thật, hơn nừa khi chúng tôi đến phản ánh với tông biên tập còn bị bọn họ đuổi ra ngoài, cái này thực là quá đáng. Tôi vẫn luôn cho rằng các nhân viên ở tòa soạn là những người rất hiêu đạo lý, thế nhung tòa soạn ờ thành phố Vọng Hải quả là đám thổ phi đó, nhất là tòa soạn “ Báo buồi sáng của thành phố Vọng Hải” thật là quá dọa người rôi, ống phải quan tâm đến vấn đề này đó, nếu không thì thành phố có thể sẽ bị rối loạn, dù có nói như thế nào.......
Trong lúc Diệp Lăng Phi đang gọi điện thoại, tên tổng biên tập và ba gã bão vệ cùng nhau đi ra, bọn họ đứng ngay trước cửa tòa soạn, tên tồng biên tập cố ý lớn tiếng nói:
- Từ nay các cậu phài chú ỷ vào, không thề tùy tiện để người khác đến đây quậy phá, nếu có mấy ké lưu manh thích đến đây gây rối thì phải lập tức báo cho cảnh sát, để cảnh sát xử lý chuyện này. Lần này đến chỗ chính quyền thành phố tôi sẽ chuyện ngày hôm nay ở đây với trường ban Trương của ban tuyên truyền, từ nay về sau phải nghiêm khắc xử lỷ những kẻ đến đây gây sự.
Tên tổng biên tập rố ràng là cố ỷ nói đề cho Diệp Lăng Phi nghe được, ba gã bảo vệ thì phối họp gật đầu lia lịa. Tên tổng biên tập lên một chiếc xe Toyota màu trắng, rời khôi tòa soạn. Tống biên tập vừa đi khỏi, ba gã bảo vệ đứng ờ trước cửa, châm thuốc cho nhau, cố ỷ nói mấy lời châm chích. Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại xong khồng hề sốt ruột muốn rời đi, tựa người vào cửa xe, cũng lôi thuốc ra hút. Trông bộ dạng thản nhiên của Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết thấy rất tức giận.
Cô nhìn Diệp Lăng Phi, oán giận nói:
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh muốn làm gì vậy. Đến tòa soạn tìm tổng biên tập để tính toán sồ sách là do anh đề xuất, vừa nãy đại náo một phen ở trong đó cũng là anh, bảo đi về cũng là anh nốt. Bây giờ thì anh lại naồi đây hút thuốc, rốt cuộc anh tính thế nào nói cho em một chút.
- Tính toán cái gì cơ?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.
- Tính toán cái gì ư?
Trương Lộ Tuyết bị những lời này cùa Diệp Lăng Phi làm cho mụ mị cả đầu óc, nhất thời không có phản ứng gì cà, chỉ ngơ ngần đứng nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Lộ Tuyết, tạm thời chúng ta cử đứng chờ ở đây đã, đó là dự đinh của anh!
- Em thực sự bị anh làm cho tức chết rồi!
Trương Lộ Tuyết hiểu ra đầu đuôi, cô buồn bực nói:
- Vậy anh quậy phá ở đây cả nửa ngày làm gì, anh thích thì cứ ở đây để người ta chê cười đi, em không muốn bị bẽ mặt đâu. Em sẽ về tập đoàn, tìm luật sư kiện cái tòa soạn này!
Trương Lộ Tuyết định lên xe thì bị Diệp Lăng Phi kéo lại, hắn cười nói:
- Lộ Tuyết, em đừng sốt ruột, sắp có trò hay để xem đó!
- Là người khác xem chúng ta diễn trò thì có!
Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói.
Diệp Lăng Phi không tranh luận tiếp với Trương Lộ Tuyết nừa, hắn lại tựa vào thành xe nhàn nhã hút thuốc. Trương Lộ Tuyết cũng không có biện pháp gì, đành phải đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi.
Khoảng chừng năm sáu phút sau, một chiếc Toyota màu trắng vội vàng phóng về phía này. Chiếc xe vừa dừng lại, tên tồng biên tập ban nãy nhảy ngay ra khỏi xe, sợ hãi chạy tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi là kẻ có mắt như mù, mong ngài không nên tức giận!
- Tôi có tức giận gì đâu, loại người vô lại như tôi bị đuổi ra ngoài là rất bình thường mà!
Diệp Lăng Phi nói xong bỗng dung ngồi xồm xuống, nói:
- Ai ôi, vừa nãy tôi đứng lâu quá, chân tôi đâu quá, có lẽ phài ngồi xổm một lát!
Diệp Lăng Phi vừa ngồi xuống, tên tồng biên tập cũng ngồi xuống theo, nhung mà do quá to béo nên ông ta ngồi xuống rất khó khăn, tuy vậy ông ta vẫn cố gắng ngồi xuống. Nhìn bộ dạng tên tổng biên tập khổ sở đến mức nhe răng nhếch miêng, Trương Lộ Tuyết không nhịn được muốn phì cười. Trương Lộ Tuyết thầm buồn bực, tên tổng biên tập này có phải nước vào đầu rồi không, rõ ràng mới vừa rồi còn quắc mắt lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Phi, lúc này cô cám thấy hình như đây không phải là ông tổng biên tập khi nãy, sao lại khách khí với Diệp
Lăng Phi như vậy.
Đương nhiên Trương Lộ Tuyết không rõ những mối quan hệ trong chuyện này, cuộc điện thoại vừa rồi của Diệp Lăng Phi gọi đến cho một nhân vật quan trọng ờ Bắc Kinh, người kia tuy trong lòng hiểu rõ đề nghị cúa Diệp Lăng Phi không quá cấp bách nhưng vẫn gọi điện thoại hỏi hỏi thăm một chút. Rất nhanh, cấp trên gọi điện đến chủ quản các phòng báo chí, tạp chí, truyền thông các loại của ban tuyên truyền làm cho trưởng ban Trương của ban tuyên truyền thiếu chút nữa bị dọa chết ngất, ông ta vội vàng gọi điện thoại cho tên tổng biên tập tên Lỷ Quân kia, chửi mắng dạy dồ cho Lỷ Quân một trận. Lỷ Quân vừa hiêu được chuyện gì xảy ra, lập tức bỏ ngay cuộc hẹn với trưởng ban Trương, vội vội vàng vàng lái xe quay về.
Lỷ Quân rút một điếu thuốc, đưa cho Diệp Lăng Phi, cười lấy lòng, nói:
- Mời ngài hút thuốc!
- Không thấy tôi vừa hút một điếu sao?
Diệp Lăng Phi tức giận nói.
- Dạ dạ, xin lỗi, xin lỗi!
Lý Quân bị Diệp Lăng Phi nói như vậy, không hề dám nói một lời oán hận, trên mặt ông ta vẫn duy trì nụ cười như cũ, lập tức nhét điếu thuốc vào miệng, vừa định châm lửa chợt nghe Diệp Lăng Phi bảo:
- Này này, ồng đã lớn tuồi như vậy rồi, sao cà một chút kiến thức thông thường cũng không hiểu sao? Ông không biết hút thuốc rất nguy hại đến sức khỏe à, nhất là người hút thuốc gián tiếp lại còn nguy hiêm hơn, ông hút thuốc ngay trước mặt tôi, cái này không phải là định để tôi hít khói thuốc của ông sao? Thôi quên đi, ông thích thì cử hút, tôi đi về trước đây!
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng lên. Lý Quân thấy vậy vội vàng rút điếu thuốc trong miệng ra, đứng lên cùng Diệp Lăng Phi, vé mặt áy náy, nói:
-Xin lỗi, xin lỗi ngài!
Diệp Lăng Phi liếc nhìn hắn, nói:
- Ừ, ông béo này xin lỗi coi như cũng thành khẩn, tôi đây sẽ tính sổ với ông vậy!
Diệp Lăng Phi nói xong lại tiếp tục ngồi xồm. Lý Quân thấy như vậy cũng đành cắn răng mà làm theo, vừa ngồi xuống đã cảm thấy thân thể khó chịu muốn phát khóc.
Diệp Lăng Phi làm bộ nhưkhong thấy gì cả, nói:
- Ngài tổng biên tập, ông...
- Tôi tên là Lỷ Quân, anh cử gọi Lý Quân là được rồi!
Người đàn ông cuống quỹt nói,
- Ngài xung hô như vậy tôi không dám nhận!
- Được rồi, gọi tên của ông thì có vẻ chúng ta cũng thân nhau đây, tính tôi rất thích kết bạn đó!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa vương tay phải, cố ý vỗ vỗ thật mạnh vào vai của Lý Quân. Lỷ Quân đau đến mức nhe răng nhếch miệng, cảm thấy thân thể rất đau nhung lại không dám thê hiện ra, còn phài cười bồi. Lúc này Lỷ Quân quã thực là ngoài cười nhung trong không cười, không phải ông ta không muốn cười nhung thật sự là không cười nồi.
- Lỷ Quân, tòa soạn báo cùa ông rốt cuộc là làm cái gì vậy, sao dám đăng bài viết lung tung thế hà?
Diệp Lăng Phi bắt đầu hạch tội,
- Người ta là tồng giám đốc ciia tập đoàn Tân Á đấy, bây giờ danh dự của cô ấy bị tờ báo của ông hùy hoại mất rồi, ông tính xử lý chuyện này như thế nào đây?
- Tôi sẽ...!
Lý Quân còn chưa nói được ba chứ, đột nhiên Diệp Lăng Phi đứng lên, lấy tay chỉ chỉ ba gã bào vệ đang đứng ngoài cửa, bào:
- Này, ba người các anh lại đây!
Lỷ Quân thấy Diệp Lăng Phi đứng lên, ông ta cũng đứng dậy. Vừa ngồi xuống một chút đầ lại đứng lên vài lần như vậy, Lý Quân cảm giác như đang bị hành xác. Thế nhung Lỷ Quân cũng khồng dám tô ra oán giận, lúc này ông ta đem toàn bộ sự tức giận đồ lên đầu ba tên bảo vệ kia, quát lớn:
- Ba cậu còn đứng ở đó làm gì, mau tói đây đi!
Ba tên bão vệ đã sớm nhìn thấy ngài tổng biên tập của mình lái xe trờ về, chỉ là ba người
Nàu vân chưa minh bạch tông biên tập của minh bị làm sao, đang yên đang lành tự dung lại tôn kính Diệp Lăng Phi như vậy. Ba người đang đứng ở cửa mà bàn luận thì nghe thấy lãnh đạo gọi minh, ba người không dám chậm ữễ vội vàng chạy tới.
Lúc này Diệp Lăng Phi lại tiếp tục ngồi xổm. Lỹ Quân thấy như vậy, trong lòng thầm than thở: "Mẹ ơi, tên sắp này hành hạ con đến chết rồi!"
Tuy vậy ông ta cũng không có cách nào cả, cũng đành ngồi xổm theo. Ba gã bão vệ thấy tình hình như vậy, thầm nhũ đến cà lãnh đạo của mình đã ngồi xổm xuống rồi, chúng ta đây cũng phải ngồi theo thồi. Kết quả là ba nhân viên bào vệ đó cũng ngồi bắt chước hai người kia ngồi xồm.
Diệp Lăng Phi nói với ba gà bão vệ rằng:
- Ba người các anh thật là, làm bảo vệ cũng không xong, lẽ nào các anh chưa được trải qua khóa huấn luyện?
"Làm bảo vệ thì liên quan quái gì đến huấn luyện?"
Ba người thầm nhũ như vậy nhung không dám nói ra. Bọn họ đều không ngốc, có thể nhìn ra, đến lãnh đạo cũng phải tôn kính người đàn ông này, càng không cần nói về ba tên bảo vệ tép riu như mình.
- Làm bão vệ trước tiên phái được huấn luyện thật tốt, nếu không có người đến quậy phá, các anh sẽ không đối phó được!
Diệp Lăng Phi nói,
- Điều này rất quan trọng, khi chúng ta ngồi xồm thế này, đó cũng là một cách huấn luyện, nó sẽ giúp rèn luyện cơ đùi cùa các ạnh, cơ đùi được.......
Diệp Lăng Phi nói liền một mạch hơn mười phút. Lý Quân và ba tên bảo vệ cũng phải ngồi xồm mà nghe hắn nói. Ba gã bào vệ thì còn đỡ một chút, dù sao bọn họ cũng còn tré, thân thể lại không béo, nhưng Lỹ Quân thì không được như thế, ông ta cảm thấy bắp chân mình bị chuột rút rồi, quả thực là nhức nhối muốn chết, nhưng Lỹ Quân không dám nói ra, sợ người đàn ông có bối cảnh thâm hậu này nổi giận.
Trương Lộ Tuyết vẫn quan sát mấy người Diệp Lăng Phi và Lỷ Quân đứng lên rồi lại ngồi xuống liên tục mấy lần. Trương Lộ Tuyết cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, rốt cuộc ban nãy Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho ai, sao lại hiệu quà lớn như vậy?
Diệp Lăng Phi chỉ muốn chinh Lý Quân một trận, thấy Lỷ Quân không thể tiếp tục được nừa. Diệp Lăng Phi mới nói:
- Được rồi, tôi nghĩ hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, tôi còn có chuyện phải đi trước!
Diệp Lăng Phi đứng dậy. Lý Quân thấy Diệp Lăng Phi đứng lên, ông cũng muốn đứng lên, nhung chỉ khẽ động một chút đã cảm giác đôi chân đã không còn do minh chỉ huy nữa, thoáng cái đã té lãn ra đất. Ba gã bào vệ vội vàng chạy tới đỡ Lỷ Quân dậy. Lỷ Quân vừa đứng lên lập tức đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Ngài đi sao?
- Sao thế, nếu tồi không đi thì ông còn muốn mời tồi uống trà à?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Nếu như anh thích, tôi muốn mời anh đến phòng làm việc của tôi ngồi chơi một lát!
Lỷ Quân tươi cười nói.
- Tới phòng làm việc của ông à?
Diệp Lăng Phi cười nhạt một tiếng nói,
- Tôi không dám đâu, tôi sợ ông lại viết xấu về tôi một trận thì tôi đây xong đời mất!
- Tôi biết là do tôi sơ suất nên mới dẫn đến việc xuất hiện thông tin sai lệch như vậy, tôi thay mặt tòa soạn gửi lời xin lỗi chân thành đến tồng giám đốc Trương!
Lỷ Quân vội vàng đáp.
- Xin lỗi thì có tác dụng sao?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh nói,
- Nói thật với ông, hôm nay tôi cố ý đến đây đề gây sự với mấy người, nếu trong hôm nay ông có thể xử lý hậu quả làm tôi hài lòng, chuyện này coi như chấm dứt, nếu không ông cử chờ mà cút khỏi đây đi!