Hoàn cảnh sinh trưởng của Đình Đình và Vũ Văn không giống nhau, bố mẹ của Vu Đình Đình đều là giáo viên, tuy nói bố mẹ Vu Đình Đình quản giáo Vu Đình Đình rất nghiêm khắc, nhưng chỉ là đôn thốc về mặt học tập, trong cuộc sống, bố mẹ Vu Đình Đình luôn dành cho Vu Đình Đình sự thương yêu vô hạn, có thể nói từ nhỏ Vu Đình Đình đã sống trong một gia đình hạnh phúc, bố mẹ hòa thuận, có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, tính cách của cô cũng là loại tính cách rất dễ tiếp xúc.
So với sự hiền dịu lương thiện hiểu lòng người của Vu Đình Đình, Tiêu Vũ Văn độc đoán độc hành thậm chí có chút tranh giành hiếu thắng, đây hoàn toàn là do từ nhỏ cô đã thiếu đi sự yêu thương của bố mẹ, tuy ông nội cô dành tất cả tình yêu thương chiều chuộng Tiêu Vũ Văn, nhưng nó cũng không thể thay thế cho tình phụ tử và mẫu tử đã mất đi của Tiêu Vũ Văn.
Tiêu Vũ Văn luôn dùng vẻ bề ngoài lạnh lùng của mình để bao bọc đi tâm hồn thiếu thốn tình cảm bố mẹ, tính cách của Tiêu Vũ Văn phần lớn bắt nguồn từ trải nghiệm cuộc sống, thậm chí Tiêu Vũ Văn say mê Diệp Lăng Phi như vậy ít nhiều cũng có nguyên nhân từ việc thiếu thốn tình cảm của bố mẹ.
Tiêu Vũ Văn không tùy tiện kết bạn, ngay cả Kỷ Tuyết cũng chỉ là tiểu người hầu của Tiêu Vũ Văn. Lúc đối diện với Vu Đình Đình, Tiêu Vũ Văn lại lộ ra khuôn mặt lạnh lùng theo thói quen, lúc đối diện với nụ cười thân thiện của Vu Đình Đình, Tiêu Vũ Văn chỉ thờ ơ nói:
- Chào cô!
Đối với thái độ của Tiêu Vũ Văn Vu Đình Đình có chút bất ngờ, cô nhìn Diệp Lăng Phi, trong nhất thời chẳng hiểu ra làm sao cả. Diệp Lăng Phi nhìn thấy được tâm ý của Vu Đình Đình, theo như Diệp Lăng Phi thấy được thì loại phản ứng này của Tiêu Vũ Văn vốn không hề nói lên rằng Tiêu Vũ Văn có phản cảm với Vu Đình Đình, mà là Tiêu Vũ Văn đối với những người khác cũng với biểu hiện như thế, thậm chí lúc lần đầu tiên Tiêu Vũ Văn gặp hắn bộ mặt lạnh lùng đó càng mạnh hơn gấp mấy lần.
Lúc này là lúc Diệp Lăng Phi phải ra mặt rồi, Vu Đình Đình và Tiêu Vũ Văn đều là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, mà hai người này cũng trạc tuổi nhau, giữa hai cô sinh viên này cũng cần một cây cầu là Diệp Lăng Phi mới có thể khiến cho hai người bọn họ tiếp xúc hòa hợp nhau. Còn Tiêu Vũ Văn một khi đã thích một ai đó thì cô sẽ biểu hiện nhiệt tình hơn so với người bình thường, đây chính là loại nội tâm xem ra rất lạnh lùng nhưng lại đặc trưng phổ biến của con gái khi nhiệt huyết khác thường.
Diệp Lăng Phi bước đến giữa hai người đưa hai tay ra, mỗi tay ôm eo mỗi người, ôm hai người vào lòng nói:
- Chúng ta qua đó ngồi một lúc trước đã!
Vu Đình Đình thở phào trong lòng, phản ứng lúc nãy của Tiêu Vũ Văn khiến cô không biết nên làm thế nào mới được, mà lúc này động tác thân mật của Diệp Lăng Phi chính là muốn nói rõ với hai người, hai người bọn họ đều là người rất thân mật với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi làm như vậy chính là xây nên một chiếc cầu câu thông giữa hai người bọn họ và chiếc cầu đó chính là Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ôm hai người đến trước ghế sô fa, sau khi ngồi xuống, hai tay Diệp Lăng Phi bóp ngực của Vu Đình Đình và Tiêu Vũ Văn trắng trợn, hành động này càng muốn nói lên rằng giữa hai người bọn họ không cần có khoảng cách gì cả, đứng trước mặt cô gái còn lại bị Diệp Lăng Phi bóp ngực mình Vu Đình Đình cảm thấy có chút không thoải mái, cô nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, lúc này lau cửa kính nên tay có chút bẩn, giờ em đi rửa tay tiện thể rót ít nước sôi qua đây.
- Ừm, cũng được!
Diệp Lăng Phi buông cánh tay ôm Vu Đình Đình ra, Vu Đình Đình đứng lên Diệp Lăng Phi vỗ một cái vào mông cô nói:
- Đình Đình, chẳng phải em có mang một ít trái cây chia cho bạn học đó sao, tụi mình chia ra ăn đi rồi lát nữa ra ngoài mua ít trái cây khác, em nói với bạn học em là trái cây chính gốc từ dưới quê mang lên, trên cơ bản thì cũng đều là một mùi vị, mấy bạn học của em ăn không nhận ra sự khác biệt được đâu.
- Ừm, vâng. Em lên lầu lấy!
Vu Đình Đình đáp rồi vội vàng chạy lên lầu.
Đợi Vu Đình Đình lên lầu rồi Tiêu Vũ Văn mới hừ lạnh nói:
- Không tồi đó, không ngờ anh đã dấu một cô gái xinh đẹp như vậy, nghe khẩu khí lúc nãy anh nói thì cô ấy cũng là sinh viên, là sinh viên của trường nào đấy!
Diệp Lăng Phi cố ý mạnh tay hơn đã bóp đau Tiêu Vũ Văn. Tiêu Vũ Văn đau quá hét lên một tiếng, tiếp theo liền đưa một cú đấm vào người Diệp Lăng Phi nói:
- Anh làm gì thế, mạnh vậy hử. Anh không biết chỗ đó của người ta thịt mềm à, thật là, nếu anh bóp lòi xanh em ra em sẽ đi tìm bà xã anh đó, để cho bà xã anh thấy được cô xã cô ấy làm chuyện hay ho nè!
- Ây dô, tiểu nha đầu, gan em ngày càng lớn đó, lại dám uy hiếp cả anh!
Diệp Lăng Phi nói xong rút tay ra khỏi vùng ngực của Tiêu Vũ Văn, hai tay hất cái áo sơ mi ngắn tay của Tiêu Vũ Văn lên lộ ra dây thắt áo nịt ngực màu trắng của Tiêu Vũ Văn. Diệp Lăng Phi tháo áo ngực của Tiêu Vũ Văn ra, hai tay trực tiếp bóp lấy bộ ngực mềm mại đàn hồi quyến rũ của Tiêu Vũ Văn, nói:
- Em dám uy hiếp anh, anh sẽ bóp cho lòi xanh ra luôn!
Tiêu Vũ Văn đau quá chịu không được xin tha:
- Được rồi, được rồi, Diệp đại ca, em không dám nói nữa, anh tha cho em đi.
Diệp Lăng Phi không vì vậy mà buông tay ra, chỉ là giảm lực đi mấy phần, sau khi bóp nắn một hồi thì sát môi lại khẽ cắn mấy cái rồi mới buông tha cho Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn vội thắc dây nịt áo ngực lại nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nhưng không dám nói lung tung gì nữa cả.
Diệp Lăng Phi lại ôm Tiêu Vũ Văn vào lòng nói:
- Vu Đình Đình là sinh viên năm hai của học viện ngoại ngữ Vọng Hải, học ngoại ngữ, à, Vũ Văn, em cũng là sinh viên đại học Vọng Hải, người của tụi em cách nhau cũng không xa!
- Học viện ngoại ngữ Vọng Hải à?
Tiêu Vũ Văn trở nên phấn khởi, nhìn thấy Vu Đình Đình vẫn chưa xuống cô cười nói:
- Diệp đại ca, nói xem thử làm thế nào mà anh lừa được con gái nhà người ta vào tròng vậy hả!
- Vậy sao anh lại lừa được em vào tròng?
Diệp Lăng Phi không đáp mà hỏi ngược lại Tiêu Vũ Văn. Câu hỏi này khiến cho Tiêu Vũ Văn đứng họng, Tiêu Vũ Văn lầm bầm nói:
- Em cũng chẳng biết, hồ đồ bị anh lừa rồi!
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Anh nói nè Vũ Văn, em thật sự quật ngược lại đó nha, anh nhớ là em câu dẫn anh trước mà!
- Không được nói bậy!
Tiêu Vũ Văn đỏ mặt, cô dùng tay chận miệng Diệp Lăng Phi lại nói:
- Diệp đại ca, anh đừng có đi nói lung tung với người khác đó nha, nói thế nào thì người ta cũng là con gái, nếu như bị người khác nghe được còn tưởng em thế nào nữa, tóm lại là không được nói bậy đó!
- Đây là sự thật mà!
Diệp Lăng Phi lấy bàn tay của Tiêu Vũ Văn đang chận trên miệng mình ra, nhìn Tiêu Vũ Văn cười nói:
- Vũ Văn, con người Đình Đình rất lương thiện, cũng rất hiểu người khác, anh tin tụi em sẽ là bạn tốt của nhau, nếu em có thời gian thì tiếp xúc với Đình Đình nhiều, còn như em hỏi anh làm thế nào mà quen Đình Đình thì em cứ hỏi cô ấy đi!
Tiêu Vũ Văn gật đầu, tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống sau đó là tiếng xin lỗi của Vu Đình Đình:
- Xin lỗi, lúc nãy em tìm đồ đựng trái cây!
Nói xong Vu Đình Đình cầm cái đĩa đặt ít trái cây vào đấy đi qua.
Vu Đình Đình đặt đĩa trái cây lên bàn trà, sau đó liền rót ba ly nước bưng qua. Vu Đình Đình nói:
- Diệp đại ca, trong nhà không có đĩa chắc sau này phải đi mua một ít lỡ có người đến thì cũng có một số đồ đựng trái cây, lúc nãy em tìm cả buổi cũng chẳng tìm thấy, cái đĩa này là trong phòng ở tầng hai, em đã lấy nó xuống đấy!
Tiêu Vũ Văn nghe Vu Đình Đình nhắc đến từ nhà này thì biết là vì cái gì, cô rất muốn mình cũng có thể được như vậy với Diệp Lăng Phi, Tiêu Vũ Văn bất giác nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chẳng để ý biết Tiêu Vũ Văn nhìn mình, hắn đang lo chăm chú nói chuyện với Vu Đình Đình.
- Được, Đình Đình, đợi anh đi mua về!
Vu Đình Đình cầm đĩa trái cây qua cho Tiêu Vũ Văn nói:
- Tiêu... Vũ Văn, lại ăn thử, xem trái cây ở quê tôi với trái cây ở thành phố Vọng Hải có gì khác không?
Câu nói chào hỏi thân mật này của Vu Đình Đình khiến cho Tiêu Vũ Văn khẽ kinh ngạc, cô có chút không quen vì vừa mới gặp mặt Vu Đình Đình không lâu, nhưng Tiêu Vũ Văn vẫn chấp nhận xưng hô kiểu này với mình của Vu Đình Đình, cắn một miếng nhai nhai vừa gật đầu vừa nói:
- Rất ngon!
Diệp Lăng Phi cũng cầm lấy một miếng, cắn nhai rồi liên tục nói:
- Đình Đình, vẫn là trái cây ở quê em rất ngon, ngon hơn nhiều so với trái cây ở thành phố Vọng Hải, đợi có thời gian tụi mình cùng về quê, anh muốn ăn một bữa thật đã!
- Hai người là đồng hương?
Tiêu Vũ Văn nghe Diệp Lăng Phi nhắc đều hắn và Vu Đình Đình là đồng hương nhịn không được hỏi.
- Ừm, Diệp đại ca với tôi là đồng hương, nhà của Diệp đại ca cách nhà tôi cũng không xa lắm, năm ngoái tôi còn vừa mới đến nhà anh ấy nữa đó!
Vu Đình Đình ngọt ngào nói.
- Vũ Văn, có thời gian chúng ta cùng theo Diệp đại ca về nhà Diệp đại ca chơi!
- Được!
Tiêu Vũ Văn đáp một tiếng rồi cắn táo nhìn chăm chú Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ăn xong miếng táo vừa định cầm lên tiếp miếng lê, nhưng kịp thu tay lại cười nói:
- Đừng ăn nữa, anh thấy chúng ta nên dọn dẹp nhà cửa trước đi, đợi dọn dẹp xong buổi trưa có thể đi ra ngoài ăn cơm, Vũ Văn, anh gọi em qua là để bóc lột sức lao động của em đó, em cũng đã ăn táo rồi, cũng phải làm việc thôi!
- Diệp đại ca, buổi trưa tụi mình ở nhà ăn cơm đi, đợi em dọn dẹp nhà bếp xong em đi mua thức ăn về nấu cơm. Diệp đại ca, anh không biết là kỳ nghỉ hè này em đã ở nhà nội trợ đó, tài nghệ nấu ăn của em lên không ít đâu.
- Ăn cơm ở nhà cũng được, chúng ta bắt tay thôi, Vũ Văn, mau, đừng ngồi đó nữa, lấy miếng vải đi lên tầng hai lau phòng với anh, tiện thể anh dẫn em đi tham quan luôn, à, Đình Đình, nếu như em dọn dẹp xong nhà bếp thì gọi anh một tiếng, chúng ta cùng đi mua thức ăn!
- Vâng!
Vu Đình Đình đáp.
Tiêu Vũ Văn đâu có bao giờ làm việc gì, cô cầm miếng vải đi vào phòng ngủ ở lầu 2, sàn nhà trong phòng ở lầu hai và mặt bàn đã được Vu Đình Đình dọn dẹp xong rồi, chỉ còn lại cửa kính chưa lau, Diệp Lăng Phi dẫn Tiêu Vũ Văn vào trong phòng ngủ, Tiêu Vũ Văn vừa nhìn đã thấy căn phòng ngủ này được bố trí rất có phong cách, cô liền ngưỡng mộ chủ nhân căn phòng ngủ này, vốn chẳng hề lau cửa kính gì cả.
- Anh nói nè Vũ Văn, em muốn ở đây cũng không thành vấn đề, biệt thự này còn có phòng ngủ bên cạnh, em dọn đến ở là được rồi!
Diệp Lăng Phi cầm giẻ lau đứng bên bục thềm lau chùi cửa kính tỉ mỉ.
Tiêu Vũ Văn quay người lại đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi cô chu môi nói:
- Em không thèm qua đâu, anh đã cất giữ một cô rồi còn không đủ à, còn muốn em cũng bị anh cất giữ luôn sao, có phải anh muốn thường xuyên làm cái**?
- Tiểu nha đầu, biết cũng không ít đó, còn biết cả**!
Diệp Lăng Phi bật cười.
- Anh đâu có cách nghĩ đó đâu, đương nhiên nếu em khát vọng thử nghiệm một chút thì anh không để ý để làm cái ** đâu!
- Nghĩ hay thật đó, em không làm đâu!
Tiêu Vũ Văn chu cái môi nhỏ xinh của mình lên, cô cầm lấy giẻ lau định lau chùi cửa kính thì Diệp Lăng Phi vội nói:
- Vũ Văn, em làm gì thế!
- Lau cửa kính, chẳng phải anh muốn em đến lao động sao, bay giờ em lau cửa kính đây, có gì không đúng sao?
Tiêu Vũ Văn nói.
- Anh nói nè đại tiểu thư, rốt cuộc là em có lau chùi cửa kính qua lần nào chưa, chỗ đó anh đã lau xong rồi, em cầm giẻ lau chỗ đó nữa chi vậy, có phải em muốn chà thủng kính ra luôn thì em mới vui hả?
Khì khì, Tiêu Vũ Văn nhịn không được bật cười, cô cười ha ha nói:
- Người ta ở nhà lại chưa từng làm việc nhà gì cả, hôm nay em mới như vậy đó!
- Hừ, anh biết không nên gọi em qua đây mà, em đâu có gì gọi là giúp đỡ đâu, rõ ràng là thêm loạn cho anh!
Diệp Lăng Phi hết cách lắc đầu nói:
- Được rồi đại tiểu thư, hay là em cứ tìm chỗ nào đó ngồi đi, ở đây để anh dọn dẹp.
- Tại sao em phải ngồi, em là đến giúp đỡ, đương nhiên là phải lao động rồi, anh không cho em làm, em nhất định làm đó, trừ phi anh bảo em làm em mới không làm!
- Được rồi, Vũ Văn, em làm đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh để em làm, như vậy được chưa?
- Đây là anh nói đó nha, em tiếp tục lau đây!
Tiêu Vũ Văn nói.
Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Tiêu Vũ Văn một cái nói:
- Anh biết là sẽ như vậy mà, tóm lại bất luận nói thế nào thì em cũng sẽ tiếp tục quậy phá làm cho hư!
Tiêu Vũ Văn bày ra bộ mặt thắng lợi, tay cầm giẻ lau đứng trên bậc thềm cùng với Diệp Lăng Phi lau cửa kính, Tiêu Vũ Văn vừa lau vừa nói:
- Diệp đại ca, anh phải nghĩ cách giúp em, bang hội không thể mãi như vậy được!
- Cách? Chẳng phải lần trước anh đã nói rồi sao, mấy người đó có thể làm được việc sao, công ty vui chơi giải trí là cách tốt nhất rồi, anh tán đồng.
- Diệp đại ca, sao anh có thể tán đồng mở công ty vui chơi giải trí chứ, nếu như vậy không phải sẽ quay lại con đường cũ sao?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Vũ Văn, em đừng có sốt ruột, để anh nói hết đã. Công ty vui chơi giải trí còn phải xem em làm thế nào nữa, các loại hình vui chơi giải trí như KTV, sàn nhảy, trung tâm tắm hơi, hộp đêm.., không phải là không có thể làm cho chính quy hóa, thống nhất các bang hội chuyên trông coi sân bãi trước đâu do công ty vui chơi giải trí quản lý, các thành viên đến nơi đó làm bảo vệ hoặc giám đốc đại đường đại loại gì đó, những người còn lại có thể suy nghĩ cho quay phim.
- Quay phim?
Tiêu Vũ Văn dừng tay nhìn Diệp Lăng Phi, mặt đầy nghi hoặc thắc mắc, trong ấn tượng của Tiêu Vũ Văn, những nhà quay phim đều là của công ty truyền hình điện ảnh, hơn nữa còn phải thông qua huấn luyện chuyên nghiệp, những người của bang hội mình cả ngày chỉ biết đánh nhau giết người làm sao có thêt quay phim được chứ?
Diệp Lăng Phi sớm biết Tiêu Vũ Văn sẽ có phản ứng này, tác phẩm truyền hình điện ảnh cần phải nhân viên có chuyên ngành mới có thể làm được, đương nhiên bây giờ cũng có một số đạo diễn bình dân và diễn viên bình dân tham gia thu hình các phim điện ảnh hoặc truyền hình, tùy theo sự phổ cập của internet, hiện tượng này càng nhiều hơn, điện ảnh sẽ từ thần đài đi xuống bình dân, thấp bé.
Điều mà Diệp Lăng Phi nghĩ đến là nguồn tài nguyên của thành phố Vọng Hải, đầu tiên là thành phố Vọng Hải có học viện chuyên ngành, trong đó có một số sinh viên đang học ngành điện ảnh, những người này có kiến thức chuyên ngành, điều cần thiết chính là sân khấu, mà sân khấu thì chỉ cần có tiền thì rất dễ cho bọn họ. Bất luận là Phủ Đầu Bang hay là mình, số tiền này vẫn có chút lớn, tuy nói trước đây không thể đầu tư số tiền lớn để quay bộ phim lớn, nhưng một tác phẩm nhỏ vẫn có thể được, đầu tư khoảng mười hai mươi triệu quay mấy bộ phim cũng không có vấn đề gì lớn.
Tiếp theo là người của Phủ Đầu Bang có kinh nghiệm hắc bang phong phú, nếu quay bộ phim có liên quan đến hắc bang đại loại như bộ phim kiểu gian xảo quỷ quyệt, mấy diễn viên hắc bang này không cần phải tìm diễn viên chuyên nghiệp, người của Phủ Đầu Bang tự diễn là được rồi, điều quan trọng là mấy tiểu tử này người đông, chỉ nghĩ đến quốc tình trước mắt, càng nghiêng về quay phim dạng cảnh sát cướp bóc, có thể dễ dàng thông qua thẩm tra.
Khi Diệp Lăng Phi nói cách này của mình cho Tiêu Vũ Văn nghe thì quả nhiên Tiêu Vũ Văn đã hiểu, cô cảm thấy đây là chủ ý rất hay, chỉ là mở công ty điện ảnh cô có chút không thạo, nhất thời không biết nên xuống tay từ đâu.
- Vũ Văn, em về thương lượng với Tống Thi, Tôn Hồng thử, nói đây là ý của anh, tụi em cứ lợi dụng hết nguồn tài nguyên thuộc hạ của mình, đăng ký một công ty vui chơi giải trí, làm bên nghiệp vụ vui chơi giải trí, ví dụ như kinh doanh quay phiem truyền hình tại hiện trường khu vui chơi giải trí, đây là sự lựa chọn không tồi, chí ít có thể khiến cho người của Phủ Đầu Bang đều có thể đi trên con đường chân chính, cụ thể thi hành như thế nào thì em nên đưa ra bản thảo kế hoạch trước, có thể bỏ tiền ra mời nhân tài chuyên gia làm kế hoạch về phương diện này, sau khi làm xong đưa cho anh xem thử, anh có thể cho em chút ý kiến.
Tiêu Vũ Văn sáng mắt lên bất giác hôn lên mặt Diệp Lăng Phi một cái, sau đó Tiêu Vũ Văn liền cười ha ha nói:
- Diệp đại ca, cảm ơn anh, bây giờ em đi chuẩn bị!
Tiêu Vũ Văn nói xong liền tiện tay vứt cái giẻ lau vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn mở cửa phòng ngủ rồi đi ra, Diệp Lăng Phi lắc đầu trách móc:
- Sớm biết thế này đã không nói với cô ấy rồi, chí ít cũng để cho cô ấy giúp việc xong đã!
Sau khi Tiêu Vũ Văn lái xe rời khỏi biệt thự Vu Đình Đình mới lên lầu hai. Vu Đình Đình rất không hiểu tại sao Tiêu Vũ Văn đột ngột đi như vậy, lúc nãy trong nhà bếp cô nghe thấy tiếng động cơ bên ngoài vọng vào, đợi Vu Đình Đình đi ra biệt thự thì nhìn thấy Tiêu Vũ Văn đã chạy xe đi rồi. Vu Đình Đình không biết tại sao Tiêu Vũ Văn lại đột ngột rời khỏi, lúc nãy đã nói xong là trưa nay ở đây ăn cơm, sao trong chốc lát đã đi rồi?
Vu Đình Đình lên sân thượng, Diệp Lăng Phi đang chổng** lau bên dưới của cửa kính, Vu Đình Đình nhẹ nhàng hỏi:
- Diệp đại ca, sao đột nhiên Tiêu Vũ Văn lại đi rồi, trưa cô ấy không ở đây ăn cơm sao?
- Cô ấy có việc, ai biết tiểu nha đầu này bận việc gì chứ, Đình Đình, kệ cô ấy đi, không có cô ấy làm việc tụi mình có thể lãng mạn thoải mái rồi!
Diệp Lăng Phi đưa tay ra lau mồ hôi trên trán nói:
- Đình Đình, đừng nói cái gì khác, chỉ việc lau cửa kính này cũng tốn không ít công sức rồi, đủ mệt rồi!
- Diệp đại ca, hay là em giúp anh mát xa?
Vu Đình Đình nói.
- Ở nhà em có học chút về mát xa, hay anh nằm trên giường đi, em mát xa cho anh.
- Được rồi, cứ dọn dẹp trước đi đã, Đình Đình, em cũng mệt rồi, anh thương cho em lắm!
Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Vu Đình Đình đặc biệt động lòng, cô dùng đôi mắt chan chứa yêu thương nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi thấy Vu Đình Đình như vậy thì đưa tay ra ấn một cái lên trán Vu Đình Đình cười nói:
- Đừng có nhìn nữa, cũng chẳng phải là chưa từng nhìn qua!
- Diệp đại ca, em cảm thấy rất hạnh phúc!
Vu Đình Đình âu yếm nói.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh cũng cảm thấy hạnh phúc, có cô gái đáng yêu Đình Đình nhà ta bầu bạn cùng anh, sao anh có thể không thấy hạnh phúc được chứ?
..................................................................
Sau khi Đường Hiểu Uyển nghe nói Vu Đình Đình trở lại, cô vừa tan ca liền chạy đến biệt thự. Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Vu Đình Đình liền thân mật hẳn, kéo Vu Đình Đình lại nói chuyện, ném Diệp Lăng Phi qua một bên.
Diệp Lăng Phi mặt dày ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển, cưỡng ép bồng Đường Hiểu Uyển ngồi trên đùi mình, nhéo cái mũi xinh xinh của Đường Hiểu Uyển cười nói:
- Anh nói nè Hiểu Uyển, sao em vừa đến chỉ nghĩ đến Đình Đình thôi, ngay cả anh cũng không ngó nữa!
- Em và Diệp đại ca mới gặp nhau mấy ngày trước, em và Đình Đình đã lâu không gặp rồi, đương nhiên em phải nói chuyện nhiều với Đình Đình chứ!
Đường Hiểu Uyển nói xong liền quay qua nói với Vu Đình Đình:
- Đình Đình, ngày mai là thứ bảy, vừa đúng chị nghỉ làm, ngày mai đến nhà chị lấy giúp chị ít đồ, chị phải dọn qua ở với em!
- Vâng, chị Hiểu Uyển!
Vu Đình Đình cười đáp.
- Hiểu Uyển, thế này chẳng đúng, chẳng lẽ em chỉ nhớ Đình Đình thôi, không nhớ anh sao?
Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển vào lòng, cố ý giả vờ giận trách móc nói.
Đường Hiểu Uyển hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái cười nói:
- Được rồi, Diệp đại ca, sao anh có thể ghen với Đình Đình được chứ, sao em không nhớ Diệp đại ca cho được, cũng nhớ mà!
- Nhớ phải không, vậy tối nay không được đi, chúng ta ba người làm**!
Diệp Lăng Phi nói xong đè Đường Hiểu Uyển xuống giường, dùng lực vỗ một cái mạnh vào mông Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình đứng bên cạnh cười kết quả bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy túm lấy tay Vu Đình Đình kéo cả Vu Đình Đình lại, cũng vỗ vào mông Vu Đình Đình giống như vậy, Vu Đình Đình đau quá kêu lên một tiếng, sau đó Diệp Lăng Phi dùng hai tay sờ mó vào người hai cô gái, kiểu như giờ có ý làm ** rồi.
Đang trong lúc điên cuồng thì điện thoại của Diệp Lăng Phi không biết điều reo lên, Diệp Lăng Phi nhấc tay ra khỏi người hai cô gái mò lấy điện thoại, vừa nhìn là thấy của Tôn Hồng gọi tới.
Sau khi Diệp Lăng Phi bắt điện thoại xong liền cười nói:
- Tôi nói nè Tôn Hồng, sớm không gọi muộn không gọi lại gọi lúc này, ông có biết là ông đã phá chuyện hay của tôi rồi hay không, tôi nói cho ông biết, nếu như ông không có chuyện gì quan trọng thì cẩn thận tôi gây phiền phức cho ông đó!
- Diệp Tiên Sinh, tôi nghĩ việc này đối với cậu mà nói thì rất quan trọng!
Trong điện thoại vọng lại tiếng của Tôn Hồng, láng máng còn nghe thấy được tạp âm, hình như là có tiếng người kêu thất thanh. Diệp Lăng Phi cảm thấy hình như Tôn Hồng đã đánh người ở đâu đó, nhưng Diệp Lăng Phi lại không quan tâm đến điều này mà là quan tâm đến câu nói vừa rồi của Tôn Hồng, hắn thu lại giọng điệu đùa bỡn lúc nãy thành thật nói:
- Tôn Hồng, rốt cuộc là có chuyện gì, ông mau nói đi!
- Diệp Tiên Sinh, là liên quan đến vợ cậu, nếu như tiện thì cậu qua đây đi, tôi muốn cho cậu gặp mấy người!
- Được!
Diệp Lăng Phi không nói thêm lời thứ hai liền đồng ý ngay.