Sau khi nói chuyện điện thoại xong với Chu Hân Mính, Lăng Phi nghĩ trong bụng, cái tên này đúng là chưa từng nghe qua, theo lý mà nói thi có thể đây là một Hội mới, nhưng người của Hội Trúc Thanh tại sao lại xuất hiện ờ thành phố Vọng Hải, điều quan trọng nhất là việc hạ sát Tiêu Triều Dương ngày trước có phải do người của hội Trúc Thanh gây nên?
Diệp Lăng Phi cảm thấy có rất nhiều ẩn số cần phải giải đáp, nhưng thời gian này, hắn không thế đoán được một trong số những ẩn số đó, bây giờ chỉ còn cách đợi phía Chu Hân Mính, hy vọng sẽ có những tiến triển.
Tạm thời dẹp chuyện ỡ Vọng Hải sang một bên, Diệp Lăng Phi sải bước đi vào tòa lầu hành chính, vừa bước vào cửa, liền bị bảo vệ ngăn lại. Thời gian này có rất nhiều việc xảy ra tại Ninh Châu, nhất là việc rất nhiều các chủ đầu tư yêu cầu trả phòng, một số gia đình bị hại cũng yêu cầu đòi bồi thường, bời vậy bảo vệ phía xây dựng thế kỷ Ninh Châu tăng cường độ bảo vệ, bất kỳ người lạ nào đều không cho vào tòa lầu.
Diệp Lăng Phi sau khi trình bày thân thế của mình, liền được bảo vệ cho vào tòa lầu. Hắn đi đến phòng họp ở tầng 1, trong thời gian hắn điện thoại với Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình đã triệu tập các chủ quản của công ty con họp.
Khi Diệp Lăng Phi đến phòng họp, mọi người vẫn chưa đến đông đủ, chỉ có một giám đốc phụ trách tài chính và một chủ quản phụ trách thu mua, Tông thanh tra tài chính của Tông công ty Vương Hiền đang nói chuyện với ông giám đốc tài chính nọ, sắc mặt của Bạch Tình Đình tái nhợt, ngồi giữa phòng họp không nói lời nào, ánh mắt của cô ấy lướt qua vị chủ quản phụ trách thu mua, thấy vị chủ quản đó cúi đầu, không dám ngẳng lên.
Diệp Lăng Phi bước vào, đến bên cạnh Bạch Tình Đình, khẽ nói:
- Phía Vọng Hải có chút chuyện, Hân Mính xin anh ý kiến.
Bạch Tình Đình chỉ gật đầu mà không nói gì với Diệp Lăng Phi. Chủ quản của các bộ phận lần lượt đến, những người này có người vừa đến, có người nhận được điện thoại rồi vội vàng đến, Bạch Tình Đình triệu tập họp để những người của công ty con thuyết minh rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Từ đầu đến cuối cuộc họp, Bạch Tình Đình giữ nghiêm sắc mặt, mãi đến khi nhân viên có liên quan trình bày xong sự việc, Bạch Tình Đình mới nói với bộ mặt u ám rằng:
- Tôi thật không ngờ, công ty con của tập đoàn lại loạn như thế này, khi tôi mới đảm nhận chức Chủ Tịch Hội đồng quản trị, tôi đã từng đến đây, lúc đó, lúc đó các anh có ai bị phân tán như bây giờ, bây giờ các anh nhìn lại các anh, khi công ty gặp phải sự việc như thế này, các anh không nghĩ làm thê nào đê giải quyết, mà giông như người không liên quan. Sảy ra sự việc lớn thế này, mà sau hai ngày mới thông báo cho Tổng công ty biết, các anh có còn coi bản thân mình là công ty con của tập đoàn nữa hay không, cái tên tông giám đốc đó đừng có nghĩ rằng chạy là không sao, tham ô của công, ăn hối lộ. Sự việc lần này lại do một tổng giám đốc của công ty con gây nên, phát sinh sự việc mới lộ ra một bộ phận các vắn đề, đăng sau đó còn có vân đê lớn hơn, đó là vấn đê tài chính, hôm nay tôi nói thẳng tại đây, bất cứ người nào đã từng xâm phạm đến vấn đề tài chính của công ty, lần này không những chỉ giải quyết bằng hình thức đuổi việc, mà tập đoàn chúng tôi còn kiện ra tòa. Tông thanh tra Vương, bây giờ anh đưa người đi điều tra vắn đề tài chính cho tôi, nhanh chóng điều tra rõ ràng vấn đề tài chính của công ty con.
Vương Hiền đáp:
- Chúng tôi đi ngay, thưa Chủ tịch!
Chủ tịch Bạch đứng dậy, nói tiếp:
- Bây giờ tất cả những nhân viên liên quan theo tôi đến hiện trường. Tôi muốn xem xem rốt cuộc thì hiện trường là như thế nào. Gây ra một sự hôn loạn như thế này xem ra gan của các anh cũng lớn lắm đó!
Tin Bạch Tình Đình tới Ninh Châu, không biết do ai nói ra. Khi Bạch Tình Đình đưa người của công ty vừa đến hiện trường đã nhìn thấy một đám phóng viên đang đứng đợi ờ đó.
Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi trong xe. Cô chau mày khi nhìn thấy những phóng viên ỡ bên ngoài, miệng nói:
- Sao lại thế này, những phóng viên kia sao lại biết?
Phó giám đốc Công ty thiết kế Thế kỷ Ninh Châu là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Ngồi ờ vị trí phụ lái. Sau khi nghe thấy tiếng nói của Bạch Tình Đình, ông ta mới vội vàng quay đầu lại, giải thích:
- Thưa Chủ Tịch, những phóng viên này cả ngày lượn lờ quanh công ty ta. Có thê chúng ta bị họ phát hiện nên mới bám theo tới đây!
Bạch Tình Đình nhìn khắp một lượt những người phóng viên bên ngoài, rồi lại thu ánh mắt vê, nói với phó giảm đốc:
- Cho xe dừng bên đường. Ông giúp tôi đi đối phó với những phóng viên đó. Ông có thê nói với họ. Ngày mai sẽ tô chức họp báo tại phòng họp công ty mình. Chúng tôi sẽ trình bày rõ phương án xử lý của Tập đoàn đối với sự việc này! Nếu như những phóng viên này có câu hỏi, yêu cầu họ ngày mai đến đúng giờ đê tham dự buổi họp báo. Tôi sẽ giải đáp từng câu một!
Vị phó giám đốc đó vội vã gật đầu, đẩy cửa xe, bước xuống xe. Bạch Tình Đình ngồi trong xe không hề nhúc nhích, cô đang nhìn vị phó giám đốc trong vòng vây của những phóng viên.
- Ông xã à, em cho rằng việc này cần phải xử lý nhanh, càng kéo dài, càng không có lợi cho chúng ta!
Bạch Tình Đình lo lắng nói tiếp:
- Em cho rằng giới phóng viên ở Ninh Châu đã xem việc này là một sự kiện quan trọng, nếu như cứ kéo dài sự việc này, không chừng phóng viên cả nước cũng sẽ ùn ùn kéo tới, như vậy thì, sự việc này sẽ ảnh hường rất lớn đối với Tập đoàn quốc tế Thế kỷ của chúng ta, không chỉ ảnh hường trong phạm vi Ninh Châu mà trong phạm vi toàn quốc.
Diệp Lăng Phi nói:
- Tình Đình, anh nghĩ việc này mình nhất định phải làm việc với chính quyền, em đừng lo lắng, anh sẽ nghĩ cách giúp em, việc bây giờ em cần phải làm là yên tâm và tò rõ phong cách cao - phong cách của một Chủ tịch hội đồng quản trị, còn về việc đằng sau đó anh sẽ giúp em xử lý! Bây giờ anh sẽ đi một vòng hiện trường đê tim hiểu nó, dù có bước qua hiên trường cũng phải đi!
Dãy nhà này nằm kề sát với khu dân cư, bốn xung quanh của dãy nhà đều đã bị phong tỏa. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cùng xuống xe, vị phó giám đốc nọ đang giải thích với cánh phóng viên, vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình, họ liền chạy tới bao quanh cô. Bạch Tình Đình là Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn, và cánh phóng viên đó cũng hiếu rằng muốn có được kết quả xử lý của tập đoàn chắc chắn thì chỉ còn cách phòng vắn Chủ Tịch của tập đoàn quốc tế thế kỷ Bạch Tình Đình mới được.
- Xin lỗi, tôi mới đến Ninh Châu, nên không nắm rõ lắm về tình hình cụ thể. Bạch Tình Đình điềm tĩnh đáp lại phỏng vấn của phóng viên.
- Sau khi hiểu rõ tình hình, ngày mai sẽ tổ chức một buổi họp báo tại tòa lầu hành chính của công ty con của tập đoàn chúng tôi, đến lúc đó, hy vọng các bạn đặt câu hỏi!
Sau khi trả lời xong, dưới sự bảo vệ của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình đi vào hiện trường. Các vị chủ quản của công ty đi cung Bạch Tình Đình đến cũng chen chúc đi vào hiện trường.
Hiện trường là một bãi ngổn ngang, bên cạnh khung của một tòa cao ốc là bộ khung xương bị sụp đổ không còn nguyên vẹn, khắp hiện trường là cát, đá, cốt thép, bê tông..., từ cảnh còn sót lại này có thê hình dung ra cảnh hiện trường lúc trước. Bạch Tình Đình cẩn thận đi một lượt quanh hiện trường, rồi về lại xe.
Vị phó giám đốc đó nói:
- Chủ tịch, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước nhé, tôi đã đặt hết rồi!
Bạch Tình Đình khẽ nói một câu:
- Lúc này mà vẫn còn tâm trạng ăn cơm! Tâm trạng của ông tốt quá nhỉ!
- Chủ tịch, ý tôi là...
Bạch Tình Đình khoát tay nói:
- Không cần nói gì nữa, chúng ta về công ty ngay, trưa nay tất cả mọi người đều dùng cơm tại văn phòng công ty, tôi muốn nghe một cách chi tiết hơn báo cáo của các ông về sự cố lần này.
Cơm văn phòng chẳng qua cũng chỉ là một hộp cơm mà thôi. Bạch Tình Đình lấy mình làm gương, tất cả mọi người trong công ty kể cả mấy vị chủ quản cũng đành phải ăn cơm hộp. Loại cơm 5 đồng một hộp này bọn ho rất ít ăn, nên hôm nay ai cũng nhăn mày nhăn mặt khi ăn nó.
Diệp Lăng Phi ngồi trên cát, đẩy hộp cơm đã ăn hết về phía trước, tiện tay châm một điếu thuốc. Bạch Tình Đình vẫn chưa ăn xong, cô vừa ăn vừa xem tài liệu và văn kiện, nhìn thấy Diệp Lăng Phi hút thuốc, liền đây lưng Diệp Lăng Phi một cái, miệng cằn nhằn:
- Ông chồng nghiện thuốc này, mau ra ngoài hút, hôi quá đi mất!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bà xã của tôi ơi, em làm gì vậy, trước kia anh chẳng phải cũng hút thuốc trước mặt em, em có nói gì anh đâu, sao bây giờ lại nói anh vậy!
- Em không nói anh sao, chỉ là anh không nghe mà thôi!
Bạch Tình Đình đặt hộp cơm xuống, cầm lấy các ly nước ở bên tay phải, uống một miếng nước trắng rồi lại tiếp tục ăn cơm.
- Được rồi, bà xã đã không muốn anh hút thuốc, vậy thì anh ra ngoài hút vậy!
Diệp Lăng Phi kẹp điếu thuốc, định đứng dậy thì nghe Bạch Tình Đình nói
- Ông xã, anh đợi chút!
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Có chuyện gì vậy bà xã!
- Ông xã, anh xem tài liệu này.
Bạch Tình Đình nói rồi đưa tập tài liệu đó cho Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa cầm lấy liền giờ ra xem, đây là tài liệu của bên cung cấp vật liệu xây dựng mà Vương Hiền điều tra ra, trong tập tài liệu này có bản liệt kê và giá cả của vật liệu được thu mua phục vụ cho tòa nhà, theo như kinh nghiệm của Vương Hiền nhìn nhận, thì bản liệt kê và giá cả của các vật liệu này là giả. Đặc biệt là xi măng, tập tài liệu này viết nhà cung ứng xi măng là một nhà cung ứng xi măng nổi tiếng trong nước, nhưng, theo như kết quả điều tra chắc chắn của Vương Hiền thì Công ty bất động sản nhà đất xây dựng thế kỷ không hề ký hợp đồng với nhà máy xi măng này, mà trên thực tế noi cung cấp xi măng là một nhà máy xi măng không danh tiếng.
Diệp Lăng Phi chỉ cần nhìn một cái, liền cầm tập tài liệu đến trước mặt Bạch Tình Đình cười nói:
- Bà xã, cái này có cần xem không, em nói rất đúng, ma cũng không tin!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, đến trước cửa sổ, hút thuốc nói:
- Anh thấy giám đốc công ty con này của các em có vắn đề rất lớn, ông ta lợi dụng tài nguyên của tập đoàn quốc tế thế kỷ của các em, lén lút giao dịch với nhà cung cấp, đối với việc này, nếu như nói không liên quan gì đến tập đoàn của em thi cũng không thể, dù sao đi nữa, tên giám đốc đó lấy danh nghĩa của tập đoàn quốc tế thế kỷ đứng giữa kiếm lòi. Nhưng mà, về mặt tài chính, tập đoàn và công ty xây dựng thế kế Ninh Châu lại tách rời, trên danh nghĩa công ty em là công ty mẹ của công ty xây dựng thiết kế Ninh Châu, nhưng, công ty xây dựng thế kế Ninh Châu là một công ty TNHH độc lập, anh thấy từ điểm này có thê loại bò mối liên quan đến tập đoàn rồi. Nói thế nào đi nữa, sự việc lần này, công ty con có vắn đề, công ty mẹ cũng phải gánh trách nhiệm, Tình Đình, bò công ty này đi, sau khi kiểm kê xong tài sản của công ty này thì sẽ dùng nó đê bồi thường, phần còn thiếu sẽ do tập đoàn quốc tế thế kỷ đảm nhiệm.
Bạch Tình Đình hỏi:
- Ông xã, anh chắc chắn làm như vậy sao?
- Sự việc đã đến nước này, lẽ nào em có cách tốt hơn, bà xã, bây giờ là thời khắc quan trọng để củng cố hình tượng Chủ Tịch của em, đừng lo lăng đên bất kỳ ảnh hường nào, hãy dũng cảm mà làm!
Có câu nói đó của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình coi như đã yên tâm, cô gật đầu, nói:
- Hồi chiều, em muốn đi gặp nói chuyện với vị lãnh đạo chuyên môn của chính quyền phụ trách mảng này, hy vọng có thể tim được phương án giải quyết nhất quán với chính quyền, đối với việc này, chỉ trông chờ vào một mình tập đoàn của chúng ta giải quyết, mà không có chính quyền, em thấy thật khó giải quyết dứt điểm!
Sau khi nghe Bạch Tình Đình nói, Diệp Lăng Phi gật đầu, tỏ ý tán thành cách làm của Bạch Tình Đình. Nhưng theo Diệp Lăng Phi nghĩ, nếu nói chuyện với người lãnh đạo có liên quan của chính quyền, có thể nói là lăng phí thời gian, nên trực tiếp nói chuyện với thị trường, chỉ có sự giúp đỡ có thị trường, thì sự việc này mới giải quyết tốt được.
Ninh Châu không giống với thành phố Vọng Hải, thành phố Vọng Hải có thể là đại bản doanh của Diệp Lăng Phi, ờ đó Diệp Lăng Phi như cá với nước, nhưng Ninh Châu thì khác, người của chính quyền thành phố không quen biết Diệp Lăng Phi.
Nhưng Diệp Lăng Phi không lo lắng điều này, han sẽ liên lạc với Lão Đầu Tử, đê Lão Đầu Tử giúp đỡ. Bạch Cảnh Sùng là thuộc hạ lâu năm của Lão Đầu Tử, lần này có lẽ Diệp Lăng Phi lấy danh nghĩa của Bạch Tình Đình để nhờ Lão Đầu Tử giúp đỡ.
Đợi Diệp Lăng Phi gác điện thoại, Bạch Tình Đình cằn nhằn. Bạch Tình Đình cằn nhằn Diệp Lăng Phi xảo quyệt quá, cầu xin Lão Trương giúp đỡ lại lấy danh nghĩa của Bạch Tình Đình, chứ không phải danh nghĩa của cá nhân Diệp Lăng Phi. Theo Bạch Tình Đình thi trong mắt của Lão Trương, bản thân mình và Diệp Lăng Phi căn bản không có gì có thể so sánh.
Có sự giúp đỡ của Lão Đầu Tử thì việc gặp gỡ của Bạch Tình Đình với Thị trường sẽ đơn giản đi rất nhiều. Trước mặt thị trường Bạch Tình Đình hứa tập đoàn quốc tế thế kỷ sẽ bồi thường cho tất cả những người bị thương, Bạch Tình Đình hy vọng chính quyền có thể đứng ra giảm bớt ảnh hường của sự việc này xuống mức thấp nhất.
Có điện thoại từ phía Bắc Kinh, vị thị trường mới hơn 30 tuổi nào dám không để tâm xử lý sự việc này. Bạch Tình Đình từ chính quyền thành phố trô về, trong đêm lại triệu tập cuộc họp tại tòa cao ốc, trong cuộc họp, Bạch Tình Đình nêu ra chắc chắn rằng lần này sẽ tiến hành đền bù cho tất cả những người bị hại, liên quan đến việc hủy bò công ty con ờ Ninh Châu, mặc dù không tuyên bố trong cuộc họp, nhưng ai cũng hiểu rằng, sự việc lần này quá ầm ĩ, sau này công ty con ờ Ninh Châu muốn tiếp tục, là điều rất khó.
Bạch Tình Đình cứ thế bận tới tối mới trơ về phòng khách sạn cùng với Diệp Lăng Phi, nữ thư ký và những người khác. Bạch Tình Đình trờ về, chỉ tắm một cái rồi lên giường đi ngủ. Diệp Lăng Phi vốn dĩ muốn tối nay cùng Bạch Tình Đình ân ái nữa, vì chuyện ân ái tối qua vẫn chưa làm han cảm thấy thực sự hài lòng, nhưng không ngờ Bạch Tình Đình lại đi ngủ trước. Chẳng còn cách nào khác, Diệp Lăng Phi đành phải đi tắm, tắm xong để mình trần lên giường nằm, kéo Bạch Tình Đình vào lòng ngủ.
Sáng thức dậy, Bạch Tình Đình cảm thấy nửa mình dưới của mình bị vật gì cứng cứng đè lên rất khó chịu, cô mờ to mắt nhìn thì thấy cả người Diệp Lăng Phi ôm cứng mình ngủ khò khò. Cũng: Không biết nửa đêm lúc nào, Diệp Lăng Phi lấy đùi đè lên người Bạch Tình Đinh, nửa người phía dưới của Diệp Lăng Phi đang đè lên nửa người phía dưới của Bạch Tình Đình.
Nếu như không có chiếc áo ngủ của Bạch Tình Đình ngăn lại, thì cái vật cứng nhô ra của Diệp Lăng Phi ấy có thể sớm đi vào trong cơ thế của Bạch Tình Đình rồi. Bạch Tình Đình cũng không biết rốt cuộc thì lão này tối qua nhân lúc mình không biết gì đã làm gì rồi.
Bạch Tình Đinh cũng chỉ mong sao Diệp Lăng Phi làm như thế, chí ít trên một ý nghĩa nào đó làm tròn mối quan hệ vợ chồng với Diệp Lăng Phi. Nhưng Bạch Tình Đình cảm thấy nửa dưới của mình không giống như được Diệp Lăng Phi ân ái, Bạch Tình Đình không nhúc nhích, mà ngắm nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Diệp Lăng Phi một hồi lâu rồi mới thờ dài.
Tạm thời gác những ý nghĩ đó trong đầu sang một bên, Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nhấc đùi của Diệp Lăng Phi ra khôi, khi chuẩn bị xuống giường, môi của Bạch Tình Đình ghé sát nửa dưới cơ thê của Diệp Lăng
Phi, mỡ to miệng, nghĩ một lát, ngậm môi lại, xuống gường, mặc quần áo.
Âm thanh mặc quần áo của Bạch Tình Đình làm Diệp Lăng Phi giật mình tỉnh giấc, Diệp Lăng Phi mờ to mắt, nhìn thấy Bạch Tình Đình đã mặc xong quần áo, han nhìn đồng hồ, lẩm bẩm như chưa tỉnh ngủ hẳn:
- Bà xã, em dạy có quá sớm chăng!
Bạch Tình Đình nói:
- Ra ngoài dạo bộ, hôm nay phải gặp phóng viên, em muốn sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.
- Đợi anh một lát, anh đi cùng em.
Diệp Lăng Phi lật mình bò dậy, mặc quần áo rất nhanh trước mặt Bạch Tình Đinh, sau khi rửa mặt và súc miệng xong, anh cùng Bạch Tình Đình ra khỏi khách sạn.
Phía trước của khách sạn hạng sang là đường Thắng Lợi của Ninh Châu, men theo đường Thắng Lợi đi lên trên khoảng 200m sẽ tới một con đường nhò bên cạnh có tên gọi là đường Tam Sơn. Hai bên đường Tam Sơn đều là những cửa hàng nhò, bán đồ ăn sang như bánh bao, quẩy.
Hai người Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi dạo một vòng đường Tam Sơn, mua được ít bánh bao và sữa đậu nành, vừa đi vừa ăn. Trước đây Bạch Tình Đình đâu có ăn sáng giống thế này, ở thành phố Vọng Hải, lúc nào cô cũng phải chú ý đến hình tượng của mình, nếu như dám không chú ý đến hĩnh tượng mà vừa đi vừa ăn trên đường thế này, bị người khác chụp lén, đảm bảo sẽ lên trang nhất của báo, lại còn trờ thành đề tài tán dóc vỉa hè của dân cư thành phố Vọng Hải.
Nhưng mà, đây là Ninh Châu, chứ không phải Vọng Hải, nên Bạch Tình Đình không cần lo lắng những thứ đó. Cô tương đối thích cái cảm giác như thế này, sau khi Bạch Tình Đình uống hết phần sữa đậu nành của cô, cô lại giành lấy nửa phần sữa đậu nành mà Diệp Lăng Phi đang uống dờ, uống cho bằng hết. Sau khi uống hết, Bạch Tình Đình mới cười măn nguyện nói:
- Ông xã, sau này chúng mình ăn sáng như thế này đi, em rất thích cảm giác này!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tốt thôi, anh thi không sợ! Nhưng bà xã thì cần phải suy nghĩ kỹ, em không sợ có người lén chụp hình ảnh của em sao?
- Bởi vậy mới nói, chúng mình cần đi du lịch, như thế em mới không phải lo lắng có người chụp lén!
Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, cười trong hạnh phúc nói:
- Thực ra có một số việc em măi không hiểu, tại sao cuộc sống của người có tiền lại không hạnh phúc hơn so với cuộc sống của người bĩnh thường, bây giờ thi em hiểu ra rồi, cuộc sống đích thực không phải lấy tiền để đong đo. Cuộc sống của người có tiền bị giam cầm ờ đó, họ luôn luôn phải chú ý đến hình tượng của bản thân, nhưng, người bình thường thì không giống vậy, người bĩnh thường có thể đi trên đường uống sữa đậu nành, nói chuyện, thậm chí không cần trang điểm, cũng không phải lo lắng. Tiền không phải có thê đem đến hạnh phúc, hạnh phúc đích thực là nằm ờ trái tim của con người, giống như chúng mình bây giờ, chỉ cần có thể ở bên nhau, cho dù chỉ là ăn bánh bao uống sữa đậu nành, em cũng cảm thấy rất hạnh phúc, ông xã, em bây giờ cảm thấy rất hạnh phúc!
- Cô bé ngốc, không có tiền làm sao có thể được, đúng là có tiền cũng không thê mua được hạnh phúc, nhưng không có tiền thì một chút hạnh phúc cũng không thể mua được.
- Em chưa hề trải nghiệm qua cuộc sống không có tiền, xem ra phải để em trải nghiệm cuộc sống không có tiền mới được.
Bạch Tình Đình đáp:
- Được thôi, nếu như có thời gian, chúng mình đi du lịch mà không mang theo tiền, cùng lắm em đi ăn xin!
- Ăn xin?
Diệp Lăng Phi vừa nghe, không nhịn nổi bật cười nói:
- Ừ, nói đúng, không chừng em lại có được một biệt hiệu mới.
Bạch Tình Đình hỏi:
- Biệt hiệu gì cơ?