Đô Thị Tàng Kiều

Chương 712: Kẻ chuyên gây chuyện thị phi




Hai người Tình Đình và Trương Vân thu dọn hai căn phòng của tầng ba làm nơi nghỉ chân. Trong lúc Bạch Tình Đình và Trương Vân bận tối mắt tối mũi thì Diệp Lăng Phi gọi điện cho Dã Lang, bảo Dã Lang giúp hắn điều tra người đàn ông có tên Beck, Diệp Lăng Phi rất muốn biết rốt cuộc tên lão tử Beck này là thần thánh phương nào.

Hiệu quả làm việc của bên Dã Lang rất cao, khoảng cở sau một giờ bên Dã Lang đã có được tin chính xác, bố của người mỹ có tên Beck này là nghị viên của Pennsylvania – PA (USA).

- Thật là một nghị viên a!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Có điều, nghị viên này gặp phải tôi chính là điều không may mắn của ông ta!

- Satan, thế nào, anh định đối phó với ông ta? Ông ta không có quan hệ gì với chúng ta cả, anh cho rằng ông ta sẽ ảnh hưởng đến chúng ta sao?

Dã Lang thắc mắc hỏi.

- Không phải ông ta đụng đến tôi mà là con trai ông ta đụng đến tôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Dã Lang, liên hệ giúp tôi người của cục tình báo Mỹ, tôi lúc này không tiện xuất hiện, cậu liên hệ với người bên đó nói chúng ta tặng cho bọn họ một món quà lớn!

- Món quà lớn?

- Ừm, người của cục tình báo ghét nhất là ăn không nói có đó sao, cậu giúp cục tình báo một cái, mang món quà lớn qua cho nghị viên, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu được ý của tôi!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Có vẻ như trước mắt cục tình báo rất có hứng thú với những người có nguy hại đến an toàn quốc gia, vậy thì hãy nghĩ cách làm cho người của cục tình báo hiểu nhầm là được rồi!

- Ừm, em hiểu rồi, em lập tức liên hệ với tổng bộ của Lang Nha, xem thử ai đúng lúc này đang ở bên Mỹ, nếu như thích hợp em nghĩ sẽ có kết quả ngay thôi!

Sau khi Dã Lang nói xong lại bổ sung thêm một câu:

- Satan, em lại quên mất, bên Long Hổ hai ngày trước vừa gọi điện đến, hắn nói sang năm Mỹ sẽ tiến hành tổng tuyển cử, hỏi chúng ta ủng hộ đảng Dân Chủ hay đảng Cộng Hòa?

- Đảng Dân Chủ hay đảng Cộng Hòa cho dù có ai trúng cử đều không hề thay đổi đối với phương châm của chúng ta!

Diệp Lăng Phi nói.

- Trước đây tôi thích đảng Cộng Hòa, bởi vì tôi thấy những người trúng cử đều thích chiến tranh, như vậy thì sau này có thể kích thích mua vũ khí đạn dược. Mà đám ngốc của câu lạc bộ hỏa lực Mỹ lại ngu ngốc đi ủng hội đảng Dân Chủ gì gì đó, bây giờ bọn họ đều ngẩn tò te hết rồi. Dã Lang, cậu thông báo cho Long Hổ, Lang Nha chúng ta chỉ ủng hộ những chính đảng có thể mang đến lợi ích cho chúng ta, cho dù đó là đảng Dân Chủ hay đảng Cộng Hòa, chỉ cần người ứng cử có lợi với chúng ta, chúng ta sẽ ủng hộ.

- Ừm, em biết rồi!

Dã Lang nói.

- Bọn Long Hổ hình như có chút ý định muốn rời khỏi, Satan, tổ chức Lang Nha chúng ta có phải đã đi đến cuối con đường rồi không?

- Người cũ ra đi thì sẽ có người mới gia nhập vào, chỉ cần một ngày thế giới này cần vũ khí thì sẽ có tổ chức Lang Nha tồn tại, đừng có lo lắng về tổ chức Lang Nha, tôi tin những người đến sau sẽ phát triển tổ chức Lang Nha tốt hơn!

Cúp máy Diệp Lăng Phi đi đến trước cửa sổ, từ cửa sổ hắn vọng nhìn ra xa. Lang Nha là tổ chức một tay hắn gây dựng nên, có thể nói đối với tổ chức Lang Nha, Diệp Lăng Phi đã có tình cảm sâu sắc hơn bất cứ ai. Nhưng theo như Diệp Lăng Phi thấy, làm công việc buôn bán vũ khí đạn dược chung quy vẫn không phải là kế sách lâu dài. Khi của cải được tích lũy đến một mức cố định thì tất phải chọn quy ẩn. Con đường hiện giờ mà Diệp Lăng Phi đi có thể nói là con đường mà mỗi thành viên tổ chức Lang Nha đều phải đi. Bây giờ bọn người Long Hổ nảy sinh ý muốn rút lui cũng chỉ là khúc nhạc dạo mà thôi.

Diệp Lăng Phi vứt bỏ tất cả không đi nghĩ tiếp nữa, hắn quay người lại bước nhanh ra khỏi phòng, hai người Hứa Duy và Điền Phong đã về rồi. Hứa Duy còn mang theo mấy bộ quần áo thay tắm, còn lại là một ít đồ dùng cá nhân, còn Điền Phong chỉ xách một túi ni long, bên trong chứa một ít đồ dùng cá nhân.

Đợi Bạch Tình Đình từ trên lầu đi xuống, Diệp Lăng Phi đang ngồi trong phòng khách xông ra nháy mắt với Bạch Tình Đình.

- Làm gì thế!

Bạch Tình Đình lẩm bẩm đi tới ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, em thấy Điền Phong với cô gái tên Hứa Duy đó thế nào?

- Rất được, em thấy hai người bọn họ rất tương xứng!

Bạch Tình Đình nói.

- Chí ít cô gái Hứa Duy này hơn hẳn gấp mấy lần cô bạn gái trước đó Trương Kỳ của Điền Phong. Em thật không hiểu sao Điền Phong lại có thể thích cái cô Trương Kỳ đó chứ!

- Đó đều là quá khứ rồi, đừng có nghĩ nữa, bà xã, anh nghĩ chúng ta có thể làm mai giúp tụi nó, đợi lát nữa chúng ta đi ăn cơm, sau đó sẽ dẫn tụi nó đi hát karaoke tiếp, giữa đó chúng ta sẽ làm mai cho tụi nó, anh chỉ lo tiểu tử Điền Phong này da mặt mỏng, cho dù Hứa Duy có ý cũng không dám nói ra đâu!

- Một chủ ý không tồi!

Bạch Tình Đình nói.

- Em lập tức gọi điện đặt bàn!

Hai người Hứa Duy và Điền Phong từ trên lầu vừa nói vừa cười đi xuống, Bạch Tình Đình nói với Điền Phong:

- Em họ, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm thôi, sau đó sẽ đi hát karaoke!

- Được!

Điền Phong đáp.

- Quyết định như vậy nhé!

Diệp Lăng Phi nghe Điền Phong đồng ý liền đứng lên nói:

- Anh đi thay đồ, chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị đi thôi!

- Nhanh thế à?

Điền Phong ngạc nhiên.

- Đàn ông không thể nói nhanh!

Lúc Diệp Lăng Phi đi đến bên Điền Phong đưa tay ra vỗ vai Điền Phong một cái, cười nói:

- Đàn ông phải chậm, có hiểu không?

...................................................................................

Diệp Lăng Phi đỗ xe trước cửa tòa lầu Tụ Phúc, Tụ Phúc Lầu là một nhà hàng hải sản rất nổi tiếng ở Vọng Hải, rất nhiều người vãn lai đến thành phố Vọng Hải đều chọn Tụ Phúc Lầu.

Người bản địa cũng rất thích đến Tụ Phúc Lầu, là vì hải sản ở Tụ Phúc Lầu làm rất chính cống.

Lúc bọn người Bạch Tình Đình chạy xe đến Tụ Phúc Lầu cũng đã sắp sáu giờ tối rồi, lúc này đang là lúc bán đắt khách nhất của Tụ Phúc Lầu, nếu không phải vì Bạch Tình Đình đã đặt bàn trước thì lần này đến cũng xem như uổng công, vốn không hề còn bàn trống nào cả.

- Bà xã, mọi người xuống xe trước đi, anh đỗ xe bên đường đã!

Diệp Lăng Phi nói với Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh.

- Anh thấy anh mà tìm chỗ đỗ xe chắc phải tìm cả nửa ngày quá, hay mọi người cứ vào trong tìm chỗ ngồi rồi tính sau!

- Ok!

Bạch Tình Đình đáp. Cô đẩy cửa xe bước xuống, Hứa Duy và Điền Phong đứng bên cạnh Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi lái xe chạy qua một bên, ba người quay người lại đi thẳng vào cổng Tụ Phúc Lầu.

Diệp Lăng Phi đỗ xe xong vừa bước đi được mấy bước thì thấy ba người Bạch Tình Đình, Hứa Duy và Điền Phong lại đi ra từ Tụ Phúc Lầu, Điền Phong bị Hứa Duy túm chặt lấy cánh tay, còn trên mặt Điền Phong đầy vẻ giận dữ.

- Chuyện gì thế, sao không ăn mà mọi người chạy ra đây làm gì?

Diệp Lăng Phi bước lên trước tay phải ôm lấy eo Bạch Tình Đình cười hỏi.

Bạch Tình Đình nhìn Điền Phong đầy vẻ mặt giận dữ nói với Diệp Lăng Phi:

- Chúng ta đi tiệm khác ăn đi!

- Tại sao?

Diệp Lăng Phi thắc mắc hỏi.

- Điền Phong nhìn thấy bạn gái cũ của nó và tên Mỹ mà bị nó đánh lúc trước!

Bạch Tình Đình nói.

Điền Phong lúc này tức hồng hộc nói:

- Dựa vào cái gì mà chúng ta phải đi, có mặt đồ đê tiện đó là chúng ta phải đi sao, vậy chẳng phải sau khi em gặp cô ta trên đường cũng phải đi vòng sai. Còn nữa, cái thằng tây con đầm đó, mẹ kiếp, em thấy hắn nổi giận rồi giả bộ ngạo mạn uy hiếp, thật xem hắn là ai chứ, chẳng phải là con trai của nghị viên Châu nước Mỹ sao, đáng phải để cho Trung Quốc mình giả bộ không...

Điền Phong còn muốn nói nữa bị Hứa Duy luôn túm chặt lấy cánh tay cắt đoạn:

- Điền Phong, anh đừng có gây chuyện nữa, lúc nãy chị họ anh lo anh xảy ra chuyện, anh không thể hành động theo cảm tính được, khó khăn lắm anh mới ra khỏi đồn công an, nếu tiếp tục gây chuyện thì anh không dễ ra nữa đâu, chúng ta đi tiệm khác ăn là được rồi!

Lúc này Bạch Tình Đình cũng nói:

- Em họ, em cứ nhịn đi, hà tất phải gây chuyện với bọn họ, không phải là em không nhìn thấy bộ dạng đó của bố mẹ Trương Kỳ, cảm giác y như con gái họ tìm được rể kim quy vậy!

- Chị họ, em nhịn không được cục tức này!

Điền Phong tức hồng hộc nói.

- Chị có thấy ánh mắt Trương Kỳ nhìn em không, còn bố mẹ cô ta nữa, trước kia người nhà Trương Kỳ đối với em rất tốt, bây giờ hoàn toàn thay đổi rồi, em thật nghĩ không ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bây giờ em gặp phải bọn họ đều phải đi đường vòng sao?

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong liền bật cười, hắn nói với Điền Phong:

- Điền Phong, ừm, nói những lời này rất giống đàn ông, chúng ta dựa vào cái gì mà nấp chứ, giống như chúng ta có tật giật mình ấy, mặc kệ bọn họ, chúng ta đi ăn phần của chúng ta, nếu bọn họ dám gây chuyện thì chúng ta sẽ dạy cho bọn họ bài học thích đáng. Ừm, nếu lúc này mà có Tiêu Tiếu là tốt rồi!

Điền Phong ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao có Tiêu Tiếu ở đây thì tốt rồi?

Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:

- Cậu nói xem nếu như bạn gái cũ của cậu đụng phải Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu sẽ nói gì?

- Nổ hoa cúc, đây là cô ấy...!

Điền Phong nói đến đây đột nhiên bịt miệng lại, lúc này ngược lại Diệp Lăng Phi bật cười lên, hắn nói:

- Anh bảo đảm bạn gái cũ của em một câu cũng không dám nói!

Lúc đầu Bạch Tình Đình còn không hiểu ý gì, đến lúc này thì đã hiểu ra, cô đưa tay véo cánh tay Diệp Lăng Phi một cái nói:

- Đàn ông các anh chẳng có gì đẹp đẽ cả!

Hứa Duy có chút ngượng ngùng, cô dựa sát người về phía Điền Phong, Hứa Duy không để ý đến ngực cô đụng vào cánh tay Điền Phong, Điền Phong đầu tiên hơi run lên rồi lập tức hắn nhìn Hứa Duy một cái, từ từ đưa tay ra ôm lấy eo của Hứa Duy, Diệp Lăng Phi thụi Bạch Tình Đình một cái thấp giọng nói:

- Nhìn thấy chưa, không cần tụi mình đúc kết hai người bọn họ cũng đã thành một cặp rồi kìa!

Trên khóe môi Bạch Tình Đình nở nụ cười, nhìn Điền Phong một cái rồi nói:

- Điền Phong, mắt em rốt cuộc là to lớn thế nào thế, bên cạnh em có cô gái đẹp như vậy mà còn không biết giữ lấy lại lo để ý đến bạn gái cũ không tốt đẹp đó!

Diệp Lăng Phi cũng phụ họa theo:

- Tiểu tử cậu nên thỏa mãn đi, Hứa Duy là một đại mỹ nữ, không biết có bao nhiêu người muốn theo đuổi nữa, tiểu tử cậu đã có số đào hoa mà còn không biết!

Trong lòng Điền Phong cũng biết cho dù từ tướng mạo, dáng dấp đến khí chất Hứa Duy đều hơn đứt Trương Kỳ gấp bội, hắn ở cùng với Trương Kỳ cũng là vì lúc đầu hai người cùng nhau học tập, nên có cảm tình mà thôi, từ lúc Trương Kỳ rời Vọng Hải đi nước ngoài, tình cảm giữa hai người đã nhạt rồi. Còn về phía Hứa Duy, Điền Phong luôn cho rằng quá thân với Hứa Duy nên không dễ xuống tay, càng quan trọng hơn là vì con người Điền Phong quá coi trọng lời hứa, lúc Trương Kỳ rời khỏi thành phố Vọng Hải hắn đã từng hứa với Trương Kỳ là hắn sẽ không tìm bạn gái khác, vẫn mãi đợi Trương Kỳ trở về, vì thế mà mãi vẫn không tìm bạn gái khác.

Bây giờ Trương Kỳ không thực hiện lời hứa, Điền Phong thấy tức trong lòng, mình đã đợi Trương Kỳ một thời gian dài như thế lại đổi lại bị cắm sừng, trong nhất thời Điền Phong không thể nào chấp nhận được sự thật này. Bây giờ Điền Phong tình đã chết với Trương Kỳ rồi, đương nhiên chuẩn bị chấp nhận một tình yêu mới, Hứa Duy lại chính là đối tượng thích hợp, hai người quen biết nhau đã lâu, không có tình cảm thì chính là giả dối.

Điền Phong chủ động ôm lấy Hứa Duy, phản ứng đầu tiên của Hứa Duy là ngạc nhiên, ngay sau đó Hứa Duy liền dựa sát người cô vào người Điền Phong, cả người cô đã dán vào người Điền Phong rồi.

Phản ứng của Hứa Duy chính là biểu lộ tâm ý của mình với Điền Phong, Điền Phong càng ôm chặt Hứa Duy hơn.

- Đi, chúng ta vào ăn cơm thôi!

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình gọi Điền Phong:

- Tiểu tử, ưỡng ngực lên, có anh đây, cậu cứ tha hồ quậy phá, khoét ra một cái lỗ lớn, anh cho cậu đội nó!

- Anh nói bậy gì thế, anh đừng có xử hư Điền Phong!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy vội vàng nói:

- Điền Phong, em đừng có nghe anh rể, con người anh ấy thích gây chuyện, em đừng có học theo đó!

- Em cảm thấy anh rể rất tốt, luôn là tấm gương của em, anh rể, có thời gian mình nên gặp nhau nhiều hơn!

Điền Phong nói.

- Thấy chưa, công đạo tự tại nhân tâm (lẽ phải ở trong tâm mọi người)!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Bà xã, Điền Phong đâu còn là đứa trẻ, nó có chuyện gì không hiểu chứ, được rồi, được rồi, chúng ta đừng có tào lao nữa, mau vào ăn cơm đi!

Diệp Lăng Phi vừa bước vào Tụ Phúc Lầu liền nhìn thấy trong cùng của đại sảnh có một bàn trống. Điền Phong dùng tay chỉ cái bàn sát cái bàn trống đó nói:

- Anh rể, tên giặc tây đó chính là tên bị em đánh, hôm nay thật xui xẻo, không ngờ bạn chị họ đặt lại sát bên bọn họ, thật xui xẻo chết đi được!

Diệp Lăng Phi nhìn qua thấy một tên da trắng đang ngồi ở đó, tên da trắng đó còn lưu khuyết điểm màu vàng. Có điều, trên mặt tên da trắng đó còn sưng vù một số chỗ, xem ra chắc là vết thương bị Điền Phong đánh vẫn chưa lành. Diệp Lăng Phi biết tên da trắng đó là Beck người Mỹ, ngồi sát bên Beck là một thiếu nữ trẻ, trên đầu cô gái trẻ đó đều nhuộm màu tím nhạt, hiện ra một khuôn mặt kiều diễm, đặc biệt là đôi mắt của thiếu nữ đó, khiến người ta vừa nhìn liền cảm giác thiếu nữ này không giống như cô gái có thể kết hôn được.

Ngồi bên thiếu nữ đó là một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông đó tai to mặt lớn, tay cầm ly rượu không ngừng kình Beck, lúc nãy Diệp Lăng Phi có nghe Điền Phong nhắc đến, nên bây giờ có thể đoán ra cặp vợ chồng đó chắc là bố mẹ của cô gái Trương Kỳ đó, theo như Diệp Lăng Phi thấy được, bố nào con nấy, người đàn ông này vừa nhìn cũng biết là người của kẻ đầu cơ, cô con gái được sinh ra sao có thể tốt được chứ?

Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình đi thẳng đến cái bàn đó, Điền Phong đi theo sau Diệp Lăng Phi, hắn cũng ôm eo Hứa Duy giống vậy.

Ánh mắt của Beck đầu tiên là dừng trên người Bạch Tình Đình, rất nhanh Beck nhìn thấy Điền Phong. Lúc nãy khi bọn người Điền Phong vào, Điền Phong vốn không hề qua đây, lần này Điền Phong đã đi tới, Beck phản ứng theo bản năng đặt ly rượu đang cầm trên tay xuống, nhìn chăm chăm Điền Phong với ánh mắt thù hận.

Trương Kỳ cũng nhìn thấy Điền Phong đi tới, nhưng ánh mắt của Trương Kỳ lại dừng trên người Hứa Duy, cô nhìn thấy Điền Phong ôm eo của Hứa Duy, trong ánh mắt của Trương Kỳ lóe lên tia đố kỵ.

Phụ nữ thích nhất là đố kỵ, Trương Kỳ vừa nhìn thấy tướng mạo của Hứa Duy thì trở nên ganh ghét.

Bố của Trương Kỳ vốn còn định kính rượu Beck, vừa nhìn thấy Beck đặt ly rượu xuống, ông ta cũng đặt ly rượu trong tay xuống rồi nhìn theo hướng đó, bố của Trương Kỳ - Trương Thiên làm việc buôn bán với nước ngoài, ông ta có một nhà máy phục trang chuyên xuất khẩu phục trang sang Mỹ, mấy năm gần đây, trình độ tiếng Anh của Trương Thiên xem như tạm được, giao lưu với Beck không thành vấn đề. Trương Thiên thấy sao Beck và con gái mình dừng lại, Trương Thiên nhìn theo mới chú ý đến Điền Phong ôm một cô gái rất xinh đẹp đi đến bàn bên cạnh họ.

Trước đó Trương Thiên luôn luôn nở nụ cười với Điền Phong, chỉ mong sao con gái mình sớm kết hôn với Điền Phong. Đó là vì Trương Thiên nhìn vào mối quan hệ của bố mẹ Điền Phong, ông ta cũng làm buôn bán với nước ngoài, chỉ mong sao bố mẹ Điền Phong giúp hắn thành lập cửa ngõ tại nước Mỹ. Có điều bây giờ đã khác rồi, con gái của họ đã dẫn về một người con trai của nghị viên nước Mỹ, vậy sau này đơn đặt hàng buôn bán với nước ngoài của mình há chẳng phải giống như tuyết rơi đó sao, nếu con gái của mình gả cho người Mỹ tên Beck này thì con gái sẽ nhận được thẻ xanh (thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài) của nước Mỹ rồi, bên mình cũng có thể được thơm lây rồi.

Trương Thiên vì nghĩ như vậy nên mới thái độ mới chuyển một trăm tám mươi độ với Điền Phong, thấy cái mũi đó của Điền Phong chẳng phải mũi, mắt cũng chẳng phải mắt, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, điều quan trọng nhất là hôm nay Điền Phong còn đánh Beck, điều này khiến cho Trương Thiên cảm thấy tiểu tử Điền Phong này quá độc ác rồi, luôn muốn phá vỡ quan hệ của con gái mình và Beck, vẫn ngon đó.

Đợi lúc Điền Phong đi tới vẫn chơi đợi Beck và Trương Kỳ kịp mở lời thì Trương Thiên đã hừ lạnh một câu:

- Mấy năm gần đây thanh niên không biết mình có bản lĩnh gì càng ngày càng nhiều, không bản lĩnh mà còn muốn theo đuổi con gái tôi, thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Điền Phong vốn định ngồi xuống nhưng nghe câu nói đó của Trương Thiên, mặt Điền Phong có chút kiềm nén không nỗi nữa, hắn quay qua nói với Trương Thiên:

- Trương thúc thúc, chú đang nói ai đấy?

- Tôi nói ai trong lòng người đấy rõ!

Trương Thiên hừ lạnh một câu nói.

- Kỳ Kỳ nhà chúng tôi bây giờ đã có bạn trai rồi, sau này cậu đừng có bám lấy Kỳ Kỳ nhà chúng tôi nữa!

- Tôi bám lấy cô ta?

Điền Phong ngạc nhiên, bộ dạng dữ tợn không tránh khỏi ngữ khí cao lên mấy phần nói:

- Tôi mới lười không thèm để ý đến loại đàn bà không biết xấu hổ đó!

Trương Kỳ vừa nghe lập tức nhảy đứng lên, cô ta há to mồm nói:

- Điền Phong, anh chửi ai đó, việc hôm nay tôi còn chưa tính sổ với anh, anh còn dám chửi tôi, tôi nói cho anh biết, việc hôm nay chưa xong đâu, Beck đã gọi điện về nước rồi, việc này không đơn giản là đánh nhau đâu, anh đợi mà ngồi tù đi!

- Tôi ngồi tù, hừ, dựa vào cái gì mà tôi phải ngồi tù, là các người gây tôi trước!

Diệp Lăng Phi nói.

Beck bên đó chửi Điền Phong bằng một câu tiếng Anh, câu này khiến cho Diệp Lăng Phi lại muốn động thủ, lúc này liền nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Điền Phong, cậu ngồi xuống trước đi, xem bộ dạng cậu kìa, chẳng giống gì cả, chúng ta đến đây ăn cơm chứ không phải chó cãi nhau!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này bọ người Trương Kỳ, Trương Thiên đều biến sắc mặt, Hán Văn của Beck chỉ là hiểu biết lơ tơ mơ, vốn không nghe hiểu được Diệp Lăng Phi nói câu gì mà khiến Trương Kỳ nổi giận như vậy, Beck hỏi bằng tiếng Anh:

- Hắn đã nói gì?

Trương Kỳ nói lại một lần câu của Diệp Lăng Phi cho Beck nghe, Beck nghe xong mặt đầy vẻ giận dữ sục sôi đứng dậy. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy tên người Mỹ Beck đứng dậy hắn liền nói bằng tiếng Anh:

- Mẹ kiếp ngươi đừng có ra vẻ, đừng nói là ngươi, cho dù ông già người lão Beck nghị viên châu Á của Pennsylvania – PA (USA) gặp phải tôi cũng phải thành thật cho tôi, ngươi chỉ là một thằng ranh con lại chạy đến trước mặt tôi giở thói ngang ngược, ngồi xuống cho tôi, nếu ngươi dám động một cái tôi lập tức cho ngươi không thể rời khỏi thành phố Vọng Hải!

Beck không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói tiếng Anh lưu loát như vậy, hắn thật sự đã bị khí thế của Diệp Lăng Phi dọa khiếp, sau khi đứng lên lại ngồi xuống tiếp.

Trương Thiên nghe không hiểu những lời Diệp Lăng Phi nói, tiếng anh của ông ta chỉ hạn chế ở mức giao lưu, làm sao có thể nghe hiểu những lời chửi người đầy hỗn tạp bằng tiếng Anh đó của Diệp Lăng Phi.

Trương Thiên nhìn Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi nói nè vị tiên sinh, cậu ăn nói cần chú ý chút, cẩn thận tôi tố cáo cậu đó!

- Ông tố cáo tôi?

Diệp Lăng Phi cười nhạt nói.

- Tố cáo tôi cái gì, tôi uy hiếp ông, hay là dọa khiếp ông rồi, ranh con ông hãy thành thật mà ngồi xuống ăn cơm cho tôi, đừng có quấy rầy nhã hứng ăn cơm của tôi!

Ngữ khí nói chuyện của Diệp Lăng Phi lúc này giống như một tên vô lại, giọng của hắn rất cao, khiến cho khách đang ăn cơm ở đó đều dồn hết ánh mắt lại, Diệp Lăng Phi liếc mấy người kia một cái nghiêm giọng nạt:

- Nhìn gì mà nhìn, ăn cơm của các người đi!

Bạch Tình Đình cảm thấy những lời nói này của Diệp Lăng Phi không được hay cho lắm, cô vội kéo Diệp Lăng Phi một cái nhỏ giọng nỏi:

- Ông xã, chút ý một chút, đừng có làm lớn chuyện!

- Anh chính là muốn làm lớn chuyện đây!

Diệp Lăng Phi cố ý nói.

- Anh nhìn thấy chướng mắt những thằng đàn ông không có khí phách, mẹ kiếp, con gái mình bị thằng nước ngoài lên rồi mà còn ở đó chạy nhảy lắc mông vui vẻ. Hừ, cũng không biết tương lai con cái được sinh ra là một tạp chủng!

Diệp Lăng Phi nói xong câu này Điền Phong liền cảm thấy cục tức trong bụng hoàn toàn tuôn ra hết, hắn phụ họa thêm:

- Anh rể, anh nói rất đúng!

Trương Thiên bị tức đến trợn ngược con mắt lên, suýt chút nữa thở không lên thành tiếng nấc nữa. Vợ của Trương Thiên và Trương Kỳ vội vuốt ngực cho Trương Thiên, qua một lúc lâu Trương Thiên mới từ từ thở lại, Trương Thiên nói với Trương Kỳ:

- Trương Kỳ, chúng ta mau báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt tên khốn đó!

- Ông bắt tôi?

Diệp Lăng Phi cười nhạt nói.

- Ông dựa vào cái gì mà bắt tôi, ông có chết đâu, ông tố cáo gì tôi chứ!

- Tôi tố cáo ngươi...

- Ông tố cáo tôi cái đeck!

Diệp Lăng Phi đưa tay ra cầm lấy ly trà trên bàn ném qua, nhưng ly trà lại trúng vào đầu tên Beck, chỉ nghe tiếng bụp, ly trà rớt xuống đất vỡ tan tành. Trong chốc lát Beck tức giận nhảy cẫng lên bổ nhào vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi Diệp Lăng Phi cười nhạt, chính trong lúc Beck đến bên bàn hắn, Diệp Lăng Phi lại một chưởng giống như tia chớp bổ vào ngực Beck, rồi tiếp một chưởng đánh chỏ Beck cứ lùi sau rồi ngã nhào lên bàn hắn.

- Điền Phong, cậu còn đợi gì nữa!

Lúc này Diệp Lăng Phi nhắc nhở Điền Phong.

- Bây giờ là người ta động thủ đánh chúng ta, chúng ta cái này gọi là chính đáng phòng vệ!

Điền Phong vừa nghe thì lập tức hiểu ra, nắm chặt nắm đấm xông qua. Diệp Lăng Phi cũng nhảy lên, hắn đến trước bàn đó đưa tay ra túm lấy chai bia trên bàn đập vào đầu Beck, ngay lập tức tên Beck đó bị đánh ngã xuống đất, liền theo sau đó Điền Phong và Diệp Lăng Phi cũng đánh tới tấp tên Beck đó một trận.

Bạch Tình Đình và Hứa Duy trố mắt ra, hai người bọn họ trong nhất thời không biết nên làm thế nào cả.