Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình hoảng loạn như thỏ con chạy ra khỏi phòng tắm, nghĩ nãy làm hơi quá rồi, hắn định chạy theo Bạch Tình Đình nói tiếng xin lỗi, nhưng nghĩ có lẽ Bạch Tình Đình nhin thấy mình tâm lý lại càng khó nặng nề hơn, thế nên, nghĩ một hồi kết quả hấn cũng không đi nữa.
Ngồi trong phòng tắm tắm một hồi, tới lúc dục hỏa của hắn tắt hẳn. Diệp Lăng Phi mới bước ra. Diệp Lăng Phi về phòng mặc quần áo trước, sau mới bước tới bên phòng: Bạch Tình Đình, gõ gõ cửa phong Bạch Tình Đình, nói:
- Bà xã, anh ra ngoài đây, nếu em có chuyện gì thì gọi cho anh nhé!
- Dạ, vâng ạ, ông xã, anh đi đường cẩn thận đó.
Giọng nói véo von của Bạch Tình Đình từ trong phòng vọng ra nhưng Bạch Tình Đình không hề mở cửa.
Diệp Lăng Phi đáp lại một tiếng, quay người, xuống lầu.
Diệp Lăng Phi lái chiếc xe Merce của mình, tới thẳng khách sạn Hoài Hải mà Chu Hồng Sâm nói. Lúc Diệp Lăng Phi tới phòng mà Chu Hồng Sâm đã định sẵn, chỉ thấy thư kí của Chu Hổng Sâm đứng ở bên ngoài cửa.
- Anh tới rồi ạ, thị trưởng Chu của chúng tôi đang đợi anh đó!
Tiểu Vương, thư kí của Chu Hồng Sâm mở cửa phòng ra. Diệp Lăng Phi nhìn thư kí của Chu Hồng Sâm một cái, chỉ khẽ cười, rồi bình thán bước vào. Tiểu Vương vội vàng đóng cửa lại, theo lời dặn dò của Chu Hồng Sâm chạy xuống dưới để khách sạn chuẩn bị đồ ăn.
Chu Hồng Sâm mặc đồ giản dị thường ngày, so với bộ quần áo chỉnh tề trước mặt mọi người quả khác biệt quá lớn. Thấy Diệp Lăng Phi tới, Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, cháu tới có vẻ hơi muộn nhỉ!
Diệp Lăng Phi nhận lỗi nói:
- Thị trưởng Chu, xin lỗi, hôm nay cháu dậy hơi muộn!
Chu Hồng Sâm cười nói:
- Tiểu Diệp, ở đây không có người ngoài, cháu không cần phải gọi ta là thị trưởng Chu đâu, cứ gọi ta là chú Chu được rồi.
- Tiểu Vương, vào đây lát.
Chu Hồng Sâm gọi vọng ra ngoài.
- Thị trưởng Chu, ngài gọi tôi ạ?
Tiểu Vương vội vàng đẩy cửa bước vào, hắn thở hồng hộc như vừa chạy từ đâu lên.
Chu Hồng Sâm nhìn bộ dạng thư kí của mình, nói:
- Tôi nói bao nhiêu lần rồi, ở bên ngoài không được gọi tôi là thị trưởng Chu!
- Dạ, tôi biết rồi ạ!
Tiểu Vương vội vàng nói.
- Thôi, cậu cho người đưa đồ ăn lên đi!
Chu Hồng Sâm nói.
- Lãnh đạo Chu, tôi đã thông báo cho nhà bếp chuẩn bị rồi, sẽ có ngay đó ạ!
Tiểu Vương vừa nói xong, liền nhìn ra bên ngoài thấy ông chủ của quán này đích thân dẫn phục vụ lên, bưng đồ ăn vào. Chu Hồng Sâm nhìn Tiểu Vương một cái. Tiểu Vương là ngươi thông minh thế nào chứ, hắn liền vội vàng nói:
- Ông chủ Trương, ông làm gì thế. Lãnh đạo của chúng tôi chỉ tới đây ăn bữa cơm thôi mà. Việc gì óng phải đích thân lên đây làm si chứ. Nếu để người khác nhìn thấy thi họ sẽ nghĩ gì đây?
Ông chủ Trương nghe Tiểu Vương nói vậy liền vội vàng cười nói:
- Không phải thế, hôm nay vừa hay tôi tới đây. Chỉ là những khách của khách sạn chúng tôi, tôi đều đích thân ghé qua chào hỏi thôi. Tôi chỉ muốn biết ý kiến của khách hàng về cách phục vụ của chúng tôi thôi mà, sau này tiện cho tôi kinh doanh tốt hơn.
- Không sao, không sao đâu, ông cứ đặt đồ ăn đó rồi đi là được rồi!
Tiểu Vương nháy mất với ông chủ Trương một cái, ỏng chủ Trương hiểu ngay, vội vàng nói:
- Thế thì tốt rồi, thôi, tôi ra đây, cần dặn dò thì cứ gọi tôi.
Vừa nói, ỏng chủ Trương vừa bước ra ngoài. Tiểu Vương để mấy nhân viên phục vụ đật thức ăn lên bàn xong, liền nói với thị trưởng Chu.
- Lãnh đạo, ngài còn gì dặn dò không ạ?
- Tiểu Vương, ở đây xong việc rồi, câu có thể ra ngoài được rồi, à, gọi lái xe Tiểu Lý ở dưới lầu lên đây, ở đây ăn luôn, nhớ là tất cả các chi phí hôm nay đều do tôi trả nhé, hiểu không hả?
- Lãnh đạo, ngài yên tâm, tôi biết phải làm thế nào ạ!
Tiều Vương nói xong cũng lui ra ngoài luôn. Tiều Vương bước ra ngoài, thấy ông chủ của khách sạn Hoài Hải vẫn còn đợi bên ngoài. Tiều Vương nhìn ông chủ Trương, một cái, rồi nhỏ giọng nói:
- Tính của thị trưởng Chu ông còn không biết sao, ông ấy ghét nhất là mấy chuyện này, tôi thấy ông cũng đừng qua nữa, đừng để thị trưởng Chu phải tức giận.
- Tôi biết rồi!
Ỏng chủ Trương nói.
Thư kí Vương, tôi chỉ muốn nói với cậu, tất cà chi phí hôm nay sẽ do tôi trả.
- Ông tốt nhất là đừng làm thế, cẩn thận không lại mất lòng thị trưởng!
Thư kí Vương nói.
Ỏng chủ Trương có vẻ khó khăn nói:
- Thị trưởng ăn cơm ở chỗ chúng, tôi, nếu tôi không tỏ chút thành ý, thế thì cũng không, phải lắm. Thị trưởng đã để ý ghé qua đây dùng bữa, đây là vinh hạnh của tôi, ít nhất cũng để tôi tỏ chút thành ý chứ!
- Ỏng chủ Trương, ông cứ coi như không biết chẳng phải là xong rồi sao, tẹo nữa ông chỉ cần giảm giá chút cho thị trưởng chúng tôi, thế chẳng phải tất cả đều yên ổn sao, ông thấy đúng không?
- Ừ, thư kí Vương, cậu nói rất đúng!
Ông chủ Trương cười nói.
Chu Hồng Sâm cũng không biết nội dung câu chuyện của thư kí Vương và ông chủ Trương thế nào, những người như Chu Hồng Sâm đây, sao biết được cấp dưới của mình làm như thế nào chứ.
Chu Hồng Sâm hôm nay đặc biết chỉ muốn gặp mặt Diệp Lăng Phi, hắn nhìn những món ăn trên bàn, cười nói:
- Tiểu Diệp, cháu cũng đừng để ý nhé, tôi cũng không biết cháu có thích ăn những món này hay không!
- Thị trưởng Chu, à, chú Chu, cháu thấy giữa chúng, ta đâu cần phải khách sáo như người ngoài thế chứ!
Diệp Lăng Phi từ trên người lấy ra bao thuốc, trước mắt Chu Hồng Sâm, châm lửa hút, rồi hắn nhìn vọng ra cửa, nói:
- Chú Chu, chú cũng đừng lấy làm lạ, vì chú là bố của Chu Hân Mính, mà quan hệ giữa cháu và Chu Hân Mính rất thân, nên cháu mới coi chú như người nhà. Nếu chúng ta đã là người nhà, có một số chuyện cũng không nên để người ngoài nghe được, chú Chu, hôm nay chú tìm cháu không nên dẫn theo cả thư kí của mình làm gì, chẳng lẽ chú không sợ thư kí của chú đem chuyện chú và cháu gặp nhau ra ra ngoài kể sao?
Chu Hồng Sâm vừa nghe, liền cười nói:
- Tiểu Diệp, cháu yên tâm. Tiều Vương theo tôi nhiều năm rồi, ngay từ khi tôi còn là phó thị trưởng, cậu ta đã theo tôi rồi, cũng coi là tâm phúc của tôi rồi!
- Chú Chu, có câu biết mặt mà không biết lòng, cháu thấy nên cẩn thận chút vẫn hơn!
Diệp Lăng Phi nhắc nhở nói, ngay sau đó Diệp Lăng Phi lại chuyển luồn chủ đề, nói:
- Chú Chu, cháu biết có một số chuyện chú biết rõ hơn cháu, cháu cũng không nói nhiều. Hôm nay chú Chu tìm cháu ăn cơm, cháu nghĩ nhất định Hân Mính đã nói với chú những lời kia, không sai, những lời đó là do cháu nói với Hân Mính, mục đích của cháu rất đơn giản, chính là không muốn chú Chu rơi vào thế bị động!
Chu Hồng Sâm cũng không vội nói chuyện này với Diệp Lăng Phi, mà gọi Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, đừng nói những chuyện này vội, hôm nay chúng ta tới đây chỉ là ăn bữa cơm thông thường như gia đình thôi.
- Cũng được ạ, bụng cháu đang đói thật rồi!
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hồng Sâm cũng không nóng, vội g1, hắn cũng không việc gì phải gấp gáp mà nói chuyện này với Chu Hồng Sâm. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ bụng nói:
- Chú Chu, chú có biết cả tôi hôm qua cháu không được ăn gì không, giờ bụng đói thật đó!
- Nếu bụng đã đói thì mau ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!
Chu Hồng Sâm cười nói.
Diệp Lăng Phi cũng không khách sáo nữa, hắn cằm đũa lên ăn. Chu Hồng Sâm ăn rất chậm, mồi lần chỉ gắp có một hai miếng, rồi dừng lại, dường như có điều muốn nói:
- Tiểu Diệp, qua hệ giữa cháu và Hân Mính rất tốt nhỉ!
- Vâng, quan hệ giữa bọn cháu lúc nào cũng tốt!
Diệp Lăng Phi trong miệng đầy thức ăn, vừa ăn vừa nói:
- Hân Mính và Tình Đình là bạn thân, quan hệ giữa cháu và Hân Mính tự nhiên cũng tốt
lên!
- À. Tiểu Diệp, cháu thử món thịt vịt này xem!
Chu Hồng Sâm gắp một miếng thịt vịt lên đĩa của Diệp Lăng Phi, hắn lại nói:
- Chuyện giữa thanh niên các cháu với mấy người già chúng tôi chẳng liên quan gì cả, Hân Mính nó cũng lớn rồi, tôi có muốn quản cũng không quản nổi nữa rồi!
- Chú Chu. Hân Mính làm việc rất cẩn thận và bình tĩnh, chú cũng không cần phải lo đâu!
Trong lòng Diệp Lăng Phi rõ như gương soi, hắn biết câu này của Chu Hồng Sâm không phải tùy tiện mà nói ra, chắc chắn là do chuyện hôm qua. Chu Hồng, Sâm là ai chứ, mấy chuyện này sao giấu nổi Chu Hồng Sâm, chì là. Chu Hồng Sâm ở trên quan trường lâu rồi, cái gọi là gian xảo thấu xương chính là trong lòng đã có chủ ý rồi, nhưng bề ngoài lại chẳng thể hiện gì cả.
Diệp Lăng Phi biết đó Chu Hồng Sâm muốn hỏi mình cái gì, hắn lại còn cố ý ra vẻ hồ đồ, ngờ nghệch, cố ý chuyển hướng chủ đề của Chu Hồng Sâm, trả lời vòng vo.
Mặt Chu Hồng Sâm lúc nào cũng “vác” theo nụ cười, thấy Diệp Lăng Phi trả lời vậy Chu Hồng Sâm lại cười nói:
- ừ. Hân Mính thực sự làm việc rất cần thận và chu đáo, điều này chú cũng biết, nhưng, nó xử lý công việc quá trọng tình người, thường không xem xét tới hậu quả, đây cũng là điều mà chú lo lắng nhất, tiểu Diệp, quan hệ giữa cháu và Chu Hân Mính tốt vậy, sau này cháu gắng chăm sóc nó chút nhé!
- Dạ vâng, chú Chu, chú cứ yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi cầm cốc rượu lên, rót cho mình một chén, rồi lại rót cho Chu Hồng Sâm một chén. Chu Hồng Sâm vội vàng xua tay, nói:
- Người chú không được tốt lắm, không uống rượu được!
- Thế cháu uống một mình vậy!
Diệp Lăng Phi một hơi uống cạn rượu trong cốc, khẽ lau miệng, nói:
- Chú Chu, chú giao Hân Mính cho cháu là được rồi, cháu bảo đảm sẽ không để Hân Mính gây chuyện. Đương nhiên, chú Chu, chú đừng hiểu nhằm, cháu nói là có cháu ở đây, dù Hân Mính có xảy ra chuyện, cháu cũng giúp Hân Mính cáng đáng mọi chuyện, ai bảo Hân Mính là bạn tốt của vợ cháu chứ!
Chu Hồng Sâm nhìn bộ dạng này của Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm thở dài, hắn cảm nhận thấy, con người Diệp Lăng Phi thông minh hơn mình tưởng nhiều. Chu Hồng Sâm cười
- Tiểu Diệp, không nói chuyện của Hân Mính nữa, chú nhớ hình như cháu có quan hệ với bên Bắc Kinh, chú mãi định hỏi, nhưng, chú lại lo cháu nghĩ khác về chú, nên chỉ là có chút hiếu kỳ thôi!
- Chú Chu, cháu biết chú muốn biết những gì!
Diệp Lăng Phi lại uống thêm cốc rượu nữa, dựa người vào thành ghế, châm thuốc hút xong. Diệp Lăng Phi mới nói:
- Chú Chu có phải muốn biết chuyện cháu và lão già không?
- Lão già?
Chu Hồng Sâm ngạc nhiên.
- Vâng, cũng chính là tư lệnh Bành mà mọi người thường nói đó. Song, chuyện đó lâu rồi, lão già giờ đã về hưu rồi, cũng không còn thực quyền gì cà!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cháu và lăo già cũng chỉ là giao tình bình thường thôi, không phải thân lắm!
Chu Hồng Sâm chính là muốn nghe thấy câu này của Diệp Lăng Phi, trước giờ hắn cứ nghĩ thế lực sau lưng Diệp Lăng Phi không hề đơn giản tẹo nào, tuy nhiên, Chu Hân Mính lại không nói cho Chu Hồng Sâm biết rốt cục Diệp Lăng Phi có quan hệ thế nào với Bắc Kinh, nhưng, từ lần Bành Nguyên trực tiếp gọi điện thoại tới có thể thấy, quan hệ giữa Bành ngủ yên và Diệp Lăng Phi không hề đơn giản chỉ là quen biết thông thường, hoặc ở đây còn có quan hệ càng thân thiết hơn.
Nhưng Chu Hồng Sâm ở trên quan trường đã nhiều năm, đương nhiên biết những chuyện đó không thể hỏi quá rõ, cái gọi là biết điều là tốt nhất cũng chính là đạo nghĩa trên quan trường. Chu Hồng Sâm thực ra muốn chính miệng Diệp Lăng Phi thừa nhận quan hệ giữa hắn và Bắc Kinh, như thế, Chu Hồng Sâm sẽ xem xét tới việc xử lý quan hệ giữa hắn và Diệp Lăng Phi thế nào cho hợp lý.
Thấy Diệp Lăng Phi chính thức thừa nhận quan hệ của hắn với Bắc Kinh. Chu Hồng Sâm trong lòng đã có dự toán của mình, hắn không nhắc tới chuyện này nữa, mà chuyển ngay qua vần đề khác mà Chu Hồng Sâm quan tâm.
- Tiểu Diệp, cháu đã tới qua Hổng Phấn Đế Quốc chưa?
Lần này, Chu Hồng Sâm trực tiếp vào thăng vấn đề rồi!
- Rồi ạ, lần trước cháu và mấy đồng nghiệp có ghé vào chơi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Ở đó cháu còn gập người rất giống bí thư Từ, có điều, cháu không dám chắc lắm!
- Thành phố Vọng Hải đông như vậy, dù có người giống bí thư Từ cùng là điều bình thường, tiểu Diệp, chuyện này không thể nói ra ngoài được đâu!
Chu Hồng Sâm nói:
- Bí thư Từ là bí thư tỉnh ủy thành phố, nếu xuất hiện ỡ những nơi như thế sẽ ảnh hưởng không tốt.
- Cháu biết rồi, chú Chu, chú cứ yên tâm đi!
Diệp Lăng Phi trong lòng cười đểu: “không ngờ Chu Hồng Sâm lại chơi trò tâm nhãn với mình, tôi thấy trong lòng ông chắc chắc đã có ý gì rồi, tôi không tin Ông lại không muốn hạ Từ Hàn Vệ xuống”.
Chu Hồng Sâm bất đầu nói với Diệp Lăng Phi về chuyện gia đình, cám thấy ăn cùng nhiều nhiều rồi, Chu Hồng Sâm mới nói:
- Tiểu Diệp, buổi chiều chú phải tham gia một chương trình khác, không thể cùng cháu ăn cơm nữa rồi, Hân Mính nó chiều nay rành đó, cháu gọi cho nó để nó cùng cháu đi chơi, tuổi trẻ các cháu, ra ngoài chơi vẫn thích hơn!
Chu Hồng Sâm nói tới đây, bỗng lại chuyển giọng:
- Đương nhiên, cũng nên chú ý tới hình tượng cũa mình chút, giờ nhiều kỹ giả rảnh việc việc linh tinh lắm, cháu nên chú ý cẩn thận chút!
Diệp Lăng Phi sao không hiểu được ý của Chu Hồng Sâm chứ, hắn cười nói:
- Chú Chu, chiều nay cháu còn phải đi aặp một người bạn!
- À, thế cũng tốt, bạn bè mà, nên gập mặt nhau nhiều vào, để còn bồi đắp tình cám nữa chứ!
Chu Hồng Sâm nói xong liền đứng dậy, nói:
- Chú đi trước đây, nếu sau này có gì cứ gọi điện thăng cho chú!
- Chú Chu, chú đi ạ!
Diệp Lăng Phi cũng không có ý đứng dậy tiễn, hắn cứ ngồi trên ghế, tiếp tục ăn. Đợi tới lúc Chu Hồng Sâm bước ra khỏi phòng: Diệp Lăng Phi mới nhếch nhếch mép, lầm bầm nói:
- Làm quan đúng là không giống với thường dân như mình, ngay cả cách nói chuyện cũng vòng vo tam quốc!
Chu Hồng Sâm xuống dưới nhà. Tiểu Vương đang đợi ở đại sảnh dưới nhà, thấy Chu Hồng Sâm bước xuống, Tiểu Vương liền vội vàng ra đón, nói:
- Lãnh đạo, tôi đã thanh toán tiên rồi ạ! Chu Hồng Sâm trong lòng đang nghĩ tới chuyện của Diệp Lăng Phi, hắn vốn không nghe thấy những lời mà Tiểu Vương nói, chỉ theo thói quen gật gật đầu, nói:
- Tôi biết rồi!
- Lãnh đạo, giờ chúng ta đi đâu ạ?
Tiểu Vương cùng với Chu Hồng Sâm bước ra khỏi khách sạn. Tiểu Vương kéo cửa xe, để Chu Hồng Sâm lên xe. Lên xe xong. Chu Hồng Sâm dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, nói:
- Tới ủy ban!
- Thị trưởng, hòm nay là chủ nhật, ủy ban không có ai đâu ạ!
Tiểu Vương ngạc nhiên, không hiểu tại sao đang yên đang lành Chu Hồng, Sâm lại đòi tới ủy ban làm gì.
- Tôi biết. Tiểu Vương, cậu lập tức thông báo cho lành đạo các ban ngành để tới ủy ban thành phố họp gấp, tôi thấy sắc khí của thành phố Vọng Hải không tốt rồi!
Chu Hồng Sâm nói.
Tiểu Vương vừa nghe đã hiểu ngay, hắn vội vàng nói:
- Thị trưởng Chu, ngài nói rất đúng, tôi nghĩ chúng ta nên dọn sạch trước, dạo này ủy ban liên bộ quốc gia đã ra thông báo về nạn mại dâm, tôi nghĩ, thành phố Vọng Hải chúng, ta lần này nên làm nghiêm vào!
Chu Hồng Sâm chỉ gật đầu, cũng không nói gì nữa. Buổi chiều. Chu Hồng Sâm mở cuộc họp trong phòng hội nghị lớn của ủy ban thành phố, hắn cho rằng thành phố Vọng Hải nên mở cuộc hành động càn quét toàn thành phố, ủy ban liên bộ quốc gia vừa ra thông báo tới thành phố Vọng Hài, các vị lãnh đạo của thành phố vọng Hải tuy nói trong lòng rất rõ hành động càn quét toàn thành phố này trước sau gì cũng xảy ra, nhưng không ngờ thị trưởng Chu lại vội như vậy, ngay cả cuối tuần cũng không nghĩ, lo quán triệt ngay chỉ thị của ủy ban liên bộ quốc gia.
Chu Hồng Sâm cho rằng trong điểm càn quét lần này nên nhằm vào các tụ điểm như nhà tắm, ktv, những tụ điểm ăn chơi, phải nghiêm khắc chỉnh đốn lại toàn thành phố, hơn nữa, còn phải thông báo tới tất cả nhân dân thành phố, hy vọng người dân thành phố đứng lên tố giác, còn về phía một số quan chức thành phố ra vào các điểm ăn chơi này. Chu Hồng Sâm yêu cầu cơ quan điều tra báo cáo tất cả mọi việc, đồng thời, thành lập hòm thư thành phố, người dân có thể trực tiếp gửi thư tố giác vào đây.
Trong hội nghị, những lãnh đạo kể cà Từ Hàn Vệ thường ngày không, hài lòng về Chu Hồng Sâm cũng biểu lộ vẻ hoặc tán đồng hoặc im lặng. Từ Hàn Vệ nghe những lời này cùa Chu Hồng Sâm xong, hắn còn nghiêm túc bổ sung câu:
- Thị trưởng Chu nói rất đúng, ủy ban liên bộ quốc gia vừa hạ công văn xuống, yêu cầu chúng ta phải tập kích toàn bộ những thứ đồi trụy, mại dâm, thành phố Vọng Hải chúng ta là cửa sổ đối ngoại, thành phố Vọng Hải chúng ta nên phát huy đi đầu, tôi thấy, chúng ta nên nghiêm khắc khống chế, thẳm tra các tụ điểm ăn chơi trước, kể cả những nơi mới có xu hướng nghiêng về mại dâm cũng kiên quyết thấm tra, sau đó, lãnh đạo chúng ta cũng nên nghiêm túc chấp hành, ngoài nhưng buổi tiếp đón cằn thiết ra, cũng có thể tùy ý ra vào các tụ điểm vui chơi, chúng ta nên làm gương cho nhân dân toàn thành phố, ba là, về những tụ điểm mại dâm, nhất định phải tố giác đồng loạt, kiểm tra trừng phạt như nhau, quyết không nương tay, cần đóng thì đống, cần trị phải trị, còn với những người chấp hành, nhất định phải nghiêm khắc chấp hành luật pháp xử lý, không được có hiện tượng làm việc dựa trên tình cảm.
Từ Hàn Vệ nói xong. Chu Hồng Sâm chỉnh lại:
- Bí thư Từ, tôi cho rằng quan chức lãnh đạo chúng ta nên tuyệt đối không ra vào các tụ điểm ăn chơi, ktv, sàn nhảy..., nếu không, nhân dân thành phố nhìn chúng, ta thế nào đây!
- Thị trưởng Chu, dù sao chúng ta cũng phải tiếp khách chứ!
Cục trưởng cục hiệp thương nói:
- Cục hiệp thương Chúng tôi đón đoàn đầu tư cũng có lúc phải xuất đầu lộ diện dẫn đoàn đi vui chơi chút chứ!
Cục trưởng cục hiệp thương là người của Từ Hàn Vệ, do đó, sẽ đứng đối lập với Chu Hồng Sâm rồi. Chu Hồng Sâm cười lạnh nói:
- Vui chơi chút, có nghĩa là cục hiệp thương của các ông dùng, tiền của dân đi chơi ấy hà, những thương nghiệp nước ngoài, thương nghiệp Hồng Kong, thương nghiệp Đài Loan tới thành phố Vọng Hải của chúng ta đầu tư là nhắm vào môi trường đầu tư của chúng ta chứ không phải mấy tụ điểm vui chơi kia, ông thân là cục trưởng, cục hiệp thương mà còn nghĩ như vậy, tôi thấy vấn đề của cục hiệp thương khá nghiêm trọng đó, bí thư Từ, tôi đề nghị lằn này chúng ta ngoài việc nghiêm khắc trừng trị các tụ điểm mại dâm, còn phải nghiêm khắc điều tra các ban ngành trong ủy ban thành phố chúng ta, xem xem các ban ngành trong ủy ban thành phố chúng ta có phải đang tận dụng quỹ công để bòn rút của riêng cho mình không. Tôi đề nghị, lằn này lấy cục hiệp thương làm đối tượng trọng điểm điều tra, nếu điều tra ra cục hiệp thương có vấn đề, thì nghiêm khắc xử lý, chức cục trưởng của cục trưởng Tôn cũng không cần phải làm nữa đâu, nếu vi phạm pháp luật, ông còn bị điều đình ra cơ quan điều tra, nhận án pháp theo quy định.
Cục trưởng Tôn của cục hiệp thương không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này, hắn bất giác đưa mắt cầu cứu nhìn Từ Hàn Vệ, mong Từ Hàn Vệ nói giúp vài câu. Lúc này trong lòng Từ Hàn Vệ ban đầu rất muốn mắng cho cục trưởng Tôn một trận, nhưng sau lòng hắn nổi lửa đùng đùng, hắn biết. Chu Hồng Sâm đang khai đao vào người của hắn, nhưng. Từ Hàn Vệ cũng không giúp gì được, ai bảo cục trưởng Tôn lại nhờ lời chứ, để Chu Hồng Sâm nắm được thóp.
Những lời lúc nãy của Chu Hồng Sâm khiến hắn không tìm được lời nào để phản bác lại, nếu lúc này hắn mà phản bác lại, chẳng phải hắn tự đưa đầu vào rọ sao. Theo Từ Hàn Vệ, Chu Hồng Sâm chắc chắn cũng muốn lôi hắn vào lắm, nhưng hắn đâu ngốc vậy chứ, biết rõ có bẫy ai dại mà nhảy vô. Trong lòng Từ Hàn Vệ rất muốn mắng cục trưởng Tôn vồ dụng, nhìn không ra đòn này của Chu Hồng Sâm, chuyện tới nước này. Từ Hàn Vệ muốn bảo vệ cục trưởng Tôn cũng không thể nữa rồi.
Trong thời gian ngắn. Từ Hàn Vệ đã dự toán xong, hắn bỗng đập thình bàn một cái, cục trưởng Tôn nghĩ Từ Hàn Vệ chắc sẽ nói đỡ cho hắn, ai ngờ nghe Từ Hàn Vệ nói:
- Tôi hoàn toàn tán đồng ý kiến của thị trưởng Chu, chúng ta không tên dùng tiền công ăn no uống say, những chuyện này nên siết chặt, lần này, nên lấy trọng, điểm là cục hiệp thương làm trọng điểm điều tra, nếu điều tra ra tội, bất kể là ai, chúng ta cũng, nên trừng trị nghiêm khắc, nếu tình tiết nghiêm trọng, vi phạm pháp luật, chúng ta có thể đưa ra cơ quan điều tra, tiếp nhận sự trừng phạt thích đáng của pháp luật.
Những lời này của Từ Hàn Vệ khiến những kẻ khác không dám có ý kiến gì nữa. Ai cũng hiểu, lằn này do cục trưởng Tồn đáng đời thôi, ai bảo đi lao vào lòng súng, mọi người lúc này cũng không dám lộ mặt, để trở thành trọng điểm điều tra, thế là, ai ai cũng tán đồng ý kiến của thị trưởng Chu và bí thư Từ.
Đương nhiên, ai cũng rõ, thắng lợi đã thuộc về thị trưởng Chu.
Hội nghị kết thúc. Từ Hàn Vệ và Chu Hồng Sâm hai người cùng bước ra ngoài phòng họp, mặt Từ Hàn Vệ cười cười thân thiết vỗ vai Chu Hồng Sâm, nói:
- Thị trưởng Chu, chúng ta nên phối họp trong công việc, chỉ có như thế, mọi việc mới tốt được!
- Bí thư Từ, chúng ta lúc nào cũng phối họp rất tốt mà, không phải sao?
Chu Hồng Sâm mặt cười tươi, nói.
- Đúng!
Từ Hàn Vệ cười nói:
- Thị trưởng Chu, mọi hoạt động lằn này do ông đứng đầu phụ trách, ông xem có cần tôi cũng nên gánh vác chút không, dù sao, ông cũng là thị trưởng, phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm trên vai, còn tôi chỉ là bí thư thành phố, so với ông, công việc hiển nhiên ít hơn, chỉ bằng, để tôi phụ trách lần này cho!
- Bí thư từ, ông là bí thư thành phố, những chuyên án thế này sao lại để ông phụ trách được chứ, dù tôi có đồng ý đi nữa, người dân thành phố Vọng Hải cũng sẽ không đồng ý, họ sẽ cho rằng tôi cố ý đùn đẩy trách nhiệm, những việc nằm trong phận sự của tôi, nên để tôi phụ trách thì thích họp hơn!
- Thị trưởng Chu nói cũng đúng, được, thế tôi sẽ ngồi đợi tin tốt của thị trưởng Chu vậy!
Từ Hàn Vệ nói.
- Bí thư Từ, ông yên tâm, tôi lấy thân phận là một thành viên đảng lão làng ra đảm bảo, chỉ cần có người báo cáo quan chức vi phạm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra tới cùng, cho dù là ai đi nữa, tôi cũng bắt hắn phải chịu trừng phạt!
Chu Hồng Sâm nhìn Từ Hàn Vệ dáng vẻ đầy ẩn ý nói.