Đô Thị Tàng Kiều

Chương 672: Nghi hoặc hợp tác




Trong một tiệm cà phê gần bệnh viện, đối diện với Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, Vú Ngô đang cúi đầu hiện rõ trong lòng rất bất an.

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình một cái ra hiệu Bạch Tình Đình nói trước. Bạch Tình Đình nhìn biểu hiện của Vú Ngô lại nuốt lời vào, bộ dạng định nói lại thôi.

Ba người vẫn giữ sự im lặng, Vú Ngô không chịu nói gì, Bạch Tình Đình muốn nói lại không nói được. Vẫn là Diệp Lăng Phi phá vỡ sự im lặng này, Diệp Lăng Phi nói:

- Vú Ngô, chuyện này rốt cuộc là thế nào, đang yên đang lành sao vú lại đền tiền thay cho tên Thái Hạo đó?

Vú Ngô nghe Diệp Lăng Phi hỏi mình như vậy, bà nhìn Bạch Tình Đình một cái rồi lại chuyển ánh mắt qua nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, Thái Hạo là bạn của họ hàng tôi, tôi... tôi xem nó như con trai nuôi vậy.

Vú Ngô nói xong câu này rồi không nói tiếp nữa, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vú Ngô sống chết không chịu nói ra mối quan hệ giữa Vú Ngô với Thái Hạo, Diệp Lăng Phi đành nói:

- Vú Ngô, tôi không hỏi nữa là được chứ gì, tôi chỉ lo vú bị người ta lừa cho, việc lần này rõ ràng là như vậy rồi, vú cũng không xem thử mấy người đó đều là người như thế nào chứ, đều là những tên vô lại, loại người như vậy không chỉ một lần đòi tiền là xong chuyện đâu, lần này vú đưa tiền cho bọn họ, nói không chừng lần sau tới lúc bọn họ hết tiền lại chạy đến đòi tiền vú, cứ như vậy thì chẳng bao giờ xong cả.

Bạch Tình Đình cũng nói:

- Vú Ngô, đúng thế, sau này khi gặp những chuyện như thế này vú nên thương lượng với tụi cháu, nói không chừng tụi cháu có thể giúp được cho vú?

Vú Ngô chỉ ra sức gật đầu, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi nhìn thấy Vú Ngô như vậy đành không nói gì tiếp nữa.

Lúc sắp rời khỏi tiệm cà phê Vú Ngô lại dặn dò Bạch Tình Đình đừng có nói chuyện này cho Bạch Cảnh Sùng biết.

Bạch Tình Đình định đưa Vú Ngô về nhà nhưng Vú Ngôn kiên quyết không chịu để Bạch Tình Đình đưa về, Bạch Tình Đình đành thuận theo ý của Vú Ngô.

Vú Ngô vừa đi Diệp Lăng Phi lại thở dài một hơi nói:

- Anh thấy hết mười phần là giữa Vú Ngô và tên Thái Hạo đó có quan hệ gì đó, Tình Đình nè, em nói xem có khi nào tên Thái Hạo đó là con riêng của Vú Ngô không!

Bạch Tình Đình bịt miệng Diệp Lăng Phi lại nói:

- Anh đừng có nói bậy, Vú Ngô không phải loại người đó, nếu Vú Ngô có con riêng thì mấy năm nay sao lại không nói cho chúng ta biết. Thôi bỏ qua đi, anh cũng đừng có truy hỏi chuyện này nữa!

Bạch Tình Đình nói xong kéo cửa xe mình ra rồi nói:

- Ông xã, em phải đi đến nhà hàng của tháp truyền hình, anh có đi không?

- Đi làm gì thế?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, Trịnh Thiên Soái tìm em bàn về chuyện của xưởng nhà máy sợi hóa học, hắn hẹn em đến nhà hàng ở tháp truyền hình để bàn bạc!

Bạch Tình Đình nói xong nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, lúc nãy em đã nói với anh rồi, nếu anh thật sự không muốn em qua đó thì em sẽ không đi nữa!

- Đi! Sao lại không đi chứ!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh thích được ăn cơm trưa miễn phí, ừm, bà xã, là tên đó mời phải không!

Bạch Tình Đình cười nói:

- Chẳng lẽ ông xã anh mời chứ?

Diệp Lăng Phi chu môi nói:

- Anh mà có mời thì cũng là mời bà xã anh ăn thôi!

Bạch Tình Đình cũng không đấu võ mồm tiếp với Diệp Lăng Phi nữa, lái xe chạy thẳng đến nhà hàng của tháp truyền hình.

Nhà hàng ở tháp truyền hình đối với Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình mà nói cũng chẳng có lạ lẫm gì, nhớ lại lúc đầu Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi cũng đã từng có một lần giao chiến ở đây, lần đó Bạch Tình Đình bảo em họ mình Điền Phong giả làm bạn trai mình để lừa Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ bị Diệp Lăng Phi vạch trần, hai người hôm nay lại đến nhà hàng này, lại ngồi vào vị trí mà lần trước ngồi. Có điều, so với lần trước thì lần này Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi sát nhau.

- Tình Đình, nhớ lúc đầu chúng ta cũng đã từng ở đây giao chiến đối đầu nhau!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Bây giờ cảm thấy chuyện đó giống như mới xảy ra hôm qua vậy, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ như in bộ dạng em ngày hôm đó.

- Em cũng nhớ bộ dạng anh lúc đó!

Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói.

- Anh lúc đó chẳng hiểu sao mà khiến người ta ghét dễ sơ, giống như tên vô lại!

- Nhưng tên vô lại anh lại có thể lấy được một mỹ nữ xinh như hoa như ngọc em làm vợ, đây chẳng phải là một việc rất thú vị đó sao!

Trong lúc Diệp Lăng Phi đang nói hắn còn dùng tay phải ôm chặt lấy vòng eo thon của Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, em có thích bây giờ như thế này không?

Bạch Tình Đình không nói gì mà là dời ánh mắt nhìn vào hai người phụ nữ vừa bước vào, cô nói nhỏ:

- Thật xui xẻo, sao lại gặp bà ta ở đây chứ.

Diệp Lăng Phi nhìn qua, chỉ thấy Lâm Tuyết và Tần Dao cũng bước vào nhà hàng, trước đây Diệp Lăng Phi không hề biết quan hệ giữa Tần Dao và Lâm Tuyết, đột nhiên nhìn thấy Tần Dao và Lâm Tuyết đi cùng nhau đã khiến cho Diệp Lăng Phi thấy ngạc nhiên. Điều khiến cho Diệp Lăng Phi càng ngạc nhiên hơn chính là phong cách của Tần Dao, rõ ràng không giống với một nữ sinh đã từng giản dị quê mùa, trên mặt Tần Dao lúc này có cảm giác thêm một xinh tươi.

Diệp Lăng Phi nghĩ không thấu rốt cuộc mấy ngày nay Tần Dao đã gặp phải chuyện gì mà lại có sự thay đổi lớn như vậy, Diệp Lăng Phi vốn chẳng thích cách ăn mặc trang điểm như thế này của Tần Dao, thậm chí còn có chút chán ghét nó, ngay cả bản thân Diệp Lăng Phi cũng không biết rốt cuộc mình ghét Tần Dao là vì nguyên nhân phong cách biểu hiện lúc này của Tần Dao hay là vì nguyên do Tần Dao đi cùng với Lâm Tuyết.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình không thích chào hỏi người đàn bà Lâm Tuyết này, đặc biệt là Bạch Tình Đình, nhìn thấy Lâm Tuyết giống như là nhìn thấy một con ruồi khiến cho cô chán ghét. Bạch Tình Đình cố ý quay mặt về phía Diệp Lăng Phi, hy vọng Lâm Tuyết không nhìn thấy mình sẽ tốt hơn.

Bạch Tình Đình đâu có ngờ Lâm Tuyết và Tần Dao lại đi về phía cô, Lâm Tuyết mặc chiếc váy liền màu trắng, ở giữa thắt một cái nít, bà ta lúc đi có một đặc điểm, đặc biệt thích lắc mông hiện rõ sự khiêu gợi của phụ nữ.

- Ây dô, đây chẳng phải là đại chủ tịch Bạch đó sao, không ngờ có thể gặp cô ở đây!

Lâm Tuyết cười đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, bà ta nhìn vào mặt Bạch Tình Đình cố ý hỏi:

- Chủ tịch Bạch, nghe nói bên cô không lấy được nhà máy sợi hóa học hả, bố của cô vì thế mà đã tự nhận lỗi và xin từ chức. Việc này theo như tôi thấy, hình như là một cơ hội tốt nhất cho chủ tịch Bạch, nếu không chủ tịch Bạch sao có thể tiếp thay cho vị trí của bố cô làm chủ tịch tập đoàn được chứ!

Bạch Tình Đình nghe ra câu nói này của Lâm Tuyết rõ ràng có kèm theo ý khiêu khích, cô quay mặt qua, trên mặt nở nụ cười nhạt nói:

- Giám đốc Lâm, cô hà tất phải quan tâm đến chuyện của tập đoàn chúng tôi, hãy quan tâm một chút công ty bách hóa của cô tương đối tốt hơn đó, tôi biết công ty bách hóa của cô bây giờ chẳng ra gì cả, có cần tập đoàn chúng tôi thu mua lại công ty bách hóa của cô không?

Lâm Tuyết vừa nghe cười nói:

- Cái này không phiền chủ tịch Bạch lao tâm rồi, công ty bách hóa của tôi tất cả đều rất tốt đẹp, qua vài ngày nữa tôi định mở hội diễn thời trang với quy mô lớn!

Lâm Tuyết nói xong kéo Tần Dao lại nói:

- Ây dô, cô xem trí nhớ của tôi kìa, đã quên giới thiệu cho hai người muội muội của tôi rồi, lại đây, tôi giới thiệu một chút, đây là muội muội của tôi - Tần Dao, sau này phiền Chủ tịch Bạch và Diệp tiên sinh chăm sóc nhiều, đặc biệt là Diệp tiên sinh, sau này nếu có rãnh thì hẹn muội muội của tôi đi chơi tán gẫu, muội muội tôi giờ vẫn chưa có bạn trai đó. Yêu cầu của cô ấy khá cao, người bình thường không lọt vào mắt cô ấy được, tôi thấy cũng chỉ có người đàn ông như Diệp tiên sinh mới xứng với muội muội của tôi.

Câu nói này của Lâm Tuyết khiến cho sắc mặt của Tần Dao có chút khó coi, cô liếc nhìn qua Diệp Lăng Phi thì thấy Diệp Lăng Phi cười nhạt, hầu như không hề quan tâm đến đối với những lời nói mà Lâm Tuyết muốn gây xích mích cho mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình sau khi nghe xong khẽ mỉm cười nói:

- Giám đốc Lâm, con mắt nhìn người của ông xã tôi cũng rất cao đó, muội muội của cô cho dù có vừa mắt ông xã tôi nhưng chưa chắc ông xã tôi không nhất định phải vừa mắt muội muội cô. Hãy lấy Giám đốc Lâm mà nói đi, điều kiện của Giám đốc Lâm tốt như mà vậy ông xã tôi đều không mơ màng tới, cô nói xem tôi có còn phải lo lắng đến chuyện ông xã tôi đi đào hoa khắp nơi không?

Nói đến đây Bạch Tình Đình quay lại phía Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, anh nói xem có đúng không?

- Bà xã, cái này còn phải nói!

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình vào lòng, hiện rõ vô cùng thân mật, cười nói:

- Bà xã, anh có một người vợ xinh đẹp như vậy là đủ rồi, sao có thể đi tìm người phụ nữ khác được chứ. Có điều, bà xã, em không thể nói như vậy trước mặt Giám đốc Lâm, em đừng có quên Giám đốc Lâm bây giờ vẫn còn đang độc thân, chưa lập gia đình đâu, người phụ nữ giống như cô ấy điều quan trọng nhất chính là tự tin, bà xã, sau này em phải nhớ kĩ, cho dù trong lòng chúng ta đã rõ cũng không thể nói ra, nếu em đã kích lòng tự tin của người ta sau này người ta không lấy được chồng thì sẽ tìm em tính sổ đó.

- Ây dô, ông xã, cũng may nhờ anh nhắc nhở đó, em lại quên mất tiêu.

Bạch Tình Đình lập tức quay qua Lâm Tuyết nói:

- Giám đốc Lâm, xin lỗi nha, tôi quên là cô vẫn chưa kết hôn, thật ra Giám đốc Lâm cho dù không có đàn ông cũng đâu có quan hệ gì, cùng lắm mình nuôi vài mỹ nam tử vậy, thế đạo này cũng chẳng có ai nói Giám đốc Lâm cô cả.

Lâm Tuyết cũng không ngờ miệng lưỡi của Bạch Tình Đình cũng trở nên cay nghiệt như thế, thật đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, cả ngày đều ở cùng với Diệp Lăng Phi khó tránh khỏi học chiêu này của Diệp Lăng Phi. Lâm Tuyết nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình kẻ xướng người họa cô có nói tiếp nữa thì cũng chẳng chiếm được ưu thế gì nên hừ lạnh một câu nói:

- Chủ tịch Bạch, chúng ta để đó rồi xem!

Nói xong dẫn Tần Dao đi qua người bdt. Tần Dao lúc đi qua bên Diệp Lăng Phi vẫn còn nhìn Diệp Lăng Phi một cái.

Đợi cho Lâm Tuyết và Tần Dao đu khỏi Bạch Tình Đình hừ lạnh một câu nói:

- Tên đàn bà này chẳng biết định ở trò gì nữa đây, em thấy cái muội muội mà bà ta nói cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

- Bà xã, thôi vậy, người ta thích làm gì thì làm, chẳng liên quan đến chúng ta.

Diệp Lăng Phi khuyên Bạch Tình Đình đừng có giận nữa, lúc hắn đang khuyên Bạch Tình Đình thì Trịnh Thiên Soái lại xuất hiện ở cổng nhà hàng.

Trịnh Thiên Soái mặc bộ âu phục ủi phẳng phiu thắt cà vạt, vừa nhìn là biết tên tiểu tử này thuộc loại người quen với việc ăn mặc kiểu chính thống, trong mắt những người này, ăn mặc chính là thể hiện hình tượng của bọn họ, bất cứ lúc nào bọn họ cũng chú ý đến hình tượng của mình, chú ý quần áo mình đang mặc, cho dù là cùng với bạn học như Bạch Tình Đình ăn cơm, Trịnh Thiên Soái cũng rất chính thống.

Trịnh Thiên Soái nhìn thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi bên đó, trong ánh mắt hắn hiện lên tia không vui, Trịnh Thiên Soái rõ ràng rất có hảo cảm với Bạch Tình Đình, hẳn chỉnh đốn lại âu phục của mình rồi bước nhanh qua.

- Tình Đình, thật ngại quá, đi đường bị kẹt xe!

Trịnh Thiên Soái vừa vước qua đã nói lời xin lỗi.

- Không có gì, tôi và chồng cũng đang lúc nói chuyện phiếm thôi!

Bạch Tình Đình cố ý nhắc đến Diệp Lăng Phi, mục đích là gì không cần nói cũng biết.

Trịnh Thiên Soái cười nói:

- À, lần trước tôi và chồng cô có gặp qua, lần đó còn có chút hiểu lầm!

- Không có gì, con người tôi rất thoải mái!

Diệp Lăng Phi nói xong đưa tay ra nói:

- Diệp Lăng Phi!

- Trịnh Thiên Soái!

Trịnh Thiên Soái cũng đưa tay ra bắt tay với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi đang ôm Bạch Tình Đình hỏi:

- Bà xã đại nhân, chúng ta gọi món trước đi, chúng ta cso thể vừa ăn vừa bàn chuyện!

- Ừm!

Bạch Tình Đình gật đầu.

Diệp Lăng Phi gọi phục vụ lại, trước khi gọi món Diệp Lăng Phi hỏi Trịnh Thiên Soái trước:

- Hôm nay là anh mời đúng không!

- Ừm, là tôi mời!

Trịnh Thiên Soái thầm nghĩ bụng.

- Người đàn ông này thật cũng chẳng tốt đẹp gì, chẳng lẽ anh thấy tôi mời khách thì muốn chơi tôi một trận ra trò à!

Diệp Lăng Phi vốn chẳng hèn hạ như Trịnh Thiên Soái nghĩ thế, Diệp Lăng Phi chỉ gọi hai đĩa rau, rau này là loại mà Bạch Tình Đình thích ăn, sau khi hắn gọi xong lại đưa qua cho Trịnh Thiên Soái, lúc Trịnh Thiên Soái gọi món cũng rất tùy ý, hắn gọi đại hai đĩa rau, còn Bạch Tình Đình lại không gọi bất cứ món gì, cô chỉ muốn điểm tâm thế thôi.

Sau khi gọi món xong Bạch Tình Đình mới hỏi:

- Anh nói cần bạn chuyện của nhà máy sợi hóa học với tôi, theo như tôi thấy công ty bất động sản Hải Đức của các anh đã lấy với giá cao rồi thì chắc là có kế hoạch khai phá của riêng công ty, hình như không cần thiết phải hợp tác với chúng tôi!

- Tình Đình, vậy thì cô không biết gì hết rồi, công ty bất động sản Hải Đức của chúng tôi là doanh nghiệp Hồng Kông, lần này đến thành phố Vọng Hải phát triển chính là nhìn thấy được tiềm lực phát triển ở đây. Vì thế nên chúng tôi mới thu mua khu nhà máy chế tạo sợi hóa học chỉ là muốn có chân tại thành phố Vọng Hải, còn việc khai phá thì chúng tôi vẫn chưa có kế hoạch cụ thể. Vì thế nên tôi mới nghĩ đến cô, tập đoàn quốc tế Thế Kỷ của cô luôn là tập đoàn bản xứ của thành phố Vọng Hải, chúng ta có thể cùng nhau khai phá mảnh đất này.

- Tôi thấy sự việc không đơn giản thế đâu!

Lúc này Diệp Lăng Phi chen vào nói.

- Công ty bất động sản Hải Đức đã bỏ ra một cái giá cao để thu mua nhà máy chế tạo sợi hóa học lại không có kế hoạch cụ thể, không phải anh đang đùa chứ, chẳng lẽ tiền của tập đoàn các anh thật sự nhiều đến nỗi không có chỗ nào để tiêu nữa, tôi cho rằng bất cứ một công ty quy mô lớn nào cũng đều không làm những chuyện như thế này!

Bạch Tình Đình cũng gật đầu nói:

- Ừm, tôi cũng cho là vậy, đây chính là nguyên nhân chính mà tập đoàn chúng tôi mãi vẫn không chịu tiếp xúc với công ty khai phá bất động sản Hải Đức các anh, ban quản trị của công ty chúng tôi đã từng thảo luận qua, cho rằng kế hoạch tập đoàn quốc tế Thế Kỷ với công ty khai phá bất động sản Hải Đức các anh cùng nhau khai phá mảnh đất này không có khả năng lắm, nên đã phủ quyết rồi!

Trịnh Thiên Soái sững sờ nói:

- Tình Đình, cái này cũng là vì tôi nghĩ đến việc đầu tiên là tôi và cô đều là bạn học nên mới tìm đến cô, tôi muốn cô và công ty bất động sản Hải Đức chúng tôi cùng nhau khai phá có lợi không có hại, nhưng tôi nghĩ không thông tại sao cô lại từ chối?

- Lúc nãy tôi đã nói rồi, không phải tôi từ chối mà là ban quản trị tập đoàn chúng tôi từ chối!

Bạch Tình Đình nói.

- Họ cho rằng hợp tác có nguy hiểm nên không đồng ý hợp tác!

- Thật đáng tiếc, tôi vẫn hy vọng tập đoàn quốc tế Thế Kỷ đồng ý hợp tác với tập đoàn Hải Đức của chúng tôi!

Bộ dạng của Trịnh Thiên Soái lộ ra sự thất vọng nói:

- Vậy tôi đành phải đi tìm nhà bất động sản bản địa khác hợp tác khai phá rồi.

- Tôi có một câu hỏi, tại sao các anh phải tìm nhà bất động sản bản địa hợp tác mà không phải tự mình khai phá?

Trịnh Thiên Soái cười nói:

- Lúc nãy tôi đã nói rồi, chúng tôi là doanh nghiệp Hồng Kông, đối với nơi đây không quen thuộc lắm nên mới muốn tìm một doanh nghiệp bản địa hợp tác.

Ba người rời khỏi nhà hàng tháp truyền hình, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi đến trước xe, Bạch Tình Đình kéo xe ra nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, chiều em phải về lại tập đoàn, anh có đi không?

- Anh đi tập đoàn làm gì chứ?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tham gia hội đồng ban quản trị, cái này còn phải nói nữa!

Bạch Tình Đình nói.

- Bố em rời khỏi vị trí chủ tịch tập đoàn, bây giờ vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn, có điều, bố em đã bắt đầu làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, muốn chuyển toàn bộ số cổ phần 30% trong tay ông qua cho em, anh vẫn là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, nếu không có cổ đông lớn như anh làm chủ cho em, một mình em sao có thể được!

- Cái gì, nhạc phụ chuyển toàn bộ cổ đông trong tay ông cho em hả?