Vu Tiêu Tiếu đưa theo Diệp Lăng Phi đến ký túc xá của nàng. Diệp Lăng Phi vào trong phòng, nhìn thấy bên trong ngoài ba nữ sinh còn có ba nam sinh. Trương Tuyết Hàn mặc một chiếc váy trắng, gương mặt tiều tụy vì bệnh tim, nở một nụ cười nhợt nhạt. Trương Tuyết Hàn hai tay đặt lên đùi, ngồi trên chiếc giường cạnh của sổ, vừa thấy Diệp Lăng Phi đến, Trương Tuyết Hàn vội vàng đứng dậy. Vu Tiêu Tiếu đứng ở của ký túc xá hô to một tiếng:
- Này mấy tên kia, đừng ở chỗ này làm phiền chúng ta nữa, nếu các vị muốn ngắm mỹ nữ ~ thì hãy ra ngoài trước đi!
Sau đó, nàng quay sang mấy người bạn cùng phòng đang thu dọn đồ đạc hô:
- Này các cô nương, mau ra tiếp khách đi!
Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Cái gì từ miệng Vu Tiêu Tiếu cũng biến đổi hết luôn, đang yên đang lành lại gọi ra tiếp khách. Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiêu Tiếu nói:
- Tiêu Tiếu, em không cần khoa trương thế. Anh mang thuốc tới cho Tuyết Hàn rồi phải đi ngay, anh làm sao bằng được các em được nghĩ ngơi thoải mái, có thể hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc!
- Dừng lại, sư phụ, câu này cùa anh sai rồi. Nghĩ cái gì mà nghĩ, được có mấy ngày ngắn ngủi rồi lại chuẩn bị đối mặt với cuộc sống như địa ngục.
Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa kéo Diệp Lăng Phi đến trước mặt Trương Tuyết Hàn nói:
- Tuyết Hàn, mình dẫn sư phụ tới rồi nè, ai nha, mình quên mất, Hứa Duy vì chặn hậu cho sư phụ lên trên này nên đã phải lấy thân báo đáp rồi. Mình phải xuống dưới xem sao, nếu như Hứa Duy có chuyện gì thì cái tên Điền Phong kia không xử mình mới lạ đó!
Vu Tiêu Tiếu vừa dứt lời, ngoài của đã vang lên tiếng của Hứa Duy:
- Này Vu Tiêu Tiếu, cậu nói cái gì mà lấy thân báo đáp, cái gì qua miệng cậu đều bị tam sao thất bản hết rồi. Còn nữa, cậu đừng nói lung tung, mình và Điền Phong không có quan hệ
- Đúng, đúng, cậu và Điền Phong không có quan hệ gì. Chỉ là hai người ngồi cùng nhau, không có việc gì làm thì ngươi sờ ta một chút, ta sờ ngươi một chút, mọi người sờ mó đều nhau!
- Cái đồ quỷ cái này, hôm nay tôi sẽ không tha cho bà đâu!
Hứa Duy bị Vu Tiêu Tiếu chọc giận, lập tức lao vào quấn lấy Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi đứng trước mặt Trương Tuyết Hàn, ngắm nhìn khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của nàng, khẽ cười nói:
- Tuyết Hàn, mấy ngày không gặp em càng thêm thanh tao thoát tục đó!
Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy, mặt Trương Tuyết Hàn lập tức đỏ ửng, vội vàng quay mặt sang một bên, nói:
- Em vẫn thế mà!
- Sao lại là vẫn như thế, Tuyết Hàn, cậu càng ngày càng đẹp ra, không phải là rất tốt sao.
Vu Tiêu Tiếu thoát khỏi sự đeo bám của Hứa Duy, chạy tới ôm vai Trương Tuyết Hàn, nói:
- Cậu xem, mấy tên khốn trong ký túc xá đến đây đuổi thế nào cũng không chịu về. Trước kia mình thường buồn bực tại sao mình gọi bọn chúng tới giúp đỡ thì chẳng có ai, giờ thì tốt rồi, không ai gọi cũng tới, rõ ràng là do cậu mà đến.
Vu Tiêu Tiêu liếc mắt với Diệp Lăng Phi nói:
- Sư phụ, anh tới đúng lúc lắm, em và Tuyết Hàn đang định đi ăn một bữa thật thịnh soạn, chưa nghĩ ra nên mời ai cùng đi thì anh đã đến. Sư phụ, em cũng không khách sáo với anh, anh mời bọn em một bữa đi, em cũng không yêu cầu cao, chỉ cần đến nhà hàng Shangri-la là được.
- Tiêu Tiếu, cậu đừng nói lung tung. Diệp tiên sinh tới đây để đưa thuốc cho mình, mình cảm ơn còn không kịp, sao dám để người ta mời đi ăn cơm.
Trương Tuyết Hàn ôn nhu nói với Vu Tiêu Tiếu.
Vu Tiêu Tiếu chu miệng ra cãi:
- Tuyết Hàn, cậu làm gì vậy. Chúng ta ở chung lâu như vậy, cậu lại thấy sắc quên bạn phản bội mình. Nếu như cậu xót ruột cho sư phụ mình, không muốn sư phụ mời khách thì mình cậu đi là được rồi!
Vu Tiêu Tiếu là một người ăn nói bạt mạng, cái gì cũng dám nói ra. Trương Tuyết Hàn tất nhiên không giống như vậy, nghe Vu Tiêu Tiếu trêu chọc, Trương Tuyết Hàn càng thêm ngượng ngùng. Sợ Vu Tiêu Tiếu lại nói lung tung thêm gì đó càng làm chuyện tình thêm xấu hổ, Trương Tuyết Hàn vội vàng nói:
- Tiêu Tiếu, cậu đừng nói linh tinh nữa, hôm nay mình sẽ mời mọi người đi ăn!
- Đúng là chỉ có Tuyết Hàn là tốt nhất. Cậu đã không muốn dùng tiền của sư phụ mình, mình cũng không khách khí nữa.
Vu Tiêu Tiếu nói xong lại quay sang nói với Hứa Duy:
- Hứa Duy, người ta đã mời cậu đi ăn tiệc, ngàn vạn lần không nên khách khí nha. Dù sao cũng là Tuyết Hàn mời khách, mình không phải chi tiền, cậu không cần nể mặt mình đâu, cứ sợi món thoải mái đi!
- Minh không đi cùng đâu, lát nữa mình phải đi có chút việc! Hứa Duy nói.
- Cậu phải đi có việc à?
Vu Tiêu Tiếu sửng sốt, lập tức cười nói:
- Chắc là có gian tình rồi, Hứa Duy, có phải cậu đi cùng Điền Phong không? Hứa Duy chỉ cười cười, coi như thừa nhận.
Vu Tiêu Tiếu lập tức hoạt bát trở lại, đi tới ôm vai Hứa Duy, nhỏ giọng nói:
- Hứa Duy, nếu cậu coi tên trọng tên Điền Phong kia, dù tất cả mọi người nói hắn đã có bạn gái thì cậu cũng đừng lo lắng. Cậu cứ ra sức mà theo đuổi tên hỗn đản này, cùng lắm thì bọn mình đem gạo nấu thành cơm, mình không tin tên Điền Phong không quan tâm đến cậu. Hơn nữa Hứa Duy nhà ta cũng là một đại mỹ nhân, những nam sinh khác thèm nhỏ dãi còn không có cửa, cuối cùng lại tiện nghi cho tên hỗn đản kia, hắn thực....
Hứa Duy nghe Vu Tiêu Tiếu càng nói càng quá quắt lập tức ngắt lời:
- Tiêu Tiếu, mình tự hiểu lòng mình, cậu không cần ở giữa đâm bị thóc, chọc bị gạo, mau đi lo chuyện của bản thân đi!
- Hừ, lại thêm một kẻ trọng sắc khinh bạn, vừa nghe đến Điền Phong đã vứt mình sang một bên. Trời ơi, sao tôi lại kết giao với mấy kẻ không có nghĩa khí gì thế này.
Vu Tiêu Tiếu vừa nói vừa vỗ vai Hứa Duy, lắc đầu cảm khái. Hứa Duy cười cười, mấy nàng đã quen với cách nói chuyện của Vu Tiêu Tiếu nên cũng không để ý. Vu Tiêu Tiếu đi tới bên người Trương Tuyết Hàn, nói:
- Tuyết Hàn, đi thôi, đừng ở chỗ này nữa, mình muốn đi ăn tiệc cơ!
Trương Tuyết Hàn mỉm cười sật đầu, có thể nói là nhất tiếu khuynh thành. Ba gã học sinh đứng ở cửa phòng vừa nhìn thấy nụ cười mê người của nàng, lập tức ngứa ngáy trong lòng. Không cần phải nói, chắc chắn ba tên này sẽ đem Trương Tuyết Hàn thành đối tượng để YY hằng đêm.
Vu Tiêu Tiếu ngoài miệng thì nói là muốn đi Shangi-la ăn cơm, nhưng cũng thực sự không biết phải đi ăn ở đâu. Trời còn chưa tối, Vu Tiêu Tiếu cũng chưa thấy đói bụng lắm, nàng chỉ cảm thấy trong ký túc xá có quá nhiều người, những người này đều là do Trương Tuyết Hàn đến dây nên mới chạy tới, nhân số khá đông đảo. Vu Tiêu Tiếu không muốn nói chuyện với Diệp Lăng Phi ở trong ký túc xá, nàng muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với hắn về người chị kết nghĩa Bạch Tình Đình.
Vu Tiêu Tiếu là một cô bé chân thành nhiệt tình, tuy nàng và Bạch Tình Đình không phải chị em ruột, nhưng thấy Bạch Tình Đình buồn bã như vậy, nàng cảm thấy cần giúp tỷ tỷ một tay. Hôm nay, vừa lúc Diệp Lăng Phi đến đưa thuốc cho Trương Tuyết Hàn. Vu Tiêu Tiếu liền nhân cơ hội muốn cùng Diệp Lăng Phi nói chuyện về tỷ tỷ của mình. Vu Tiêu Tiếu để Diệp Lăng Phi đưa nàng và Trương Tuyết Hàn đến quảng trường Hải Tinh. Thường nói đi cùng mỹ nữ phải có xe đẹp, bây giờ đã có mỹ nữ, thế nhưng xe còn chưa đến nơi, Vu Tiêu Tiếu đã oán giận nói:
- Sư phụ, em nhớ anh còn có một con xế khủng nữa mà, sao anh lại đi cái con Jetta quèn này. Em thì không sao nhưng Tuyết Hàn dù gì cũng là một đại mỹ nữ, ít ra anh phải dùng chiếc Mercedes-Benz để đưa đón chứ!
- Em cứ ở đây mà lảm nhảm đi
Diệp Lăng Phi tháo dây an toàn, mở cửa xe nói:
- Bà cô muốn đến đây làm gì thế?
- Đen nói chuyện phiếm thôi mà!
Vu Tiêu Tiếu cũng đây cửa xuống xe. Nàng kéo tay Trương Tuyết Hàn, đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:
- Sư phụ, em cho anh một cơ hội đê hường thụ cảm giác được mỹ nữ đi cùng. Lẽ nào anh không thấy tự hào sao, Tuyết Hàn chưa đi chơi cùng một người đàn ông nào đâu đấy!
- Tiêu Tiếu, cậu đừng nói lung tung. Cậu còn nói nữa thì mình không để ý đến cậu đâu đấy!
Trương Tuyết Hàn bị Vu Tiêu Tiếu trêu chọc xấu hổ không chịu được, nàng ôn nhu nói:
- Cậu muốn đi chơi với Diệp đại ca, hết lần này tới lần khác lại kéo mình đi cùng. Bây giờ thì cậu lại cứ nói linh tinh, mình không đi cùng nữa, mình phải quay về ký túc xá, ngày mai mình sẽ về nhà vậy!
Vu Tiêu Tiếu nghe Trương Tuyết Hàn nói vậy, vội vàng làm bộ tươi cười, dụ dỗ Trương Tuyết Hàn:
- Tuyết Hàn, đừng nóng giận nha, mình chỉ đùa một chút thôi, cậu đừng coi là thật!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tiêu Tiếu, xem ra vẫn còn người có thể trị được em nhỉ!
- Sư phụ, anh bớt lời đi!
Vu Tiêu Tiếu chu miệng nói tiếp:
- Tuyết Hàn bị anh làm hư rồi!
- Anh có làm gì đâu!
Diệp Lăng Phi liếc mắt sang Trương Tuyết Hàn, cười nói:
- Đại mỹ nhân như Tuyết Hàn đây thì ai có thể khiến nàng hư hỏng đươc!
Mặt Trương Tuyết Hàn lập tức đỏ bừng, nàng không dám nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Hai người cấu kết với nhau để khi dễ mình!
- Tuyết Hàn, mình không khi dễ bạn mà!
Vu Tiêu Tiếu nhìn Trương Tuyết Hàn, cười nói:
- Nói về khi dễ thì phải là sư phụ mình khi dễ cậu mới đúng!
Vừa nói, Vu Tiêu Tiếu kéo tay Trương Tuyết Hàn, nói với Diệp Lăng Phi:
- Sư phụ, chúng ta đến bờ biển tìm một chỗ ngồi đi!
- Nơi đó gió to lắm, anh nghĩ không nên đến đó. Tuyết Hàn thân thể yếu đuối, anh sợ nàng không chịu được gió biển!
Diệp Lăng Phi nói.
- Em không sao đâu. Diệp đại ca, cảm ơn anh!
Trương Tuyết Hàn không dám nhìn Diệp Lăng Phi nữa, vội kéo Vu Tiêu Tiếu đi trước.
Diệp Lăng Phi theo sau hai người. Vu Tiêu Tiếu vừa đi vừa nhìn Trương Tuyết Hàn, thấp giọng hỏi:
- Tuyết Hàn này, có phải cậu đã thích sư phụ của mình rồi không!
- Tiêu Tiếu, cậu đừng nói lung tung, mình sao có thể thích anh ấy được. Tình Đình tỷ tỷ còn đẹp hơn mình nhiều!
Trương Tuyết Hàn nói những câu này rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, với trí thông minh của Vu Tiêu Tiếu sao có thể không nghe ra ý tứ của Trương Tuyêt Hàn trong đó. Vu Tiêu Tiếu lén lén nhìn Diệp Lăng Phi, ghé tai Trương Tuyết Hàn thấp giọng nói:
- Tuyết Hàn, mình nói cho cậu biết, sư phụ mình nhìn bề ngoài thì tưởng là xấu, nhưng trong lòng thì rất tốt.. Nếu cậu thực sự thích anh ấy thì mình sẽ giúp cậu.
- Tiêu Tiếu, cậu đừng nói lung tung nữa!
Trương Tuyết Hàn thấp giọng nói:
- Cậu cũng biết mình không thể yêu đương được mà!
- Chính bởi vì cậu không thể nói chuyện yêu đương nên mình mới giúp cậu đấy! Vu Tiêu Tiếu nói.
- Khó khăn lắm cậu mới thích một người đàn ông, mình sẽ nói với sư phụ, ít nhất sẽ đế sư phụ hẹn hò với cậu nhiều hơn một chút. Hơn nữa, mình tin tưởng tỷ tỷ của mình cũng dễ nói chuyện. Cậu không biết đâu, tỷ tỷ của mình vì sư phụ quá hoa tâm mà tức giận, nếu như cậu có thể mê hoặc sư phụ mình, có khi tỷ tỷ mình lại vui muốn chết ấy chứ!
- Cậu đừng nói bậy!
Trương Tuyết Hàn thấp giọng nói:
- Mình không nói chuyện với cậu nữa. Tóm lại, cậu không nên nói điều này với Diệp đại ca, càng không nên nói với người khác, mình cậu biết là được rồi. Mình chỉ muốn như bây giờ, trong lòng có một người để nhớ tới thật ấm áp.
- Quên đi, thế thì tùy cậu, đừng nói người bạn này không giúp đỡ nhé! Vu Tiêu Tiếu nói.
Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đi tới chỗ bậc thang cạnh bờ biển, ở đó gió biển thổi tới, Trương Tuyết Hàn cảm thấy hơi lạnh, bất giác lấy tay ôm ngực.
- Anh đã nói là ở đây rất lạnh rồi mà các em không nghe, bây giờ đã thấy chưa!
Diệp Lăng Phi thấy Trương Tuyết Hàn bị lạnh như vậy, cởi áo sơmi ra khoác lên người nàng, còn hắn chỉ mặc một chiếc áo may-ô, ngồi xuống cạnh Trương Tuyết Hàn.
- Diệp đại ca, không nên làm thế!
Trương Tuyết Hàn thấy Diệp Lăng Phi làm vậy, vội vàng cởi áo trả lại. Diệp Lăng Phi khoát tay chặn lại, nói:
- Không cần, anh không lạnh, nhớ ngày trước anh ở Siberia chỉ mặc một chiếc áo lông dê cũng thấy đủ ấm rồi!
- Sư phụ, anh lợi hại quá!
Vu Tiêu Tiếu nghe vậy, há hốc miệng, rõ ràng rất giật mình, rồi lại kỳ quái hỏi:
- Sao lúc đó sư phụ không mặc thêm nhiều áo vào?
- Vấn đề này à, hơi rắc rối đó! Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Anh cũng không có biện pháp, lúc đó anh và tiểu tử Dã Thú bị người ta truy sát quá gắt, đến áo ba-đờ-xuy còn không kịp mặc nữa là!
Trương Tuyết Hàn nghe vậy cũng mĩm cười. Diệp Lăng Phi vội vàng nói sang chuyện khác:
- Tuyết Hàn, em nên suy nghĩ kỹ trước khi uống thuốc, anh cũng không thể đảm bảo thuốc đó có thể trị được bệnh của em!
Vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện này, Trương Tuyết Hàn lấy một lọ thuốc từ trong túi ra, nhìn mấy dòng chú thích tiếng Anh, mở nắp lấy hai viên thuốc, nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, em cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, dù thuốc này có tác dụng hay không, em cũng sẽ thử qua, em không muốn tiếp tục như thế này nữa!
Trương Tuyết Hàn nói xong, cho thuốc vào miệng. Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Tuyết Hàn, em chờ một chút. Trên xe anh có nước để anh đi lấy cho em!
Diệp Lăng Phi đi ra xe lấy nước. Vu Tiêu Tiếu nhìn bản thuyết minh tác dụng của thuốc.
- Tuyết Hàn, trong này có nói thuốc này có tác dụng ức chế việc trái tim vì quá kích động mà ngừng đập. Như vậy chẳng phải là nếu cậu uống thuốc thì có thể lén cùng Diệp đại ca ước hội cũng sẽ không có vấn đề ai nữa sao. À, không chừng hai người còn có thể thân mật với nhau nữa đó!
- Tiêu Tiếu, cậu toàn nói linh tinh. Mình chỉ muốn cùng Diệp đại ca duy trì quan hệ như vậy đã rất tốt rồi. Có thể ngồi nói chuyện cùng anh ấy mình đã mãn nguyện lắm rồi, những chuyện khác mình không nghĩ tới!
- Tuyết Hàn, mình thấy chưa chắc. Nếu như thuốc này thực sự công hiệu như đã quảng cáo, nói không chừng sau này cậu có thể kết hôn, thậm chí sinh em bé nữa đó!
Vu Tiêu Tiếu ôm vai Trương Tuyết Hàn, cười nói:
- Xem ra mùa xuân của Tuyết Hàn nhà ta sắp đến rồi!
Trương Tuyết Hàn mặt ngọc đỏ bừng, viên thuốc trong tay phảng phất như toàn bộ tính mạng của nàng, nàng muốn nắm lấy nó thật chặt.