Diệp Lăng Phi nhìn Tiêu Triều Dương mặt cắt không còn giọt máu, lạnh lùng nói:
- Long đầu chủ có cần kiểm tra lại thân phận của ta không, ta không ngại khi gọi điện thoại cho một số kẻ ở Bắc Kinh, cho ngươi nói chuyện một chút với mấy người trong quân đội, để mấy lão già đó xác nhận thân phận của ta với ngươi.
Tiêu Triều Dương yếu ớt lắc đầu, nói:
- Tôi tin những lời ngài nói là thật, tôi sớm đã biết thân phận của ngài không bình thường rồi, chỉ là không ngờ...
Lời của Tiêu Triều Dương còn chưa nói xong, hắn liền liệt người ngã thẳng xuống ghế, vị anh hùng trong giới xã hội đen này tự cho rằng minh lãnh đạo bang hội Búa rìu cũng đáng là nhân vật uy phong lẫy lừng rồi, song, khi đối diện với Diệp Lăng Phi, Tiêu Triều Dương mới thấy rằng cả đời này của hắn chỉ đáng để đạt được cái uy danh mong manh này thôi, so với vị thanh niên còn chưa tới ba mươi tuổi đang đứng trước mắt mình này, hắn chẳng đáng bằng con kiến, lúc nào cũng chỉ bò đi bò lại trong lòng bàn tay thôi, dù có bò lên một mòn đá, nói mà hắn cho là cao nhất cũng không thé so sánh với vị trí mà Diệp Lăng Phi đang đứng - một ngọn núi cao vời vợi.
Cảm giác vô cùng bất lực này khiến Tiêu Triều Dương trong thoáng chốc già đi rất nhiều, ánh mắt hắn nhìn Diệp Lăng Phi không còn sắc sảo như trước nữa.
Diệp Lăng Phi không thèm để ý tói Tiêu Triều Dương, mà hắn đích thân cởi trói cho Tống Thi - cũng đang không biết làm thế nào, rồi hắn vỗ vỗ lên vai người lớn hơn hắn hơn hai mươi tuổi này nói:
- Ngồi đi!
Tống Thi ngạc nhiên, nhìn Diệp Lăng Phi. Không tin vào mắt mình, hỏi:
- Ngài cho tôi ngồi sao?
- Đương nhiên!
Giọng nói Diệp Lăng Phi ôn hòa nói:
- Tôi kính trọng ông vì ông là một vị hảo hán, người như tôi rất trọng chính nhân quân tử, có thể đối diện với cái chết mà không hề sợ như ông giờ chẳng còn mấy người, ông cứ ngồi đi!
Vừa nãy, khi đối diện với cái chết, mặt không chút sợ sệt của Tống Thi, lúc này lại bị mấy câu nói của Diệp Lăng Phi làm cho có chút trở tay không kịp, hắn liên tục gật đầu, nói:
- Cảm ơn, cám ơn!
- Tôn Hoành, cậu cũng ngồi đi!
Diệp Lăng Phi cười với Tôn Hoành, hiện đang đứng ở một bên, nói:
- Tôi luôn coi cậu như bạn, tất cả những gì cậu lầm thực sự rất đáng để Diệp Lăng Phi này coi là bạn!
Hai tay Tôn Hoành chà chà vào nhau, hiện nhiên có chút ngượng ép, hắn nỗ lực tỏ ra tươi cười, nói:
- Tôi đứng vẫn tốt hơn, tôi quen rồi!
- Bất kể những ai là bạn của Diệp Lăng Phi tôi, tôi đều không bạc đãi. Càng không coi họ là người ngoài. Còn những kẻ thù của tôi, trước giờ tôi chưa hề bỏ qua. Tôn Hoành, cậu chọn làm bạn của tôi hay là kẻ thù của tôi?
Câu này của Diệp Lăng Phi lập tức khiến Tôn Hoành tái mét mặt, hắn vội vàng tìm chỗ ngồi xuống.
Diệp Lăng Phi tói trước mặt Tiêu Triều Dương, lần này, giọng điệu của hắn ôn hòa hơn rất nhiều, nói:
- Long đầu chủ, vừa nãy tôi đã nói rồi. Nếu tôi không tôn trọng ông, thì tôi sẽ gọi ông là lão già bại hoại. Nhưng, từ khi tôi quen ông đến nay, tôi vẫn gọi ông là Long đầu chủ. Đó là vì ngay từ đầu tôi vẫn tôn trọng ông!
Tiêu Triều Dương ngạc nhiên, ngẩng khuôn mật không còn giọt máu của hắn lên. nhìn Diệp Láng Phi, gắng hết sức mới hôi được:
- Thật sao?
- Tôi có cần thiết phải nói dối với ông không?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi tôn trọng ông vì ông nói với tôi bang hội Búa rìu không bán thuốc phiện. Chỉ dựa vào điểm này, cũng đáng để tôi tộn trọng rồi. Trước sự mê hoặc siêu lợi nhuận của thuốc phiện, lại có người không hề rung động. Trên thế giói này, thuốc phiện và quân sự là hai ngành hái ra tiền. Còn tôi vừa vặn lại đi bán vũ khí, nên tôi tôn trọng ông, vì ông có thể vượt qua cuộc sát hạch của tiền bạc, còn tôi thì không. Long đầu chủ, chỉ dựa vào điểm này, ông đã đủ xứng đáng đề tôi gọi ông là Long đầu chủ rồi!
Ai còn chưa hiểu câu: “Thay đổi như chong chóng, trở mặt như lật bàn tay” thì hãy nhìn Diệp Lăng Phi đây. Vừa nãy hắn dọa Tiêu Triều Dương sợ tới mức cắt không còn giọt máu, giờ hắn lại thổi người ta tới tận mây xanh. Điều này khiến Tiêu Triều Dương vô cùng cảm kích Diệp Lăng Phi. Nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải. Hắn tựa như muốn trào nước mắt ra ngoài, liên miệng nói:
- Cảm ơn, cảm ơn!
Diệp Lăng Phi trước đóng vai phản diện, sau lại đóng vai chính diện, cám giác chẳng khác nhau mấy, giờ hắn mới nói:
- Vốn trước khi tói đây, tôi cũng không dám chắc chắn rằng Tống Thi không phải là người gây ra những chuyện này, nhưng sau chuyện vừa nãy, tôi khẳng định chuyện này tuyệt đối không phải do Tống đường chủ làm, Diệp Lăng Phi tôi có thể lấy tính mạng mình ra đám bão, chuyện này tuyệt đối không phài do Tống đường chủ làm.
Tống Thi nghe xong, trong lòng vô cùng cám kích. Hắn nhìn Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói:
- Diệp tiên sinh, nếu lần này Tống Thi không chết, sau nguyện lấy cả tính mạng ra báo đáp công ơn này!
- Tống đường chủ, không cần phải thế đâu. Tôi chỉ nói ra sự thật mà thôi.
Diệp Lăng Phi nói xong, lại quay qua nói với Tiêu Triều Dương:
- Long đầu chủ, ông đã bao giờ nghĩ, vì sao tên sát thủ đó lại xuất hiện ở gần nhà Tống đường chủ chưa?
Tiêu Triều Dương lắc đầu nói:
- Tôi không biết!
- Tên sát thủ đó cố ý làm như vậy. Thử nghĩ xem, nếu bang Búa rìu nội chiến, ai sẽ được lợi?
Diệp Lăng Phi thấy ánh mắt của Tiêu Triều Dương lóe lên những ánh sáng bất định, hắn cười nói:
- Tôi nghĩ trong lòng Long đầu chủ rất rõ, không sai, chính là 3K. Đương nhiên, không loại trừ trường hợp còn có kẻ khác mong bang Búa rìu nội chiến, dù sao đi nữa, tóm lại, mục đích để họ làm như vậy chính là muốn bang Búa rìu nội chiến.
Tiêu Triều Dương chậm rãi nói:
- Nhưng Sở Thiếu Lăng có tới tìm tôi, nói muốn kết giao hòa hảo với bang Búa rìu, nếu chuyện này thực sự do 3K làm, thì tên Sở Thiếu Lăng đó sao không lo tôi sẽ giết hắn chứ?
- Chuyện này ta cũng không tiện nói, những chuyện này đều là chuyện nội bộ của các ngươi, ta không tiện nhúng tay vào, nguyên nhân chính mà hôm nay tôi tói đây chính là không muốn Tống đường chủ chết uổng, tôi cho rẳng đây là một cái bẫy, giờ tôi chỉ có muốn bắt được tên hung thủ đó thôi.
- Diệp tiên sinh, ngài sẽ giúp chúng tôi bắt tên hung thủ đó chứ?
Tiêu Triều Dương có chút mừng rỡ, hắn không ngờ rằng Diệp Lăng Phi sẽ nhúng tay vào chuyện này, Tiêu Triều Dương càng nghĩ rằng Diệp Lăng Phi là nhân vật vạn năng, chuyện gì cũng có thể làm được.
Diệp Láng Phi thấy Tiêu Triều Dương nói vậy, liền để lại cho hắn chút ân tình, cười nói:
- Long đầu chủ, tôi và cháu gái Tiêu Vũ Văn của ngài có quen nhau, tôi coi cô bé như bạn, tôi chỉ muốn giúp Tiêu Vũ Văn mà thôi, không muốn Tiêu Vũ Văn phải phiền não, chỉ thế thôi, chứ hoàn toàn không hề có ý gì khác.
- Ồ, thì ra là thế!
Ánh mắt Tiêu Triều Dương tóe lên tia sáng chói mắt khác thường, mỡ miệng nói:
- Diệp tiên sinh, ngài thấy chúng tôi nên làm thế nào?
Diệp Lăng Phi vốn không định can thiệp vào chuyện của bang Búa rìu, hắn cố ý nói vì Tiêu Vũ Văn nên mới muốn bắt tên hung thủ đó. Nhưng khi nghe Tiêu Triều Dương hỏi mình nên làm thế nào, Diệp Lăng Phi nghĩ một lúc, nói:
- Long đầu chủ, tôi nghĩ rằng giờ các ông không nên khoa trương quá, nhất là những vị đường chủ giống như Tôn Hoành, càng nên hết sức tránh, bảo vệ tốt cho mình. Còn về chuyện lúc nãy ba đường chủ kia bị thương, có thể nằm viện tập thể, sau đó phái người bảo vệ bọn họ, như thế chẳng phải quá tốt hay sao?
Tiêu Triều Dương gật đầu nói:
- Được, thế cứ làm như vậy đi!
Vừa nói, Tiêu Triều Dương vừa nhìn về hướng Tống Thi, nói:
- Người huynh đệ, xin lỗi, nãy suýt nữa tôi đã phạm sai lầm, lần này may mà có Diệp tiên sinh, không thì ta sẽ hối hận suốt đời!
Tống Thi cưới, nói:
- Long đầu chủ, nếu tôi mà ngồi trên vị trí của ngài, tôi cũng sẽ chọn giải pháp như vậy.
- Tốt, biết được vậy là tốt rồi!
Tiêu Triều Dương nói.
Diệp Lăng Phi thấy mọi chuyện cũng đã giải quyết hòm hòm rồi, bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới một chuyện khác, hắn vội vàng nói:
- Long đầu chủ, có chuyện cần nhờ ông giúp đỡ chút!
- Nhờ tôi?
Tiêu Triều Dương ngạc nhiên, không hiều hỏi:
- Không biết Diệp tiên sinh có chuyện gì cần tôi giúp?
- Là thế này, chắc Long đầu chủ còn chưa biết, giờ tôi đang làm cho một công ty bảo hiểm, mà nghề các vị làm chắc chắn không thể tránh khòi bệnh tật và thương tích, hay thế này đi, Long đầu chủ cầm đầu, mua lấy một xuất bảo hiểm an khang đi, công ty chúng tôi có rất nhiều dịch vụ bảo hiểm, à, còn Tống đường chủ nữa, ông cũng nên mua cho con trai, con dâu và cháu trai của mình mỗi người một xuất bảo hiểm đi, Tôn Hoành thì khỏi phải nói rồi, chúng ta là bạn mà, dù sao cũng phải giúp đỡ nhau tí chứ!
Tiêu Triều Dương, Tống Thi và Tôn Hoành đều ngơ người, có chút máu chảy không kịp lên não, sao đang nói chuyện hung thủ giết người bỗng chuyển sang chuyện bảo hiểm thế này.
Diệp Lăng Phi thấy cả ba đang ngơ ngác, không có phản ứng gì, liền vội vàng nói:
- Tốt quá, các vị đã không có ý kiến gì thì hôm khác tối dẫn theo đồng nghiệp làm hợp đồng giúp các vị vậy. À, đúng rồi, Long đầu chủ, hình như cháu gái ông cũng chưa mua bảo hiểm an khang đâu, nên mua lấy một xuất, thôi, thế này đi, Long đầu chủ ông mua hai xuất, còn Tống đường chủ, tôi thấy ông nên mua năm xuất nhỉ, Tôn Hoành thì...nể tình cậu có một mình, chỉ mua một xuất ủng hộ là được rồi.
Trên đường về nhà, Dã Thú nói:
- Đại ca, không phải anh định làm lâu dài ở công ty bảo hiềm đó chứ, sao em thấy anh đi đâu cũng lôi kéo người ta mua bảo hiểm thế?
- Ngươi thấy thế nào!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Ta thấy làm việc ở công ty bảo hiểm cũng hay, có gì không tốt nào?
Dã Thú toét miệng nói:
- Đại ca, nếu anh làm ở công ty bảo hiểm, cũng được, em hết lòng ủng hộ anh, em tình nguyện mua một xuất bảo hiểm!
- Ai cầm bảo hiểm của ngươi chứ, không biết anh đây định mua đứt công ty bảo hiểm Dân An à, như thế, sau này lại có thể ở đó làm việc rồi.
Diệp Lăng Phi nói:
- Chỉ là đột nhiên thấy ở công ty bảo hiểm cũng vui thôi!
- Đại ca, cách nghĩ của anh thật khác người, em không sao hiểu nổi!
Dã Thú cười nói.
- À. đúng rồi, đại ca, mảnh đất Long Sơn em đã mua được rồi. Có điều, nếu muốn xây dựng trên mảnh đất đó thì nhất định phải cần tới công ty chuyên phát triển bất động sản. Nếu giờ em làm, nếu để em làm, em sợ mình làm không tốt, dù sao mảnh đất đó cũng là để chuẩn bị cho chúng ta sau này.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Dã Thú, điều đó anh rất rõ, việc mảnh đất Long Sơn tạm thời cứ gác sang một bên đã, anh định để Tập đoàn Quốc tế Thế Kỉ làm, nhưng, giờ nội bộ cấp cao của Tập đoàn Quốc tế Thế Kỉ đang lục đục, còn quan hệ giữa anh và Tình Đình lại không được tốt, chuyện này tạm thời chưa vội.
Dã Thú gật đầu nói:
- Dạ, đại ca, em nghe theo anh!
Diệp Lăng Phi ghé mặt nhìn ra ngoài, bất giác nhớ tới Bạch Tình Đình, chuyện giữa hắn và Bạch Tình Đình lúc nóng lúc lạnh, chỉ là Diệp Lăng Phi tạm thời muốn đặt tình cảm giữa hắn và Bạch Tình Đình sang một bên, hắn còn có chuyện khác cần xử lý.