Đình Đình vừa đi chưa được mấy bước thì Tần Dao lại đuổi theo, cô kéo tay Vu Đình Đình nói:
- Đình Đình, câu sao vậy, sao mình luôn cảm giác thái độ của cậu đối với mình đã thay đổi rồi, là vì mình đi nên câu mới giận phải không?
- Không phải!
Vu Đình Đình dừng bước nhìn Tần Dao nói:
- Tần Dao, chỉ là trong lòng mình có chút hỗn loạn, cậu đừng có ép mình nữa, chúng ta là bạn thân của nhau, điều này không sai tí nào, nhưng bản thân cũng nên có khoảng không gian riêng của nhau, mình thật sự không muốn đi chơi, cũng không muốn gặp chị gì đó của cậu, mình bây giờ chỉ muốn về nhà.
- Đình Đình, mình biết mình không nên nài ép kéo cậu đi chơi, nhưng mình chỉ là muốn chia sẽ niềm vui của mình với cậu, cậu có biết không, chị đó đối xử vơi mình rất tốt, hơn nữa con người của chị ấy cũng rất hiếu khách, chị ấy muốn biết cậu thôi!
- Tần Dao, lúc nãy mình đã nói rồi, mình không muốn gặp chị của cậu, sau này cũng không muốn gặp. Cậu đừng có nói nữa, bây giờ mình rất buồn bực!
Vu Đình Đình nói xong bỏ mặc Tần Dao bước nhanh đi. Tần Dao đứng bất động, cô cắn chặt môi nhìn bóng dáng của Vu Đình Đình.
Vu Đình Đình đi được mấy bước thì đột nhiên cô rút điện thoại từ trong túi xách ra, gọi cho một người, trên mặt cô hiện lên nụ cười tươi nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, em thi xong rồi, anh đến đón em đi, được, em đợi anh ở cổng trường nha!
Vu Đình Đình nói xong lại nhét điện thoại vào trong túi, bước nhanh ra cổng trường.
Vu Đình Đình đứng ở cổng trường đợi Diệp Lăng Phi đến đón mình, lúc này Tần Dao lại từ phía sau đuổi kịp. Tần Dao nhìn thấy Vu Đình Đình đang đứng ở cổng trường cô vội bước nhanh mấy bước đến trước măt Vu Đình Đình nói không ngớt:
- Đình Đình, mình xin lỗi, lúc nãy là do mình không tốt, giờ minh xin lỗi cậu, cậu đừng có giận mình nữa.
- Tần Dao, mình không sao, thật đó, cậu nhanh đi gặp chị đó của câu đi!
Vu Đình Đình nói.
- Ưm, vậy thì mình đi đây, chúng ta liên lạc qua điện thoại!
Tần Dao cười với Vu Đình Đình rồi quay người đi về phía trạm xe buýt, lúc Tần Dao đi khỏi, chiếc Jetta của Diệp Lăng Phi lái chạy lướt qua Tần Dao, Tần Dao vốn chẳng để ý tới, nhưng Diệp Lăng Phi lại nhìn thấy sắc mặt của Tần Dao không được tốt lắm. Diệp Lăng Phi chạy xe đến trước cổng trường. Đợi Vu Đình Đình lên xe Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tần Dao sao thế, lúc nãy anh thấy sắc măt của cô ấy không được tốt lắm, có phải cãi nhau với em không?
- Không có, lúc nãy Tần Dao hẹn em đi chơi, em không đồng ý. Cô ấy còn nói giới thiêu cho em làm quen với một chị mà cô ấy mới quen, em nói em không muốn quen, chỉ vậy thôi!
Vu Đình Đình sau khi thắt xong dây an toàn khẽ thở dài một hơi nhẹ nhàng nói:
- Cuối cùng cũng đã thi xong rồi, bây giờ trở nên rất nhẹ nhõm, Diệp đại ca, chúng ta đi ăn đồ nướng đi, em rất muốn ăn đồ nướng!
- Mèo con háu ăn trưa nay chưa ăn gì sao?
Diệp Lăng Phi khởi động xe chạy khỏi cổng trường.
- Trưa ăn no rồi, nhưng nói thế nào cũng nên chúc mừng chút. Diệp đại ca, bây giờ em thấy nhẹ nhõm ca người, định chơi trong hai ngày ở thanh phố Vọng Hải sau đó thì về nha!
Vu Đình Đình chớp mắt với Diệp Lăng Phi nói:
- Em muốn ăn một bữa đồ nướng thật đã, chúc mừng em rãnh việc rồi!
- Được thôi, em muốn đi tiệm đồ nướng nào ăn đây?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tùy, đi tiệm nào cũng được hết!
Vu Đình Đình nói.
- Chỉ cần ăn cùng với Diệp đại ca là được rồi.
Diệp Lăng Phi lại cười. Cô gái Vu Đình Đình này quả thật rất dễ khiến cho đàn ông yêu mến, những biểu hiện khiến cho đàn ông yêu mến đó của cô đều không phải do cô giả tạo ra, đó chính là trong vô ý biểu lộ ra, đăc biệt là nụ cười của cô, ánh mắt dịu dàng vô hạn có thể khiến cho người ta cảm giác vui vẻ.
Đây cũng là lý do tại sao Diệp Lăng Phi ép Vu Đình Đình cắt đứt quan hệ với Tần Dao. Trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn rất lo sợ Vu Đình Đình chiu tổn thương, vì thế hắn mới phá lệ đi ép buộc Vu Đình Đình làm một chuyện mà Vu Đình Đình không hề thích. Diệp Lăng Phi cảm thấy day dứt trong lòng nên muốn nghĩ cách bù đắp.
Ở gần trường có rất nhiều tiệm đồ nướng, chỉ là những tiệm này chủ yếu nhằm vào sinh viên nên không có hạng cao cấp như ở trung tâm thành phố. Theo như ý của Diệp Lăng Phi thì lại xe chở Vu Đình Đình đến trung tâm tìm một tiệm đồ nướng nào đó được được ăn một bữa cho thật đã, nhưng lúc xe chạy đến trường khuôn viên trường thì Vu Đình Đình nhìn thấy có một tiệm đồ nướng bên đường liền đề nghị đi tiệm đồ nướng đó ăn.
Diệp Lăng Phi dừng xe trước tiệm đổ nướng đo, han xuống xe nhìn trong tiệm thấy tiệm đồ nướng này không to lắm, nói:
- Đình Đình, em thật sự muốn ăn ở tiệm nay sao?
- Đừng có tìm nữa, ăn ở tiệm này đi!
Vu Đình Đình nói.
- Em thấy tiệm này không tồi!
- Vây được thôi!
Diệp Lăng Phi gật đầu.
Vu Đình Đình rất tự nhiên nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi liếc nhìn xung quanh cười nói:
- Đình Đình, chẳng lẽ em không lo có ban học của em nhìn thấy sao, anh là một ông già đó, nếu như bị bạn học của em nhìn thấy thì sẽ đàm tiếu không ít đó.
- Em không sợ!
Vu Đình Đình nói.
- Dù sao thì em cũng đã thích Diệp đại ca, để bọn họ nói vậy, ai nói em tức là người đó đố kị em tìm được người tốt như Diệp đại ca.
- Tiểu nha đầu, cũng biết nói nịnh dữ, ừm, được, được!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Không ngờ anh cũng có thể được ăn cỏ non đó!
Vu Đình Đình cười ha ha nói:
- Diệp đại ca, anh chí biết nói đùa, được rồi, chúng ta mau vào thôi!
Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình nắm tay như vậy bước vào tiệm đổ nướng quả nhiên thu hút được sự chú ý của không ít người, nếu như Vu Đình Đình xấu xí thì cũng mặc kệ, đang này Vu Đình Đình có đôi chân đẹp, thân hình cao kiều diễm trời cho, khuôn măt xinh đẹp cộng với làn da trắng mịn, như vậy càng khiến cho mấy tên thanh niên nhìn thấy Vu Đình Đình cùng với người đàn ông lớn hơn cô cả đống tuổi cùng nhau bước vào mà đỏ cả mắt.
Diệp Lăng Phi lo tâm trạng của Vu Đình Đình không ổn, theo như Diệp Lăng Phi thấy được Vu Đình Đình là một cô gái xinh đẹp hiền lành, cô sẽ cố gắng hết sức có thể để tránh mọi người nói này nói nọ, nhưng bây giờ Vu Đình Đình lại quang minh chính đại cùng mình sánh bước đi vào tiệm đồ nướng, không nghĩ cũng biết trong lòng Vu Đình Đình có thể tiếp nhận được áp lực, hoăc có thể Vu Đình Đình đã nghĩ thông hành động này chính là biểu đạt tình yêu của cô đối với mình.
Chọn một chỗ ngồi sát tường, hai người gọi đĩa thịt nướng và đậu phộng, khoai tây chiên..., theo ý của Diệp Lăng Phi thì muốn gọi nhiều hơn như Vu Đình Đình lại không cho Diệp Lăng Phi gọi quá nhiều, Vu Đình Đình nói ăn bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu, Diệp Lăng Phi cười cười nghe theo lời của Vu Đình Đình.
Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi cùng hàng với nhau, cô ngồi sát lại Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình cầm lấy 6 xâu thịt dê nướng trên vì trước, đợi lúc thịt gần chín rồi Vu Đình Đình cầm lấy khăn giấy lau tro bụi trên que xâu thịt, sau đó đưa đến trước miệng Diệp Lăng Phi nói:
- Diệp đại ca, anh thử xem, xem thử cho thêm gì nữa không?
Diệp Lăng Phi cắn một miếng thịt nhai nhai nói:
- Hơi nhạt, bỏ thêm ít muối nữa đi!
Vu Đình Đình đáp rồi lại đặt xâu thit xuống cho thêm ít muối vào.
Diệp Lăng Phi đưa tay ra ôm eo Vu Đình Đình, tay hắn mò xuống phần mông mềm mại của Vu Đình Đình, môi kề sát lại bên tai Vu Đình Đình thấp giọng nói:
- Đình Đình, sau khi tụi minh ăn xong thì về nha đi, em sắp về quê rồi, hơn một tháng không được gặp em anh sẽ nhớ em chết, đợi lát nữa về chúng ta thân mât một trận nha.
Vu Đình Đình đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Em sẽ ở đây hai ngày, đâu có về sớm vậy, Diệp đại ca, em sẽ bồi anh mà.
- Vẫn là Đình Đình của anh tốt nhất, biết dành thời gian cho anh đấy.
Diệp Lăng Phi nói xong dùng tay nhéo cái mông Vu Đình Đình, vừa khớp động tác này bị người đàn ông đi ăn cùng với bạn gái nhìn thấy, hắn nhìn Diệp Lăng Phi nhéo mông Vu Đình Đình một cái mà anh mắt lộ ra sự ngưỡng mộ, một thiếu nữ xinh đẹp như Vu Đình Đình thì ai mà không động lòng chứ, lại nhìn cô gái bên cạnh tên đàn ông đó, tuyệt đối là một người không đoan chính, điều càng quan trọng hơn là cô gái đó còn là một hũ giấm, vừa khớp cô nhìn thấy ánh mắt của bạn trai mình, tức giận đứng lên hồng hộc đi ra cửa.
Tên đàn ông đó thấy không hay vội vàng gọi tên cô gái đó, kết quả vừa đuổi ra đến cửa thì bị người ta chặn lại, vẫn chưa trả tiền mà. Người đàn ông đó vội vàng thanh toán rồi mới đuổi theo ra.
Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình nhìn thấy cảnh đó, hai người nhịn không được bật cười, Diệp Lăng Phi nói:
- Đình Đình, nhìn thấy chưa, người đàn ông đó vì nhìn em nên mới chọc giận bạn gái hắn, sau này em hạn chế đừng có ra đường nữa, giảm bớt việc gây nên mâu thuẫn cho nhà người ta.
- Diệp đại ca, anh lại nói bậy gì nữa, em đâu có đâu!
Vu Đình Đình nói.
- Em đâu có đẹp bằng chỉ Hiểu Uyển đâu.
Vừa nhắc đến Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi thở dài, Vu Đình Đình nghe thấy tiếng thở dài đó của Diệp Lăng Phi thắc mắc hỏi:
- Diệp đại ca, anh sao thế, sao nhắc đến chị Hiểu Uyển anh lại thở dài.
- Đó chẳng phải là nha đầu Hiểu Uyển đó sao, đang yên đang lành lại say mê xem phim truyền hình Hồng Kông, lần trước anh đến biệt thự, nha đầu Hiểu Uyển đó chẳng thèm nhìn anh chỉ lo chăm chú xem ti vi, đau lòng quá, anh thật đau lòng quá!
Vu Đình Đình nhìn thấy vẻ mặt khoa trương đó của Diệp Lăng Phi nhịn không được cười nói:
- Diệp đại ca, nếu chị Hiểu Uyển nhìn thấy vẻ mặt của anh nhất định sẽ khiến cho chị Hiểu Uyển cười đau ca bụng luôn.
- Vốn là như vậy mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Nha đầu Hiểu Uyển đó xem phim nghiện luôn, bỏ mặc cả anh, anh thấy phải dạy cho Hiểu Uyển một trận mới được.
Diệp Lăng Phi nói đen đây đột nhiên hỏi:
- Đình Đình, giờ Hiểu Uyển có ở biêt thự không?
- Chắc là có, sáng nay lúc em đi sớm có nghe chị Hiểu Uyển nói hôm nay không định đi đâu cả, chỉ ở nhà thôi, chị ấy định xem xong bô phim đó!
Diệp Lăng Phi vừa nghe xong cười xấu xa, cười khiến cho Vu Đình Đình chẳng hiểu mô tê gì cả, không biết Diệp Lăng Phi muốn làm gì. Thế là Vu Đình Đình hỏi:
- Diệp đại ca, sao anh lại cười!
Diệp Lăng Phi kề môi lại bên tai Vu Đình Đình thấp giọng nói mấy câu, Vu Đình Đình đó măt như quả đào nói nhỏ:
- Diệp đại ca, anh thật xấu xa!