Tần Dao mặc chiếc áo ngủ màu trắng ngồi trên giường, mắt cô quan sát thật tỉ mỉ cách bài trí từng ngóc ngách trong phòng, đối với Tần Dao mà nói, nguyện vọng lớn nhất của cô chỉnh là có được căn phòng như thế này.
Tần Dao lại nhớ đến căn nhà rách nát đó của mình, từ nhỏ đến lớn Tần Dao luôn sống trong môi trường như thế, trong lòng cô luôn khát vọng có một ngày mình có thể sống trong căn phòng lớn thế này, có thể có một Bạch mã hoàng tử bầu bạn cùng cô, nghe theo sự sai khiến của cô.
Nhưng tất cả những gì mà Tần Dao trải qua đều khiến cho Tần Dao cảm giác thực hiện được ước mơ trong lòng mình thật là khó. Trong thâm tâm Tần Dao rất đố kị với Vu Đình Đình, tại sao Vu Đình Đình có được tất cả còn cô lại không thể chứ.
Trước đây Tần Dao không hề biết Diệp Lăng Phi lại có nhiều tiền như vậy, trước đây cô luôn tưởng Diệp Lăng Phi chẳng qua chỉ là chủ quản của một công tỵ, đối với Tần Dao mà nói, tuổi tác của Diệp Lăng Phi đã lớn, vốn không phải là Bạch mã hoàng tử trong lòng cô. Nhưng lúc đó cô cần tiền, còn Diệp Lăng Phi cũng không phải là loại đàn ông thích ép buộc cô làm những việc mà cô không muốn làm, Tần Dao cho rằng mình có thể nhận được mọi sự giúp đỡ nếu cần từ phía Diệp Lăng Phi.
Lúc cô phát hiện ra của cải của Diệp Lăng Phi vượt xa sự tưởng tượng của cô thì cũng là lúc cô phát hiện ra Diệp Lăng Phi đã không con quan tâm đến cô nữa, ngược lại Vu Đình Đình đã chiếm được tiện nghi, đã có được quan hệ với Diệp Lăng Phi tốt như vậy.
Nhìn thấy Vu Đình Đình sống trong biệt thự, hưởng thụ tất cả những gì vốn thuộc về cô, trong lòng Tần Dao trở nên thấy không công bằng, cô đố kị với Vu Đình Đình, thậm chí có chút hận nữa. Sự đố kị thấy không công bằng đã khiến cho Tần Dao âm thầm làm những chuyện nhắm vào Vu Đình Đình.
Còn chuyện của tiệm cà phê, quả thật là có liên quan nhất đinh đến Tần Dao, nhưng không phải là cô cố ý như vây, lúc Tần Dao ý thức được hoả hoạn cô cũng muốn đi cứu nhưng ngọn lửa cháy càng lúc càng mạnh, Tần Dao quá sợ hãi đã vội vàng chạy ra khỏi tiệm cà phê.
Trong lòng Tần Dao rất cảm kích Lâm Tuyết, nếu không phải Lâm Tuyết thì cô đã bị hai ngươi đàn ông đó cưỡng bức rồi, Tần Dao bị hai người đàn ông bức hiếp kéo vào tận trong cùng của con hẻm, đây cũng là tại sao Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình nhìn thấy chiếc dép của Tần Dao ở trong ngõ hẻm.
Còn chuyện sau đó thì ngay cả Tần Dao cũng không dám tin là cô đã làm, chính trong lúc một người đàn ông trong số đó kéo rách chiếc áo ngực của cô, Tần Dao hầu như phản ứng theo bản năng dùng đầu gốc húc vào bên dưới của tên đàn ông đó. Chính Tần Dao cũng không hề biết lúc đó cô đã dùng hết bao nhiêu sức lực hoăc là ngay cả sức lực uống sữa cô cũng đã dùng, theo như lời Lâm Tuyết nói thì trong chốc lát Tần Dao đã khiến cho tên đàn ông đó cả đời không thể nào làm đàn ông được nữa.
Phụ nữa khi găp phải nguy cơ đều luôn đưa ra tiềm năng lớn nhất trong cơ thể, bây giờ nghĩ lại Tần Dao cũng không tin cô đã làm nó ngay lập tức.
Trên thực tế ngay đúng lúc này Tần Dao mới có cơ hội chuồn trong lúc người đàn ông còn lại đang nhìn đồng bọn của mình kêu thất thanh, Tần Dao đã có cơ hội thoát thân bỏ chạy, từ đó đã cho Lâm Tuyết cơ hội cứu cô.
Tần Dao cảm thấy mình thật bất hạnh, tại sao gặp phải chuyện như thế chứ?
Cộc, cộc!
Vong lại tiếng gõ cửa, Tần Dao đang ngồi trên giường vội đứng lên nói:
- Mời vào!
Cửa mở ra, chỉ nhìn thấy Lâm Tuyết tay đang cầm ít quần áo bước vào.
- Muội muội, đến thử xem, những quần áo này đều là chị mới mua về chưa mặc, dù sao đế bên chị cũng không dùng tới, cho em đó!
Lâm Tuyết nói xong đăt quần áo trên giường, cô ngồi bên cạnh giường cười bảo:
- Muội muội, chị thật ngưỡng mộ dáng em đó, nếu như lúc trẻ chị có dáng người như em đảm bảo đàn ông theo đuổi chị từ quảng trường Vọng Hải đến đường trung tâm luôn!
Tần Dao vừa nghe liền vội nói:
- Lẩm tỷ tỷ, em đâu có xinh được như chị!
- Tiểu nha đầu, miệng nói ngọt sớt, lại đây thử mấy chiếc quần áo nay xem!
Lâm Tuyết nói.
Tần Dao nhìn thấy những bộ quần áo này liền cảm thấy rất thích những bộ quần áo giá không hề rẻ nay. Cô là con gái, đương nhiên biết được kiểu cách và chất liệu của những chiếc áo quần này vốn trên chợ thường không hề mua được, tay cô đặt vào những chiếc áo quần rất nhẵn mịn, có chút không dám tin hỏi:
- Lâm tỷ tỷ, những chiếc áo quần này đều cho em hết sao?
- Nha đầu ngốc, đưong nhiên là cho em rồi.
Lâm Tuyết cười nói.
- Chị không có em gái, vừa nhìn thấy em đã cảm giác rất gần gũi vô cùng, giống như em là em ruột của chị vây, đợi lúc nào có thời gian chị dẫn em đi dạo, mua cho em ít áo quần nữa.
- Cám ơn Lâm tỷ tỷ!
Tần Dao nhất thời cảm động, không biết nên nói gì cả. Cô không thể chờ đợi được vội bắt đầu thử những chiếc áo quần đó. Tần Dao quả thật là một cái giá treo đồ, mặc cái gì cũng đều đẹp cả, Lâm Tuyết nhìn Tần Dao anh mắt mập mờ. Trong lòng Lâm Tuyết đã có tính toán cả, đương nhiên là sẽ không nói trực tiếp cho Tần Dao biết.
Đợi sau khi Tần Dao thử xong áo quần, Lâm Tuyết mới kéo tay Tần Dao ngồi xuống bên giường thân mật nói:
- Muội muội, sau nay đây là nhà của em rồi, đừng có xem như xa là gì, gần đây chị rất bận, đợi lúc nào rảnh chị dẫn em ra ngoài nhiều nhiều cho quen biết thêm nhiều người.
- Cám ơn tỷ tỷ!
Tần Dao đột nhiên có cảm giác như quạ đã biến thành phượng hoàng. Cô thậm chí không dám tin đây là sự thât, nhưng Tần Dao không phải là con ngốc, cô vốn không hề tin trên đời này tự nhiên lại có chuyện tốt như vây, chỉ là lúc này Tần Dao cảm thấy đây là một cơ hội, một cơ hội đế cho mình thay đổi bản thân!
- Ấ, đúng rồi!
Lâm Tuyết nói.
- Em nói ban học của em rất thân với Diệp Lăng Phi, cô ấy tên là gì vây?
- Vu Đình Đình!
Tần Dao nói.
- À, đúng, tên là Vu Đình Đình, chị cũng rất muốn được làm quen với cô ấy, có thời gian em giới thiệu cho tụi chị gặp nhau đi!
Lâm Tuyết cười nói.
- Con người chị rất thích được kết bạn, quen biết thêm nhiều bạn bè là nên mà!
- Ưm, được!
Tần Dao gật đầu.
- Được rồi, chị không làm phiền em ngủ nữa, ngày mai em còn phải thi nữa mà.
Lâm Tuyết đứng lên nói với Tần Dao:
- Nếu ngày mai em không đến trường kịp thì gọi chị, chị đưa em tới trường!
- Lâm tỷ tỷ, không cần phiền chị đâu, em biết đón xe gì đến trường mà!
Tần Dao nói.
- Nếu đã như vậy thì chị đi trước đây!
Lâm Tuyết nói câu chúc ngủ ngon với Tần Dao rồi rời khỏi phong ngủ của Tần Dao. Cô trở về phòng của mình gọi điện cho Từ Hàn Vệ.
Vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng cười của phụ nữ bên cạnh Từ Hàn Vệ, Lâm Tuyết đoán được lúc này Từ Hàn Vệ ở đâu. Giữa cô và Từ Hàn Vệ vốn là mối quan hê tình nhân, cho dù bên cạnh Từ Hàn Vệ có thêm nhiều phụ nữ nữa thì cô cũng không quan tâm đến, điều mà Làm Tuyết quan tâm là Từ Hàn Vệ có mang đến nhiều lợi ích cho cô hay không.
- Tìm anh có chuyện gì?
Từ Hàn Vệ hỏi.
Lâm Tuyết cười nói:
- Bí thư Từ, chẳng lẽ không có việc em không thể tìm anh sao, đây thật chắng giống anh lúc trước gì hết a!
Từ Hàn Vệ ở đầu dây bên kia khẽ cười nói:
- Lâm Tuyết ạ, không phải em đang giận anh đó chứ, dạo gần đây anh nhiều việc quá khó tránh khỏi lạnh nhạt với em, nhưng quan hệ giữa anh và em vẫn không hề thay đổi, em biết chuyện của anh, giữa chúng ta có sự ràng buộc, em không cần có bất cứ lo lắng gì cả.
- Bí thư Từ, trong lòng em rất rõ có một số chuyện bắt buộc em phải tự đi giải quyết, em không có chuyện gì khác chỉ là muốn nhắc nhở bí thư Từ, món tiền mà anh đồng ý với em vẫn chưa có, công ty bách hoá của em đang cần món tiền đó, bí thư Từ có nên ra mặt giúp đỡ chứ?
- Anh và trưởng ngân hàng Trương đã làm quen với nhau rồi, trường ngân hàng Trương đang đi công tác, có thể qua thời gian nữa là về, đợi ông ta về thì khoản tiền đó sẽ có được, em không cần lo lắng đâu!
Từ Hàn Vệ cười nói:
- Việc anh đã đồng ý nhất định anh sẽ làm, từ lúc nào em đã không yên tâm về anh thế.
- Bí thư Từ, em đâu dám, chỉ là gần đây em thiếu tiền mới cần dùng khoan đó mà thôi. Được rồi, em không làm phiền bí thư Từ nữa!
Lâm Tuyết nói xong điện thoại với Từ Hàn Vệ cô liền chửi:
- Lão khốn nạn, bây giờ muốn đá lão nương à, không đơn giản thế đây, nếu như tôi không sống yên ổn thì tôi cũng lôi ông chết theo.
Lâm Tuyết lại nghĩ đến Mễ Tuyết, giận dữ nói:
- Mình bị người phụ nữ này chơi xỏ, cái gì mà nói có lợi cho lão nương, chỉnh là dối trá. Mễ Tuyết, ngươi nhớ đó, đừng có rơi vào tay lão nương nay, lão nương tuyệt đối không tha cho ngươi đâu!
Diệp Lăng Phi cố ý không nghe điện thoại của Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi vốn không phải giận Vu Đình Đình, chỉ là muốn ép Vu Đình Đình chấp nhận ý kiến của mình, để cho Vu Đình Đình và Tần Dao đoạn tuyệt quan hệ.
Theo như Diệp Lăng Phi thấy con người Tần Dao tâm kế quá nhiều, từ chuyện của tiệm cà phê có thế thấy được tâm kế của Tần Dao, Diệp Lăng Phi không thèm truy cứu chuyện ở tiệm cà phê, du sao Tần Dao cũng tìm được cái cớ khác để đấy việc này không có liên quan đến cô.
Sau khi Diệp Lăng Phi trở về biêt thự thì nhìn thấy Chu Hân Minh ở nhà, Bach Tình Đình không có về. Diệp Lăng Phi ném chìa khóa xe lên bàn tra hỏi:
- Hân Minh, Tình Đình không về sao?
- Cô ấy nói có việc!
Chu Hân Minh ngồi trên ghế sô fa, tay cầm quyển tạp chí, cô không ngước mắt nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Nếu anh đói thì trong nha bếp có đồ ăn đó, em hâm nóng lại là anh có thể ăn.
- Đợi lát nữa anh ăn, bây giờ anh không đói lắm!
Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Chu Hân Minh, tay trái ôm eo Chu Hân Minh nói:
- Tối nay Tình Đình cũng không về sao?
- Cái đó em không biết!
Chu Hân Minh nói rồi đặt tạp chí xuống, nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Anh có muốn biết trưa nay em và Tình Đình nói chuyện gì không?
- Sao anh biết được!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Anh không phải là thần thánh, làm sao mà biết chứ?
- Bọn em nói đến anh, anh biết vì sao Tình Đình không về không, vây em nói cho anh biết, Tình Đình bây giờ rất hận anh!
Chu Hân Minh nói.
- Tình Đình đúng lúc vì nguyên nhân này mới không muốn găp anh, cô ấy nói muốn yên tĩnh chút!
- Không nhầm đó chứ, sao lại hận anh?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tại sao?
Chu Hân Minh vừa nghe đã nổi nóng, cô bất bình nói:
- Đó chẳng phải là hận anh tận mắt chứng kiến cô ấy và Trương Lộ Tuyết đấu nhau mà làm ngơ, theo như Tình Đình thấy, mục đích của anh chính là muốn đợi đến lúc Tình Đình và Trương Lộ Tuyết đấu nhau một sống một còn, anh sẽ là ngư ông đắc lợi, cô ấy nói anh quá ích kỉ!
Diệp Lăng Phi im lặng, hắn không biết nên giải thích thế nào, hoăc có thể lúc đó quả thật có chút suy nghĩ đó.