Đô Thị Tàng Kiều

Chương 624: Chẳng nhẽ nghe nhầm




Phương Linh thể hiện thái độ bất bình thay cho Diệp Lăng Phi. Theo cô thì rõ ràng cái yêu cầu kia của Vu Uy là mượn cớ để tống cổ Diệp Lăng Phi đi cho nhanh.

Diệp Lăng Phi vô tư cười nói:

- Hợp đồng ba vạn tệ chẳng có gì to tát cả, đều là nhân viên mới mà cô Trần Tây phải nhận nhiệm vụ với hợp đồng năm vạn tệ, tôi mới có ba vạn, so với cô ấy, vẫn còn nhân đạo chán. Áp lực mà tôi phải chịu sao bì được với cô ấy.

- Cái gì? Trần Tây năm vạn tệ?

Lần này thì cả Phương Linh và Đổng Học Dân đều thốt lên kinh ngạc. Mãi sau Phương Linh mới nói:

- Aiya, tôi hiểu rồi, hóa ra giám đốc chúng ta vẫn thích dùng chiêu này à.

- Chiêu gì?

Đổng Học Dân ngạc nhiên hỏi:

- Em nói anh nghe thử xem nào. Em nghĩ ra được gì rồi?

- Bí mật, anh tự đi mà nghĩ.

Phương Linh không chịu tiết lộ, bắt Đổng Học Dân tự đi tìm hiểu.

Đổng Học Dân chau mày, nói:

- Anh làm sao đi được guốc trong bụng giám đốc mình được, sao mà anh biết được ông ấy nghĩ gì?

Phương Linh chỉ mĩm cười im lặng, rất rõ ràng là cô đã hiểu tại sao Vu Uy lại hành động như vậy.

Đổng Học Dân dừng xe ở bãi đỗ tập đoàn Tân Á. Hắn tắt máy quay lại nói với Phương Linh:

- Đừng quên chuyện anh đã nói với em. Vị khách hàng này không dễ đối phó, anh chỉ chịu trách nhiệm giới thiệu, còn về những việc khác em tự mình thương lượng. Khi nào giới thiệu xong, anh sẽ đi luôn, anh có việc cần phải xử lý, không thể ở đây cùng em được.

- Em không cần anh ở cùng.

Phương Linh đẩy cửa bước ra khỏi xe.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy tập đoàn Tân Á ngay trước mặt thì có phần hối hận, lòng thầm trách bản thân rỗi hơi mò đến đây. Mà oái oăn là hôm nay Diệp Lăng Phi lại mặc âu phục, trước đây dường như hắn chưa từng khoác lên bất cứ bộ âu phục nào trên người. Diệp Lăng Phi ngập ngừng đi sau lưng Phương Linh, đến lúc Phương Linh quay lại, thấy Diệp Lăng Phi tụt tít lại phía sau, cô còn tưởng hắn đang mất bình tĩnh, ai ủi nói:

- Diệp Lăng Phi, không làm sao đâu, hôm nay anh chỉ việc đi theo tôi thôi, không cần nói gì cả, tôi để anh xem cách mà chúng tôi giao dịch thuyết phục khách hàng.

Đổng Học Dân nói:

- Tôi thấy tên này đang lo sợ đây mà, chắc chắn là hắn ta chưa từng đến tập đoàn lớn thế này. Cậu nghe tôi nói này Diệp Lăng Phi, không phải tôi muốn công kích gì cậu mà tôi thấy cậu đi chỉ tổ vướng chân Phương Linh người ta thôi. Phương Linh cùng không dễ gì, mà cậu...

Đổng Học Dân định nói thêm gì đó, thì nghe Phương Linh cắt ngang:

- Được rồi, đừng nói nữa, em tình nguyện, liên quan gì đến anh.

Diệp Lăng Phi thở dài trong bụng, nghĩ thầm: “người ở đây mà nhìn thấy tôi đã đủ khiến tôi đau đầu rồi. Tôi là ông chủ của họ chứ ai.”

Phương Linh và Đổng Học Dân tiến vào đại sảnh Tân Á. Diệp Lăng Phi đi sau hai người bọn họ, dùng tay che mặt. Bước chầm chậm sau Phương Linh và Đổng Học Dân. Đổng Học Dân tiến đến trước quầy lễ tân, giở lại nụ cười thương mại quen thuộc, nói với cô nhân viên tiếp tân trước quầy:

- Chào cô, tôi là nhân viên công ty bảo hiểm Dân An. Đây là danh thiếp của tôi.

Nói xong, Đổng Học Dân hai tay cung kính đưa danh thiếp cho cô gái tiếp tân, cô này nhìn một lát rồi hỏi:

- Anh có việc gì?

- Là như vậy. Tôi đã có hẹn trước với phó tổng của cô, cô ấy bảo tôi đến đây gặp cô ấy.

Cô nhân viên tiếp tân nhắc điện thoại nội bộ quay số đến văn phòng phó tổng. Phương Linh và Đổng Học Dân đứng bên cạnh chờ. Còn Diệp Lăng Phi lúc này mới lò dò đến cửa đại sảnh. Hai nhân viên bảo an nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì khẽ khàng thốt lên một tiếng rồi hành lễ chào Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi liếc trộm sang thấy Phương Linh và Đổng Học Dân đang dồn tất cả sự chú ý vào cô gái lễ tân, không có thời gian để ý đến hắn. Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Không cần chào.

Hai nhân viên bảo an vội vàng hạ tay xuống. Diệp Lăng Phi não nề nói:

- Tôi như vậy mà các cậu vẫn nhận ra sao? Không nhầm ấy chứ?

- Ông chủ Diệp, trước kia ngày nào chúng tôi chẳng trông thấy ông, sao chúng tôi có thể quên được ông cơ chứ.

- Tôi thách đấy, lần sau tôi sẽ đeo mặt nạ xem các anh còn nhận ra được không.

Diệp Lăng Phi buồn phiền xua tay với hai anh bảo vệ, ngập ngừng bước đến chỗ thang máy.

Trong khi Phương Linh và Đổng Học Dân vẫn đang ở trước quầy lễ tân đợi tin tức thì Diệp Lăng Phi đã bước đến trước cửa thang máy, anh nhân viên bảo vệ đúng trước cửa thang máy nhìn thấy hắn thì vội vàng hỏi:

- Ông chủ đi đến bộ phận nào ạ?

- Suỵt, nói nhỏ một chút.

Diệp Lăng Phi ra hiệu bảo anh bảo vệ nói nhỏ một chút. Anh bảo vệ lập tức tuân lệnh thì thầm hỏi:

- Ông chủ Diệp, ông định đi đến tầng nào, tôi giúp ông nhấn.

- Coi như không nhìn thấy tôi đi, đừng mở miệng ra nữa, biết chưa?

Diệp Lăng Phi buồn phiền căn dặn, trong lòng thầm rủa tên Đổng Học Dân: "má nhà ngươi, đồ khốn kiếp, dẫn đi đâu không dẫn lại dẫn đến Tân Á. Ngươi không biết ông đây là đại cổ đông của Tân Á à, giờ lại phải lén lút như tên trộm, thiên hạ này có đại cổ đông nào như mình không đày?

Diệp Lăng Phi buồn phiền nghĩ, hắn quả tình không muốn Phương Linh và Đổng Học Dân biết mình là đại cồ đông của Tân Á này, nếu bọn họ mà biết được hắn sợ rằng mình không còn tiếp tục ở lại công ty bảo hiểm Dân An được nữa.

Cô nhân viên tiếp tân gọi hai cuộc điện thoại, bên kia đều không có người nhấc máy, cô có phần áy náy nói:

- Thưa tiên sinh, xin ông đợi cho một lát.

Đổng Học Dân gật đầu lia lịa tỏ ý không vấn đề gì.

Đổng Học Dân và Phương Linh quay đầu ra thì đã thấy Diệp Lăng Phi đứng trước cửa thang máy. Đổng Học Dân cau mày thì thầm với Phương Linh:

- Tại em cả, dẫn hắn đến đây, hắn chẳng biết gì cả, chạy linh tinh, đến đứng trước cửa thang máy công ty người ta làm gì cơ chứ. Nếu phó tổng người ta biết hắn ta bất lịch sự như vậy, thì đừng nói đến hợp đồng, đến cả chuyện gặp người ta nói chuyện cũng khó. Em không biết những nhân vật cự phách của những tập đoàn lớn tính cách đều rất cổ quái à?

Phương Linh không ngờ Diệp Lăng Phi lại là người không hiểu phép tắc, đi lại linh tinh như vậy, cô đang định đi đến chỗ Diệp Lăng Phi thì thấy cửa thang máy mở ra, Diệp Lăng Phi nhanh chóng chui vào trong.

Lúc này thì cả Phương Linh và Đổng Học Dân đều ngẩn cả người, nghĩ bụng:

- Chẳng nhẽ nơi này không cần phải thông báo trước mà vẫn có thể tự nhiên xông vào trong hay sao?

Diệp Lăng Phi vừa nghe Đổng Học Dân nhắc đến hai từ phó tống thì đoán ra ngay được người đó là ai bởi Tân Á này chỉ có một phó tổng, nếu không phải Trần Ngọc Đình thì còn là ai được nữa. Hắn sợ rằng một khi Phương Linh và Đổng Học Dân gặp mặt Trần Ngọc Đình thì thân phận của hắn sẽ bị lộ, nên hắn dứt khoát lên lầu trước.

Văn phòng Trần Ngọc Đình nẳm trên tầng 14, cùng tầng với văn phòng Trương Lộ Tuyết. Đây là tầng dành cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn. Diệp Lăng Phi lo lắng sẽ bị những nhân viên ở đây nhận dạng, nên hắn lên tầng 14 trước.

Quả đúng như dự liệu, hắn vừa xuất hiện thì những nhân viên mẫn cán đang tất bật với đống công văn giấy tờ đều gật đầu với hắn. Tân Á giờ có kẻ nào là không biết Diệp Lăng Phi là ông chủ của họ. Diệp Lăng Phi cũng chỉ khẽ gật đầu đáp lễ.

Khi Diệp Lăng Phi bước đến trước cửa văn phòng của Trần Ngọc Đình, thì thấy Tuyết Hoa vội vàng chạy vào trong, điện thoại trên bàn cô đang réo ầm ỹ. Cô vội chào Diệp Lăng Phi rồi quay ra nghe điện thoại.

Tuyết Hoa là người yêu của Dã Thú mà Dã Thú là anh em vào sinh ra tử cùng Diệp Lăng Phi nên quan hệ giữa Tuyết Hoa và Diệp Lăng Phi tự dưng cũng trở nên vô cùng thân thiết. Diệp Lăng Phi gật đầu chào lại Tuyết Hoa rồi tiến đến trước phòng Trần Ngọc Đình, đầy cửa bước vào.

Trần Ngọc Đình đang ở trong văn phòng xử lý công việc nên cũng không để ý có người đẩy cửa bước vào văn phòng mình. Đến lúc ngẩng lên, đang định khiển trách kẻ nào vào phòng không gõ cửa thì ngẩn người khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi trong bộ âu phục đang cười tươi nhìn mình. Trong ấn tượng của Trần Ngọc Đình, cô chưa từng thấy Diệp Lăng Phi mặc âu phục.

- Chị Ngọc Đình, chị còn nhìn gì nữa, lẽ nào không nhận ra em sao?

Diệp Lăng Phi tiến đến chiếc ghế trước mặt Trần Ngọc Đình, ngồi xuống.

Trần Ngọc Đình đặt bút xuống, nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:

- Ai có thể không nhận ra, chứ nào có thể thất lễ không nhận ra ông chủ của Tân Á.

Trần Ngọc Đình nói xong, bật cười thích thú.

Diệp Lăng Phi cùng cười theo, hai người đang cười vui vẻ thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào.

- Mời vào!

Trần Ngọc Đình nói.

Tuyết Hoa đầy cửa bước vào, cô đứng ở cửa phòng quét mắt qua ngươi Diệp Lăng Phi rồi nhìn Trần Ngọc Đình, nhẹ nhàng nói:

- Thưa phó tổng, ban nãy có điện thoại của tiếp tân, nói rằng có hai nhân viên bảo hiểm của công ty bảo hiểm Dân An đang đợi gặp cô, họ bảo rằng là cô bảo họ đến.

Trần Ngọc Đình nhớ ra là mình quả thực có dặn người bên công ty bảo hiểm Dân An đến nói chuyện. Nhưng Diệp Lăng Phi hôm nay lại đến đây, nên cô cũng không muốn người khác làm phiền mình và Diệp Lăng Phi, cô quay ra nói với Tuyết Hoa:

- Tuyết Hoa, cô nói với bọn họ rằng giờ tôi có chút việc, bảo họ trưa nay hãy quay lại.

Tuyết Hoa nhanh nhẹn đáp:

- Vâng thưa phó tổng, tôi sẽ đi thông báo ngay.

Tuyết Hoa vừa dứt lời thì Diệp Lăng Phi ngăn lại:

- Tuyết Hoa, đợi đã!

Tuyết Hoa dừng lại, nghi hoặc nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Giám đốc Diệp, còn chuyện gì nữa không?

Diệp Lăng Phi quay sang phía Trần Ngọc Đình cười nói:

- Chị Ngọc Đình, để em giải thích một chút. Hiện giờ em đang làm cho một công ty bảo hiểm, uhm, cũng chưa làm được lâu lắm, vẫn đang trong thời gian thử việc. Hai người đang chờ bên dưới đều là đồng nghiệp của em. Em cùng bọn họ đến đây. Chị cứ để Tuyết Hoa dẫn bọn họ lên, cho bọn họ đợi bên ngoài một lát rồi em sẽ giải thích tường tận cho chị nghe.

Trần Ngọc Đình có phần mơ hồ, sao Diệp Lăng Phi lại chạy đi làm bảo hiểm làm gì. Nhưng cô vẫn nói với Tuyết Hoa:

- Tuyết Hoa, cô cứ để bọn họ lên đây đi, bảo bọn họ đợi bên ngoài một lát.

- Vâng, thưa chủ tịch!

Tuyết Hoa đáp.

Tuyết Hoa vừa đi khỏi, Trần Ngọc Đình không nhịn được hỏi:

- Chuyện là như thế nào, sao tôi chẳng hiểu gì cả. Đang yên đang lành cậu đi bán bảo hiểm làm gì?

- Chuyện nói ra thì dài!

Diệp Lăng Phi thở dài nói:

- Vẫn là chuyện liên quan đến Bạch Tình Đình, cô ấy và Trương Lộ Tuyết trước giờ vẫn không hợp nhau, cô ấy không muốn em tiếp tục làm việc tại Tân Á, em cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ còn cách rời khỏi Tân Á. Nhưng em không thể cứ ngồi yên một chỗ mà không làm gì cả nên em đi xin vào công ty bảo hiểm làm nhân viên bán bảo hiểm.

- Cậu bán bảo hiểm?

Trần Ngọc Đình há hốc mồm cười nói:

- Em trai à, có phái cậu nhàn quá hóa rồ rồi phải không, giờ cậu là đại cổ đông của Tân Á, mà vẫn cần phải ra ngoài tìm việc kiếm tiền nữa à? Uhm, cũng đúng, nếu hằng ngày cậu không đến Tân Á làm cũng sẽ thấy phiền muộn trong người, nhưng cậu đi bán bảo hiểm thế này, tôi nghĩ cậu nhất định đã gây chuyện gì đó ở công ty - Dân An rồi, nếu không cậu đã chẳng đến Tân Á.

- Chị Ngọc Đình, nghe chị nói kìa, em là tên thanh niên rất có tư tưởng cầu tiến, em vẫn đang phấn đấu thực hiện giá trị đời mình đấy.

Diệp Lăng Phi bật cười nói:

- Em đang cố gắng nâng cao nghiệp vụ, nên nghe nói chị Ngọc Đình có vụ làm ăn nào đó cho em nên em tìm đến đây thôi.

- Thông tin rất nhanh nhạy, quả thực tôi cùng định mua bảo hiểm an khang cho Tiểu Vũ, nhưng tôi đang nghiêng về phía Bình An. Còn về công ty Dân An này tôi không có hứng thú lắm, chỉ là tìm vài công ty bảo hiểm để so sánh xem công ty nào được nhất thôi.

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười hì hì nói:

- Chị Ngọc Đình, chuyện này mà vẫn cần phải cân nhắc hay sao, đương nhiên công ty bảo hiểm Dân An là tốt nhất rồi, chị không thấy ai đang làm việc tại công ty này hay sao, có cái mặt em ở Dân An không đủ để đảm bảo cho chị sao. Chị mua đi, coi như ủng hộ công việc hiện tại của em.

Trần Ngọc Đình mỉm cười ưng thuận:

- Được!

- Có cậu đảm bảo, tôi quyết định mua bảo hiểm an khang của Dân An, bây giờ chúng ta đặt bút kí hợp đồng được chưa?

Diệp Lăng Phi nghe Trần Ngọc Đình nói sẽ kí hợp đồng này với hắn thì vội vàng xua tay nói:

- Chị Ngọc Đình, em không ký đâu, nói thẳng ra là giờ tiền em không thiếu, em đến làm cho công ty này cũng chỉ để giết thời gian, nếu như em chỉ mới đến có mấy ngày mà đã kí kết được hợp đồng, thì sẽ dễ gây sự chú ý, em vẫn nên khiêm nhường một chút. Như vậy đi, lát nữa có hai đồng nghiệp của em đến đây, một nam một nữ. Chị không cần để ý đến người đàn ông, chỉ cần ký kết hợp đồng với người nữ kia thôi là được. À, chị Ngọc Đình này, em muốn nhờ chị việc nữa, khi nào họ đến, chị đừng để lộ thân phận của em ra nhé. Vì nếu họ biết em là đại cổ đông của Tân Á thì em khó lòng ở lại Dân An.

Trần Ngọc Đình lắc đầu cười, vẻ mặt khó hiểu nhìn Diệp Lăng Phi, cô không hiểu hắn muốn gì nữa. Có điều, nếu Diệp Lăng Phi đã nói như vậy, cô chỉ còn biết chập thuận.

- Em à, chị hỏi em câu này nhé, chẳng nhẽ em có quan hệ gì đó với cô nhân viên bảo hiểm kia.

Trần Ngọc Đình cười hỏi.

- Không có, tuyệt đối không có.

Diệp Lăng Phi xua tay nói:

- Chị Ngọc Đình, giờ em còn đang ong hết cả đầu lên đây, sao dám dây vào đàn bà nữa, cô gái đó là người sẽ dẫn dắt em trong thời gian tới, em là người mới, cần phải có người hướng dẫn, cô ấy là sư phụ của em đấy. Chị nghĩ mà xem, người ta dẫn theo một tên lính mới như em đã đủ vất vả rồi, vậy tại sao khi có cơ hội không giúp ngươi ta kiếm chút ít. Hôm nay em vốn định đến tìm nhạc phụ đại nhân, bảo ông ấy mua giúp một gói bảo hiểm, ai mà biết được ông ấy đang việc ngập đầu, haizz, cùng không còn cách nào khác. Bố vợ sắp nghỉ hưu rồi, những việc cần làm đương nhiên rất nhiều, em vẫn không nên làm phiền thì hơn.

- Sao chủ tịch Bạch lại sắp rời khỏi Thế Kỷ Quốc Tế?

Trần Ngọc Đình chưa hề nghe được thông tin này trước đó. Thực ra thông tin này cũng chưa hề được công bố, ở Thế Kỷ Quốc Tế ngoài Bạch Tình Đình ra thì không ai được biết. Bạch Cảnh Sùng mới chỉ định chuẩn bị cho cuộc họp cổ đông chiều nay sẽ thông báo chuyện này. Nên nhanh nhất thì cho đến lúc đó người ngoài mới có thể biết được tin Bạch Cảnh Sùng từ chức.

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Vẫn là vì chuyện đám đất nhà máy hóa chất, tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không giữ được mảnh đất ấy, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn, hội đồng quản trị muốn có một người đứng ra nhận trách nhiệm vụ này, bố vợ em chỉ còn cách từ chức, vì chỉ có như vậy thì bà xã em mới có thể lên làm chủ tịch Thế Kỷ Quốc Tế. À, Trương Lộ Tuyết sẽ tìm chị sớm thôi, hình như là tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế và tập đoàn Tân Á sẽ trao đổi cổ phần cho nhau, cụ thể như thế nào thì em cùng không rõ lắm.

- Trao đổi cổ phần?

Trần Ngọc Đình cau mày, nhẹ giọng nói:

- Nếu quả thật có thể trao đổi thành công, thì là chuyện tốt với cả hai tập đoàn, chỉ sợ việc này không hề đơn giản.

- Chị Ngọc Đình, chuyện này em không quản, em chỉ lo chuyện trước mắt thôi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chị xem người ta đã đứng ngoài đợi bao nhiêu lâu rồi kìa. Chị có định để người ta vào trong không đấy?

Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc vậy mới nhớ ra đám người của công ty bảo hiểm Dân An, cô cười, không dài dòng nữa mà nhắc điện thoại cố định trên bàn, gọi cho Tuyết Hoa bảo cô dẫn hai người kia vào.

Khi Phương Linh cùng Đổng Học Dân bước vào thì Diệp Lăng Phi vẫn đang ngồi trước mặt Trần Ngọc Đình. Tuyết Hoa quay ra báo cáo:

- Phó tổng, hai vị này chính là người của công ty Dân An!

Trần Ngọc Đình dựa người ra đằng sau, gật đầu. Tuyết Hoa lui ra ngoài, đóng cửa văn phòng lại.

Phương Linh và Đổng Học Dân nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi điềm nhiên trước mặt Trần Ngọc Đình thì vô cùng sửng sốt. Ban nãy Phương Linh còn đi tìm Diệp Lăng Phi xem hắn chạy đến góc nào, không ngờ Diệp Lăng Phi lại ngồi đây. Vì chuyện này mà ban nãy Đổng Học Dân lại vừa kịp lên lớp cho Phương Linh một bài về việc không nên dẫn theo tên rắc rối Diệp Lăng Phi đến tập đoàn ngươi ta bái kiến khách hàng. Phương Linh rất tức giận, cô không thể hiểu nổi Diệp Lăng Phi sao lại hành động như vậy, bản thân mình đã có ý tốt đem hắn đến đây học cách làm thế làm để tiếp cận với khách hàng vậy mà dường như hắn có vẻ không trân trọng cơ hội này, chạy lung tung khiến cô mất mặt. Giờ thì hay rồi, đến bóng người cùng không thấy đâu.

Đổng Học Dân không thể không suy nghĩ đến việc sao Diệp Lăng Phi lại ngồi đây. Hắn quay sang nhìn Trần Ngọc Đình đang cười bí hiểm, vội vàng nói:

- Thưa phó tổng, tôi đã liên hệ trước với cô rồi, tôi chính là nhân viên của công ty bảo hiểm Dân An – Đổng Học Dân, ban đầu hợp đồng bảo hiểm của cô vốn do tôi phụ trách nhưng giờ...

Đổng Học Dân vẫn chưa nói hết câu, thì đã nghe giọng nói lạnh lùng của Trần Ngọc Đình cất lên:

- Tôi biết anh rồi, có điều, hợp đồng này tôi muốn kí kết cùng nữ đồng nghiệp đang ngồi bên cạnh anh kia cơ.

Câu nói này của Trần Ngọc Đình không những làm cho Đổng Học Dân mà còn cả Phương Linh đần thộn mặt. Phương Linh không thể nào tường tượng được sự việc lại diễn biến như vậy. Sao hợp đồng của bà phó tổng Tân Á lại trực tiếp chuyển sang cho cô. Chẳng nhẽ bà ta biết mình. Phương Linh nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng, cô nào có quen biết với vị nữ phó tổng này. Những nhân vật tầm cỡ như phó tổng Trần Ngọc Đình của Tân Á, cô trước giờ làm gì có cơ hội làm quen, thông thường người ta sẽ chọn những công ty bảo hiểm lớn cỡ như Bình An chẳng hạn. Còn nếu có cân nhắc đến những công ty như Dân An thì cũng chỉ để tham khảo, thậm chí theo kinh nghiệm đúc kết bao lâu nay của Dân An, đối tượng khách hàng chính của họ cũng chỉ là tầng lớp dân văn phòng bậc trung mà thôi.

Nhưng hôm nay Phương Linh cảm thấy rất mơ hồ về việc chính mồm bà phó tổng Tân Á nói muốn kí kết hợp đồng bảo hiểm với mình, cô băn khoăn không biết mình có nghe nhầm không nữa.