Vừa đi ra khỏi bách hóa Việt Dương. Phương Linh liền oán giận nói:
- Tôi nói anh là có vấn đề gì không. Người ta còn muốn tặng anh thẻ khách quý. Anh lại không muốn. Anh có biết như vậy sẽ phí bao nhiêu tiền hay không?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi lấy cái kia làm gì. Công ty này chính là của bà xã tôi. Tôi có cần phải vậy không?
- Quên đi. Quên đi. Tôi và anh không thể hiểu ý nhau được. Diệp Đại Phao chính là Diệp Đại Phao. Nói cái gì cũng phóng đại.
Phương Linh không hề tin tưởng Diệp Lăng Phi nói.
Diệp Lăng Phi cũng lười giải thích. Như vậy càng tốt. Ai cũng không rõ thân phận của hắn.
Phương Linh và Diệp Lăng Phi vừa đi vừa nói. Mới vừa đi tới xe. Liền thấy một chiếc xe màu trắng bạc hiện đại đỗ ở trước cỗ xe Jetta. Cửa xe vừa mở ra. Tiêu Vũ Văn và Kỷ Tuyết đi ra trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đã một khoảng thời gian không gặp hai người Tiêu Vũ Văn và Kỷ Tuyết. Bây giờ nhìn thấy hai người này xuất hiện ở đây. Cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Tiêu Vũ Văn mặc một thân trang phục màu trắng hấp dẫn ánh mắt người khác đi về phía Diệp Lăng Phi đi hai bước. Chiếc quần "7 phân" màu trắng ôm sát cặp đùi thon dài của nàng. Trông càng gợi cảm.
Kỳ Tuyết đi theo phía sau Tiêu Vũ Văn tuy nói cũng là một thân trang phục khêu gợi. Nhưng nàng vẫn mang theo vẻ trẻ con không cách nào làm cho người ta cảm thấy gợi cảm. Trong mắt Diệp Lăng Phi, Kỷ Tuyết chính là một cô bé. Cô gái nhỏ như vậy đối với mình là không có lực hấp dẫn. Ngực không lớn, mông không tròn. Ngay cả hai cánh tay cũng nhỏ như que gậy, lấy đâu mà nói đến gợi cảm?
Phương Linh không nhận ra Tiêu Vũ Văn và Kỷ Tuyết. Nàng cũng cảm giác hai cô bé này xuất hiện không giống những cô gái phổ thông. Khí chất hoàn toàn chính là một tiểu thư khuê các.
- Diệp Lăng Phi. Thật là đúng dịp!
Tiêu Vũ Vãn trên mặt không có nụ cười, vẫn là hình dạng lạnh như băng. Trong trí nhớ của Diệp Lăng Phi. Tiêu Vũ Văn đối với mình rất ít cười. Cô bé này khi gặp mình càng lạnh như băng.
Ngay sau đó Tiêu Vũ Văn dùng ánh mắt đảo qua Phương Linh bên cạnh. Nhàn nhạt nói:
- Bạn gái mới sao?
Những lời này Phương Linh nghe thấy vô cùng khó chịu. Chính mình thành bạn gái Diệp Lăng Phi lúc nào. Nàng không cần Diệp Lăng Phi giải thích tự mình nói:
- Không phải. Tôi là đồng nghiệp của hắn.
Tiêu Vũ Văn tựa hồ không nghe thấy. Căn bản cũng không có nhìn Phương Linh mà là đưa ánh mắt tiếp tục chăm chú trên người Diệp Lăng Phi. nhàn nhạt nói:
- Diệp Lăng Phi. Lẽ nào anh sẽ không có muốn nói với tôi?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Có cái gì cần nói chứ, giữa chúng ta vốn là không có quan hệ gì mà.
Tiêu Vũ Văn cười lạnh nói:
- Thực sự là quý nhân hay quên chuyện. Vậy đêm hôm đó anh nói gì với tôi. Và tất cả những gì anh đã làm. Tôi đều sẽ ghi tạc, Diệp Lăng Phi, tôi thiếu anh một nhân tình. Tôi sớm muộn gì cũng trả lại cho anh. Thế nhưng, Tiêu Vũ Văn tôi cũng không phải một cô gái quấn quít lấy người khác!
- Tôi cũng quên rồi. Chuyện đã qua lâu rồi!
Diệp Lăng Phi nói thầm.
- Nhân tình gì nói nghe một chút. Sao tôi không nhớ nhỉ?
- Anh không nhớ sao. Thôi vậy!
Tiêu Vũ Văn không nhiều lời. Nàng hơi tới gần Diệp Lăng Phi một bước. Nói:
- Tôi cho anh biết một việc. Sở Thiếu Lang đã trở về!
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Phương Linh bên cạnh. Phương Linh căm thấy mình đứng ở chỗ này có chút không hay. Nàng là cô gái như thế nào chứ. Sao có thể không rõ mình đứng ở chỗ này không hợp, lúc này Phương Linh mở cửa xe. Ngồi trên chiếc Jetta của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thấy Phương Linh ngồi vào trong xe, hắn lại bắt đầu chậm rãi lấy ra bao thuốc. Từ trong đó lấy ra một điếu thuốc. Nhàn nhạt nói:
- Hắn và tỏi có quan hệ gì?
Tiêu Vũ Văn nhìn Kỷ Tuyết phía sau, nói:
- Tiểu Tuyết. Em đi vào trước đi. Chờ lát nữa chị sẽ tìm em!
- Vâng!
Kỷ Tuyết đáp một tiếng. Trước khi đi nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ bờ vai nhò gầy của Kỹ Tuyết nói:
- Đi đi!
Kỷ Tuyết vừa đi. Tiêu Vũ Văn và Diệp Lăng Phi lại đi sang phía bên cạnh vài bước. Có ý định cách xa Phương Linh một chút. Đôi mắt trong suốt của Tiêu Vũ Văn có một tia thâm thúy nhìn Diệp Lăng Phi. Nàng nhàn nhạt nói:
- Anh biết Sở Thiếu Lăng là ai không?
- Đã gặp mặt. Hắn là đại thiếu gia bang 3K!
Diệp Lăng Phi nói vậy khiến Tiêu Vũ Vàn hơi kinh ngạc. Nàng vừa cẩn thận đánh giá Diệp Lăng Phi. Ánh mắt Tiêu Vũ Văn nhìn Diệp Lăng Phi khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy mình trên mật có phải có gì đó hay không. Không phải Tiêu Vũ Văn làm sao lại nhìn mình. Hắn đưa tay lau mặt mình một cái. Hỏi:
- Làm sao vậy. Lẽ nào trên mặt tôi có gì sao?
- Không phải. Tôi chỉ là muốn nhìn kỹ anh.
Tiêu Vũ Văn nói.
- Mỗi lần tiếp xúc với anh. Tôi đều cảm giác anh rất thần bí. Tựa hồ chuyện gì đều biết.Tôi rất muốn biết lai lịch của ngươi. Gia gia đã nói qua, ở thành phố Vọng Hải người làm ông cảm giác bất an nhất cũng không phải long đầu bang 3K. Mà là anh.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Không ngờ Long đầu sẽ đánh giá tôi như vậy. Thật làm cho tôi thụ sủng nhược kinh à!
- Diệp Lăng Phi, lúc đó tôi không tin. Hiện tại tôi tin. Anh thật sự làm cho người ta đoán không ra!
Tiêu Vũ Văn nói.
- Nếu anh biết lai lịch Sở Thiếu Lăng. Vậy anh còn có thể tự nhiên như vậy. Chi bằng phần định lực này của anh. Để tôi kính phục rồi.
- Sở Thiếu Lăng liên quan gì đến tôi. Tôi và hắn không qua lại. Tôi có cần phải lo lắng đến hắn sao?
Diệp Lăng Phi nhàn nhã hút thuốc. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Tiêu Vũ Văn. Cười nói:
- Tôi xem người chân chính lo lắng hẳn là gia gia của cô đó. Phủ Đầu Bang và 3K đều là bang hội lớn. Sở Thiếu Lăng trở lại. Nhất định sẽ có động tác với Phủ Đầu Bang. Không nên quên. Lúc trước Phủ Đầu Bang đã từng có tranh chấp với 3K.
- Tôi không tham dự chuyện của bang hội. Tôi chỉ là xuất phái từ hảo tâm nhắc nhở anh. Anh muốn nghe thì nghe. Không muốn nghe tôi cũng không có cách nào. Ban đầu là anh âm thầm giở trò quỷ. Lẽ nào anh không sợ chuyện này bị Sở Thiếu Lăng biết, hắn sẽ đối phó anh?
- Tôi đã nói rồi. Sở Thiếu Lăng không liên quan gì với tôi. Tôi không nhằm vào bane 3K bao giờ. Nếu như hắn nguyện ý cho là như vậy mà nói. Tôi cũng không có cách nào. Thế nhưng tôi lặp lại lần thứ hai. Tôi không tham dự chuyện giữa các bang hội. Cho nên không cần trông cậy vào việc kéo tôi vào chuyện giữa bang hội các cô.
Diệp Lăng Phi nói xong, cầm nửa điếu thuốc ném xuống đất. Lắc đầu. Nói:
- Tôi đi trước!
Diệp Lăng Phi nói xong đi qua bên người Tiêu Vũ Văn, Tiêu Vũ Văn xoay người, nhìn Diệp Lăng Phi lên xe. Tiêu Vũ Văn không rõ ràng lắm rốt cuộc mình đang làm gì. Chuyện không quan hệ đến nàng. Thế nhưng, Tiêu Vũ Văn lại cảm thấy chính mình phải làm ra một chuyện, trợ giúp gia gia của mình. Tiêu Vũ Văn cảm giác được hiện tại số lần ông minh thở dài rõ ràng càng ngày càng nhiều.
Diệp Lăng Phi lên xe. Phương Linh ngồi ở trong xe có chút ghen ghét nhìn chằm chằm Tiêu Vũ Văn. Sau đó đem ánh mắt chuyển đến Diệp Lăng Phi nói:
- Thật đẹp nha, Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh làm thế nào câu dẫn được tiểu cô nương nhà người ta vậy.
- Đây là một bí mật!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi cho cô một lời khuyên, không nên tiếp xúc với cô bé này.
- Tôi đối với nữ nhân không có hứng thú. Làm gì phải cảnh cáo tôi. Trái lại hẳn là nên nghĩ đến anh đó.
Diệp Lăng Phi khẽ lấc đầu một cái không nói thêm gì. Hắn khởi động xe. Rời khỏi bách hóa Việt Dương...
Lúc Diệp Lăng Phi từ công ty bảo hiểm Dân An về đến nhà. Đã nhìn thấy trong sân biệt thự có xe cảnh sát của Chu Hân Minh. Diệp Lăng Phi đoán là Chu Hân Minh tới. Diệp Lăng Phi cũng đem xe đỗ ở bên cạnh xe cảnh sát của Chu Hân Minh. Xuống xe. Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa xe cùng với bộ âu phục mua từ bách hóa Việt Dương kia đi vào biệt thự.
Vừa đi vào biệt thự. Đã nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách. Bạch Tình Đinh cười khúc khích nhưng thấy Diệp Lãng Phi đi tới. Nụ cười của nàng liền biến mất.
- Hân Minh tới, sao không nói một tiếng?
Diệp Lăng Phi đi tới phòng khách. Đem bộ âu phục cầm trong tay kia đặt trên sa lon. Miệng nói:
- Vụ án thế nào rồi?
- Cũng tàm tạm. Thủ phạm phóng hoả chính là tên tội phạm giết người kia. Chờ sau khi thân thể hẳn khỏe rồi, sẽ cho hắn cung khai!
Chu Hân Minh nói.
- Tội phạm giết người?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Ừ. Chính là vụ án gần đây!
Chu Hân Minh nói tới chỗ này liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Lại chuyển sang phía Bạch Tình Đình nói:
- Ngưng vụ án này cũng sắp kết thúc rồi!
- À. Vậy là tốt rồi!
Bạch Tình Đình nói, đưa ánh mắt chuyển sang bộ âu phục của Diệp Lăng Phi trên sa lon, nói:
- Ai mua cho anh vậy!
- Anh tự mua!
Diệp Lăng Phi nói.
- Làm cái nghề bảo hiểm này nói chung cần có một bộ trang phục đúng không. Anh liền mua một bộ âu phục này. Cũng không biết có được hay không. Nếu không hai em xem giúp anh một chút.
- Thôi đi. Anh còn có tay. Mà Diệp Lăng Phi anh có phải cả ngày không có việc gì làm hay không. Không ở tập đoàn Tân Á làm lại chạy đi làm bảo hiểm. Anh nói có phải anh ăn no rửng mỡ không.
Chu Hân Minh khinh thường nói:
- Em nghĩ không ra mỗi ngày anh đều đang suy nghĩ cái gì chứ.
- Có người không cho anh làm ở tập đoàn Tân Á. Anh có biện pháp nào chứ!
Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này, cố ý liếc mắt nhìn Bạch Tình Đình. Nói:
- Bà xã. Em nói xem anh nói đúng không!
- Là em không cho anh làm ở tập đoàn Tân Á thì sao vậy. Em thấy Trương Lộ Tuyết thì khó chịu!
Bạch Tình Đình vừa nhìn Diệp Lăng Phi dùng bộ dáng này nói chuyện với mình. Lại nổi tự ái, bĩu môi, tức giận bất bình nói:
- Vậy anh không thể đến tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế sao. Ai quy định anh không thể tới tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Là trong lòng anh có quỷ. Ai biết anh đang ở công ty bảo hiểm kia làm gì. Nói không chừng còn đang câu dẫn cô nào ấy chứ. Anh thì em còn lạ gì. Trong cốt tủy chính là một tên sắc lang, không đổi được bản tính!
- Anh háo sắc thì sao chứ. Em xem nam nhân nào không háo sắc. Nếu như nam nhân không háo sắc. Trừ phi có bệnh.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Bạch Tình Đình nói như vậy. Cũng không cam tỏ ra yếu kém:
- Em nói nữ nhân các em thì sao. Chẳng lẽ không háo sắc. Nêu như các em không háo sắc. Đâu có thể sinh con đẻ cái. Rồi lại nói, nam nữ hoan ái vốn là thiên kinh địa nghĩa (trai gái yêu nhau vốn là chuyện hợp tình hợp lý). Muốn nam nhân không háo sắc. Khi thấy nữ nhân mà vật phía dưới kia không phản ứng, vậy nữ nhân còn cần nam nhân làm gì chứ. Còn không bằng lấy quả dưa chuột. Chí ít cũng khá cứng.
Diệp Lăng Phi nói vậy làm cho Bạch Tình Đình nghẹn giọng. Ngay cả Chu Hân Minh cũng không thể nói lại một câu. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, tức giận, lạnh nhạt nói:
- Được. Em nói không lại anh, không nói chuyện với anh nữa.
Nói xong. Bạch Tình Đình thở phì phì đứng dậy. Bước nhanh lên lầu.
Chu Hân Minh cũng đứng dậy. Hung hăng trừng mắt với Diệp Lăng Phi nói:
- Anh thật quá đáng. Sao có thể nói như vậy!
- Anh không nói như vây còn có thể nói thế nào. Em nói cô ấy không thích anh ở tập đoàn Tân Á. Anh liền rời khói tập đoàn Tân Á. Anh mua một bộ âu phục. Cô ấy cũng có thể nói, không phải anh muốn nói, là cô ấy ép anh nói.
Diệp Lăng Phi cũng ra vẻ tức giận, cầm lấy âu phục cũng đi lên lầu.
Chu Hân Minh vừa nhìn Diệp Lăng Phi cũng tức giận đi lên lầu nàng bất đắc dĩ thở dài. Thầm nghĩ:
- Đôi vợ chồng này thực sự là oan gia, vừa mới gặp mặt một lát lại rùm beng lên. Cuộc sống sau này còn dài. Hai người bọn họ muốn ầm ĩ đến chuyện gì nữa đây!
Chu Hân Minh đẩy cửa phòng Bạch Tình Đình. Đã nhìn thấy Bạch Tình Đình nằm sấp trên giường, vai hơi run run. Hình như là Bạch Tình Đình ủy khuất mà khóc.
Chu Hân Minh đi tới bên giường Bạch Tình Đình. Ngồi ở bên giường, đưa tay phải ra vỗ nhẹ vai Bạch Tình Đình an ủi:
- Tình Đình. Bạn đừng khóc. Bạn cũng không phải mới quen Diệp Lăng Phi một hai ngày. Bạn nên biết hẳn như kẻ không tim phổi, đúng là có lúc rất đáng giận. Bạn sao vậy, đang êm đẹp lại làm rùm beng lên.
- Hân Minh. Mình không sao mà!
Bạch Tình Đình không ngẩng đầu. Thanh âm mang theo tiếng nức nở nói:
- Mình muốn nghĩ một lát.
- Tình Đình. Đừng khóc. Có chuyện gì đáng cho bạn khóc chứ.
Chu Hân Minh vỗ nhẹ vai Bạch Tình Đình. Nói:
- Mình nói với bạn rồi, nói chung chỉ khóc là không được. Thà nghĩ một biện pháp còn hơn, bây giờ bạn và Diệp Lăng Phi làm ầm ĩ, Trương Lộ Tuyết sẽ vui vẻ nhất. Nói chung bạn không muốn nhìn thấy Trương Lộ Tuyết cao hứng chứ.
Chu Hân Minh cũng biết tâm lý Bạch Tình Đình. Biết Bạch Tình Đình không chịu nổi khi thấy Trương Lộ Tuyết hài lòng- Thật đúng là Chu Hân Minh nói trúng nhược điểm Bạch Tình Đình rồi. Bạch Tình Đình vừa nghe đến tên Trương Lộ Tuyết. Lập tức xoay người ngồi dậy. Trên mặt lưu lại hai vệt nước mắt, nức nở nói:
- Ai nói mình muốn làm ầm với Diệp Lăng Phi chứ. Mặc kệ mình và Diệp Lăng Phi cãi nhau thế nào. Trương Lộ Tuyết đều không có cơ hội. Mình sống chết gì cũng không ly hôn với Diệp Lăng Phi.
- Xem bạn nói kìa, có đáng giá phải vậy không?
Chu Hân Minh lấy khăn tay. Lau nước mắt trên mặt Bạch Tình Đình, cười nói:
- Tình Đình. Bạn đã nghĩ chưa. Vì sao bạn luôn luôn nói không lại Diệp Lăng Phi. Có khi rõ ràng là bạn có lý. Nhưng vẫn là không nói lại Diệp Lăng Phi.
Bạch Tình Đình lắc đầu. Nói:
- Mình làm sao biết được!
- Đúng vậy. Bạn căn bản cũng không rõ ràng. Mình nói cho bạn biết. Bạn là người học hành tử tế. Cho nên có mấy lời không nói ra được. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không quan tâm đến cái này. Hẳn cái gì cũng có thể nói ra. Đứng ở góc độ nữ nhân mà nói. Chúng ta có mấy lời xác thực không tiện nói. Đây chính là nguyên nhân bạn không nói lại hắn.
Chu Hân Minh cười nói.
- Kỳ thực. Mình thấy bạn không cần phải tự mình cãi nhau với Diệp Lăng Phi. Bạn nên gọi cô em gái kết nghĩa kia của bạn đến. Bạn không phát hiện Diệp Lăng Phi đối với cô bé Vu Tiêu Tiếu không có cách nào sao. Bất kể thế nào Diệp Lăng Phi cũng là một người đàn ông. Không thể chấp nhặt với Vu Tiêu Tiếu được.