Đô Thị Tàng Kiều

Chương 613: Dù sao cũng không phải tiền của tôi




Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Phương Linh, mùi thơm từ bên Phương Linh bay vào mũi, Diệp Lăng Phi rõ ràng có chút không thích ứng, khụt khịt mũi.

Phương Linh và Triệu Lượng ở một bên nhỏ giọng nói chuyện về quản lí của bọn hắn, Phương Linh hoàn toàn liền không đếm xỉa tới ý tứ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngồi ở đây cũng không biết là chỗ ngồi của ai, hiển nhiên có chút vô vị.

Phương Linh và Triệu Lượng hai người này đàm luận, Diệp Lăng Phi nghe thấy đúng là chuyện bát quái (buôn dưa lê bán dưa leo), bất luận nhân viên của công ty đều thích làm như vậy.

Phương Linh và Triệu Lượng hai người tiếp tục tán gẫu, Triệu Lượng nghe Phương Linh nhắc tới Giang Nguyệt Văn, hắn lại hạ giọng nói:

- Này, có nghe nói không, Giang Nguyệt Văn kia hình như gần đây tâm tình không tốt, ngày hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy và quản lí cãi nhau.

- Bình thường, anh nghĩ xem, Giang Nguyệt Văn kia tuổi còn trẻ, dĩ nhiên muốn kết hôn Vu quản lí, thế nhưng, Vu quản lí là người đã có vợ, làm sao có thể ly hôn để kết hôn với Giang Nguyệt Văn chứ. Cho nên, tôi nói Giang Nguyệt Văn này ngốc, ngốc đến bó tay, vậy mà vẫn theo đuổi Vu quản lí.

- Đúng vậy, đúng vậy, nghĩ tới khi cô ta vừa mới tới công ty, tôi theo đuổi cô ta, còn không để ý tới tôi, hừ, bây giờ để cho cô ta hối hận chết đi.

Triệu Lượng rõ ràng có chút hả hê.

Phương Linh liếc mắt nhìn Triệu Lượng, khinh thường nói:

- Thôi đi, nếu như tôi là Giang Nguyệt Văn mà nói, tôi cũng không chọn anh, đồ đàn ông mắt ti hí. Nữ nhân này đơn giản cần tiền và đẹp trai, anh nhìn anh xem, tiền không có, dung mạo càng không cần phải nói, Giang Nguyệt Văn tìm Vu Uy, chí ít Vu Uy còn có tiền, mà anh có gì?

- Không phải nói như vậy, tôi chí ít cùng là một người chưa lập gia đình, nói chung so với Vu quản lí đã kết hôn kia còn hơn!

- Hừ, nói vậy cũng nói!

Phương Linh hừ lạnh một câu nói,

- Người ta, Vu quản lí được kêu là "đóa hoa" nam nhân bốn mươi mốt, chính là có mị lực của đàn ông chín chắn, anh sao, ừm, cũng là một cành hoa, bất quá là hoa đuôi chó (cô đuôi chó*) thôi!

Triệu Lượng nghe Phương Linh nói như vậy, đang muốn ngụy biện vài câu với Phương Linh, lúc này, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Phương Linh nói:

- Này, em nói to một chút, tôi nghe không rõ.

Triệu Lượng và Phương Linh đều nhìn lại phía Diệp Lăng Phi bên kia, chỉ nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trong tay, đang cùng người khác gọi điện thoại.

- Cái gì. Em muốn mua dây chuyền. Bao nhiêu tiền?

Diệp Lăng Phi nói.

- 4000 đồng. Không nhiều lắm. Mua đi!

Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Phương Linh, cầm trong tay một chiếc điện thoại di động Nokia màu bạc, nói:

- Cái gì. Em còn muốn mua túi xách LV. Mua đi. Có tám ngàn thôi mà. Không mắc đâu. Mua đi. Còn muốn mua áo khoác lông chồn. Cũng hơn tám ngàn đồng. Ừ. Áo lông chồn cũng đúng vậy. Mua đi. Còn muốn mua cái gì. Mua nhẫn kim cương? Hơn ba ngàn đồng? Ừ. Mua đi mua đi!

Phương Linh nghe xong. Quay đầu sang phía Triệu Lượng nói:

- Có nghe thấy không. Nếu muốn theo đuổi con gái. Phải học người ta đó, bỏ tiền ra cho người ta. Nói cho anh biết. Nam nhân như vậy mới làm cho nữ nhân thích.

Triệu Lượng ở trong lòng tính toán một chút, nói:

- Mẹ của ta ơi, hai vạn năm sáu nghìn đồng. Tôi một năm có thể kiếm bao nhiêu. Khụ. So không được. So không được!

- Quỷ hẹp hòi. Trách sao không có cô gái nào nhìn đến anh!

Phương Linh khinh thường nói với Triệu Lượng một câu.

Ngay khi Triệu Lượng vì mình kiếm tiền ít mà than thở. Diệp Lăng Phi đã nói chuyện điện thoại xong. Hắn cầm chiếc điện thoại di động Nokia màu bạc. Cao giọng hô:

- Này, điện thoại di động của ai vậy?

Phương Linh và Triệu Lượng thiếu chút nữa ngất. Phương Linh hung hăng nhìn Diệp Lăng Phi hỏi:

- Anh nhặt chiếc điện thoại này ở chỗ nào?

- Ở trên mặt đất!

Diệp Lăng Phi dùng ngón tay chỉ phía dưới ghế, nói:

- Vừa rồi chợt nghe thấy dưới đất truyền đến tiếng rung, tôi vừa nhìn, hóa ra là một chiếc điện thoai di động, tôi liền nghe điện thoại!

Phương Linh chộp lấy tới ng bộ điện thoại di động, vừa nhìn đúng là của Đổng Học Dân,

Đổng Học Dân này chính là nam nhân ngồi cạnh Phương Linh, năm nay 32 tuổi, kết hôn ba năm, hai vợ chồng chưa có con.

Tiểu Đổng vừa Triệu Lượnạ nhắc tới chính là Đổng Học Dân. Phương Linh vừa nhìn thấy đây là điện thoại của Đông Học Dân, nàng buồn bực mà nói:

- Anh người này tại sao có thể như vậy, rõ ràng không phải điện thoại của anh, sao cái gì anh cũng ừ, anh có biết anh mới vừa nói cái gì hay không? Mấy vạn đồng cứ như vậy là hết.

- Liên quan gì đến tôi, là cô gái kia hỏi tôi, tôi đương nhiên phải trả lời.

Diệp Lăng Phi chép miệng nói,

- Lại nói, tiểu cô nương người ta nũng nịu nói chuyện với tôi, tôi cũng không thể nói không mua chứ.

- Tiểu cô nương?

Triệu Lượng và Phương Linh vừa nghe đều sửng sốt một chút, Triệu Lượng lập tức hứng thú, rất bất quái mà hỏi thăm:

- Nào, nói nghe một chút, tiêu cô nương kia bao nhiêu tuòi rồi!

- Tôi biết đâu được! Diệp Lăng Phi nói,

- Nghe tiếng có vẻ còn nhỏ, không phải điện thoại có hiện số sao, nếu như hai người không biết, tự mình gọi đi, không thì tự đoán đi!

Phương Linh vừa nhìn quả thực trên điện thoại hiện lên tên một cô gái, Phương Linh không tò mò giống Triệu Lượng, nàng đưa điện thoại cho Diệp Lăng Phi nói:

- Bỏ vào trong ngăn kéo của hắn đi, tôi thấy anh đến phía sau ngồi đi, phía sau tôi vừa vận không có ai, nếu như anh có vấn đề gì thì hỏi lại tôi.

- Được!

Diệp Lăng Phi đáp ứng. Triệu Lượng lại hăng hái, nói:

- Phương Linh, gọi xem là điện thoại của ai, nghe giọng tiêu cô nương kia một chút cũng hay.

- Thực sự là đồ đàn ông nhiều chuyện, mau đi làm việc của anh đi thôi. Phương Linh nói,

- Nói không chừng Đổng Học Dân phát hiện hắn không cầm điện thoại, sẽ quay lại bây giờ, tôi thấy vẫn là không nên động vào thì tốt hơn!

Triệu Lượng bĩu môi thầm nói:

- Thôi đi, không nghĩ tới Đổng Học Dân này cũng học người ta bao gái. Tiểu Phương đồng chí, cô rất may mắn nha, còn chưa hiến thân!

- Biến, cho dù cả đời tôi không lấy chồng, cũng sẽ không tìm một nam nhân đã kết hôn. Phương Linh bĩu môi, khinh thường nói:

- Đàn ông đã kết hôn không có một người tốt!

- Tôi thích nghe lời này!

Triệu Lượng cười hắc hắc nói,

- Cô xem tôi chưa kết hôn, có phải nên nghĩ đến tôi không?

- Không kết hôn lại càng không phải đồ tốt, ngay cả bạn gái cũng tìm không được, anh nói tôi muốn hắn làm gì!

Phương Linh những lời này thoáng cái làm cho Triệu Lượng nghẹn họng, cả nửa ngày, Triệu Lượng mới lên tiếng:

- Không phải tôi không tìm được bạn gái, mà là yêu cầu của tôi rất cao, không phái xử nữ không cần, khụ, phóng nhãn nhìn xem, có mấy người là xử nữ đây, xem ra tôi phải đến nhà trẻ bồi dưỡng bà xã tương lai của tôi từ nhỏ.

Diệp Lăng Phi không nhịn được cười nói:

- Anh không nên quá bi quan, đầu năm nay luôn luôn có cô gái tốt, chậm rãi tìm đi, nếu như anh thực sự không tìm được, tôi giới thiệu cho anh, hình như các cô gái tôi quen không ít, các quốc gia trên thế giới đều biết một vài cô, nếu như anh đối với con gái Trung Quốc không có hứng thú, vậy cùng nên nghĩ đến nước ngoài, tôi có thể bảo các cô ấy tìm xem bên cạnh có người thích hợp với anh hay không.

Triệu Lượng vừa nghe, đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, cầm tay Diệp Lăng Phi nói:

- Huynh đệ, tôi rất đa tạ anh.

Nói xong, Triệu Lượng lại bổ sung một câu nói:

- Huynh đệ, tôi đánh cuộc, tương lai anh tuyệt đối là quán quân tiêu thụ của bộ phận chúng ta, tương lai nhất định sẽ kiếm được rất nhiều, nghề của chúng ta cần chính là nhân tài như anh vậy...

- "Diệp đại phao" (Diệp đại phét) rất nhanh liền thành biệt hiệu của Diệp Lăng Phi, nhân viên cả phòng đều biết tên hiệu này của Diệp Lăng Phi. Bất quá, Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, tước hiệu này nghe cũng không tệ, chỉ là sau này Diệp Lăng Phi lại cảm giác tước hiệu này có chút không được tự nhiên, nghe không chuẩn, liền biến thành "Dạ Phao" (Đêm làm chuyện ấy)!

Phương Linh nói trúng rồi, Đông Học Dân buổi chiều liền trở lại công ty. Trước đây, nếu Đổng Học Dân không có khách hàng đến công ty ký hợp đồng mà nói, hắn chắc chắn sẽ không quay về công ty sau buổi trưa.

Đổng Học Dân quay về là để lấy điện thoại, Diệp Lăng Phi vừa nhìn Đổng Học Dân này, đã biết người này thuộc về loại bề ngoài thoạt nhìn thành thật, thế nhưng trong lòng tuyệt đối tâm địa gian giảo, hơn nữa người như thế chắc chắn còn ngầm làm mấy chuyện xấu, tình nguyện đắc tội mười người quân tử, cũng không thể đắc tội một tiểu nhân như vậy.

Bất quá, Diệp Lăng Phi không quan tâm người này sẽ đối với mình ra sao. Buổi chiều hắn không có việc gì, an vị ở phía sau Phương Linh lấy ra một tờ báo.

Đóng Học Dân cầm điện thoại, cùng không lập tức rời đi. Hắn ngồi ở chỗ ngồi của mình, chỉ là liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, liền đưa ánh mắt rơi vào Phương Linh, nói:

- Phương Linh, tôi có một khách hàng rất khó đối phó, tôi định tặng cho cô, chờ cô ký được hợp đồng, tối đa mời tôi ăn một bữa coi như xong!

- Nam hay nữ vậy!

Phương Linh hôi.

- Nữ!

- Nữ sao tôi có thể đối phó, tôi cùng ko có sở thích biến thái, anh không biết đạo lý nam nữ bù trừ à, càng là nữ càng không dễ đối phó!

Phương Linh không nhìn Đổng Học Dân, miệng nói:

- Tôi thấy nữ thì anh đối phó đi!

- Không cần, chúng ta là quan hệ thế nào chứ, có chuyện tốt tôi còn không nói cho cô sao?

Đổng Học Dân cười nói,

- Nữ nhân kia là một khách hàng lớn, nếu như cô có thể thuyết phục được cô ta, tôi đảm bảo tiền thưởng tháng này của cô hơn xa mấy tháng trước, tư liệu nữ nhân kia tôi quên ở trong xe, hay là bây giờ cô đi với tôi một chút!

- Không có thời gian!

Phương Linh nói,

- Không nhìn thấy tôi dẫn dắt người mới sao, tôi còn phải dạy người mới đây!

Nói xong, Phương Linh bắt chuyện Diệp Lăng Phi nói:

- Này, Diệp Lăng Phi, có chuyện gì không, không có việc gì thì tôi đưa anh đi gặp khách hàng!

- Không có việc gì!

Diệp Lăng Phi nói.

- Vậy chúng ta đi!

Phương Linh hò.

Phương Linh đi lần này, bỏ lại Đổng Học Dân. Đổng Học Dân khóe miệng hiện lên một tia cười đắc ý, hắn lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn có một cuộc gọi đến, chờ Đòng Học Dân thấy tên người gọi, vùng xung quanh lông mày hắn lại nhíu chặt lại.

Diệp Lăng Phi và Phương Linh đi xuống lầu, Phương Linh đột nhiên đứng lại ở cửa tòa nhà, xoay người lại nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, cau mày nói:

- Anh không có quần áo sao?

- Làm sao vậy, bộ trang phục này không được sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Không được, đương nhiên không được!

Phương Linh nói,

- Anh muốn gặp khách hàng, trước tiên nên quần áo ngăn nắp sạch sẽ, anh ăn mặc như vậy, đâu giống như là đi nói chuyện làm ăn. Sau này không được mặc T- shirt, chỉ có thể mặc Âu phục.

- Thế nhưng tôi không có Âu phục!

Diệp Lăng Phi nói,

- Thuận tiện hỏi một câu Âu phục là cái gì vậy?