Lâm Tuyết tay phải cầm thuốc, chân vắt lên nhau, bày ra tư thế giống như Mễ Tuyết, khi nói chuyện với Mễ Tuyết, Lâm Tuyết luôn cảm giác có áp lực vô hình.
Nàng phun ra một ngụm khói, cười nói:
- Giám đốc Mễ, con người của tôi thích nhất là kết giao bằng hữu, có câu nói là thêm một người bạn thêm một đường, thế nhưng, con người của tôi cũng rất không thích người chỉ biết bán đứng bằng hữu, không biết giám đốc Mễ thuộc về loại nào?
- Hai loại đều không phải!
Mễ Tuyết trả lời rất kiên quyết, thậm chí còn thẳng thắn đến khiến cho Lâm Tuyết cảm giác ngoài ý muốn, Mễ Tuyết lộ ra nụ cười phong tình vạn chủng nói,
- Giám đốc Lâm, cô không nên hiểu lầm, tôi nhận thức tình bạn giữa chúng ta hẳn là thành lập trên phương diện trợ giúp lẫn nhau giống như cô đoán được vậy, Vương quốc màu hồng của tôi vừa khai trương không lâu, thiếu khuyết một cái hậu trường mà tôi biết giám đốc Lâm quan hệ rất sâu rộng, tôi đã nghĩ nhờ dưới bóng cây to này, à, có lẽ tôi nói chuyện có chút trực tiếp, thế nhưng tôi cho rằng giữa bạn bè nói chuyện nên trực tiếp như vậy, cô nói có đúng hay không?
Lâm Tuyết không thể không bội phục Mễ Tuyết nữ nhân này, có thể dày mặt nói rõ ràng như vậy, chứng minh nữ nhân Mễ Tuyết này không phải một nhân vật đơn giản.
- Giám đốc Mễ, tôi quả thật có chút quan hệ, nếu chúng ta đã nói đến mức này rồi, tôi nghĩ giữa chúng ta cũng không mập mờ, nếu tôi giúp cô, tôi sẽ được chỗ tốt gì!
Lâm Tuyết cười nói,
- Giống như lời cô nói, nếu như hữu nghị giữa chúng ta là thành lập trên phương diện trợ giúp lẫn nhau, tôi đây cũng chỉ có thể nghĩ cho mình!
- Giám đốc Lâm, vậy cô cứ yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cô! Mễ Tuyết cười nói,
- Vương quốc màu hồng của chúng tôi ở Hương Cảng cũng có cửa hàng, sau này cô đến Hương Cảng tất cả phí dụng tôi đều miễn phí, đây chỉ là biểu thị một chút tâm ý của tôi, cụ thế tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói rõ ràng như vậy, nói chung, tôi tin tưởng sau này những thứ cô nhận được xa xa lớn hơn thứ cô đang nhận được ở bách hóa An Thịnh, đó cũng không phái then chốt, mấu chốt nhất chính là tôi có thể giúp cô rời xa bất luận nam nhân nào cô đang dựa vào.
Lâm Tuyết sắc mặt trầm xuống, nàng không nguyện ý nhất chính là nghe thấy người khác nói nàng ăn bám đàn ông trước mặt nàng, tuy rằng Lâm Tuyết không phủ nhận, Từ Hàn Vệ đang âm thầm giúp nàng không ít, nhưng Lâm Tuyết vẫn luôn muốn có thể thoát khỏi bóng ma của Từ Hàn Vệ, đây cùng là mục đích nàng cực lực kiếm tiền, ở Diệp Phong bên kia chiếm được không ít chỗ tốt, nàng tự nhận chỉ cần mình nhẫn nại một khoảng thời gian, có thể hoàn toàn thoát khỏi Từ Hàn Vệ.
Hiện tại, nghe thấy Mễ Tuyết nói như vậy, sắc mặt nàng trầm xuống, không vui nói:
- Giám đốc Mễ, cô nói vậy là ý gì? Mễ Tuyết cười nói:
- Giám đốc Lâm, chúng ta đều là nữ nhân, có mấy lời chỉ có nữ nhân chúng ta mới có thể nói thật, trước khi đến thành phố Vọng Hải, tôi đã tìm hiểu tình huống nơi này khá rõ ràng.
- Bàn thân ông chủ của tôi ở Hương Cảng có mạng lưới quan hệ rất sâu, những quan hệ này thậm chí có thể ảnh hưởng đến nội địa, cho nên Vương quốc màu hồng chúng ta mới dám mở cửa ở chỗ này, vừa vặn là bởi vì chúng tôi có năng lực ánh hưởng đến chính phủ ở đây, sở dĩ tôi nói rõ những lời này với giám đốc Lâm, chỉ là xuất phát từ sự đồng tình của tôi đối với cô, tôi biết cô vẫn luôn cực lực muốn trở thành nữ cường nhân tự mình nắm giữ vận mệnh của mình, thế nhưng, dựa theo năng lực của cô bây giờ căn bản không thể làm được, nói chung cô vẫn phải sống dưới bóng ma của người khác, đương nhiên, chúng tôi có thể giúp cô cải biến tất cả, nếu cô thúc đẩy Từ bí thư và ông chủ chúng tôi đạt thành nhận thức chung mà nói, sau này ông chủ chúng tôi cũng sẽ cho cô đủ lợi nhuận, cho cô có thể rời khỏi thành phố Vọng Hải, ở bên ngoài sống khoái hoạt.
- Rất trực tiếp!
Lâm Tuyết nghe xong vỗ vỗ tay, cười nói:
- Nói như vậy, xem ra tôi không muốn quản chuyện này cũng không được, cô nói có đúng không?
- Đó là dĩ nhiên! Mễ Tuyết cười nói
- Kỳ thực có một số việc cho cô nhìn một cái có lẽ cô thấy rõ hon rất nhiều, so với tôi nói càng có sức thuyết phục, giám đốc Lâm mời đi theo tôi!
Mễ Tuyết nói xong đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Tuyết không hiểu ra sao, không biết Mễ Tuyết muốn dẫn nàng đi nhìn cái gì, theo Mễ Tuyết đi ra khỏi phòng. Mễ Tuyết dẫn Lâm Tuyết lên tới tầng ba vừa đi đến tầng ba. Lâm Tuyết đã cảm giác được một trận xa hoa Lăng Phí, đặt mình trong ở chỗ này làm cho người ta trong nháy mắt cảm giác được ở đây tràn đầy một loại cảm giác xa xỉ không thể nói nên lời.
Ánh mắt liếc qua, tất cà đều lóe ra kim quang, cho dù ở trên hành lang cùng cảm giác ở đây "kim bích huy hoàng" kèm theo trong hàng lang thỉnh thoảng xuất hiện những mỹ nữ tinh lệ, làm cho Lâm Tuyết cũng cảm giác ở đây phảng phất như là thiên đường trong truyền thuyết.
Bất quá cái thiên đường này thuần túy là chuẩn bị cho nam nhân, bất luận một người nam nhân nào đi tới nơi này đều sẽ bị mê hoặc mất đi bản tính, mà nhất là đối mặt với những mỹ nữ nổi tiếng này càng làm cho nam nhân không muốn rời khỏi đây.
Mễ Tuyết chỉ đưa Lâm Tuyết đi non nửa vòng trên hành lang tầng 3 cũng đã khiến Lâm Tuyết mở rộng tầm mắt.
Mễ Tuyết cười nói:
- Giám đốc Lâm hiện tại cô đã biết rõ rồi chứ? Ở đây có thế thỏa mãn mọi yêu cầu của nam nhân, về phần thân phận những mỹ nữ kia tôi nghĩ cô có thể nhìn ra mỗi người đều không phải là kỳ nữ phổ thông, đương nhiên đây chỉ là bắt đầu, ông chủ của tôi đã phái ra người đang tìm kiếm mỹ nữ xinh đẹp và có khí chất khắp nơi, qua một thời gian naắn cô tới đây cũng sẽ không phải như thế này nữa, giám đốc Lâm bây giờ cô còn có suy nghĩ gì nữa không?
Làm Tuyết lúc này nghĩ lại, nàng đột nhiên phát hiện mình căn bản cũng không có tư cách nói chuyện điều kiện gì với người ta, Lâm Tuyết rất rõ cách Từ Hàn Vệ đích đối nhân xử thế, đây chính là một tên nam nhân háo sắc, nếu để cho Từ Hàn Vệ đi tới nơi này. Từ Hàn Vệ sẽ vứt bỏ chính mình, so với thế giới kim bích huy hoàng ở đây, mình thì tính là cái gì chứ.
Lâm Tuyết hít một hơi thật sâu, nàng đột nhiên thấy sự đáng sợ của Mễ Tuyết, nếu như Mễ Tuyết dùng Vương quốc màu hồng làm một loại thủ đoạn giao tiếp mà nói, vậy sau lưng nàng đang cất dấu cái gì đây?
Diệp Lăng Phi không để ý đến Tần Dao có muốn tới biệt thự ở hay không, trong mắt Diệp Lăng Phi, tính cách một cô gái quyết định tương lai của nàng, Tần Dao cô bé này tâm tư tính toán nhiều lắm, cái gọi là giang sơn dễ đổi, bàn tính khó dời (đánh chết cái nết không chừa), muốn cho Tần Dao buông tha mơ ước, đó là rất không có khả năng.
Diệp Lăng Phi tận khả năng tránh tiếp xúc nhiều với Tần Dao, hắn không muốn lại có quan hệ với Tần Dao.
Diệp Lăng Phi ở công ty bào hiểm Dân An đợi tới trưa, khi tới gần trưa, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình yêu cầu Diệp Lăng Phi lập tức chạy về biệt thự.
- Vì sao
Diệp Lăng Phi nói,
- Bây giờ anh đang học ở công ty bảo hiểm, muốn làm nghề này, anh sẽ học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước.
- Thôi đi, anh mà hảo hảo học tập sao, mỗi ngày hướng về phía trước, anh thật sự nghĩ anh là mầm non của Tổ Quốc chắc
Bạch Tình Đình nói,
- Cho dù anh là mầm, cùng là một cái mầm già, không này chồi được, đừng dong dài, nhanh về nhà, em muốn qua đây ở.
- Bà xã, rốt cục em cũng về nhà, em không biết buổi tối anh ngủ một mình rất cô độc, thật muốn ôm bà xã em ngủ một giấc thật ngon!
- Đừng ba hoa với em, em thấy anh ước gì bên trái là em, bên phải là Trương Lộ Tuyết thì có, em cho anh biết, không có cửa đâu, lần này em trở về chính là trông anh, nói chung mặc dù bây giờ chúng ta là phu thê, thế nhưng không cho anh chạm vào em, rõ chưa!
Bạch Tình Đình nói,
- Anh đừng dong dài nữa, mau trở về.
- Được rồi!
Diệp Lăng Phi hữu khí vô lực nói,
- Chờ anh ăn xong com trưa sẽ trở về, không lâu đâu, khoảng hơn hai giờ anh về thôi!
- Anh đồ hỗn...!
Bạch Tình Đình vừa mới mắng một câu, Diệp Lăng Phi liền cúp điện thoại, Bạch Tình Đình ngược lại sửng sốt, thầm nghĩ: "Tên kia từ lúc nào cũng biết dỗi vậy?"
Diệp Lăng Phi cũng không ăn ở công ty bảo hiểm, về phần cái gọi là đi học đều là Diệp Lăng Phi mượn cớ, ngần này tuổi đầu, có tiền còn có vấn đề gì nữa, hắn nộp ba trăm đồng tiền huấn luyện phí không phải để không, cho dù Diệp Lăng Phi không tham gia khóa huấn luyện, công ty bảo hiểm cũng phải cho hắn qua.
Diệp Lăng Phi lái xe rất nhanh về biệt thự, vừa đến cửa biệt thự, quả thực thấy xe Bạch Tình Đình đỗ ở cửa, Diệp Lăng Phi đem xe dừng lại, gõ cửa sổ xe Bạch Tình Đình, chờ Bạch Tình Đình hạ cửa sổ xe xuống, cười nói:
- Em thật là ngốc, nếu như quả thực hai giờ sau anh mới trở về, lẽ nào em thật sự ở chỗ này đợi sao?
- Em tin anh sẽ không để cho em chờ hai giờ, trừ phi anh không yêu em!
Bạch Tình Đình nói rất thẳng thắn, Diệp Lăng Phi sửng sốt, lập tức Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Em vẫn như vậy!
Nói xong, Diệp Lăng Phi nhìn vào trong xe, không thấy vú Ngô, cũng không thấy hành lý. Diệp Lăng Phi kỳ quái mà hỏi:
- Vú Ngô đâu, còn nữa hành lý của em đâu?
- Vú Ngô ở nhà chăm sóc cha em, gần đây thân thể cha em không tốt lắm, vú Ngô ở lại, về phần hành lý của em...
Bạch Tình Đình nói tới chỗ này, oán hận nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Đều là anh gây chuyện, biệt thự bị nổ, em đâu còn có hành lý!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Được rồi, để buổi trưa anh cùng em mua đồ là được mà!
Nói xong, Diệp Lăng Phi mở cửa biệt thự, hắn và Bạch Tình Đình một trước một sau lái vào trong biệt thự.
Chờ vừa đi vào trong biệt thự, Bạch Tình Đình liền đưa tay, nói:
- Đưa chìa khóa đây!
- Lại hỏi chìa khóa? Diệp Lăng Phi thốt ra.
Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, lông mày liền dựng lên, mang theo một tia không vui hỏi:
- Ngoại trừ em còn có ai muốn chìa khóa, có phải Trương Lộ Tuyết hay không?
Diệp Lăng Phi lúc này mới ý thức tới Bạch Tình Đình đang trong giai đoạn thần kinh mẫn cảm cao độ, bất luận một câu nói gì đều có thể khiến cho Bạch Tình Đình hoài nghi, nói vậy Bạch Tình Đình lại tưởng Trương Lộ Tuyết muốn cầm chìa khóa của mình, nếu quả thật là vậy, nói không chừng hiện tại Bạch Tình Đình sẽ trở mặt với mình.
Diệp Lăng Phi vội vàng nói:
- Là Hân Minh, cô ấy vừa mới bảo anh đưa chìa khóa!
Nghe được là Chu Hân Minh muốn cầm chìa khóa, sắc mặt Bạch Tình Đình mới tốt hơn, miệng vẫn nói:
- Anh chú ý một chút, em không muốn để cho người khác nói sau lưng em, không nên quên, anh là ông xã của em, anh không quan tâm người khác thấy thế nào, nhưng em cũng rất quan tâm, em không muốn nhà chúng ta có thêm một kẻ đáng ghét như Trương Lộ Tuyết, trừ phi em chết, bằng không cửa cũng không được vào.
- Bà xã, chớ nói lung tung!
Diệp Lăng Phi vừa nghe, vội vàng che miệng Bạch Tình Đình, nói:
- Nói lung tung nói là sẽ bị sét đánh đấy!
- Có sét cũng sẽ đánh tên sắc lang anh trước, đều là anh gây ra chuyện.
Bạch Tình Đình chu miệng, nói
- Bây giờ em muốn đi xem phòng của anh, nhìn chỗ đó thế nào, nếu như tốt, chỗ đó chính là của em!
- Vậy anh ngủ ở đâu? Diệp Lăng Phi hỏi
- Anh? Tự anh tìm chỗ ngủ đi, nếu như thực sự không có chỗ ngủ, vậy thì ngủ trên sàn nhà, nói chung em không quan tâm!
Bạch Tình Đình nói xong, cất bước liền lên lầu, Diệp Lăng Phi ở phía sau nói thầm: "Vậy anh ngủ sàn nhà trong phòng em, nửa đêm bò lên trên giường em!"