Tần Dao mặc chiếc váy liền thân mộc mạc, giản dị. Trong tay cầm một chiếc túi. Còn người đàn ông đeo gọng kính vàng kia tựa như đang đứng hỏi Tần Dao đường. Chỉ thấy Tần Dao đứng ở cổng chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó cho người đàn ông này. Như đang nói gì thì phải. Sau đó cô liền bước vào khu phố. Người đàn ông đeo gọng kính vàng cũng bước theo sau cô.
Diệp Lăng Phi thấy cảnh này, liền nói với Vu Đình Đình đang đứng bên cạnh:
- Đình Đình, anh thấy chúng ta không nhất thiết phải đi tìm Tần Dao nữa đâu. Nhìn bộ dạng đó của Tần Dao, hình như quen với người đàn ông đó!
Vu Đình Đình khẽ lắc đầu, nói:
- Em thấy Tần Dao không hề quen người đàn ông đó. Hoặc đó chỉ là người hỏi đường thôi. Diệp đại ca, chúng ta cứ đến tìm Tần Dao xem thế nào!
Diệp Lăng Phi gật đầu, đồng ý nói:
- Được thôi!
Ba người rời khói quán ăn, đi qua con đường lớn, bước vào khu phố nhỏ. Đèn trong khu phố nhỏ này hầu như đã hỏng, ở đây là khu phố cổ. Lâu rồi không có nghề nghiệp gì. Dù đèn đường có hỏng cũng chẳng có ai sửa. Có những cái chụp của đèn đường bị người khác đập vỡ. Chắc là do người trong khu dân cư này làm thôi. Bọn họ tự chuốc lấy rắc rối thôi. Không biết thế nào là bảo vệ của công. Giờ vừa bước vào khu phố nhỏ đã cảm thấy bên trong khu phố này rất tối rồi.
Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển cùng đi trên đường. Đường Hiểu Uyển cảm thấy nơi này tối om như mực. Bất giác đưa tay khoác lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, nhỏ giọng nói:
- Diệp đại ca, ở đây đáng sợ quá. Nếu để em đi một mình trong khu vực này chắc em không dám đâu!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Thế này còn đỡ đó! Đợi lát nữa em càng đi vào trong sẽ thấy, bên trong càng tối!
Diệp Lăng Phi từ trước tới giờ không biết đã bao nhiêu lần vào khu phố này. Đương nhiên, hắn hiểu rất rõ khung cảnh ở đây. Nhớ năm đó, Vu Đình Đình cũng ở đây. Diệp Lăng Phi còn nhắc nhở Vu Đình Đình phải cẩn thận. Buối tối về nhà nhất định phải đi với Tần Dao.
Ba người bước rất nhanh. Khi họ bước tới rừng cây cách ngôi nhà Tần Dao ở không xa, bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tần Dao từ trong khu rừng vọng ra. Tần Dao chỉ kêu có một tiếng sau rồi chẳng nghe thấy gì nữa. Vu Đình Đình vừa nghe thấy, sắc mặt liền tái xanh. Mở miệng nói:
- Diệp đại ca, Tần Dao có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Diệp Lăng Phi cũng nghe thấy. Hắn dặn dò Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển ở đây chờ không được động đậy. Sau hắn mới băng vào trong rừng cây. Cái gọi là rừng cây kia chẳng qua chỉ là chỗ vui chơi nhỏ của cư dân khu phố này thôi, xung quanh trồng rất nhiều cây bạch dương. Vì ở đây rất tối, có nhìn vào trong cùng chỉ thấy cây và cây, căn bản không thể nhìn rõ mọi chuyện xảy ra bên trong.
Lúc Diệp Lăng Phi phi vào rừng cây đó, chỉ nhìn thấy hai bóng người vọt từ trong rừng cây ra. Hình như có một người bị một người ép kéo về khu vực phía nam. Diệp Lăng Phi không nghĩ nhiều. Nhanh chân lao qua. Đợi hắn lao tới trước hai bóng người đó. Liền thấy Tần Dao bị người kia bịt miệng lại, kéo lôi đi. Còn người bịt miệng Tần Dao chính là tên đàn ông đeo kính gọng vàng lúc nãy. Rõ ràng, tên đeo kính gọng vàng này nhìn thấy có người sợ quá liền buông tay ra. Co căng hai chân chạy.
Rầm!
Tần Dao ngà xuống. Tới lúc này Tần Dao mới lớn tiếng kêu cứu.
- Hiểu Uyển và Đình Đình đang ở bên ngoài. Cô mau qua đó tìm họ đi!
Diệp Lăng Phi không nói nhiều với Tần Dao. Mắt nhìn thấy tên đeo gọng kính vàng kia định bỏ chạy về hướng tây, hắn liền giang chân đuổi theo.
Tần Dao ngồi trên đất. Định đứng lên nhưng lại cảm thấy cả người rã rời, mềm oặt. Đứng còn không nổi thì nói gì tới chuyện đi tìm Vu Đình Đình chứ. Cô chỉ có thế lớn tiếng gọi tên Vu Đình Đình. Vừa khóc vừa gọi.
Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyển cũng bước vào. Hai người vừa vào tới liền thấy Tần Dao đang ngồi trên đất khóc lóc. Vu Đình Đình vội vàng chạy tới, đỡ Tần Dao dậy. Hiểu Uyển lúc này đã gọi điện thoại báo cảnh sát. Đường Hiểu Uyển tiện cùng tìm luôn cả túi cho Tần Dao. Ba người dắt nhau tới bên ngoài của khu phố đợi cảnh sát tới. Gì cùng không nói, chỉ nói Diêp Lăng Phi đang đuổi bắt tên đàn ông đeo gọng kính vàng kia.
Nhờ bóng tôi thăm thẳm của khu rừng tên đó chú tâm chạy vào vào con đường khó đuổi. Xem ra trong đêm tối nhưng tên đó khá quen thuộc với nơi này, vẫn có thê phân biệt được tây bắc đông nam. Có thế tìm được đường. Tuy Diệp Lăng Phi không quen với nơi này lắm nhưng dù sao hắn cùng đã được huấn luyện qua, về phương diện đuổi bắt cùng có chút bản lĩnh. Hơn nữa hắn lại có thân thể cưỡng tráng và thính giác cực tốt. Diệp Lăng Phi rất nhanh đã đuôi theo cách tên đàn ông đó có mười mấy mét.
Tên đó nghe thấy tiếng chân đuổi phía sau càng lúc càng gần, vội vàng tăng tốc chạy. Nhảy vọt qua bước tường thấp ở hướng tây của khu phố. Diệp Lăng Phi cùng vọt qua. Liền thấy phía sau khu phố là sườn núi. Tên đó từ trên sườn núi lăn thẳng xuống dưới.
- Muốn chạy hả. Để xem mày chạy đằng nào!
Diệp Lăng Phi thấy ở đây có chút ánh sáng. Cũng không lo tên đó nhân cơ hội trời tối chạy mất. Hắn cũng chạy xuống dưới sườn núi. Đuổi theo tên kia.
Tên kia một mạch chạy hai ba mươi mét liền. Cuối cùng hắn chạy thẳng ra đường lớn. Hắn vừa định đứng cạnh đường thở vài hơi. Còn chưa kịp thì đã nghe thấy bước chân ở ngay phía sau. Hắn sợ quá lại bạt mạng, co giò chạy tiếp.
Chạy trên đường lớn Diệp Lăng Phi càng không lo hắn sẽ chạy mất. Lúc này, hắn lại nghĩ ra một ý khác hay. Diệp Lăng Phi cố tình giữ khoảng cách khoảng sáu bảy mét, cứ ở đằng sau nhẹ nhàng đuổi theo. Lần đầu, khi tên kia định dừng lại nghỉ, Diệp Lăng Phi liền tăng tốc chạy. Tên đó lại co cẳng chạy.
Kết quả, một hơi hắn chạy được khoảng bảy tám mươi mét, cuối cùng hắn chạy không nổi nữa. Rầm một tiếng, tên đó bất cẩn, chân trái quàng lên chân phải. Thế là hắn ngã lên đường gạch.
Cú ngã này không hề nhẹ chút nào. Hắn nằm trên đường, một lúc lâu cùng không có động tĩnh gì.
Diệp Lăng Phi thấy tên đó ngã vật xuống. Hắn lại chậm chậm bước tới. Lúc bước tới trước tên đó. Diệp Lăng Phi dùng chân đạp cho hắn mấy đạp liền. Miệng lạnh lùng nói:
- Được lắm, chạy tiếp đi!
- Anh... anh tha... tha cho tôi đi. Tôi... tôi không dám nữa đâu! Tên đó thở không ra hơi, ngấp ngoải nói.
- Tha cho ngươi? Được thôi!
Diệp Lăng Phi cười đểu nói:
- Nếu ngươi còn có thể chạy một nghìn mét nữa. Ta sẽ tha cho!
Tên đó nghe thấy vậy. Đầu hắn gắng gượng lắm mới ngóc dậy được lại rũ gục xuống, ỉu xìu nói:
- Thế thì anh bắt tôi đi.
Diệp Lăng Phi không hề muốn động tay chân đánh tên đó. Hắn nghĩ mình không nhất thiết phải ra tay làm gì. Hắn lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Hân Minh nói mình đã bắt được một tên khốn nạn "cưỡng bức không thành". Muốn Chu Hân Minh tới xử lý.
Diệp Lăng Phi cứ nghĩ rằng Chu Hân Minh sẽ cử người tới đưa tên này đi. Nào ngờ Chu Hân Minh lại đích thân dẫn người tới. Đợi Chu Hân Minh vừa xuống xe, liền nhìn thấy tên đó đang nằm trên đường người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm. Chu Hân Minh không rảnh nói với Diệp Lăng Phi, tiến thẳng bước tới trước tên kia, đột nhiên giơ chân lên. Đạp thẳng xuống hạ bộ của tên đó một phát. Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng kêu thất thanh của tên kia. Tên đó đau tới mức sống dở chết dở rồi ngất lịm đi.
Diệp Lăng Phi phản ứng tựa bản năng, lấy tay che lên hạ bộ của hắn. Quay sang nhìn mấy vị cảnh sát đi cùng vói Chu Hân Minh tới, thấy phản ứng của bọn họ cũng không khác gì mình.
Chu Hân Minh đạp xong. Mở miệng chửi quát:
- Tên khốn nạn này, mày giả chết hả. Hôm nay bà nhất định sẽ dậy cho mày một bài học. Để mày sau không còn có thể làm chuyện này được nữa. Mày nghĩ phụ nữ chúng tao dễ bị bắt nạt lắm sao. Hôm nay tao sẽ cho máy biết một khi phụ nữ tức lên hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào.
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Minh vẫn còn muốn xông lên đánh tên đó. Lo Chu Hân Minh sẽ tự chuốc lấy phiền phức lớn. Hắn vội vàng lao tới cản Chu Hân Minh, vẻ mặt Chu Hân Minh đầy tức giận, bị Diệp Lăng Phi hai tay ôm chặt lấy. Không sao cử động được. Sau vài lần giẫy dựa, không sao thoát ra khỏi vòng tay của Diệp Lăng Phi. Cô đành nói với Tiểu Triệu:
- Tiểu Triệu, qua xem tên đó chết chưa, nếu chưa chết thì lập tức mang về đồn cảnh sát thẩm tra!
Tiểu Triệu nghe thấy thế liền vội vảng nói:
- Dạ!
Trong lòng hắn thầm nghĩ. Cho dù không chết thì em thấy nửa đời sau của hắn cùng đừng mong làm đàn ông nữa. Trước tiên nên cho hắn tới bệnh viện cái đã. May mà ở đây không có ai. Nếu không, nhân dân thành phố mà thấy cảnh này thì Chu Hân Minh thoát không khỏi một đống phiền phức. Dù bố cô ấy có là thị trưởng đi nữa thì cùng khó mà dẹp được trận loạn này. Đội trưởng đội cảnh sát của Chu Hân Minh cũng khó mà giữ được.
Tiểu Triệu đem theo mấy người lôi tên đàn ông đã thừa sống thiếu chết kia vào xe cảnh sát. Chu Hân Minh lúc này mới bớt giận được chút, mở miệng nói:
- Nếu như tên khốn nạn đó chính là tên khốn nạn đã cưỡng dâm giết người kia thì em sẽ thẳng tay giết luôn hắn trong đồn cảnh sát!
Diệp Lăng Phi cảm thấy ở đây mà ôm Chu Hân Minh thì không ôn mấy. Thấy tên xui xẻo kia đã được bắt lên xe cảnh sát. Diệp Lăng Phi mới thở phào nhẹ nhõm, buông Chu Hân Minh ra, mở miệng nói:
- Hân Minh, em đừng giận nữa. Đợi thẩm tra xong xem thế nào đã rồi hãy nói. À, em thấy anh có cần phải đưa bạn anh tới đồn cảnh sát để lấy lời khai không!
- Tất nhiên cần rồi!
Chu Hân Minh trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Nói:
- Anh là nhân chứng quan trọng, còn phải cần anh ra tòa làm chứng nữa đó!
- ừm, được thôi!
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Đợi lát nữa anh đưa bạn anh qua. Có điều, giờ anh cần gọi điện cho bạn anh cái đã!
Thực tế, tên đàn ông định cưỡng hiếp Tần Dao kia vốn không thể lấy khẩu cung được nữa. Cú đạp đó của Chu Hân Minh quả thật rất nặng. Quả thật nửa đời còn lại của hắn không thể làm đàn ông được nữa rồi. Trong thời gian ngắn không thể thẩm tra được tên đó.
Tần Dao được Vu Đình Đình và Đường Hiểu Uyểên dẫn tới đội cảnh sát hình sự lấy lời khai. Theo Tần Dao kê lại, sau khi cô làm thêm xong, trên đường trở về nhà thì gặp tên đó tới hỏi đường. Tần Dao thấy hắn có vẻ trí thức, đàng hoàng nên cũng không đề phòng. Mặt khác, vì cô thấy mình về tới khu phố cô ở rồi nên chắc sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Thế nên cô mới không đề phòng quá nhiều đối với tên kia.
Cô đứng ở công khu phố chỉ cho tên kia đại khái vị trí mà hắn muốn tìm. Sau liền đi vào khu phố. Kết quả, những chuyện xảy ra sau đó nếu không được Diệp Lăng Phi phát hiện ra thì cô không biết hậu quả sẽ tồi tệ tới mức nào.
Chu Hân Minh lấy xong lời khai của Tần Dao. Cô gọi Diệp Lăng Phi vào phòng làm việc, hỏi:
- Anh và cô gái này có quan hệ gì hả? Sao nửa đêm lại xuất hiện ở chỗ cô ta ở hả?