Đô Thị Tàng Kiều

Chương 600: Thân bất do kỷ




Diệp Lăng Phi vừa nghe Bạch Tình Đình nói mình như vậy. Hắn quay sang Bạch Tình Đình không phục:

- Bà xã, em đừng nói lung tung. Anh ở nhà chính là một người đàn ông tốt, không tin em cứ kiểm tra xem anh ở nhà có đàng hoàng không.

Bạch Tình Đình cũng quay lại, bộ ngực sữa phập phồng liên tục, hiển nhiên ngực cực kỳ mất bình tĩnh. Nàng nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi, sắc mặt đỏ bừng, nửa ngày không nói lời nào. Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn cho rằng Bạch Tình Đình sẽ nổi trận lôi đình với mình nhưng thấy Bạch Tình Đình như vậy, Diệp Lăng Phi cảm thấy rất khó hiểu. Đang trong lúc hắn tính toán Bạch Tình Đình muốn làm gì thì bỗng thấy vành mắt Bạch Tình Đình đỏ lên, những giọt nước mắt long lanh như ngọc trai chảy xuống hai bên má nàng.

Diệp Lăng Phi vừa thấy Bạch Tình Đình khóc, lập tức luống cuống, vội vàng ôm lấy Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, em làm sao vậy? Anh không khi dễ em mà!

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm lấy, nàng lập tức giãy dụa, kêu lên:

- Buông ra, anh buông tôi ra. Anh đi với nha đầu Trương Lộ Tuyết kia đi, không cần quan tâm tới tôi nữa.

Nhưng Diệp Lăng Phi đâu chịu buông tay. Bạch Tình Đình liên tục giãy dụa vài lần đều không thoát ra được. Cuối cùng, không biết do không có khí lực hay nàng không muốn từ chối. Bạch Tình Đình cũng ngừng lại, tùy ý để Diệp Lăng Phi ôm eo nàng. Chu Hân Minh nhìn thấy tình cảnh này, cũng biết mình ở đây không được hoan nghênh, vội vàng đứng dậy nói:

- Mình đi vệ sinh một lát!

Nàng nói xong, vội vàng chạy ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại. Chu Hân Minh vừa đi khỏi. Diệp Lăng Phi lập tức kéo Bạch Tình Đình ngồi vào lòng mình. Ngửi được mùi thơm cơ thể quyến rũ của Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi không nhịn được ôm chặt lấy Bạch Tình Đình, hôn lên môi nàng. Miệng Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi kề sát, không cam tâm lấy tay đánh lên lưng Diệp Lăng Phi. Đôi môi mỏng của nàng khép chặt lại, không cho lưỡi của Diệp Lăng Phi tiến vào nhưng rất nhanh Bạch Tình Đình không chống cự gì nữa, mở miệng ra, dưới sự khiêu khích của Diệp Lăng Phi, hai người bắt đầu "đá lưỡi" nhau.

Diệp Lăng Phi không nhàn rồi, một tay luồn vào váy Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình không muốn để Diệp Lăng Phi ngang nhiên sờ soạng như vậy, cố gắng khép chặt hai chân. Diệp Lăng Phi cố sức tách hai chân nàng ra, đồng thời dùng hai ngón tay vuốt vuốt vùng giữa hai chân Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình cũng không giữ được bao lâu, hai chân nhanh chóng bị tách ra. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội đưa tay vào kéo quần lót của Bạch Tình Đình ra, cả bàn tày áp sát hạ thân nàng. Tay Diệp Lăng Phi nhanh chóng cảm nhận được sự ẩm ướt nơi hạ thân của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lúc này càng ôm chặt Diệp Lăng Phi, môi hai người càng dính chặt vào nhau.

Trong lòng Bạch Tình Đình rất yêu Diệp Lăng Phi, nhưng có lúc nàng lại rất hận hắn, yêu hận đan xen khiến lòng nàng trở nên rất phức tạp. Còn nữa, tuy nàng đã hoàn toàn chấp nhận Diệp Lăng Phi, nhưng trong đầu nàng vẫn còn một tia lý trí nhắc nhở nàng rằng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, nàng muốn cho Diệp Lăng Phi biết mình sẽ không tiếp nhận Trương Lộ Tuyết. Nhưng giờ phút này, chút lý trí còn sót lại trong đầu Bạch Tình Đình đã bị sự âu yếm của Diệp Lăng Phi xóa sạch. Bạch Tình Đình không có nghĩ đến, lúc không thấy Diệp Lăng Phi, nàng có thể hoàn toàn tỉnh táo mà suy nghĩ đến tình hình của mình, do đó dùng lãnh đạm làm vũ khí để Diệp Lăng Phi ý thức được tầm quan trọng của nàng. Nhưng đến khi gặp Diệp Lăng Phi, nhất là nụ hôn nhiệt tình của hắn, thoáng cái đã phá vỡ vẻ lãnh đạm giả vờ của nàng. Bạch Tình Đình lúc này đã thân bất do kỷ đích vùi đầu vào ngực Diệp Lăng Phi. Trong khi hai người đang hôn nhau say đắm bỗng nhiên có tiếng rống:

- Đồ đàn bà thối, mày cũng không nhìn xem đây là ai. Mẹ nó, tao nói cho mày biết, thiếu gia nhà chúng ta coi trọng mày là phúc của mày đó. Mày không nên không biết tốt xấu như vậy, đến lúc đó mày chết như thế nào cũng không biết đâu.

Đáp lại là tiếng cười nhạt của Chu Hân Minh:

- Khẩu khí lớn quá nhi. Ta cũng muốn biết là mình chết như thế nào.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đang đắm chìm trong ái tình, nghe được những lời này của Chu Hân Minh, hai người lập tức tách ra. Diên Lăng Phi cũng rút tay khỏi hạ thân của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lập tức đứng dậy, gần như xuất phát từ bản năng nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:

- ông xã, anh đi xem một chút đi, hình như Hân Minh gặp phiền phức.

Diệp Lăng Phi gật đầu, bước nhanh ra mở cửa, thấy Chu Hân Minh đang cười nhạt, trước mặt là một người đàn ông cao lớn, đằng sau là một thanh niên khoảng 26, 27 tuổi. Tên thanh trông khá giống một công tử bột, đeo kính gọng vàng, người mặc một chiếc áo sơmi hàng hiệu, chân đi giày da Dior. Da hắn rất trắng, tướng mạo trời sinh có lực sát thương rất lớn với phụ nữ. Người đàn ông vạm vỡ nghe Chu Hân Minh nói như vậy, trợn tròn mắt, mắng:

- Mẹ nó, con đàn bà thối nhà mày đúng là chán sống rồi!

Trông tư thế có lẽ muốn xông tới giáo huấn Chu Hân Minh một phen. Diệp Lăng Phi nở nụ cười tàn nhẫn, tay phải nắm lại, chuẩn bị cho tên kia biết lợi hại. Diệp Lăng Phi thầm nhủ, dám động đến người phụ nữ của tao, chúng mày quả thực chán sống. Diệp Lăng Phi còn chưa động thủ, chợt người thanh niên trẻ tuổi phía sau cười nhẹ nói:

- Triệu tử, đừng manh động, ngươi sao lại hù dọa người khác như vậy. Mau xin lỗi người ta, đều là chúng ta sai.

Người đàn ông vạm vờ có vẻ rất kiêng kỵ thanh niên kia, vừa nghe người thanh niên nói vậy, hắn vội vàng ngừng tay, nói với Chu Hân Minh:

- Xin lỗi!

Sau đó lui lại sau lưng người thanh niên, không nói thêm gì nữa. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi ra. Bạch Tình Đình vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt của tên thanh niên, trong mắt hắn lóe ra quang mang khác thường. Bạch Tình Đình nhìn thấy hết trong mắt, cố ý dựa sát vào người Diệp Lăng Phi, nói rõ mình và Diệp Lăng Phi rất thân mật.

- Hân Minh, có chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi đi đến bên người Chu Hân Minh. rất tự nhiên ôm eo nàng kéo vào trong lòng. Chu Hân Minh thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi ra, nàng hơi nghiêng người về phía Diệp Lăng Phi, lúc Diệp Lăng Phi ôm eo nàng, nàng lập tức dựa sát vào người Diệp Lăng Phi, bộ dáng vô cùng thân mật. Tên thanh niên thấy Chu Hân Minh bị người đàn ông kia ôm, hơi nhíu mày, thấy bên cạnh hắn cũng là một cô sái xinh đẹp nữa, chân mày càng nhăn tít. Ánh mắt hắn nhìn Diệp Lăng Phi tỏ ra thái độ đối địch.

Diệp Lăng Phi mặc kệ tên này nhìn mình như thế nào. Hắn bên trái ôm Bạch Tình Đình, bên phải ôm Chu Hân Minh, hỏi nàng xem đã xảy ra chuyện gì. Chu Hân Minh lúc này mới nói:

- Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi ở bên ngoài tên thanh niên kia lại gần em, em không để ý huých phải tay hắn, kết quả bảo tiêu của hắn tỏ ra bất mãn thế này đây.

Chu Hân Minh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Diệp Lăng Phi biết nếu tiếp tục tên đàn ông to con sẽ gặp bất lợi. Chu Hân Minh là ai chứ, nàng chính là đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự. Nếu như Chu Hân Minh xuất thủ thì tên bảo tiêu kia cũng sẽ gặp đối thủ khó xơi. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nguyên lai chuyện tình là như vậy. Hân Minh, anh đã nói với em rồi, đừng bỗng dững chạm phải người ta, kết quả em vẫn không vâng lời, bây giờ thì chọc đến người ta rồi đó.

Chu Hân Minh cũng cười nói:

- Em cũng không biết, tên này giống như con chạch nha, muốn chạm hắn còn khôngđược!

Tên thanh niên kia vẫn vẫn kiên trì nghe Diệp Lăng Phi và Chu Hân Minh nói chuyện, đến khi hai người nói xong, hắn mới cười nói:

- Vi tiểu thư này, hình như chúng ta có chút hiểu lầm, vừa rồi vô ý, tôi xin lỗi.

Chu Hân Minh cười nói:

- Không có gì, chỉ cần vị tiên sinh này không trách tội tôi là được. Tôi rất nhát gang không dám đắc tội anh đâu!

- Đại thiếu gia, rốt cuộc xảy ra chuyện ai vậy?

Một thanh âm già nua truyền tới từ phía cầu thang. Chu Hân Minh nhìn về phía đó thấy Khương Long mang theo mười mấy người của bang 3K đi tới. Chu Hân Minh nhìn Khương Long, rồi quay sang nhìn tên thanh niên, bỗng dưng nàng cười lạnh.

Khương Long nói xong câu đó, cũng nhận ra Chu Hân Minh. Hắn hơi sửng sốt nhưng lập tức tươi cười, vồn vã chào hỏi:

- Ai da, Chu đại đội trưởng đây mà. Thật là xảo ngộ, xào ngộ. Sao cô lại ở chỗ này thế?

Tên thanh niên nhân nghe Khương Long nói, hơi lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nhìn Khương Long, hỏi:

- Khương thúc thúc, chú quan biết cô ấy à?

Khương Long lo lắng tên thanh niên nhân lại đắc tội với Chu Hân Minh, vội vàng nói:

- Đại thiếu gia, người không biêt chứ đây chính là đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự thành phố Vọng Hải, chúng ta cũng không đắc tội được đâu a!

- Khương tiên sinh, thật là xảo diệu, tôi cũng không nghĩ lại gặp ông ở chồ này.

Chu Hân Minh cười nói.

- Hình như người thanh niên này chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi trong bang hội của ông, Sở đại công tử đúng không. Trước kia tôi chỉ nghe nói chứ chưa có vinh hạnh gặp mặt.

Người thanh niên kỳ quái hỏi:

- Sao cơ, cô biết tôi à?

- Tôi không biết mặt anh, chỉ là biết thân phận của anh mà thôi. Chu Hân Minh cũng không vạch trần hắn mà cười nói:

- Sở đại thiếu gia, phiền anh nói với ông già của anh, ở thành phố Vọng Hải nên biết điều một chút, đừng gây ra chuyện gì nếu không tôi sẽ không buông tha các người đâu.

Nói xong, Chu Hân Minh quay sang Diệp Lăng Phi, nói:

- Thôi, chúng ta đi ăn cơm đi.

Diệp Lăng Phi gật đầu, không nhiều lời, ôm Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh trở về phòng ăn. Khi ba người đi khỏi. Khương Long mới tới cạnh người thanh niên nhỏ giọng:

- Đại thiếu gia, cô gái đó không thể trêu vào đâu. Cha cô ta là thị trưởng thành phố, mà cô ta cũng là đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự. Chúng ta lần trước bị thua bởi tay cô ta, hôm đó rất nhiều huynh đệ đã bị bắt, đến giờ vẫn còn ngồi trong trại giam đó.

Tên thanh niên vẫn tươi cười, lại hỏi:

- Thế còn người đẹp kia là ai vậy?