Đô Thị Tàng Kiều

Chương 594: Người phụ nữ quyến rũ




Viên cảnh sát có chút khó xử, hắn nhìn sang người đàn ông mặc tây trang ý hỏi các vị tự giảng hòa với nhau nhé. Người đàn ông mặc tây trang bị Dã Thú đánh, bưng tay che con mắt thâm tím tức giận nói:

-Phải dựa theo pháp luật nghiêm trị bọn họ, nhất định phải để chúng chịu án phạt.

-Câm cái miệng thối của mày lại!

Diệp Lăng Phi nhìn gã mặc tây trang nổi cơn giận. Hắn mắng to:

-Chịu hình phạt ư, đầu óc mày bị nước vào hết rồi à? Hắn quay sang phân phó Dã Thú:

-Dã Thú, chúng ta cùng đến đồn cảnh sát. Tao không tin mấy tên cảnh sát này có thể làm gì chúng ta. Mẹ kiếp, ông đây không phát uy thì chúng mày coi tao là con mèo bệnh à?

Dã Thú nhìn thấy Diệp Lăng Phi phát hỏa, trong lòng mừng thầm, cười toe toét phụ họa:

-Đúng vậy, phải đi đồn cảnh sát. Em còn muốn mời luật sư kiện những nhân viên cảnh sát này đánh em.

-Xin anh dừng bước!

Khi Diệp Lăng Phi vừa muốn rời đi thì nghe thấy một thanh âm trong trẻo như tiếng sơn ca gọi hắn trở lại. Diệp Lăng Phi sửng sốt, hắn quay người lại nhìn thấy một người đàn bà xinh đẹp khoảng 28,29 tuổi, người chưa tới, hương thơm quyến rũ đã tới trước. Cô ta chỉ nói một tiếng nhưng thanh âm vô cùng mị hoặc, làm đàn ông nghe thấy cũng cảm giác được hưởng thụ diễm phúc. Người phụ nữ này mặc một bộ váy dài bó sát, hơi có chút giống một bộ sườn xám. Bộ váy tôn lên bộ mông gợi cảm kiều mị, hai chân cô gái thon dài, trong váy lộ ra một đoạn bắp chân trắng mềm mại.

Người phụ nữ này trang điểm rất nhẹ nhàng mà vẫn toát lên vẻ cao quý, cặp mắt câu hồn đoạt phách lúng liếng như làn thu ba ( gợn sóng mùa thu). Tướng mạo người đàn bà này tuy thua kém Bạch Tình Đình nhưng cô ta lại biết phát huy ưu thế lớn nhất của mình, mọi hành động đều toát ra vẻ thành thục ý nhị, có thể nói là phong tình vạn chủng, thu hút ánh mắt của tất cả những người đàn ông ở chỗ này. Tất nhiên, người phụ nữ này cũng rất thích được người khác chú ý. Trong ánh mắt dõi theo của mọi người, cô ta đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, mĩm cười thật mê người, nũng nịu nói:

-Vị tiên sinh này, tôi nghĩ chúng ta có chút hiểu lầm, không biết có thể giãi quyết riêng với nhau được không?

-Giải quyết riêng à?

Diệp Lăng Phi cố ý dùng ánh mắt mê đắm đánh giá toàn thân người phụ nữ này, sau đó không kiêng kị gì nhìn chằm chằm vào bộ ngực kiêu hãnh của nàng ta, cười nói:

-Không biết cô là ai, có đủ tư cách để nói chuyện với tôi không?

-Mày thực sự là đồ mắt chó chỉ biết nhìn thấy người ta thấp ( giống ếch ngồi đáy giếng). Mày không nhận ra đây chính là tổng giám đốc của Phấn Hồng Đế Quốc sao?

Tên đàn ông mặc tây trang nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, liền chửi lại:

-Thực là đồ có mắt không tròng, chẳng lẽ tổng giám đốc của chúng ta lại thèm nói chuyện với mày sao?

Diệp Lăng Phi bị nói như vậy, lập tức mắt trợn trừng trừng, vừa định nổi giận giáo huấn thì người phụ nữ kia đã biến sắc, ngữ khí âm trầm nói:

-Trương quản lí, anh nói nhiều quá. Dù thế nào thì vị tiên sinh này tới chỗ chúng ta cũng là khách, sao anh lại nói chuyện với khách hàng bằng giọng điệu như vậy. Tôi nghĩ tôi không cần dạy anh phải làm thế nào đâu nhỉ.

Mấy câu nói tưởng như không đầu không đuôi của người phụ nữ này lại làm cho người đàn ông mặc tây trang biến sắc, không dám nói câu nào mà từ từ giơ tay phải lên mặt.

Bốp bốp bốp...

Sau khi người đàn ông tự tát mình mười mấy cái, người đàn bà xinh đẹp kia mới hỏi:

-Vị tiên sinh này, anh thấy như vậy đã được chưa?

Diệp Lăng Phi cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với tên quản lí này. Hắn nhìn thoáng qua khuôn mặt đã sưng vù, khẽ cười nói:

-Thật ra anh bạn này nói không sai, tôi đúng là mắt mù nên mới không nhận ra thân phận của cô. Con người tôi có cái tính hay thù dai chứ không thù vặt, chuyện này tôi nhớ kỹ. sau này sẽ lại tìm đến để thỉnh giáo các vị.

Người đàn bà nghe vậy liền quay sang tên quản lí cười lạnh nói:

-Trương quản lí, anh nghe thấy rồi đấy, người ta vẫn còn chưa hết giận đâu, anh tiếp tục đánh đến khi nào họ thỏa mãn thì thôi.

Bốp bốp bốp!

Người quán lí không ngừng tự bạt tai mình, mấy viên cảnh sát đều thấy không đành lòng. Nhìn thấy máu tươi ròng ròng chảy xuống từ khóe miệng Trương quản lí, viên cành sát ban nãy cuối cùng phải lên tiếng:

-Tôi nghĩ...

Hắn vừa mới nói được hai chữ đã bị người đàn bà kia ngắt lời:

-Đồng chí cảnh sát, tôi cho rằng anh hiểu lâm rồi. Chuyện này là do chúng ta tự giãi quyết với nhau, thật xin lỗi đã làm phiền đến các anh. Như vậy đi, sau này các anh đến đây chơi, tôi sẽ giảm giá cho.

-Không cần đâu, không cần đâu! Tên kia cảnh sát vội vàng nói:

-Nếu chuyện này các vị tự giãi quyết với nhau thì chúng tôi xin phép cáo từ.

-Thứ lỗi không tiễn! Người phụ nữ mĩm cười đáp.

Chờ cảnh sát rời đi, người phụ nữ này mới nói với Diệp Lăng Phi:

-Vị tiên sinh này, tôi có vinh hạnh được mời anh một chén không. Giữa chúng ta có chút chuyện hiểu lầm, tôi lại là người làm ăn, không muốn gặp phải phiền toái gì. Tôi mong chuyện này chúng ta có thể giải quyết trong hòa bình.

Diệp Lăng Phi cười nói:

-Nếu đã như vậy, tôi cũng không khách khí.

Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn tự tát từ này đến giờ, nói:

-Được rồi, tôi thấy anh đánh cũng đủ rồi, còn đánh nữa lại biến thành một tên béo đó. Sau này chúng ta ở thành phố Vọng Hải còn gặp nhau nhiều, không nên để lại ấn tượng xấu về nhau.

Diệp Lăng Phi nói như vậy chính là đã chấp nhận lời xin lỗi của viên quản lí nhưng người này chưa nghe được người phụ nữ kia đồng ý thì vẫn chưa không dám dừng lại. Cuối cùng người phụ nữ kia cũng nói:

-Trương quản lí, nếu người ta đã tha thứ cho anh rồi thì anh cũng dừng lại đi, mau trở vào mà dưỡng thương.

-Cám ơn tổng giám đốc.

Trương quản lí vội vàng gật đầu, không dám nói gì thêm, lập tức đi vào bên trong. Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Dã Lang đi theo người phụ nữ tới một căn phòng xa hoa dưới tầng một. Cô ta bảo người mang một chai X.O lên.

-Ái chà, là rượu X.O cơ à, hảo tửu, hảo tửu. Diệp Lăng Phi cố ý nói:

-Tôi là người nghèo, không có tiền đâu. Nếu bắt tôi phải trả thì cũng không có đồng nào để lấy ra đâu.

-Vị tiên sinh này, anh lại nói đùa rồi, rượu này tôi mời, anh cứ thoải mái mà uống.

-Thật không vậy? Diệp Lăng Phi nói:

-Nếu vậy tôi không uống mà muốn đem về có được không?

Người phụ nữ đầu tiên hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng Phi lại nói như vậy nhưng lập tức cười nói:

-Vị tiên sinh này thật thú vị, quên chưa thỉnh giáo nên xưng hô với anh thế nào?

-Quả là một nữ nhân thông minh!

Diệp Lăng Phi thầm khen ngợi người phụ nữ này. Diệp Lăng Phi lại cố ý liếc nhìn bộ ngực của cô gái rồi mới nói rằng:

-Tôi họ Diệp, không biết phải xưng hô với cô như thế nào?

-Tôi tên Mễ Tuyết!

-Mễ Tuyết?

Diệp Lăng Phi nghe nữ nhân này giới thiệu liền cười nói:

-Tôi nhớ hình như Mễ Tuyết là một ngôi sao của Hồng Kông, hình như cũng đã lâu lắm.

-Mễ Tuyết chỉ là một cái tên gọi mà thôi. không cần phải để ý quá mức.

Người phụ nữ cười nói.

-Khi tôi còn bé cũng rất thích Mễ Tuyết cho nên khi lớn liền lấy cho mình cái tên này.

-Không biết Mễ Tuyết tiểu thư là người ở đâu?

Diệp Lăng Phi hỏi:

-Tôi nghe khẩu âm của Mễ Tuyết tiểu thư không phải người ở đây.

-Tôi là người Hồng Kông, đến đây để buôn bán. Mễ Tuyết nói:

-Chỉ thật không ngờ mới khai trương có ba ngày đã gặp phải loại chuyện này.

Vừa nghe Mễ Tuyết nhắc tới chuyện này, Diệp Lăng Phi mới nhớ tới Dã Thú ở bên cạnh. Hắn cầm chén rượu, nói với Dã Thú:

-Dã Thú, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, mày nói rõ cho tao nghe xem nào.

Tuy Mễ Tuyết cực kì hấp dẫn nhưng Dã Thú không thèm liếc nửa con mắt, nghe Diệp Lăng Phi hỏi, Dã Thú liền đáp:

-Lão đại, chuyện là như thế này...

Dã Thú kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nguyên lai là vợ một nhân viên trong công ty của Dã Thú tới đây làm thợ mát-xa. Cô gái này cũng có chút nhan sắc, lại cũng là người đàng hoàng, không nghĩ tới ngay ngày đầu tiên đi làm đã có quan hệ với một vị khách ở nơi này. Chuyện này bị tên nhân viên kia biết được, một mình chạy đến Phấn Hồng Đế Quốc định đánh vợ hắn nhưng bị mấy bảo kê ở đây đánh một trận. Tên nhân viên này lập tức đi tìm Dã Thú. Dã Thú vừa nghe xong lập tức nổi trận lôi đình. Hắn không nghĩ có người dám đánh người của mình, liền mang theo nhiều người đi báo thù, muốn làm loạn đập phá Phấn Hồng Đế Quốc. Trương quản lí thấy người mình đánh không lại nên gọi điện báo cảnh sát.

Mễ Tuyết nghe Dã Thú nói xong, khẽ cười nói:

-Vị tiên sinh này, tôi biết đây là lỗi của chúng tôi. Như vậy đi, tôi đảm bảo bồi thường cho người bị đánh, về phần vợ hắn tôi sẽ cho cô ta rời Phấn Hồng Đế Quốc. Chúng tôi mới tới thành phố Vọng Hải vẫn còn lạ nước lạ cái, khi thông báo tuyển dụng không kiểm tra kỹ càng nên mới xuất hiện loại chuyện này. Tôi đảm bảo từ nay sẽ không như vậy nữa. Tôi muốn kết giao thêm một người bạn, hoan nghênh các vị sau này thường xuyên ghé thăm Phấn Hồng Đế Quốc. Tôi sẽ cho mỗi vị một tấm thẻ vàng, có thẻ này khi đến đây sẽ được giảm giá 50% đó.

-Mễ quản lí quả là một người sảng khoái. Nếu như chúng tôi còn không chấp nhận thì chắc sẽ bị coi là người hẹp lượng.

Diệp Lăng Phi cười nói.

-Như vậy đi, chúng tôi sẽ tự chi tiền chữa bệnh, không phiền tới Mễ quản lí. Sau này chúng ta có thể làm bạn. Được rồi, chúng tôi còn có chuyện phải đi, xin thứ lỗi.

-Nếu anh đã nói như vậy thì tôi cũng không giữ, hẹn lần khác tái ngộ.

Mễ Tuyết cũng không có ý giữ lại.

Diệp Lăng Phi và Dã Thú, Dã Lang cùng đứng dậy. Diệp Lăng Phi đi ra tới cửa bỗng nhiên xoay người hỏi Mễ Tuyết:

-Mễ quản lí, thẻ vàng của chúng tôi đâu?

Mễ Tuyết chờ mấy người Diệp Lăng Phi rời Phấn Hồng Đế Quốc, liền vào thang máy lên tầng năm, đến trước một gian phòng nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng một người đàn ông:

- Vào đi!

Mễ Tuyết mở cửa đi vào trong phòng. Cả gian phòng hoàn toàn chìm trong màu đen, rèm cửa đều đóng kín. Trong bóng đêm, một người đàn ông ngồi trên ghế quay lưng về phía cửa ra vào. Mễ Tuyết đi đến sau lưng người đàn ông, cung kính nói:

-Ông chủ, những người đó đều bị tôi đuổi đi rồi. Tôi thấy những người này cũng không phải là những nhân vật lợi hại, chắc chỉ là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ thôi.

Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng, nói:

-Mễ Tuyết, chúng ta vừa mới tới đây, đã có người dám tới đây gây chuyện, cô cho rằng đó là những nhân vật đơn giản sao?

-Ông chủ, có cần tôi điều tra chi tiết về bọn họ không?

-Không cần đâu, Mễ Tuyết, chỉ cần làm tốt chuyện của cô là được rồi, không nên quên mục đích của chúng ta khi tới nơi này.

Người đàn ông kia cười lạnh nói.

-Ta muốn nơi này trở thành Hồng Kông thứ hai, ta sẽ kiếm thật nhiều tiền ở đây.