Đô Thị Tàng Kiều

Chương 565: Ông già sắp tới rồi




Tâm trạng của phần lớn những người nộp đơn từ chức đều là số đông luồn thắng, theo họ, những lời vừa nãy của Diệp Lăng Phi chẳng qua chỉ là dọa nạt họ mà thôi, bọn họ chỉ hy vọng thông qua cách này có thể uy hiếp tập đoàn.

Dù sao hiện nay muốn tìm một công việc cũng không phải chuyện dễ, hơn nữa tiền lương và chế độ đãi ngộ của Tập đoàn Tân Á tuy không phải là cao nhất thành phố Vọng Hải nhưng nó cũng là khá hấp dẫn rồi.

Song những người này sau khi nộp đơn từ chức xong mới ngã ngửa, rằng tập đoàn thật sự đã đồng ý đơn từ chức của họ. Trong số đó cũng có người nộp đơn xin nghi việc chỉ do một chút bốc đồng, bĩnh tĩnh lại liền cảm thấy rất hối hận.

Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết và Trần Ngọc Đình vào thang máy lên thẳng tầng mười hai, Trương Lộ Tuyết lúc nãy ở phòng nhân sự không nói. Song giờ cô mới trách móc nói:

- Diệp Lăng Phi, anh sao có thể làm thế được hả. Anh không biết những người đó là tài phúc của tập đoàn sao. Nếu để bọn họ nghi việc thì sau này tập đoàn sao có thể phát triển được?

Diệp Lăng Phi liếc nhìn Trần Ngọc Đình, cười hỏi:

- Phó Tổng giám đốc Trần, cô thấy thế nào?

Trần Ngọc Đình khẽ cau mày. mờ miệng nói:

- Chuyện này rất khó, có thể nói không dễ thực hiện được.

Trần Ngọc Đình lại liếc nhìn Diệp Lăng Phi. nói:

- Nhưng, tôi không đồng ý cách giải quyết của anh.

Bạ người đã bước trước cửa phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết đưa tay đầy cửa bước vào.

Diệp Lăng Phi bước tới trước cửa. nhường Trần Ngọc Đình vào trước rồi hắn mới vào.

Ba người ngồi trên ghế sofa. Trịnh Khả Nhạc pha cho mỗi người một cốc trà, sau đó liền lui ra ngoài.

Trương Lộ Tuyết cầm cốc trà lên. thờ dài một hơi. rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi quờ trách nói:

- Nãy anh nói đơn giản thật đó. Nếu những nhân viên kia đều từ chức cả thì anh làm thế nào?

- Nhưng, bọn họ lại không từ chức cả, cô nói có đúng không?

Diệp Lăng Phi tỏ vẻ rất quả quyết nói:

- Thật ra, kết quả này đã nằm trong tầm tay của tôi rồi. Nếu tôi không nói như vậy thì mọi chuyện có thể sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Trần Ngọc Đình gật đầu đồng ý, nói:

- Tổng giám đốc Trương, tôi cho rằng lời của giám đốc Diệp cũng có lý, cục diện vừa nãy mà không không chế được sẽ gây bất lợi rất lớn cho Tập đoàn Tân Á.

Trần Ngọc Đình lại chuyển giọng nói:

- Nhưng, cách giải quyết của giám đốc Diệp có phần độc đoán, thế này sẽ khiến một bộ phận ưu tú nhân công nghi việc, tôi không tán đồng với cách làm như vậy.

Diệp Lăng Phi cầm cốc trà lên. nhưng không hề uống ngay. Hắn cười nói:

- Thật ra hai người chỉ thấy một mà không thấy hai. Các cô vừa nãy cũng thấy, trong tình huống đó. nếu chúng ta nhường họ thì tình thế sẽ không thể khống chế được. Điều chúng ta có thể làm được chính là thà đau ngắn còn hơn đau dài. Tất nhiên, tôi làm như vậy còn có một nguyên nhân khác. Chính là những người tới xin nghỉ việc hôm nay đều là bị kẻ khác cổ động mà thôi, trong đó có một số người lại cho rằng số đông luôn thắng, tập đoàn chẳng thể làm gì họ, nãy tôi làm như vậy là muốn để những người này sẽ hối hận tới đứt từng khúc ruột. Cô xem nhé, những người này không chừng lát nữa sẽ chạy tới tìm các cô nói tình nói nghĩa. Muốn quay trở lại Tập đoàn Tân Á làm việc. Tới lúc đó, nếu các cô cho rằng đó là nhân viên tốt thì các cô giữ lại, dù sao tôi đã đóng vai kẻ xấu giúp các cô rồi, những việc còn lại các cô tự làm nốt nhé.

Diệp Lăng Phi một hơi uống cạn cốc trà, sau đó đứng dậy nói:

- Tồi nghĩ tôi nên rời khỏi Tập đoàn Tân Á rồi. Sau này tôi sẽ thường xuyên tới thăm. Nếu các cô có chuyện gì thì cứ tìm tôi, à, tiện đây cũng đề nghị một câu, các cô cứ giữ phòng làm việc của tôi lại nhé, biết đâu tôi lại có hứng thú quay lại làm.

- Sao, cậu định đi?

Trần Ngọc Đình ngạc nhiên. Cô nhìn Trương Lộ Tuyết có vẻ không hiểu, hỏi:

- Tổng giám đốc Trương, chuyện này là thế nào?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thật ra cũng chẳng có gì, tôi chỉ là ở đây lâu rồi, muốn chuyển về ở nhà sống thồi, trải nghiệm chút cuộc sống của người bình thường xem thế nào. À, những chuyện còn lại làm phiền Tổng giám đốc Trương giải thích với Phó Tổng giám đốc Trần giùm tôi. Tôi còn có chuyện. Tôi đi trước đây.

Diệp Lăng Phi nói xong, thong thả bước về phía cửa phòng, đúng lúc tay hắn vừa chạm vào cửa phòng làm việc thì nghe thấy giọng nói của Trương Lộ Tuyết từ phía sau vọng lại:

- Diệp Lăng Phi, tôi sẽ thường xuyên làm phiền anh!

- Cứ tự nhiên!

Diệp Lăng Phi không hề quay đầu, chỉ vẫy vẫy tay, rồi mở cửa phòng, bước ra.

Khi rời Tập đoàn Tân Á. trong lòng Diệp Lăng Phi bỗng cảm thấy hơi mất mát gì đó, có lẽ hắn không nên rời khỏi Tập đoàn Tân Á, hoặc hắn không nỡ rời xa mấy cô gái kia.

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, đưa tay lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Tình Đình. Câu đầu tiên chính là:

- Bà xã, em đang ở đâu?

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cùng nhau đi chọn áo cưới, sau khi rời tiệm áo cưới, liền tới cửa hàng tổng hợp mua sắm vài thứ dành cho hôn nhân.

Hôm nay là thứ ba, cách ngày tổ chức đám cưới chỉ chưa đầy ba ngày nữa, thật ra, ở nhà họ chẳng còn thiếu gì cả, ngay cả phòng cưới cũng đã chuẩn bị xong. Ban đầu khi Bạch Cảnh Sùng mua ngôi biệt thự đó làm quà cưới đã chuẩn bị luôn cả phòng cưới rồi.

Nhưng vẫn phải ghé qua cửa hàng tổng họp chút, có một số thứ cần thay đổi. Dù sao thì kết hôn cũng không phải là trò chơi, ai lại không hy vọng cuộc hôn nhân của minh sẽ đầy tràn điều may mắn.

Những người ở cửa hàng bách hóa không nhiều, Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi bước vào bách hóa tổng họp liền tính xem nên mua những gì, đúng lúc hai người đang đứng trước đại sảnh của một cửa hàng thương lượng, bỗng nghe thấy có người cười nói:

- Ai da, thật là trùng họp quá. lại có thể gặp mặt Tổng giám đốc Bạch ở đây. Xem ra chúng ta có duyên thật đó,

Nghe thất tiếng này, Bạch Tình Đình liền cau mày lại, cô không thèm nhìn cũng biết người này là ai, Bạch Tinh Đình xoay người lại, liền nhìn thấy Lâm Tuyết đứng ngay sau lưng cô.

- Giám đốc Lâm sao lại có thời gian rảnh rỗi đi dao mua sắm thế này. Tôi nghĩ chuyện này chỉ là chuyện giới trẻ chúng tôi thích thôi chứ, không ngờ giám đốc Lâm cũng có nhã hứng nhi!

Câu nói của Bạch Tình Đình vừa dứt, miệng Lâm Tuyết khẽ giật giật. Cô ghét nhất là có người nói cô già. Nhưng, Lâm Tuyết là người khôn khéo, chuyện gì mà chẳng trải qua chứ. Cô khẽ cười nói:

- Tổng giám đốc Bạch nói vậy, tôi thấy mình lớn hơn Tổng giám đốc Bạch nhiều lắm vậy. Có điều cũng phải nói lại, tôi nghe nói Tổng giám đốc Bạch cũng sắp kết hôn, có nghĩa là sắp tới đây, Tổng giám đốc Bạch cũng là gái đã có chồng, chắc cũng không còn gọi là con gái nữa nhi!

Cô....!

Câu này của Lâm Tuyết khiến Bạch Tình Đình tức sôi máu, như theo phản ứng bản năng, quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, lúc này, cô cần Diệp Lăng Phi đứng ra giúp cô, Diệp Lăng Phi quả không làm Bạch Tình Đình thất vọng. Chỉ thấy miệng Diệp Lăng Phi khẽ bĩu ra, đưa tay ôm lấy eo Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, đừng giận, một số người cả đời cũng chỉ có thể làm người tình của kẻ khác, không cần phải so đo với những kiểu phụ nữ như vậy.

Câu này của Diệp Lăng Phi khiến Lâm Tuyết không sao kiềm chế nổi tính khí của mình. Cô không hiểu tại sao. Nhưng cứ thấy Diệp Lăng Phi là lại ghét, dường như ngay cả hơi thở toát ra của tên đàn ông này cũng làm cô thấy không vui.

- Tên họ Diệp kia, câu này của ngươi là có ý gì hả. Ngươi phải nói cho rõ, nếu không ta sẽ tố cáo ngươi tội lăng mạ người khác.

Lâm Tuyết mặt lanh như băng, lồng mày dương cao lên, đầy vẻ tức giận nhìn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cười khinh khinh nói:

- Giám đốc Lâm, tôi nghĩ rằng chẳng cần phải nói cụ thể làm gì. Cô đã làm những gì thì cô là người rõ nhất. Hôm nay tôi và bà xã của tôi đi chọn đồ. Cô đừng đứng đây phá hỏng nhã hứng của bọn tôi. Nếu không tôi tính cả nợ cũ lẫn nợ mới đòi một thể với cô đó.

- Ngươi đang trắng trợn**uy hiếp ra đó à, tên họ Diệp kia. Ta có tin ta sẽ khiến ngươi ở không nổi trên đất Vọng Hải này không.

Lâm Tuyết bị Diệp Lăng Phi chọc tức, sôi máu nên những lời này cũng có thể nói ra được.

Diệp Lăng Phi nhìn vẻ mặt của Lâm Tuyết, rồi cười khinh khinh nói:

- Lâm Tuyết, tôi thấy cô không có bản lĩnh đó đâu. Tôi khuyên cô tốt nhất nên cách xa tôi một chút, chút tài mọn kém cỏi của cô trước mặt tôi chẳng qua chỉ nhỏ như cái móng tay thôi, tôi nói rồi, hôm nay tâm trạng của tôi rất vui. Nếu cô làm tôi mất hứng, cô có tin tôi sẽ khiến cô không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai không!

- Anh nói gì hả?

Lâm Tuyết lẩm bẩm miệng, sắc mặt tái xanh.

- Tôi đã nói nếu cô còn làm tôi mất hứng, tôi sẽ khiến cô không còn được nhìn thấy mặt trời của ngày mai.

Diệp Lăng Phi lại lặp lại một lần nữa, rồi sau đó hắn nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, chúng ta đi thôi. Anh ghét nhất là nhìn thấy kẻ***khônh biết xấu hổ là gì, thật tự coi mình chỉ là đồ vui chơi giải trí của kẻ khác.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi bước qua trước mặt Lâm Tuyết. Lâm Tuyết tức tới mức đôi môi run run lên, cô bị Diệp Lăng Phi chọc cho tức sôi máu, tay phải Lâm Tuyết sờ vào trong túi, lấy điện thoại ra. Kết quả, cô lại đặt lại, mãi một hồi cô mới nói:

- Họ Diệp kia, ta thề, nếu để ngươi sống yên thì ta sẽ chuyển họ cùng ngươi.

Câu này của Lâm Tuyết nói thật sự là quá muộn rồi. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã đi quá xa rồi. Nghe không được câu nói này của Lâm Tuyết.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi lên tầng trên, vẻ mặt Bạch Tình Đình nở nụ cười rạng rỡ nói:

- Ông xã, anh có thấy dáng vẻ tức giận của kẻ đấy không. Những kẻ vô liêm sỉ như thế chỉ có ông xã mới đối phó được.

- Em nghĩ chồng em là ai thế, một kẻ vô lại sao?

Diệp Lăng Phi tay phải ôm eo Bạch Tình Đình, nói:

- Em muốn bị gả cho một kẻ vô lại sao?

- Em đồng ý!

Bạch Tình Đình nghĩ cũng không thèm nghĩ, nói:

- Ai bảo ông xã của em lại tài giỏi như thế chứ?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Sao anh không thấy mình giỏi nhi?

- Ông xã, sự ưu tú của anh không thể hiện ra bên ngoài, mà là trong tâm cơ.

Bạch Tình Đình chân thành nói:

- Ai tiếp xúc với anh đều biết điều đó!

- Thôi, được rồi. Em còn nói nữa thì anh sẽ xấu hổ đó.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh sợ nhất là được em khen, có chút không quen đâu.

- Câu này của Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì điện thoại reo lên. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại thì nhìn thấy đó là điện thoại của lão già.

- Lão già, tôi sắp kết hôn rồi, quên không nói với lão. May mà lão gọi tới. Nhớ là thứ sáu này tới tham dự hôn lễ nhé.

Diệp Lăng Phi không hề khách sáo nói:

- Tồi muốn một món quà thật hậu hĩnh đó!

-Ha ha. Không vấn đề gì!

Lão già cười nói:

- Thứ năm tuần này ta tới thành phố Vọng Hải. Vừa vặn thứ 6 có thể tham gia hôn lễ của cậu!