Đô Thị Tàng Kiều

Chương 561: Tất cả đều nên công khai




Diệp Lăng Phi đã đã suy nghĩ kỹ. Chính mình không cần thiết ẩn dấu thân phận, nếu mình phải rời khỏi tập đoàn Tân Á, vậy đem thân phận của mình công khai được rồi.

Trước mặt Từ Oánh, Diệp Lăng Phi nói cho Từ Oánh biết hắn mới là đại cổ đông tập đoàn Tân Á. Có 55% cổ phần tập đoàn Tân Á, là đại cổ đồng danh phù kỳ thực.

Từ Oánh kinh ngạc như người lần đầu tiên thấy người ngoài hành tinh đáp xuống Trái Đất, nàng há to miệng, đồi mắt nhìn thẳng Diệp Lăng Phi, nửa ngày cũng không nói được một lời nào.

- Có chuyện sao?

Diệp Lăng Phi thấy Từ Oánh như vậy, cảm giác rất buồn cười. Hắn cười nói:

- Chẳng lẽ tôi không thể mua cổ phần tập đoàn Tân Á sao?

- Không... Không phải!

Từ Oánh vội vàng giải thích.

- Tôi chỉ cảm giác mọi chuyện quá đột nhiên. Trong lúc nhất thời có chút không dám tin tưởng.

- Trên thế giới này có rất nhiều chuyện vừa nghe đều không thể tin được. Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại lại phát hiện chuyện đó đúng là thật.

Diệp Lăng Phi dựa lưng vào ghế, bưng ly cà phê, uống một ngụm nhỏ. Chậm rãi nói:

- Cũng như tôi, có lẽ rất nhiều người trong tập đoàn. À, cũng có thể tính cả cô, đều đang suy đoán thân phận của tôi, quan hệ giữa tôi và tổng giám đốc, trong suy nghĩ của các cô, tôi ở tập đoàn không hề cố kỵ, có thể tùy tiện đánh người, thậm chí còn dám bất kính với đám người Tiền Thường Nam, Chu Tuấn. Các cô nhất định cho rằng tôi và Trương Khiếu Thiên quan hệ rất tốt, kỳ thực các cô đều sai rồi, tôi có 55% cổ phần tập đoàn, mà Trương Khiếu Thiên cũng không tới 30%. Chính là như vậy, có một số thứ cũng không phải hắn không muốn quản, mà là không quản được. Hiện tại cô hiểu rõ chưa!

Từ Oánh gật đầu, nói:

- Tôi hiểu được. Thế nhưng, tôi không rõ, giám đốc Diệp, tại sao anh muốn nói cho tôi biết?

- Tôi đã nói rồi. Chuyện này rất nhanh cũng sẽ không phải bí mật, tôi sẽ họp hội đồng quản trị chính thức tuyên bố chuyện này, sở dĩ tôi nói ra thân phận của tôi, chỉ có một mục đích, chính là để mọi người an tâm. Kể cả cô nữa. Nói chính xác là các cô, những người theo tôi, ở tập đoàn Tân Á sẽ không có người nào có thể động đến các cô, ngoại trừ tôi, tôi hy vọng các cô có thể tiếp tục lưu lại tập đoàn Tân Á, coi như là để làm cho tôi cũng tốt, nói chung không nên bởi vì tôi rời khỏi đây mà cũng rời khỏi tập đoàn Tân Á.

Từ Oánh yên lặng gật đầu, lúc này nàng không biết nên nói như thế nào mới tốt, Từ Oánh cũng cảm thấy tràng cảnh này giống như là trong phim vậy. Làm cho nàng không biết nên nói thế nào.

Diệp Lăng Phi nhìn Từ Oánh, khẽ cười nói:

- Được rồi. Không nên cảm thấy giật mình. Đi ra ngoài làm việc đi!

Từ Oánh đứng dậy, vừa mới quay người lại, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- À. Tôi quên một chuyện!

Từ Oánh nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy lại xoay người lại, hỏi:

- Giám đốc Diệp anh còn chuyện gì?

Diệp Lăng Phi cười nhìn Từ Oánh. hỏi:

- Là ai nói cho Bạch Tình Đình về chuyện Trương Lộ Tuyết mang thai?

Sau khi Từ Oánh rời khỏi Diệp Lăng Phi phòng làm việc. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại trên bàn làm việc. Gọi số điện thoại phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết cũng không đến phòng làm việc. Điện thoại là Trịnh Khả Nhạc nghe.

Sau khi Trịnh Khả Nhạc nghe thấy tiếng Diệp Lăng Phi, ngữ khí rõ ràng khẩn trương lên, Diệp Lăng Phi vừa từ trong miệng Từ Oánh biết chuyện đã xảy ra, hắn nghe thấy tiếng Trịnh Khả Nhạc chào mình, cười nói:

- Khả Nhạc, bây giờ có bận gì không?

- Bận... bận nhiều việc!

Trịnh Khả Nhạc khẩn trương nói.

- Bận cũng phải đến phòng làm việc của tôi đến một chuyến. Qua đây đi. Tôi ở phòng làm việc chờ cô!

Diệp Lăng Phi nói xong, liền cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi vốn cũng không phải tìm Trịnh Khả Nhạc, nhưng nếu là Trịnh Khả Nhạc tiếp điện thoại, Diệp Lăng Phi thuận tiện nhớ tới chuyện Trương Lộ Tuyết mang thai này. Vì vậy liền gọi Trịnh Khả Nhạc tới.

Diệp Lăng Phi lại lấy điện thoại di động ra. Bấm số điện thoại di động của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết đang lái xe, nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi còn chưa nói, Trương Lộ Tuyết đã nói trước:

- Giám đốc Diệp. Chúc mừng anh. Rốt cục đã kết hôn!

- Cái gì gọi là rốt cục kết hôn, tôi vốn đã kết hôn, chỉ là chưa cử hành hôn lễ mà thôi.

Diệp Lăng Phi nói xong, lại bổ sung:

- Không nghĩ tới Trương tổng giám đốc đối với tôi cũng rất quan tâm nha!

- Vốn là tôi không quan tâm, ai bảo báo chí lại đem tin tức anh và Bạch Tình Đình kết hôn trở thành tin tức lớn như vậy, hết báo này đến báo khác đưa tin!

Trương Lộ Tuyết nói xong. Nàng cười nói:

- Nhưng ảnh chụp trên báo chí lại không được tốt lắm. Sao chỉ có ảnh của Bạch Tình Đình, không có ảnh vai nam chính này vậy.

- Không có biện pháp, tôi không phải là người tốt đẹp gì. Cô cũng nhìn thấy đấy. nhìn thấy mặt tôi lại nghĩ tới kẻ vạn ác trong xã hội cũ, ai muốn chụp ảnh cho tôi chứ!

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói,

- Cho nên nói đầu năm nay vẫn là mỹ nữ nổi tiếng, bằng không sao chỉ có bình chọn hoa hậu hoàn vũ. Sao không bình chọn mỹ nam toàn cầu chứ, chính xác là tất cả mọi người đều thích ngắm nhìn mỹ nữ.

- Anh còn hiểu được mình đó.

Trương Lộ Tuyết nói.

- Nói đi, anh gọi điện thoại cho tôi không phải là cho tôi thiếp mời chứ, tôi nói trước, hôn lễ của anh và Bạch Tình Đình tôi không tham gia, cùng lắm là gửi quà cho anh và cô ấy thôi.

Diệp Lăng Phi ha hả cười nói:

- Tốt lắm, tôi ước gì tất cả mọi người đều làm như vậy đây, chỉ mừng tiền, không ăn cơm, nếu thật sự có chuyện tốt như vậy, tôi đây mỗi ngày đều kết hôn!

- Thôi đi. Không có việc gì tôi cúp máy đây, tôi không rảnh nói chuyện phiếm với anh, hôm nay tôi có việc, giờ phải đi sân bay đón người.

Trương Lộ Tuyết nói.

- Chậm đã, đón ai vậy. Nam hay nữ?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Đương nhiên là nam nhân, vậy còn cần hỏi sao, tôi không phải nói cho anh là tôi có bạn trai rồi sao, bây giờ anh ấy đến thành phố Vọng Hải. Tồi đang đi đón đây!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Thôi. Không quan tâm tới anh nữa. Hiếm khi tâm tình không tệ như ngày hôm nay, anh đừng làm cho tâm trạng tồi xấu đi.

Nói xong. Trương Lộ Tuyết trực tiếp cúp điện thoại, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không nói.

Trương Lộ Tuyết còn chưa buông điện thoại xuống. Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại tới, Trương Lộ Tuyết tiếp điện thoại nói:

- Rốt cuộc anh có thôi hay không. Rốt cuộc muốn làm gì. nói mau. Tôi thực sự không thời gian nói chuyện phiếm với anh.

Diệp Lăng Phi lần này không có nói chuyện phiếm với Trương Lộ Tuyết. Mà là thẳng thắn trực tiếp nói:

- Trương tổng giám đốc, phiền cô thông báo cho các cổ đông. Một giờ chiều, mở cuộc họp trong phòng hội nghị tập đoàn Tân Á. trong cuộc họp tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.

- Cái gì. Anh muốn triệu họp hội đồng quản trị, rốt cuộc anh muốn làm gì?

Lộ Tuyết còn chưa nói hết. Đầu bên kia điện thoại liền truyền đến thanh âm tút tút. Diệp Lăng Phi đã cúp điện thoại, Trương Lộ Tuyết tức giận đến cằm điện thoại ném sang ghế lái phụ. Trong miệng thầm nói:

- Ngươi lại muốn làm gì chứ?

Trương Lộ Tuyết đang lái xe, bỗng nhiên quay đầu, đi về phía tổng bộ tập đoàn Tân Á.

Sau khi Diệp Lăng Phi cúp điện thoại. Nghe được Trương Lộ Tuyết nói muốn đi đón bạn trai, trong lòng lại có một loại cảm giác khác thường. Loại cảm giác này nói không ra lời. Nhưng có thể cảm giác được. Tựa hồ là một loại cảm giác rất không cam lòng.

Diệp Lăng Phi tựa ở trên ghế, vươn hai ngón tay xoa bóp thái dương, trong lòng nghĩ đến nếu như mình rời khỏi tập đoàn Tân Á, nên sống thế nào đây.

Cốc, cốc!

Hai tiếng tiếng gõ cửa vang lên.

- Mời vào!

Diệp Lăng Phi vẫn bóp đầu. Hắn không cần nhìn cũng biết là ai.

Trịnh Khả Nhạc đẩy cửa phòng làm việc Diệp Lăng Phi ra. Đứng ở cửa nhưng không đi vào.

- Giám đốc Diệp. Anh tìm tôi?

Trịnh Khả Nhạc thanh âm có vẻ có chút khiếp đảm, nàng không ngừng nhìn trộm Diệp Lăng Phi. Muốn nhìn xem Diệp Lăng Phi có tức giận hay không.

- Vào đi, từ lúc nào thì em cũng học được cách khách khí với anh vậy. Đây cũng không giống phong cách của em!

Diệp Lăng Phi đợi một hồi mà không nghe thấy tiếng bước chân, hắn mở mắt, thấy Trịnh Khả Nhạc vẫn đứng ở cửa, rụt rè nhìn minh. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Yên tâm đi. anh sẽ không ăn thịt em.

Có những lời này của Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc mới chậm rãi đi tới. Tiện tay đem cửa phòng đóng lại.

Nếu nói trong lòng Trịnh Khả Nhạc không lo lắng, đó là nói láo. Từ ngày đó sau khi Bạch Tình Đình trò chuyện với nàng. Trịnh Khả Nhạc liền lo lắng. Liên tiếp hỏi Từ Oánh làm sao bây giờ. Từ Oánh đâu biết nên làm sao chứ. Chi có thể an ủi Trịnh Khả Nhạc nói giám đốc Diệp không hay chấp nhặt.

Trịnh Khả Nhạc trong lòng vẫn luồn lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ tìm nàng tính sổ, hôm nay khi đi làm. Trịnh Khả Nhạc còn đang nghĩ chuyện này trong lòng. Nàng hy vọng Diệp Lăng Phi đừng đi làm là hay nhất. Kết quả sợ cái gì sẽ gặp cái đó. Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại bảo nàng tới đó, thấy Diệp Lăng Phi mim cười. Trịnh Khả Nhạc liền tự nhủ trong lòng:

- Đây là sự yên tĩnh trước cơn bão sao.

- Giám đốc Diệp, anh không cần phải nói. Em biết em không nên nói lung tung, anh xử phạt em thế nào tùy anh. Trịnh Khả Nhạc này nếu như nhíu mày một chút, em liền... liền... hủy dung….

Trịnh Khả Nhạc làm ra một bộ sẵn sàng chấp nhận tất cả. Đi tới đối điện bàn công tác của Diệp Lăng Phi, ưỡn ngực lên, có vẻ không sợ hãi chút nào.

- Anh nói Khả Nhạc này, em làm cái gì vậy, như là anh muốn ăn em vậy. Tại sao anh lại muốn xử phạt em chứ?

Diệp Lăng Phi cười lên. Đi tới bên cạnh Trịnh Khả Nhạc, vỗ vai Trịnh Khả Nhạc, nói:

- Nào. Đến bên kia ngồi xuống. Tâm sự một chút.

- Anh thật sự không định trả thù em?

Trịnh Khả Nhạc không thể tin được mà hỏi.

- Em nói một cái lý do đi. Em không làm sai chuyện gì, tại sao anh muốn trả thù em, chẳng lẽ em làm chuyện gì có lỗi với anh?

Diệp Lăng Phi vừa nói với Trịnh Khả Nhạc, vừa đi đến ghế sa lon. Hắn ngồi xuống, gác chân lên nhau.

Trịnh Khả Nhạc vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy trong lòng mừng thầm lên thầm nghĩ:

- Thoạt nhìn Diệp Lăng Phi cũng không biết mình nói cho Bạch Tình Đình chuyện Trương Lộ Tuyết mang thai con của Diệp Lăng Phi.

Trịnh Khả Nhạc trong lòng vừa nghĩ như thế, không khỏi thở phào một hơi, nàng cười ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi, nói:

- Không có việc gì. Không có việc gì. Em chỉ là đùa một chút với Diệp đại ca thồi. A, đúng rồi, Diệp đại ca, em đem tiền đưa cho bạn em vay. Hắn gọi điện thoại cho em nói buôn bán lời không ít. Em thấy xem mấy ngày nữa là có thể đem tiền trả lại cho Diệp đại ca.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiền là chuyện nhỏ, chúng ta vẫn nên nói chuyện em mới vừa nói đi. Anh cảm giác em có chuyện gì gạt anh nha!

- Không có. Tuyệt đối không có.

Trịnh Khả Nhạc liên tục nói.

- Thật không sao?

Diệp Lăng Phi cười nhìn khuôn mặt tinh xảo của Trịnh Khả Nhạc, chậm rãi nói:

- Có người nói Trương Lộ Tuyết mang thai con của anh, không biết em có nghe nói qua chuyện này không?