Tiền Thường Nam vừa đưa con đến bệnh viện tâm thần để điều trị thì nhận được thông báo buổi chiều tập đoàn Tân Á mở cuộc họp các cổ đông. Tiền Thường Nam mặc dù không còn là phó tổng giám đốc của tập đoàn nhưng vẫn là một cổ đông lớn, nhất định phải có mặt ở hội nghị. Tiền Thường Nam tạm thời gác chuyện của con mình sang một bên, lái xe tới tập đoàn Tân Á. Trên đường đi, Tiền Thường Nam đã gọi điện cho giám đốc Vương cùng quản lí Trương của công ty chứng khoán Đại Thành, biết giá cổ phiếu của tập đoàn Tân Á đang biến động đúng theo kế hoạch của hắn, Tiền Thường Nam rốt cục cũng nở nụ cười. Lúc hắn tới trụ sở của tập đoàn Tân Á, chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu cuộc họp cổ đông, Tiền Thường Nam vội vã đi vào tòa nhà. Hắn vừa đi tới thang máy, đúng lúc gặp phải Diệp Lăng Phi từ trong thang máy đi ra. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Tiền Thường Nam, cười toe toét nói:
- Tiền đổng sự (cách gọi thành viên hội đồng quản trị), đã lâu không gặp. Tôi còn tưởng rằng ông biến mất rồi chứ.
Kẻ mà Tiền Thường Nam ghét nhất chính là Diệp Lăng Phi, nhưng Tiền Thường Nam chính là một con cáo già thành tinh, cho dù trong lòng căm hận Diệp Lăng Phi như thế nào, nhưng ngoài mặt hắn cũng không có phát tác. Tiền Thường Nam cười nhạt nói:
- Giám đốc Diệp, cậu bây giờ thật là đắc ý nhỉ!
- Không dám, không dám, tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ phúc của Tiền đổng sự mà. Phòng tổ chức không có chuyện gì, bây giờ tôi làm việc thật là thoải mái. Không có Tiền đổng sự quấy rầy, tôi bây giờ an tâm ăn no, ngủ kĩ. Ông nhìn xem, gần đây da dẻ tôi hồng nhuận đây này. Tất cả đều nhờ công của Tiền đổng sự đó. Tiền đổng sự, tôi cũng nhắc nhở ông một điều, không nên cả ngày đi tính kế người khác. Như vậy rất hại cho sức khỏe. Nhìn sắc mặt của Tiền đổng sự kém như vậy, tôi thấy ông nhất định là bị táo bón ^_^. Thật ra thì có bị táo bón cũng không đáng sợ, chỉ dùng chút thuốc xổ là được. Nếu như Tiền đổng sự không thích uống thuốc xổ cũng có thể mua một lọ thuốc nước, đem về thông *** bảo đảm thuốc đến đâu bệnh khỏi dến đấy.
Tiền Thường Nam bị Diệp Lăng Phi chọc tức nhất thời giận tím mặt, cũng không giữ vẻ lịch lãm phong độ nữa, hung hăng trừng mắt với Diệp Lăng Phi, nói:
- Không có tiền đồ!
Nói xong, Tiền Thường Nam quay người đi vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại. Diệp Lăng Phi nhìn thang máy đi lên các tầng trên, hắn bĩu môi nói thầm:“Tôi thấy ông có tiền đồ cũng không hơn đâu. Tôi còn đang chờ xem kịch vui của ông đây!” Diệp Lăng Phi xoay người đi về phía cửa ra vào.
Lúc Tiền Thường Nam đi tới phòng hội nghị, toàn bộ các cổ đông của tập đoàn Tân Á đã có mặt. Trương Lộ Tuyết yên vị ở vị trí chủ tịch, thấy Tiền Thường Nam đã đến, Trương Lộ Tuyết nhìn đồng hồ, sau đó nói:
- Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu cuộc họp. Sở dĩ tôi mở cuộc họp bởi vì John David tiên sinh có chuyện quan trọng cần tuyên bố. Mà John David là đại diện của “Diệp”, cổ đông lớn nhất tập đoàn Tân Á, có thể đại biểu cho quyền lực của “Diệp” để ra các quyết định.
Trương Lộ Tuyết nói xong, nhìn John David, dùng tiến Anh trao đổi cùng John David. Phần lớn thành viên hội đồng quản trị cũng không biết tiếng Anh, căn bản là không hiểu Trương Lộ Tuyết và John David đang nói cái gì. Tuy bên cạnh John David có phiên dịch, nhưng lúc Trương Lộ Tuyết và John David dùng tiếng Anh để trao đổi, nữ phiên dịch viên cũng không dịch lại.Trương Lộ Tuyết và John David cũng chỉ nói chuyện với nhau vài câu. John David bắt đầu dùng tiếng Anh phát biểu, đồng thời nữ phiên dịch bên cạnh cũng phiên dịch John lời của David thành tiếng Trung. John David đem giấy tờ tài liệu để trước mặt, nói:
- Trước nói chuyện cụ thể với mọi người, tôi muốn cho mọi người xem một số phân tích, điều tra đặc biệt.
Khi các thành viên hội đồng còn chưa hiểu gì, John David lấy laptop ra. Trịnh Khả Nhạc giúp John David đem laptop kết nối với máy chiếu trong phòng họp. Khi trên màn hình máy chiếu đã có hình ảnh máy tính, John David mở một tệp tài liệu, một bản phân tích song ngữ Trung-Anh xuất hiện trước mặt mọi người.
John David không nói gì, để thời gian cho các thành viên đọc hết tài liệu. Ước chừng hơn một phút, John David mới lên tiếng:
- Bây giờ tôi kể cho mọi người một câu chuyện!
Vừa nói John David vừa chỉ vào một đoạn trên màn hình nói:
- Có một doanh nghiệp, tin tức của các khách hàng được xử lí qua một phần mềm máy tính. Phần mềm máy tính này có thể dễ dàng lựa chọn tài liệu của khách hàng, cách chấm công của doanh nghiệp là dựa vào lượng công tác trong tháng và số khách hàng họ nhận được để tính toán. Bây giờ doanh nghiệp này lại đưa ra một phần mềm máy tính mới. Phần mềm này áp dụng quyền sắp xếp ưu tiên, sử dụng các chữ cái để phân cấp độ quan trọng của tài liệu. Công nhân viên không quen sử dụng loại phần mềm máy tính này, vì vậy không thể nhanh chóng tìm được tài liệu như trước kia, như vậy làm giảm bớt hiệu quả làm việc mỗi ngày, mà thành tích của họ cũng bị ảnh hưởng.
Nghe John David nói những lời này, Tiền Thường Nam nhíu mày, hắn ngắt lời:
- Tôi xin được có ý kiến. Không biết cái này cùng cuộc họp của chúng ta hôm nay có quan hệ gì?
Nữ phiên dịch phiên dịch lời của Tiền Thường Nam cho John David nghe. John David khẽ cười nói:
- Ta cho rằng cái này đối với chúng ta hôm nay ở đây có tác dụng rất lớn, phiền ngài nghe tiếp đã.
Tiền Thường Nam không phục, hừ lạnh nói:
- Thật là quỷ Tây dương, rất thích mấy trò này, có gì hay mà nói chứ.
Mặc dù bất mãn nhưng Tiền Thường Nam vẫn tiếp tục nghe. John David tiếp tục nói:
- Có một nhân viên đã công tác được hai năm kể từ khi hắn gia nhập doanh nghiệp này, thành tích luôn rất ưu tú. Hắn cho rằng sự thay đổi này sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng đối với hắn. Nhưng đồng thời, hắn cũng lo lắng thành tích trong tương lai sẽ giảm xuống. Hắn cố gắng không nghe những nhân viên khác phàn nàn về phần mềm máy tính mới, nhưng không xác định đươc hắn có nên làm việc tiếp hay không.
Sau khi John David nói xong, hắn quay về phía mọi người nói:
- Tôi cho các vị thời gian để thảo luận về vấn đề này, sau đó tôi sẽ mời mọi người góp ý phương án giải quyết.
Trương Lộ Tuyết đánh giá sắc mặt của các cổ đông. Mặc dù Trương Lộ Tuyết chưa biết John David nói những chuyện này với hội đồng quản trị để làm gì nhưng nàng vừa rồi đã nói chuyện cùng Diệp Lăng Phi, tin tưởng John David làm như vậy nhất định có đạo lý của hắn.Trong phòng họp, mấy vị cổ đông lão thành mặt không chút thay đổi, bộ dạng mắt nhắm mắt mở ngồi nghịch bút, giống như chuyện này cùng bọn họ không có quan hệ gì. Mà Tiền Thường Nam và tên cổ đông bên cạnh hăng say thảo luận, chém gió về mấy vấn đề ngoài lề, hiển nhiên là hắn muốn qua phương pháp này biểu đạt sự bất mãn với John David.
Ước chừng qua ba phút, John David nói:
- Tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều nữa, tôi muốn nghe kết quả thảo luận của các vị.
- Tôi đã nói rồi cứ như trước kia có phải tốt không. mấy món đồ của Quỷ Tây dương không thích hợp với Trung Quốc đâu.
Một người đàn ông béo hơn 50 tuổi ngồi ở bên phải bàn hội nghị nói,tiếng vang như chuông hơn nữa là hắn dùng sức nói, một câu vang vọng cả phòng họp. Hiển nhiên chuyện John David tiến hành chỉnh đốn và cải cách đối với công ty những thứ này các cổ đông không muốn xay ra. Người đàn ông béo này hiển nhiên là một kẻ dũng cảm, không câu nệ tiểu tiết, ngoại trừ giọng vang thì mặt rộng ngang, mũi củ tỏi, môi dầy tất cả đều nói lên điểm này. Hắn khinh thường nói:
- Tôi hôm nay tới nơi này tham gia hội nghị cổ đông không phải để nghe một tên người Tây lấy ra mấy đồ vật vớ vẩn làm lãng phí thời giờ của tôi.
Tiền Thường Nam nhìn Trương Lộ Tuyết, châm chọc:
- Trương tổng giám đốc, hôm nay cô tìm các cổ đông chúng ta tới tham gia hội nghị không phải là để cái tên người Tây này lấy mấy thứ đồ vớ vẩn dạy dỗ chúng ta đó chứ? Tôi và các vị đang ngồi đây đều là những người nắm cổ phiếu của tập đoàn Tân Á. Vận mệnh của tập đoàn Tân Á liên quan mật thiết cùng chúng tôi. Trước tham gia hội nghị tôi nghe nói hội nghị lần này dùng để thảo luận chuyện tình cải cách tập đoàn Tân Á. Nhưng mà hiện tại chuyện lại thành thế này. Tôi hy vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý!
Người thứ hai ngồi bên tay trái của Tiền Thường Nam, Tôn đổng sự cũng phụ họa nói.
- Tiền đổng sự nói rất đúng. Tất cả mọi người chúng ta đã trải qua những thời khắc tập đoàn Tân Á huy hoàng trước kia và suy thoái như bây giờ. Tôi cùng các vị đều đau lòng. Nhưng mà, bây giờ vận mệnh tập đoàn của Tân Á không nằm trong tay chúng ta. Cho tới bây giờ tôi cũng không biết cái vị “Diệp” cổ đông kia rốt cuộc là người nào, hắn nắm giữ hơn 55% cổ phần của tập đoàn với mục đích gì. Bây giờ cái tay chuyên gia quản lý này lại đang to mồm giảng đạo lí ở đây. Chúng tôi muốn biết tập đoàn Tân Á nên phát triển tiếp như thế nào, không phải để một kẻ ngoại đạo tới dạy tôi mấy trò vớ vẩn.
Tôn đổng sự năm đó là một trong những nhà đầu tư trọng yếu của Trương Khiếu Thiên. Hắn mặc áo vest màu xanh, áo sơmi trắng phối hợp vô cùng hài hòa với hoa văn trên cà vạt, tóc chải gọn gàng, vừa nhìn cũng biết hắn rất chú trọng việc hưởng thụ cuộc sống.Thật ra, ngay từ lúc Trương Khiếu Thiên bị tai nan, Tiền Thường Nam đã trao đổi với Tôn đổng sự. Hai người đều muốn nuốt trọn tập đoàn Tân Á. Tôn đổng sự cũng toàn lực ủng hộ Tiền Thường Nam đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn. Nhưng chúng không nghĩ tới tập đoàn đột nhiên nhảy ra một vị “Diệp” cổ đông thần bí làm âm mưu của chúng hoàn toàn tan vỡ. Tôn đổng sự vẫn cho rằng cái tay “Diệp” cổ đông này không phải hết lòng vì tập đoàn Tân Á, nhất định là muốn đem bán tập đoàn Tân Á lấy tiền mặt hoặc là có những mục đích khác không thể cho ai biết.Tôn đổng sự vừa nói như vậy, một người đàn ông ngồi ở phía bên trái, nhìn qua đã hơn sáu mươi tuổi cũng nói:
- Trương tổng giám đốc, khi lão tổng giám đốc còn tại vị, tập đoàn rất nề nếp. Bây giờ nếu như làm cải cách, tôi sợ như vậy sẽ gây ra tổn thất không thể đo lường. Mặt khác, giá cổ phiếu của tập đoàn Tân Á đang giảm xuống, nguồn vốn mà chúng ta có thể huy động cũng không còn nhiều lắm
Trương Lộ Tuyết nhíu mày, ánh mắt của nàng tập trung vào lão nhân. Lão nhân này là một trong những người lớn tuổi nhất hội đồng, thường được gọi là “Người hiền lành”. Nhìn qua có thể thấy đây là một người cẩn thận. Ông ta thân thể gầy yếu, mặt nhiều nếp nhăn, mặc một bộ Tây phục màu lam kiểu cũ, nói chuyện chậm rãi, lời nói nhỏ nhẹ. Từ trước tới nay hắn rất ít khi lên tiếng, Trương Lộ Tuyết cũng không nghĩ tới hôm nay hắn cũng phát biểu, tỏ ra bất mãn đối với nàng, như vậy có thể thấy được thái độ của hội đồng cổ đông đối với Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết lẳng lặng lắng nghe, cũng không nói lời nào. Chờ “Người hiền lành” nói xong, Trương Lộ Tuyết mới nhìn về phía một người đàn ông hơn năm mươi tuổi từ đầu đến giờ một mực cúi đầu viết gì đó:
- Lý bá bá, cháu muốn nghe ý kiến của bác một chút.
- Đầu tiên tôi cho rằng, chúng ta nên tích cực ủng hộ việc cải cách. Mượn ẩn ý của John David tiên sinh trong câu chuyện kia, tôi cho rằng việc công nhân viên đó phải làm chính là tìm hiểu rõ phần mềm máy tính đó càng nhiều càng tốt. Sau đó xem nó có ảnh hưởng đến thành tích như thế nào, rồi sớm học tập phần mềm máy tính mới, hơn nữa phải đả thông tư tưởng cho mấy người đồng nghiệp. Có thể nói John David đã thông qua một câu chuyện nhỏ để dẫn dắt chúng ta nhận thức đúng việc cải cách tập đoàn. Tôi cho rằng đây không phải là lãng phí thời gian mà là một ý kiến rất hay.
Lý đổng sự lúc này mới xuất đầu lộ diện. Hắn nói chuyện không nhanh không chậm, ánh mắt bình tĩnh mà hơi lộ ra tinh quang. Lý đổng sự có uy tín chỉ kém Trương Khiếu Thiên.Tiền Thường Nam nghe những lời của Lý đổng sự, lộ vẻ kinh ngạc. Hắn nhớ mình và Lý đổng sự từng nói qua một lần về sự phát triển của tập đoàn. Lần đó Lý đổng sự tỏ thái độ kiên quyết giữ tập đoàn tiếp tục ổn định. Nhưng bây giờ Lý đổng sự lại đột nhiên thay đổi khiến Tiền Thường Nam cảm thấy được có chút khác thường. Tuy nói Tiền Thường Nam rất hy vọng bây giờ tập đoàn Tân Á loạn, lúc này mà cải cách, đối với Tiền Thường Nam mà nói chính là một cái cơ hội rất tốt. Nhưng mà thái độ của Lý đổng sự như vậy khiến Tiền Thường Nam bất an. Trương Lộ Tuyết sau khi nghe Lý đổng sự nói xong, khẽ gật đầu, nhìn các cổ đông cười nói:
- Tôi đồng ý với quan điểm của Lý đổng sự. Tôi cho rằng tập đoàn nhất định phải cải cách!
Nói xong nàng hướng ánh mắt đến John David. Bây giờ là lúc John David phải phát biểu ý kiến. John David nở nụ cười, nói:
- Các vị tiên sinh đều nói không sai. Nhưng mà mấy ngày qua tôi công tác ở tập đoàn Tân Á phát hiện ra một vài vấn đề. John David dừng lại một chút mớitiếp tục nói:- Ngày thứ nhất tôi tới tập đoàn Tân Á thấy có rất nhiều bàn làm việccủa các nhân viên rất bừa bãi, trên mặt bàn có một đống đồ, như là các nhân vật trong phim hoạt hình hay là máy con thú đồ chơi. Nếu như có thể dọn dẹp ngăn nắp bàn làm việc, chỉ để lại các vật phẩm có liên quan đến công việc thì sẽ làm cho công việc tiến hành càng thêm thuận lợi và không bị nhầm lẫn.
John David vừa nói câu này đã nghe Tiền Thường Nam cười lạnh nói:
- Tôi nghĩ trên bàn của nhân viên phòng tổ chức là bừa bộn nhất, đều là do quản lý của bọn họ Diệp Lăng Phi đầu trò, đúng là con sâu làm rầu nồi canh.
- Đúng vậy, muốn tôi nói gì ư. Tôi cho rằng nếu cứ để tên quản lý họ Diệp ở lại tập đoàn Tân Á thêm một ngày thì cải cách thế nào cũng là nói mồm thôi.
Tôn đổng sự lúc này cũng phụ họa nói:
- Tôi biết tên họ Diệp kia chuyện gì cũng dám làm, đánh người, không tuân thủ kỷ luật của tập đoàn. Tôi vẫn không hiểu tại sao Trương tổng giám đốc vẫn cứ dung túng Diệp Lăng Phi làm loạn.
John David khẽ lắc đầu cười nói:
- Tôi lại không đồng ý với mọi người. Trong tập đoàn, bàn làm việc của phòng tổ chức là sạch sẻ nhất.
Những lời này của John David làm tất cả mọi người đều sửng sốt. Những người này không hiểu tại sao bàn làm việc của bộ phận được coi là hỗn loạn nhất tập đoàn Tân Á lại sạch sẻ nhất.John David cười giải thích:
- Tôi thấy có mấy bộ phận thường hay ở lại làm thêm giờ. Nguyên nhân là bọn họ hoàn thành những công việc không cần thiết cho ngày hôm đó trước mà mấy công việc trọng yếu trong ngày lại để sau. Như vậy sẽ phải làm thêm giờ. Còn một điều ta cũng muốn xin mọi người chú ý, công ty có quy định làm sau tám giờ tối tốn thêm các loại phí gấp 5 lần trong giờ hành chính, chẳng những không biết phân loại công tác lại lãng phí công ty ngân sách, làm tăng thêm khó khăn cho công ty. So sánh với những nghành khác trong tập đoàn, hiệu suất phòng tổ chức cao nhất. Dĩ nhiên, tôi không phải nói nên giữ lại phòng tổ chức mà ngược lại tôi cho rằng cần cải cách phòng tổ chức bởi vì việc phòng tổ chức tồn tại vốn là một sai lầm!
John David nói xong câu đó lại khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. Lúc này, tất cae các thành viên bao gồm cả Trương Lộ Tuyết cũng bị John David làm cho hồ đồ, không biết John David rốt cuộc muốn nói cái gì. Cái John David cần chính là hiệu quả như vậy. Hắn muốn cho mấy tên cổ đông không hiểu rõ mục đích của mình, như vậy mới có thể dắt mũi mấy tên này theo đường lối mà hắn đã vạch sẵn. John David nói:
- Tập đoàn Tân Á có rất nhiều ngành cũng không phát huy tác dụng. Cho dù một ngành công tác hiệu suất cao đến đâu thì ngành này cũng không thể gánh vác cả tập đoàn được. Tôi cho rằng tập đoàn Tân Á nếu muốn phát triển cần phải xóa bỏ một số bộ phận vô dụng ví dụ như phòng tổ chức. Chỉ có như vậy mới có thể tạo điều kiện cho tập đoàn tiếp tục phát triển. Hôm nay sở dĩ tôi cùng các vị nói nhiều như vậy mục đích đơn giản là muốn tổ chức lại các bộ phận trong tập đoàn!
Trương Lộ Tuyết và Lý đổng sự rất đồng ý lời của John David. Hai người bọn họ cũng cho rằng trước mắt tình huống tập đoàn rất xấu, có vài bộ phận dư thừa. John David đã nói hộ ý nghĩ trong lòng hai người.John David lại cầm mấy tài liệu trước mặt lên, cười nói:
- Đây là kế hoạch cải cách bước đầu của tôi. Các vị có thể xem và cho ý kiến. Nếu có vấn đề gì tôi sẽ bàn luận cùng mọi người. À, tiện đây tôi xin nói một câu. Kế hoạch cải cách của tôi đã đươc “ Diệp” đồng ý rồi.
Trong khi John David và hội đồng quản trị của tập đoàn Tân Á đang thảo luận vấn đề cải cách, Diệp Lăng Phi lại lái xe đi quán cà phê Mộng Viên. Hắn vừa xuống xe đã nhìn thấy Lý Khả Hân đang đứng ở ngoài cửa quán.
- Khả Hân, em đang hoan nghênh anh đấy à, anh không dám nhận đâu! Diệp Lăng Phi nhét chìa khóa xe vào trong túi quần, đi tới cạnh Lý Khả Hân, cố ý nhìn nàng một lượt, nói:
- Khả Hân, em mặc bộ quần áo này quả thật cực kỳ xinh đẹp.
Lý Khả Hân hừ lạnh một tiếng nói:
- Có xinh đẹp gì đâu, chỉ là trang phục của bồi bàn thôi. Em cũng không có cách nào khác, ai bảo chiều nay có một người làm công xin phép nghỉ, em chỉ còn lại mỗi một nhân viên tạp vụ thôi, em không giúp thì làm sao phục vụ được.
- Buổi chiều có nhiều người không?
Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua quán cà phê cười nói:
- Quả thật có không ít người. Hôm nay là thứ tư, sao cũng đông khách thế này.
- Nhiều người không tốt sao. Ông chủ lớn như anh hình như sợ mình buôn bán lời quá nhiều tiền hay sao vậy.
Lý Khả Hân vừa nói, vừa mời Diệp Lăng Phi ngồi xuống.
- Ông chủ, anh muốn uống gì?
- Tùy tiện đi sao, anh uống gì cũng được.
Lý Khả Hân cũng không khách khí với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không phải nói tùy tiện sao, nàng ra quầy bưng hai chén nước lọc tới, đặt một chén trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông chủ, anh cũng đừng trách em nhé, đây chính là do anh nói tùy tiện!
Diệp Lăng Phi nhìn chén nước lọc, khẽ lắc đầu nói:
- Khả Hân, em làm vậy hơi quá đáng đó. Dù sao thì anh cũng là ông chủ của em, sao em có thể đón tiếp anh như vậy.
- Anh vẫn nhớ anh là ông chủ của nơi này à, sao em thấy anh tới đây không được mấy lần vậy.
Lý Khả Hân nói những lời mang theo mấy phần ghen tuông, lại nói tiếp:
- Ai biết anh cả ngày đi làm chuyện gì, chẳng lẽ quán cà phê này không có gì để anh lưu luyến sao?
Nghe những lời này của Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong lòng hơi có chút xúc động. Bởi vì chuyện của Lưu Hải mà quan hệ giữa hắn và Lý Khả Hân bị đóng băng cho tới bây giờ vẫn có ấm lại. Diệp Lăng Phi vẫn cho rằng vấn đề của hai người là ở hắn, do hắn không thể nào quên được câu nói kia của nàng. Nhưng bây giờ, theo thời gian trôi đi, khúc mắc trong lòng Diệp Lăng Phi đã dần dần hòa tan. Diệp Lăng Phi tính toán làm thế nào để mối quan hệ giữa hai người tiếp tục tiến triển.Diệp Lăng Phi hiểu rõ tính cách Lý Khả Hân. Cô gái này khác với Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình, là cô gái có trách nhiệmm dám làm dám chịu, có chút hào sảng của một người đàn ông. Diệp Lăng Phi cũng muốn kéo gần quan hệ với Lý Khả Hân nhưng Diệp Lăng Phi lại lo lắng nếu Lý Khả Hân biết mình còn có Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình ở bên ngoài thì nàng nghĩ như thế nào.
Diệp Lăng Phi rất lo lắng về suy nghĩ của Lý Khả Hân. Từ góc độ một người khác xem xét, trong lòng hắn đã ở xóa đi tầng ngăn cách giữa hắn và Lý Khả Hân do Lưu Hải đem lại.
Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân một cái, cầm tay nàng cười nói:
- Khả Hân, em lại nói linh tinh rồi. Ai nói anh không cần nơi này, nếu không cần thì anh đến đây làm gì.
- Ai biết anh muốn làm gì!
Lý Khả Hân được Diệp Lăng Phi cầm tay, cảm giác trong lòng có một dòng nước ấm áp chảy vào. Đã lâu không có cảm giác như vậy, Lý Khả Hân không tự chủ được tựa người vào Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nghiêng đầu nhìn Lý Khả Hân phát hiện Lý Khả Hân lại tiều tụy đi không ít, chắc mấy ngày nay Lý Khả Hân làm việc rất khổ cực. Diệp Lăng Phi không biết tại sao lại cảm thấy có chút không đành lòng. Hắn đặt tay lên khuôn mặt, vuốt ve nhẹ nhàng, ôn nhu nói:
- Khả Hân, anh muốn nói chuyện gì qua cứ để nó qua đi. Chúng ta nên quên đi quá khứ. Anh đáp ứng em từ nay về sau anh sẽ thường xuyên tới nơi này.
- Lăng Phi!
Mắt của Lý Khả Hân đã ướt. Nàng đã chờ những lời này từ lâu lắm rồi nhưng tới bây giờ nàng mới được nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy. Môi của Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân từ từ lại gần nhau. Hai người đều có chút xúc động không kìm lòng được. Ngay khi môi hai người vừa vừa chạm nhau chợt nghe có tiếng bước chân đi tới, sau đó có mấy người ở cửa quán cà phê hô lớn:
- Ai là chủ quán cà phê này