Diệp Lăng Phi cùng Dã Lang, Dã Thú ngồi trong quán bar uống rượu. Nhưng lại gặp Tiền Tiêu. Tiền Tiêu cũng nở nụ cười. Vẻ mặt đối với Diệp Lăng Phi có chút xem thường.
Diệp Lăng Phi nhíu mày lại. Hắn vốn đã muốn xử lý Tiền Tiêu. Nhưng không ngờ Tiền Tiêu lại tìm tới trêu chọc vào mình. Diệp Lăng Phi trong lòng tức giận tên Tiền Tiêu này đã quấy rầy hắn và Dã Lang, Dã Thú nhớ lại quá khứ, đang định phát hỏa, thì hai người Dã Lang và Dã Thú đã động thủ trước.
Hai người Dã Thú và Dã Lang đang đắm chìm với những hồi ức trong quá khứ. Nhất là khi đang nhớ tới đồng bạn đã chết, lại đột nhiên bị người khác cắt đứt. Sự tức giận của hai người đều không thể kìm được nữa. Dã Thú đưa tay tóm chai rượu trên bàn, đập vào đầu Tiền Tiêu.
Tiền Tiêu đang cười càn rỡ, không đề phòng chai rượu bay tới. Thoáng cái nện vào đầu hắn, chai rượu vỡ thành mảnh nhỏ, rượu trong chai từ trên mặt Tiền Tiêu chảy xuôi xuống, trong đó còn có máu của Tiền Tiêu.
Tiền Tiêu kêu lên một tiếng thảm thiết. Tay phải che trán, gọi cha gọi mẹ. Dã Lang lúc này đã nhảy tới, đến trước mặt Tiền Tiêu, đưa tay tóm thắt lưng Tiền Tiêu, nâng cả người Tiền Tiêu lên, sau đó ném ra ngoài.
Biến cố đột nhiên này làm cho mấy tên thanh niên đi cùng Tiền Tiêu có chút bất ngờ. Đợi bọn họ phục hồi lại tinh thần. Tiền Tiêu đã bị ném ra ngoài. Mấy tên tiểu tử này cũng không phải loại tử tế gì. Tên thanh niên mặt trắng trầm mặt xuống. Miệng mắng:
- Mẹ mày. Chưa nói chúng mày thì thôi, còn dám động thủ.
Hắn lại hô:
- Hôm nay chúna ta lên dạy cho hai tên này một bài học.
Mấy tên tiểu tử này đều có bối cảnh trong nhà. Trong thành phố Vọng Hải mặc dù không thể nói là vô pháp vô thiên. Nhưng cũng không có người nào dám gây chuyện. Tên Tiền Tiêu cũng đã bỏ ra một khoản rất lớn để kết giao với mấy tên con ông cháu cha này. Buối tối hôm nay, Tiền Tiêu dựa theo ý muốn của Tiền Thường Nam, hẹn mấy tên thiếu gia này ra ngoài. Hy vọng thông qua thế lực ông cha của mấy tên này giúp hắn gây áp lực đến tập đoàn Tân Á.
Đâu ngờ lại gặp chuyện này, Tiền Tiêu bị người ta đánh. Mấy tên thiếu gia này đương nhiên không thể giương mắt đứng nhìn như vậy. Trong thành phố Vọng Hải, ai mà không nhường bọn họ vài phần. Bọn họ tưởng rằng mình vừa ầm ĩ lên. Cam đoan hai tên này không dám động thủ, ở đó mà chờ bị bọn họ đánh.
Đâu phải nghĩ gì sẽ được đó, vừa mới hò lên. Dã Lang và Dã Thú đã động thủ với bọn hắn. Cũng không quan tâm bọn hắn là ai, ra tay không chút khách khí.
Vừa ra tay. Mấy tên kia mới biết hôm nay đã động vào lão hổ. Dã Lang và Dã Thú không chút khách khí. Xuống tay một cách tàn nhẫn.
Bạch Tình Đình nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thầm kêu không hay. Nàng nhận ra trong đó có một gã là con trai của nhân viên ủy ban thành phố Vọng Hải. Bạch Tình Đình dự cảm được lần này sẽ gặp chuyện không may. Nàng vội vàng nói:
- Ông xã. Đừng đánh nữa.
Lúc này Diệp Lăng Phi đã giận đến xanh mặt. Miệng mắng:
- Con mẹ chúng nó. Mấy thằng ranh con này chán sống rồi, làm gì không làm, lại trêu vào anh. Anh không bảo Dã Lang và Dã Thú đánh cho tàn phế là tốt lắm rồi.
Lúc này Bạch Tình Đình cảm thấy Diệp Lăng Phi hoàn toàn không giống như trước kia. Diệp Lăng Phi thậm chí không để ý tới Bạch Tình Đình. Hắn nhảy lên. Đưa tay cầm lấy chai rượu, đi về phía Tiền Tiêu vừa bò dậy. Mặt mũi Tiền Tiêu toàn là máu.
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt hắn, mắng:
- Con mẹ mày. Mày có biết vừa rồi đã làm gì không. Tên ngu xuẩn này, dám động vào lão tử. Hôm nay tao sẽ cho mày biết miệng đánh rắm có hậu quả gì.
Diệp Lăng Phi vừa nói, tay phải cầm chai rượu muốn đập xuống. Đúng lúc đó, một bóng trắng hiện lên, chắn trước mặt Tiền Tiêu. Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa đã đập chai rượu vào đầu bóng trắng vừa xuất hiện đó.
- Tình Đình. Em làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi vừa nhìn người chắn phía trước Tiền Tiêu là Bạch Tình Đình. Tròng mắt hắn cũng đỏ lên.
- Em không thể để anh làm chuyện sai nữa. Em không muốn anh gây ra tai nạn chết người.
Bạch Tình Đình cầm lấy tay Diệp Lăng Phi. Nói:
- Ông xã. Nếu anh còn đánh nữa. Sẽ gây ra án mạng đó.
- Buông ra!
Diệp Lăng Phi lớn tiếng quát.
- Em không buông!
Bạch Tình Đình đối mặt với Diệp Lăng Phi. Mặt không đổi sắc nói:
- Em không muốn để chồng mình phải ngồi tù.
- Là tên khốn này đã chọc giận anh, anh không cho phép người khác dám nhục mạ bài hát của Âm Nhạc Gia.
Diệp Lăng Phi đấy Bạch Tình Đình sang một bên. Lúc này Tiền Tiêu đã trốn vào đám đông.
Diệp Lăng Phi hung hăng nén chai rượu xuống đất. Nhìn Bạch Tình Đình một cái nói:
- Em không hiểu anh. Từ trước tới nay em chưa bao giờ thực sự hiểu được lòng anh.
Lúc này, Dã Lang và Dã Thú đã đánh mấy tên tiểu tử kia ngã hết trên mặt đất. Hai người vội chạy tới. Không thấy Tiền Tiêu đâu. Dã Thú há miệng mắng:
- Con mẹ nó. Thắng khốn đó đi đâu rồi. Tối hôm nay ta phải lột da hắn. Dám nói ca khúc của Âm Nhạc Gia khó nghe. Có phải hắn không muốn sống nữa rồi không.
Bạch Tình Đình không hiểu được tại sao ba người Diệp Lăng Phi, Dã Thú và Dã Lang lại điên cuồng như vậy, nàng không hiểu được ca khúc đó không chỉ là một ca khúc bình thường. Đó là ca khúc mà Âm Nhạc Gia sáng tác cho tổ chức Lang Nha. Âm Nhạc Gia đó nói tổ chức Lang Nha cần có một Tổ chức ca. Bài hát này thuộc về tất cả những thành viên trong tổ chức Lang Nha. Âm Nhạc Gia đó từng nói, nếu có một ngày hắn chết đi, vậy hãy để cho mọi người hát ca khúc này đưa tiễn hắn.
Từ sau khi Âm Nhạc Gia chết, khi mỗi thành viên trong tổ chức Lang Nha tử nạn. Tất cả những thành viên còn sống sẽ hát bài hát chi có một nửa này đê đưa tiễn. Đây không phái là một ca khúc bình thường. Bài hát này được hát rất nhiều lần. Mỗi khi hát, thành viên tổ chức Lang Nha sẽ nhớ tới những anh em đã từng kề vai sát cánh.
Diệp Lăng Phi luôn muốn nói với Âm Nhạc Gia rằng ca khúc của hắn sáng tác rất khó nghe. Nhưng mãi cho tới khi Âm Nhạc Gia chết. Diệp Lăng Phi vẫn không thể nói ra. Có khi, Diệp Lăng Phi không ngừng suy nghĩ, lúc đầu sáng lập nên tổ chức Lang Nha là đúng hay sai?
Diệp Lăng Phi xanh mặt. Âm trầm nói:
- Được rồi. Không nên làm ồn nữa.
- Lão đại……
Dã Thú sửng sốt. Khó hiểu hỏi.
- Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy?
- Ai nói vậy!
Diệp Lăng Phi mặt âm trầm, nói:
- Tên hắn là Tiền Tiêu. Chẳng lẽ mày quên buổi sáng tao nói gì với mày rồi sao?
- Lão đại. Anh nói chính là thằng khốn đó!
Dã Thú vừa nghe, há miệng mắng lớn:
- Đ. con mẹ nó. Tên khốn này thật là đáng chết.
- Tao sẽ chơi chết hắn!
Diệp Lăng Phi lạnh lùng nói:
- Làm cho tinh thần hắn tan vỡ. Khiến hắn sống không bằng chết.
Diệp Lăng Phi nói xong. Quay người lại, đi ra cửa quán bar. Bạch Tình Đình cho tới bây giờ vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao Diệp Lăng Phi lại nổi giận như vậy, nàng cũng đi theo Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vừa đi tới cửa quán bar. Đột nhiên xuất hiện hai xe cảnh sát. Hai chiếc xe cảnh sát này đi tới cửa quán bar, đỗ lại, 6,7 cảnh sát từ trong xe nhảy ra.
- Báo cành sát rồi!
Diệp Lăng Phi mặt không chút thay đổi nói:
- Xem ra cảnh sát thành phố Vọng Hải hôm nay hành động rất nhanh chóng!
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đứng ở cửa quán bar. Sáu bảy tên cảnh sát này vọt vào.
Không lâu sau. Chọt nghe thấy từ bên trong vọng ra thanh âm lách cách, sau đó là tiếng của Dã Thú mắng to:
- Con mẹ nó. Muốn bắt chúng ta. Các ngươi cũng không nhìn xem chúng ta là ai.
Bạch Tình Đình càng trở nên lo lắng thêm. Nàng dự cảm được việc tối nay sẽ càng ầm ĩ lớn chuyện. Hai tên Dã Lang và Dã Thú này hình như đã định xung đột với cảnh sát. Nàng không khỏi kéo cánh tay Diệp Lăng Phi, khẩn trương nói:
- Ông xã. Không nên làm lớn chuyện, nếu không sợ rằng không thể lo liệu được.
Diệp Lăng Phi nhíu mày, chậm rãi gật đầu. Hắn quay người đi vào quán bar. Đám cảnh sát đều đã bị đánh nằm hết ra đất.
Diệp Lăng Phi đi vào. Nói với Dã Thú và Dã Lang:
- Đừng gây chuyện nữa. Lập tức biến mất khỏi chỗ này.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong. Dã Lang và Dã Thú không nói hai lời, cầm tay bạn gái mình đi ra khỏi quán bar.
Một cảnh sát từ trên mặt đất đứng dậy. Hắn chạy tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Đưa tay sờ súng.
Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Cảnh quan. Ngươi muốn làm gì. Cầm súng sao?
- Ngươi và hai tên kia là đồng bọn. Bây giờ ta phải bắt ngươi.
Tên cảnh sát kia nói. Tay của hắn vốn đã đặt trên súng nhưng thấy Diệp Lăng Phi vẫn không nhúc nhích. Hắn liền chuyển sang cầm còng tay từ bên hông. Ra lệnh:
- Đưa hai tay của ngươi ra!
Sắc mặt Bạch Tình Đình khẩn trương. Nàng vội vàng nói:
- Đồng chí cảnh sát. Tôi nghĩ có chút hiểu lầm ở đây
- Có hiểu lầm gì. Tuyệt đối không có bất cứ hiểu lầm gì.
Gã thanh niên bị đánh miệng mũi toàn máu, đi tới nói:
- Chú Bành. Cháu làm chứng người này là đồng bọn với hai tên đánh bọn cháu.
- Bây giờ không có gì để nói nữa chứ.
Tên cảnh sát mạnh mẽ kéo tay Diệp Lăng Phi ra, còng tay. Phân phó cấp dưới:
- Đi. Dẫn về đồn.
- Ông xã!
Bạch Tình Đình vừa thấy vậy liền luống cuống tay chân. Không biết phải làm gì mới tốt. Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Anh chỉ sợ những người này bắt anh thì dễ, đưa anh ra thì khó.
Nói xong. Hắn bảo Bạch Tình Đình về nhà, nói với Bạch Tình Đình mình sẽ không có chuyện gì.
Bạch Tình Đình không tin sẽ không có chuyện gì. Nàng cảm thấy tối nay sẽ có chuyện lớn. Chờ Diệp Lăng Phi bị đưa đi. Bạch Tình Đình vội vã lấy điện thoại một mặt thông báo cho luật sư đến đồn cảnh sát. Một mặt gọi điện cho Chu Hân Minh. Nói cho Chu Hân Minh biết Diệp Lăng Phi đã xảy ra chuyện.
Chu Hân Minh vẫn chưa ngủ. Nàng đang nằm trên giường đọc tạp chí. Đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình làm cho Chu Hân Minh bị dọa sợ. Chu Hân Minh liền khó hiểu, Diệp Lăng Phi không phải là ra ngoài uống rượu với Bạch Tình Đình sao. Tại sao bỗng nhiên lại bị bắt?
Chu Hân Minh không dám chậm trễ. Sau khi hỏi rõ vị trí Bạch Tình Đình. Nàng bảo Bạch Tình Đình đi tới đồn cảnh sát đó trước. Nàng lập tức tới đó ngay. Vừa cúp điện thoại. Chu Hân Minh vội vàng mặc quần áo. Lái xe đi khỏi biệt thự.