Đô Thị Tàng Kiều

Chương 532: Mọi chuyện không thể nóng vội




Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh đi dạo và shopping. Hơn bốn giờ chiều mới về nhà.Hai người đều tay cầm bao lớn bao nhỏ. Cái loại cảm giác này giống như là đi shopping không cần tiền vậy.

Bạch Tình Đình vừa về tới nhà. Liền hỏi vú Ngô Diệp Lăng Phi có ở nhà không. Vú Ngô nói với Bạch Tình Đình là sau khi Diệp Lăng Phi về lúc trưa. Liền tự giam mình ở trong phòng. Không thấy đi ra.

Bạch Tình Đình cầm y phục mua cho Diệp Lăng Phi đến gõ cửa phòng ngủ Diệp Lăng Phi. Chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng Diệp Lăng Phi nói:

- Mời vào!

Bạch Tình Đình đẩy cửa phòng ra. Đã thấy Diệp Lăng Phi đang chơi game online. Thấy Bạch Tình Đình tới. Diệp Lăng Phi thoát khỏi trò chơi. Cười nói:

- Bà xã. Đã về rồi à!

- ừm, ông xã. Nhìn quần áo em mua cho anh có được không?

Bạch Tình Đình vừa nói vừa đi vào phòng. Đem quần áo mua cho Diệp Lăng Phi lấy ra. Nàng cầm trong tay một chiếc T-shirt kẻ ô màu vàng cộc tay. nói:

- Ông xã. Tới thử xem sao. Em và Hân Minh đều cảm thấy anh mặc vào hẳn là hợp.

- Lại mua cho anh quần áo. Anh nói rồi mà. Anh không thiếu quần áo.

Diệp Lăng Phi tuy trong miệng nói như vậy, nhưng vẫn đứng dậy. Cởi chiếc áo trên người, giơ tay mặc chiếc T-shirt kia lên người. Chiếc T-shirt này mặc trên người Diệp Lăng Phi hơi có chút chật. Đừng xem bề ngoài Diệp Lăng Phi có vẻ thư sinh. Nhưng thân thể hắn đều là cơ bắp cuồn cuộn. Cái T-shirt này mặc trên người Diệp Lăng Phi. Có chút giống quần áo bó.

Bạch Tình Đình nhíu mày. Nàng đứng ở trước mặt Diệp Lăng Phi. Giúp Diệp Lăng Phi chỉnh trang chiếc T-shirt. Rồi lại lui về phía sau một bước. Đánh giá Diệp Lăng Phi mặc cái T-shirt này. Khẽ lắc đầu nói:

- Ông xã. Xem ra cái áo này hơi nhỏ. Ngày mai em tới cửa hàng đổi cái khác!

Diệp Lăng Phi liền cởi chiếc T-shirt ra. Bạch Tình Đình lại lấy ra một chiếc quần lót màu đen. Đưa cho Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã. Đây là em mua cho anh. Em không biết có vừa không. Chờ khi anh có thời gian thì thử xem.

Bạch Tình Đình vừa nói gương mặt có chút phiếm hồng. Diệp Lăng Phi tiếp nhận chiếc quần lót. Ha hả cười nói:

- Bà xã, bây giờ anh liền thử xem luôn nha.

- Vậy em đi ra ngoài.

Bạch Tình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi muốn thử quần lót. Vội vàng xoay người. Lại bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:

- Bà xà. Chúng ta đã là vợ chồng rồi. Nhìn thì có sao chứ. Rồi lại nói sớm muộn gì em chẳng phải nhìn. Lẽ nào em muốn cả đời cứ như vậy?

- Em……Em……

Bạch Tình Đình liên tiếp nói mấy chữ. Cũng không thể đem câu kế tiếp nói ra. Diệp Lăng Phi mặc kệ Bạch Tình Đình nói thế nào. Hắn đóng cửa phòng lại rồi liền đứng ở cửa phòng. Bắt đầu cởi quần mình. Bạch Tình Đình ngượng ngùng xoay người qua chỗ khác. Đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi. Không nhìn Diệp Lăng Phi đang thoát y.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình như vậy. Trên mặt hiện lên ý cười. Hắn bỗng nhiên nói:

- Bà xã. Anh thay xong rồi. Em xem có hợp không.

Bạch Tình Đình tin là thật. Thật sự nghĩ rằng Diệp Lăng Phi mặc quần lót rồi. Nàng vừa mới xoay người đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi trần truồng, tay hướng về phía Bạch Tình Đình làm ra một thủ thế chữ V. Mặt Bạch Tình Đình liền đỏ bừng. Buồn bực Diệp Lăng Phi lừa nàng, đưa tay phải đánh Diệp Lăng Phi. Nhưng đâu nghĩ đến nàng vừa giơ đôi bàn tay trắng như phấn lại bị Diệp Lăng Phi nắm chặt, hắn thuận thế lôi kéo, Bạch Tình Đình liền ngã vào lòng Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm cho khẩn trương vô cùng. Hạ thân Diệp Lăng Phi ấn vào người Bạch Tình Đình. Bàn tay nhỏ bé của Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi kéo xuống phía dưới, nắm hạ thân của hắn.

Theo sát đó, Diệp Lăng Phi ôm chặt Bạch Tình Đình bắt đầu hôn mãnh liệt. Bạch Tình Đình trong đầu trống rỗng. Thậm chí khi một tay Diệp Lăng Phi đưa vào váy Bạch Tình Đình, đặt ở hạ thân Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cũng không kịp phản ứng.

Qua một lúc, Bạch Tình Đình mới cảm giác được ngón tay Diệp Lăng Phi đang làm chuyện xấu ở hạ thân của nàng. Ngón tay Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng ma sát hạ thân Bạch Tình Đình. Tuy ngón tay Diệp Lăng Phi cũng chưa thâm nhập. Nhưng Bạch Tình Đình đã cảm giác trong lòng rất khẩn trương. Cái loại cảm giác này làm cho nàng hơi sợ hãi.

Bạch Tình Đình vội vàng đẩy Diệp Lăng Phi ra. Bối rối xoay người sang chỗ khác, nói:

- Ông xã. Chúng ta từ từ sẽ đến. Anh vừa mới …………Em không thoải mái.

Diệp Lăng Phi phát hiện Bạch Tình Đình và những cô gái khác hình như có chút quá sợ hãi. Nhớ lúc đầu, Vu Đình Đình và hắn lần đầu tiên cũng không có vẻ sợ hãi như Bạch Tình Đình vậy. Diệp Lăng Phi vừa chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm đến nơi đó. Cũng chưa thâm nhập. Bạch Tình Đình đã sợ rồi.

Trong mắt Diệp Lăng Phi, trong lòng Bạch Tình Đình tuy rằng rất khát vọng. Nhưng trong lòng nàng đồng dạng cũng có bóng ma. Nếu như mình mạnh mẽ chiếm đoạt rất dễ tạo thành bệnh tâm lý cho Bạch Tình Đình. Thoạt nhìn có vẻ còn cần một quá trình thích ứng với Bạch Tình Đình. Hơn nữa bản thân cũng không thể quá sốt ruột.

Nghĩ tới đây. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bà xã. Anh biết. Chúng ta từ từ sẽ đến.

Nói xong Diệp Lăng Phi mặc chiếc quần Bạch Tình Đình mua cho hắn. Rất hài lòng nói:

- Bà xã, chiếc quần này rất vừa.

- Ông xã. Anh cứ thử quần áo khác xem. Em đi tắm. Vừa mới trở về. Còn chưa có tắm nè.

Bạch Tình Đình chỉ là tìm một cái cớ. Nàng cảm giác hạ thân mình có chút ẩm ướt. Muốn nhanh chóng về phòng thay nội khố. Tùy tiện tìm một cái cớ rồi chạy ra ngoài.

Sau khi Bạch Tình Đình trở lại phòng. Trước tiên thay chiếc quần lót đã ướt, thay một cái sạch sẽ xong. Nàng mới thở phào một hơi. Bây giờ nàng cảm thấy quan hệ với Diệp Lăng Phi càng ngày càng thân cận. Tuy nói vừa rồi Bạch Tình Đình vẫn còn cảm giác hơi ngượng ngùna. Nhưng ít ra Bạch Tình Đình cảm thấy mình đã thích ứng loại tiếp xúc thân mật này với Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình ở trong phòng ngủ ổn định tâm tình của mình một lát rồi mới đi ra ngoài. Nàng vừa xuống đến lầu một. Đã thấy vú Ngô đang làm cơm tối.

Chu Hân Minh ngồi ở ghế sa lon trong phòng khách xem ti vi. Thấy Bạch Tình Đình xuống tới. Chu Hân Minh cười nói:

- Tình Đình. Diệp Lăng Phi mặc thử thể nào?

- Cũng tạm được, chỉ là có một chiếc T-shirt hơi nhỏ.

Bạch Tình Đình không yên lòng nói. Nàng nhìn cầu thang. Lại chuyến sang bên Chu Hân Minh. Ghé vào tai Chu Hân Minh thấp giọng nói:

- Hân Minh. Vừa rồi mình ở trong phòng hắn không biết vì sao lại sợ ………..

Chu Hân Minh nghe Bạch Tình Đình mơ hồ kể chuyện đã xẩy ra khi nàng ở trong phòng Diệp Lăng Phi. Chu Hân Minh nhíu mày nói:

- Tình Đình. Nói thẳng ra đi. Mình căn bản là nghe không hiểu rốt cuộc bạn muốn nói cái gì với mình.

- Chính là…………….Chính là cái kia!

Bạch Tình Đình có chút nóng nảy. Không để ý ngượng ngùng, thấp giọng nói:

- Hắn đưa tay vào chỗ đó. Mình rất sợ. Hân Minh. Bạn nói cho mình biết. Bạn có cảm giác gì không?

Chu Hân Minh nghe xong, mặt cũng đỏ lên. Nàng do dự nói:

- Mình….Mình cùng không rõ ràng. Nói chung.... Nói chung tự bạn thử qua sẽ biết.

Chu Hân Minh nói xong câu đó, khuôn mặt nàng và Bạch Tình Đình đều đỏ lên.

Ba người Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh sau khi ăn cơm tối xong. Diệp Lăng Phi về phòng ngủ trên lầu lấy chìa khóa xe, rồi lại xuống lầu một. Nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, buổi tối anh có chuyện. Khả năng về muộn một chút

- Ông xã, anh lại muốn đi ra ngoài?

Bạch Tình Đình sửng sốt. Giọng nói của nàng mang theo một chút không vui. Nhưng Bạch Tình Đình vẫn cực lực che dấu vẻ không vui đó. nói:

- Ông xã, có phải anh gặp chuyện gì không?

Diệp Lăng Phi ngẫm lại cũng đúng. Chính mình đêm qua cả đêm không về, hôm nay lại muốn đi, nếu không nói một tiếng khó tránh khỏi Bạch Tình Đình sẽ nghi ngờ. Vì vậy, Diệp Lăng Phi nói:

- Là Dã Thú và Dã Lang hẹn anh uống rượu. Dã Lang mới có bạn gái. Dã Thú tiểu tử kia cũng cùng một nữ trợ lý tập đoàn bọn anh nói chuyện luyến ái. Mọi người chỉ là đi ra ngoài uống chút rượu. À. Được rồi. Bà xã. Nếu như em không có việc gì. Buổi tối cùng đi với anh đi. Hai tên Dã Lang và Dã Thú này đều dẫn theo bạn gái. Nếu như anh đi một đến. Cũng không tốt lắm. Em đi không?

Bạch Tình Đình cũng không thích có liên quan với Dã Lang, Dã Thú. Nàng vẫn cảm giác hai người kia không giống người tốt. Nhưng Bạch Tình Đình lại muốn biết rốt cuộc có phải là Diệp Lăng Phi đi gặp Dã Lang và Dã Thú hai người này thật hay không. Nàng muốn biết Diệp Lăng Phi nói với nàng có đúng là lời nói thật không. Bạch Tình Đình suy nghĩ một chút. Gật đầu đáp ứng nói:

- Ông xà. Được rồi. Em với anh cùng đi.

- ừm. Thật tốt quá.

Diệp Lăng Phi cười nói. Hắn chuyến hướng hỏi Chu Hân Minh ngồi ở trên ghế sa lon:

- Hân Minh. Còn em. Em đi cùng bọn anh không?

- Em thì thôi đi. Ngày mai em còn phải đi làm. Em đi ngủ sớm một chút thì tốt hơn.

Chu Hân Minh xua tay, ý bảo không đi.

Diệp Lăng Phi cùng không miễn cưỡng Chu Hân Minh. Bạch Tình Đình đi lên lầu thay quần áo. Diệp Lăng Phi ngồi ở bên cạnh Chu Hân Minh. Tay phải ôm thắt lưng Chu Hân Minh, miệng nói:

- Hân Minh. Tình Đình gần đây rất quái lạ. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chu Hân Minh liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Em không biết. Nhưng em nhắc nhở anh, không nên ở bên ngoài quá đáng. Đừng có cơm nhà không ăn, ra ngoài ăn phở. Đến lúc đó. Có nữ nhân tìm tới cửa mà nói. Em cũng không giúp anh đâu.

- Hân Minh. Sao em nói vậy chứ. Anh đâu có khả năng làm như vậy.

Chu Hân Minh thấp giọng nói:

- Anh cũng đừng giả bộ với em. Em còn không biết anh thế nào sao. Nói chung là em nhắc nhở anh. Tự anh chú ý một chút đi. Cô gái giống như Tình Đình bên ngoài không biết có bao nhiêu người theo đuôi. Anh cũng đừng có phúc mà không biết hưởng!

Diệp Lăng Phi nghe xong, lén nhìn bốn phía. Không thấy vú Ngô ở đây liền len lén hôn một cái vào má Chu Hân Minh. Miệng nói:

- Bà xã. Anh biết rồi!

- Thôi đi. Đừng gọi lung tung!

Chu Hân Minh luống cuống thầm nghĩ: "Người kia lá gan càng ngày càng lớn!"

Ngay khi Diệp Lăng Phi thân Chu Hân Minh. Vừa vặn vú Ngô nhìn thấy một màn này. Vú Ngô vội vàng mau tránh ra. Chờ Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình rời khỏi biệt thự. Vú Ngô chủ động đi tới trước mặt Chu Hân Minh. Cười nói:

- Chu đại tiểu thư. Tôi có thể ngồi xuống tâm sự với cô không?

Chu Hân Minh vừa nghe. Vội vàng mời vú Ngô ngồi xuống. Vú Ngô sau khi ngồi xuống, đánh giá Chu Hân Minh từ trên xuống dưới. Nhịn không được thở dài một tiếng.