Vu Đình Đình run hết cả người ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi không chịu buông tay ra, Diệp Lăng Phi cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng Vu Đình Đình, hắn nghĩ không ra rốt cuộc thì cô gái trẻ này đã trải qua cái gì đó thật kinh khủng, còn Đan Đan mà Vu Đình Đình thốt ra, Diệp Lăng Phi cũng không nhớ rõ là mình đã nghe qua ở đâu cái tên này, có lẽ là bạn của Vu Đình Đình.
Diệp Lăng Phi lên giường, ôm Vu Đình Đình vào lòng an ủi:
- Đình Đình, không sao, không sao, anh sẽ ở bên em.
Vu Đình Đình chỉ là ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi khóc không thôi. Mặt cô áp vào mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm nhận được da mặt Vu Đình Đình rất lạnh, hắn rất đau lòng, nhất định là Vu Đình Đình đang rất hoảng sợ, nếu không thì sao da mặt lại lạnh như băng thế.
Diệp Lăng Phi không muốn truy hỏi tiếp, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, hắn sợ làm Vu Đình Đình nhớ tới chuyện kia cô sẽ thêm hoảng sợ, Diệp Lăng Phi vừa vỗ vai Vu Đình Đình vừa ôn tồn bảo:
- Đình Đình, ăn cơm chưa?
Vu Đình Đình lắc đầu, tỏ ra không muốn ăn, Diệp Lăng Phi ừ một tiếng nói:
- Nếu Đình Đình đã không muốn ăn cơm, thì anh sẽ nhịn theo em.
Vu Đình Đình vừa nghe Diệp Lăng Phi nói muốn nhịn ăn theo mình, vội ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Không, Diệp đại ca, anh không nên vì em mà không ăn.
Diệp Lăng Phi ôm Đình Đình nói:
- Đình Đình, em nói không ăn, anh cũng không ăn.
Vu Đình Đình nháy đôi mắt tràn đầy nước, khẽ gật đầu nói:
- Diệp đại ca, vậy em sẽ ăn một ít, thật sự em không có khẩu vị ăn gì cả.
- Uh, được rồi. Muốn ăn gì, đi ra ngoài hay anh nấu cho em ăn. Anh sẽ dốc sức làm bữa ăn, bảo đảm em ăn xong rồi còn muốn ăn nữa.
Vu Đình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, ánh mắt hiện lên sự bất ngờ, cô yếu ớt hỏi:
- Diệp đại ca. Có thể ăn cơm ở nhà sao?
- Đương nhiên là có thể. Đi. Xem anh nấu ăn thế nào.
Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình đi ra khỏi phòng ngủ, tủ lạnh trong phòng bếp có ít rau củ, thầm tính: “Mình nấu món gì đây, cũng nhiều năm rồi không bắt tay vào nấu ăn. Mình sẽ nấu món gì đây”. Nhưng vừa rồi Diệp Lăng Phi có nổ, bây giờ nếu như nói không nấu được. Lo lắng Vu Đình Đình sẽ thất vọng. Hắn suy nghĩ một lát, lấy trứng gà và cà chua ra, bật bếp lên, đem trứng gà và cà chua trọn chung xào lên, xào cho đến lúc trứng gà có màu đỏ đỏ.
Vu Đình Đình đứng ở cửa, vừa rồi cô đi rửa mặt, mặc dù trên mặt không còn nước mắt, nhưng vành mắt vẫn còn đo đỏ. Cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi nấu ăn thật vụng trong phòng bếp, không nhịn được cô phải bật cười. Cô bước vào phòng, cầm lấy cái chảo từ tay Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Diệp đại ca, để em xào cho.
Diệp Lăng Phi tránh ra xa, nói:
- Mấy năm nay anh cũng không chiên xào đồ ăn gì cả, tay anh đã cứng nhắc mất rồi.
Vừa nói, Diệp Lăng Phi đưa hai tay ôm lấy Vu Đình Đình từ phía sau, đưa môi hôn lên má trắng nõn của Vu Đình Đình.
Vu Đình Đình nghiêng mặt, trong tay cầm cái chảo, nói:
- Diệp đại ca, em…em đang nấu ăn mà.
- Đình Đình, tối nay cùng anh nha!
Diệp Lăng Phi đưa môi hôn lên khuôn mặt yêu kiều, nói:
- Tối nay anh không đi đâu hết, anh chỉ ở đây thôi.
Đã lâu rồi Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi cũng không có thân mật, trong lòng cô cũng muốn được Diệp Lăng Phi vuốt ve, nhưng Vu Đình Đình lại biết Diệp Lăng Phi đã có gia đình, hắn không thể ở lại với cô. Vu Đình Đình vội vàng nói:
- Diệp đại ca, thật sự em không sao, giờ em tốt rồi, anh đừng nên lo lắng, tối hôm nay anh về nhà đi.
- Anh không về, em phải bồi anh.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong thì đặt hai tay lên bộ ngực của Vu Đình Đình, hai tay vuốt ve bộ ngực. Vu Đình Đình chỉ mặc chiếc áo thun ngắn tay phong phanh, bị bàn tay to lớn của Diệp Lăng Phi vuốt ve, Vu Đình Đình thở dồn dập. Cô vội vã nói:
- Diệp đại ca, em đang xào thức ăn, đợi... Đợi một lát… có được không?
Diệp Lăng Phi không để ý tới Vu Đình Đình, chỉ chú ý đến hôn Vu Đình Đình. Vu Đình Đình buông chảo xuống, thò tay khóa van ga. Diệp Lăng Phi ôm chặn ngang eo bồng lấy Vu Đình Đình, vừa đi về phía phòng ngủ, vừa nói:
- Tối nay anh không ăn cơm, anh muốn ăn em, nuốt em.
Vu Đình Đình ôm cổ Diệp Lăng Phi, gật đầu, mặt đầy vẻ thẹn thùng.
Một trận đại chiến tới, Vu Đình Đình mệt lử nằm trên giường, không nhúc nhích. Khắp nơi trên thân thể mềm mại trắng nõn của cô toàn là mùi của Diệp Lăng Phi, trên mặt Vu Đình Đình hiện vẻ ngượng ngùng sau cuộc làm tình.
Lúc này Diệp Lăng Phi lại tràn đầy tinh thần, khỏa thân nhảy xuống giường, xoay người lại với Vu Đình Đình đang nằm trên giường cười ha hả nói:
- Đình Đình, anh đem thức ăn vào nhé, giờ anh rất đói bụng, vừa rồi tiêu hao thể lực nhiều quá.
Vu Đình Đình gật đầu, ôn nhu nói:
- Diệp đại ca, sau khi cơm nước xong, anh về nhà đi, em bên này không có việc gì đâu.
- Ai nói là anh phải về nhà, ăn xong anh còn muốn cùng bảo bối Đình Đình của anh hâm nóng lại một phen nữa, cái này gọi là bổ sung thể lực để tái chiến.
Vu Đình Đình vừa nghe, theo bản năng đem hai chân **, cũng không dám nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đem thức ăn vào thật, đặt lên bàn ở giữa phòng ngủ, gọi Vu Đình Đình dậy ăn cơm. Vu Đình Đình định mặc nội y vào, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Đình Đình, đừng mặc, anh rất thích em như vậy.
Vu Đình Đình nhìn thân thể trần trụi của Diệp Lăng Phi, từ từ rời giường bước xuống. Diệp Lăng Phi gọi Vu Đình Đình lại, thân hình trần trụi ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi.
Vu Đình Đình có vẻ không được tự nhiên, vì lúc cô say đắm tình cùng thân thể Diệp Lăng Phi nên không có cái cảm giác gì, nhưng bây giờ, cô lại trần trụi cùng ngồi trong lòng của Diệp Lăng Phi cũng trần trụi như cô, làm cho Vu Đình Đình có cảm giác không được tự nhiên, nhưng Diệp Lăng Phi thích, Vu Đình Đình cũng chỉ có thể làm theo lời Diệp Lăng Phi.
Cô ngồi vào lòng Diệp Lăng Phi, cảm giác được phần dưới của Diệp Lăng Phi nhô lên ngay giữa mông mình, Vu Đình Đình đỏ mặt nói:
- Diệp đại ca, em không thoải mái lắm.
- Đình Đình, thế này có gì không được.
Diệp Lăng Phi ôm Vu Đình Đình, tay trái túm chặt vú trái Vu Đình Đình, tay phải cầm đũa, gấp thức ăn, đưa lên miệng Vu Đình Đình nói:
- Nào, ăn một miếng đi.
- Để tự em.
Vu Đình Đình cuống quýt muốn tự cầm đũa, nhưng lại nghe Diệp Lăng Phi nói:
- Đình Đình, anh rất muốn bón cho em ăn, em đừng từ chối hảo tâm của anh mà.
Vu Đình Đình bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, bị Diệp Lăng Phi bón ăn cơm như còn nhỏ vậy. Diệp Lăng Phi bón cho Vu Đình Đình ăn một miếng, cũng cho mình một miếng, thỉnh thoảng còn hôn Vu Đình Đình vài cái. Vốn không phải là ăn cơm, rõ ràng chính là **, rất nhanh Vu Đình Đình đã được Diệp Lăng Phi khiêu khích dục vọng mãnh liệt nổi lên, kết quả là vừa ăn được vài đũa cơm, Diệp Lăng Phi ôm Vu Đình Đình trên ghế, lại một phen quấn quýt kịch liệt, thân thể Vu Đình Đình mềm mại dưới sự công kích liên tục của Diệp Lăng Phi đã không chịu được nữa, cuối cùng hai tay ôm lấy vai Diệp Lăng Phi, không còn sức lực để nhấc mông lên nữa rồi.
Cả hai mồ hôi đầm đìa, mãi đến lúc này, Diệp Lăng Phi mới hỏi:
- Đình Đình, nói anh biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi đang nói chuyện, Diệp Lăng Phi lại dùng sức nhấc mông Vu Đình Đình lên, sau khi thở gấp một hơi, Vu Đình Đình cầu khẩn:
- Diệp đại ca, tha cho Đình Đình đi, cứ như vậy được không, đừng di chuyển nữa, Đình Đình không chịu được nữa rồi.
Diệp Lăng Phi quả nhiên không nhúc nhích thật, hai người cứ để thân thể dung hợp lẫn nhau ở một vị trí như vậy. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hỏi Đình Đình đã có chuyện gì xảy ra, lúc này Vu Đình Đình giữa cơn mê muội ái tình, cơn hoảng sợ lúc này đã tan biến. Cô vừa thở gấp vừa kể lại mọi chuyện cho Diệp Lăng Phi nghe.
Tối hôm qua khi Diệp Lăng Phi gọi điện cho Vu Đình Đình, Vu Đình Đình nói cô đang ở bệnh viện. Lúc đó, Diệp Lăng Phi cũng không suy nghĩ nhiều, không hỏi gì nhiều. Vu Đình Đình lúc ấy đang cùng với bạn cùng lớp ở lại bệnh viện chăm sóc một sinh viên nữ cùng lớp Đan Đan, cô sinh viên nữ có tên Đan Đan này và Vu Đình Đình hay ngồi cùng nhau, xem như là một nữ sinh viên xinh đẹp có quan hệ rất tốt với Vu Đình Đình.
Nhà Đan Đan vốn ở nông thôn, cô ấy rất hướng nội, cũng không nói nhiều. Ngay buổi tối hôm qua, bạn học ở cùng phòng ký túc xá với Đan Đan phát hiện Đan Đan dùng dao cắt cổ tay muốn tự sát tại phòng, nhờ phát hiện kịp thời, Đan Đan được đưa vào bệnh viện, sau khi cấp cứu đã không còn nguy hiểm tính mạng.
Ngay tại bệnh viện, bạn cùng lớp với Đan Đan biết được Đan Đan đang mang thai. Nằm ngoài ý nghĩ của mọi người, không ai nghĩ rằng Đan Đan mang theo đứa bé đi tự sát. Tất cả mọi người đều biết Đan Đan cùng một gã giàu có yêu nhau, cái gã đàn ông kia lớn hơn Đan Đan bảy tám tuổi, có nhiều tiền, Vu Đình Đình cũng từng gặp qua gã đàn ông giàu có tên là Tiền Tiêu kia.
Vu Đình Đình không thích người đàn ông này, chung quy có cảm giác ông này rất lăng nhăng. Cô đã nhắc nhở Đan Đan nhưng Đan Đan không nghe.
Sau khi Đan Đan tỉnh lại, Đan Đan nói cho bạn cùng lớp biết cô có mang với Tiền Tiêu rồi, nhưng Tiền Tiêu đã bỏ mặc cô rồi, ngay cả gọi điện thoại, Tiền Tiêu cũng không thèm nghe máy.
Bạn cùng lớp lại hết lời khuyên nhủ, Đan Đan chỉ giữ mãi sự im lặng. Vu Đình Đình cũng tưởng Đan Đan không có việc gì rồi, sáng sớm hôm nay cùng các bạn học rời khỏi bệnh viện, đêm qua tất cả mọi người đều không ngủ được, lo chăm sóc Đan Đan. Trong bệnh viện chỉ còn lại một bạn học nữ để chăm sóc Đan Đan, mọi người đều đã thống nhất sẽ thay phiên nhau chăm sóc Đan Đan.
Vu Đình Đình quay về biệt thự ngủ mấy tiếng liền, xế chiều lại chuẩn bị vào bệnh viện cùng với người bạn học kia để chăm sóc Đan Đan, nhưng không ngờ vừa đi bộ đến sảnh dưới lầu, Đan Đan từ trên cửa sổ lầu sáu của bệnh viện nhảy xuống, đập đầu xuống, rơi cách chỗ Vu Đình Đình không xa. Vu Đình Đình nhìn thấy bộ dạng Đan Đan chết thảm như vậy, lúc ấy đã khiếp sợ hôn mê bất tỉnh.
Diệp Lăng Phi nghe xong lúc sau, đột nhiên hỏi:
- Em nói cái gã đàn ông đó tên là Tiền Tiêu có phải cao khoảng chừng 1m80, da mặt trắng, hơn nữa cha hắn đang làm việc tại tập đoàn Tân Á?
Vu Đình Đình gật đầu nói:
- Em nghe Đan Đan có nhắc đến, cha của bạn trai cô ấy là chủ tịch tập đoàn gì đó.
Diệp Lăng Phi vừa nghe xong, sắc mặt trầm xuống.