Đô Thị Tàng Kiều

Chương 518: Coi như tính sổ luôn




Đường Hiểu Uyển cùng Diệp Lăng Phi chỉ ngồi với Lý Khả Hân một chút rồi rời quán cà phê Mộng Viên. Đường Hiểu Uyển ngồi ở trong xe, gọi một cú điện thoại cho mẹ mình, hỏi mẹ bây giờ về nhà có được không.

-Được, lúc nào trở về cũng được.

Mẹ của Đường Hiểu Uyển không biết chuyện của Đường Hưng Cường, nàng còn tưởng rằng Đường Hiểu Uyển muốn đi ra ngoài ở mấy ngày cho thoải mái. Trong điện thoại, mẹ của Đường Hiểu Uyển dặn nàng trước tiên đưa Diệp Lăng Phi về nhà, còn bà thì đi mua thức ăn ở khu chợ gần nhà. Tuy gần nhà của Đường Hiểu Uyển cũng có siêu thị, nhưng trong siêu thị các món ăn giá thì đắt, hơn nữa lại không được tươi ngon. Vì vậy, tất cả mọi người thích mua thức ăn ở một cái chợ gần khu tập thể, chợ này nằm một trên con đường dẫn vào khu dân cư, hai bên đường cũng có mấy quầy nhỏ bán thực phẩm. Những người bán đồ ăn ở đây đều là người ngoại tinh, bọn họ chuyển đến thành phố Vọng Hải, mỗi ngày từ đám lái buôn nhỏ lẻ mua rau, thịt, hải sản từ chợ trung tâm thành phố Vọng Hải đem đến chỗ này để bán, những người bán hàng này thu nhập cũng không thấp, mỗi tháng ít nhất cũng được mấy ngàn tệ. Khu chợ mà mẹ của Đường Hiểu Uyển nói chính là chỗ đó. Diệp Lăng Phi lái xe đưa Đường Hiểu Uyển đến khu tập thể mà nàng ở, vừa lúc gặp được mẹ của Đường Hiểu Uyển đang xách làn đi ra khỏi căn hộ. Diệp Lăng Phi lái xe sát vào lề đường rồi đỗ lại, Đường Hiểu Uyển hạ cửa kính xe xuống,chào mẹ rồi hỏi:

- Mẹ, mẹ đi mua thức ăn đấy à?

Mẹ của Đường Hiểu Uyển không nghĩ lại gặp Đường Hiểu Uyển ở chỗ này, vui mừng nói:

- Hiểu Uyển, con về rồi à, vậy thì tốt. Con lên nhà trước đi, mẹ đi mua thức ăn đã, con muốn ăn cái gì để mẹ mua?

Đường Hiểu Uyển hai mắt mở lớn, cười nói:

- Con muốn ăn thịt kho tàu, hoặc là canh cá, tóm lại cứ tùy mẹ chọn đi, chỉ cần là món ăn của mẹ nấu thì con sẽ thích ăn.

- Cái con bé này!Mẹ của Đường Hiểu Uyển cười nói, -Tốt, mẹ sẽ đi mua con cá về nấu.

Nói xong, nàng lại hỏi:

- Diệp tiên sinh. Cậu thích ăn món gì?

- Bác gái, cháu ăn cái gì cũng được. Diệp Lăng Phi nói, -Bá mẫu, có cần cháu lái xe đưa bác đi không?

- Không cần, không cần đâu, khu chợ cách cách nơi này không xa, bác đi bộ mấy phút là đến thôi mà.

Mẹ của Đường Hiểu Uyển liên tục khoát tay từ chối. Bà dặn dò Đường Hiểu Uyển đưa Diệp Lăng Phi đến nhà ngồi chơi rồi đi về phía chợ bán thức ăn. Diệp Lăng Phi thúc vào của vai Đường Hiểu Uyển, nói:

- Hiểu Uyển, dù sao hai chúng ta cũng không có chuyện gì để làm, xe của anh lại sẵn ở đây, không nên để bác gái đi bộ.

Đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi nói cũng đúng, liền gậtđầu. Diệp Lăng Phi khởi động xe, đuổi theo mẹ của Đường Hiểu Uyển lúc này vẫn vẫn chưa đi được bao xa. Đường Hiểu Uyển xuống xe kéo tay mẹ nói:

- Mẹ ơi, Diệp đại ca nói muốn lái xe chở mẹ, mẹ đừng đi bộ nữa mà, lên xe đi.

Mẹ của Đường Hiểu Uyển được nàng khuyên nhủ cũng không thể làm gì khác ngoài việc đáp ứng. Lên xe rồi nhưng mẹ của Đường Hiểu Uyển vẫn khách khí Diệp Lăng Phi một lúc lâu. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Bác gái, bác không cần khách khí với cháu, cháu tới nhà bác ăn cơm mà lại không có lễ vật gì, chỉ đi người không tới.

- Tôi còn muốn cảm tạ công lao Diệp tiên sinh đã chiếu cố Hiểu Uyển nhà tôi, cậu tới nhà tôi đừng mang theo quà cáp làm gì. Mẹ của Đường Hiểu Uyển tiếp tục nói:

- Sau này, Hiểu Uyển nhà chúng tôi còn phải làm phiền Diệp tiên sinh quan tâm chiếu cố nhiều hơn, đứa nhỏ này ở nhà được chiều chuộng làm hư mất rồi.

- Mẹ! Đường Hiểu Uyển làm nũng nói, -Người ta vừa rồi không có làm sai chuyện gì, mẹ sao lại nói xấu con trước mặt Diệp đại ca.

- Bác gái chỉ muốn dặn dò anh phải nhường nhịn em một chút. Em còn không hiểu sao, bác gái lo lắng em vẫn còn tính trẻ con, muốn anh cưng chiều em hơn. Diệp Lăng Phi cười nói.

Diệp Lăng Phi không để ý quá nhiều, quan hệ giữa hắn và Đường Hiểu Uyển đã rất thân mật, nói chuyện cũng thành thói quen rồi, trong lúc lơ đãng lại nói ra mấy câu đầy vẻ mập mờ, nói xong Diệp Lăng Phi cũng biết mình lỡ miệng. Hắn vội vàng giải thích:

- Cháu chỉ đùa một chút thôi.

Mẹ của Đường Hiểu Uyển cũng mỉm cười nói:

- Diệp tiên sinh, cậu thật là hài hước nha!

- Mẹ, Diệp đại ca rất hài hước đấy! Đường Hiểu Uyển không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của mẹ, nàng còn tưởng rằng mẹ nàng thật sự khen Diệp Lăng Phi hài hước.Mẹ của Đường Hiểu Uyển cũng không nói nhiều, thấy vẻ mặt của Đường Hiểu Uyển, trong lòng bà ngầm thở dài. Đường Hiểu Uyển cùng Diệp Lăng Phi cũng không chú ý đến thần thái của mẹ Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi lái xe đến cổng khu chợ bán thức ăn, nhưng không vào đi vào. Con đường trong khu chợ rất nhỏ chỉ đủ chỗ cho xe máy xe đạp, hơn nữa bên trong đông người, chỗ nào cũng chật kín.

Mẹ của Đường Hiểu Uyển xuống xe còn Đường Hiểu Uyển cũng đi theo mẹ chen chúc vào trong chợ. Diệp Lăng Phi ngồi ở trong xe, vừa hút thuốc vừa chờ hai mẹ con Đường Hiểu Uyển mua thức ăn. Đợi hơn mười phút đồng hồ, Đường Hiểu Uyển cùng mẹ nàng chưa đi ra, Diệp Lăng Phi chờ ở trong xe có chút nhàm chán, cũng xuống xe, đi vào trong chợ nhìn ngắm. Hắn nhìn thấy cách chỗ hắn hơn mười mét có một nhóm người đang xúm lại, bên trong còn có thể nghe được tiếng mắng chửi của cả nam và nữ. Diệp Lăng Phi không nghe được rõ ràng, hắn cất bước đi tới. Khi hắn tới gần đám người, đã nghe một người đàn ông la hét nói:

- Chúng mày nói sẽ mua cá nên tao mới làm cá, bây giờ lại không mua thì tao bán cho người nào, nói cho chúng mày biết, không muốn mua cũng phải mua, nếu không, chúng mày đừng hòng rời đi.

Lại còn có một người đàn bà to mồm khác mắng:

- Tao thấy bọn mày chính là lũ quỷ nghèo, không có tiền lại còn muốn mua cá, trời sinh là số kiếp bần cùng. Xem bộ dạng giống *** của bọn mày, đúng là lũ *** đui mù.

Diệp Lăng Phi chen vào thấy hai tên bán cá đang mắng chửi Đường Hiểu Uyển cùng mẹ nàng. Vẻ mặt của mẹ Đường Hiểu Uyển trắng bệch, trên tay cầm mấy món ăn mới mua cũng run lên. Mà vành mắt của Đường Hiểu Uyển lại đỏ hoe, chắc là những lời mắng của đôi vợ chồng bán cá làm nàng giận muốn phát khóc. Ở bên cạnh cửa hàng bán cá, có năm sáu người bán quần áo khuyên:

- Đúng vậy, con cá này đã như vậy, còn bán được cho người nào. Không phải chỉ bị vỡ mật thôi sao, vẫn có thể ăn mà, rửa đi thì cũng giống cá bình thường thôi.

Diệp Lăng Phi chen chúc tới đây, đi tới bên cạnh Đường Hiểu Uyển, hỏi:

- Hiểu Uyển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đường Hiểu Uyển vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, liền nhào vào trong ngực Diệp Lăng Phi cất tiếng khóc. Bộ ngực cao đầy đặn của nàng dính chặt ở trên ngực Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bị ép tới mức cảm thấy bắt đầu ngạt thở, trong lòng nghĩ thầm: " Nhìn bộ dáng của cô bé này giống là bị thiên đại ủy khuất, bằng không cũng không nhào vào ngực ta khóc ngay trước mặt mẹ nàng như vậy." Diệp Lăng Phi nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đang khóc lóc, đành phải hỏi mẹ cua Đường Hiểu Uyển:

- Bác gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mẹ của Đường Hiểu Uyển là người có văn hóa, mặc dù rất tức giận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.Mẹ của Đường Hiểu Uyển cắn môi, nói với Diệp Lăng Phi:

- Không có chuyện gì! – sau đó lại quay sang chỗ hai vợ chồng bán cá nói:

- Được, tôi muốn mua con cá này, tính tiền đi.

Vừa nói, bà lấy tiền ra, lại nghe Đường Hiểu Uyển nói trong nước mắt:

- Mẹ, tại sao phải đưa tiền cho bọn họ, chúng ta không mua, con cũng không tin bọn họ dám làm khó chúng ta.

Diệp Lăng Phi vừa nghe lời này, sắc mặt trầm xuống, kéo Đường Hiểu Uyển từ trong ngực ra, đưa tay lau nhẹ nước mắt trên mặt Đường Hiểu Uyển, hỏi:

- Hiểu Uyển, anh hỏi em một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Đường Hiểu Uyển vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp, vừa lau nước mắt giống như một tiểu cô nương, vừa thuật chuyện cùng Diệp Lăng Phi. Thì ra là Đường Hiểu Uyển cùng mẹ nàng đi mua thức ăn, bởi vì Đường Hiểu Uyển muốn ăn cá, hai người mới đi đến chỗ bán cá. Mẹ của Đường Hiểu Uyển chọn lấy một con cá to, muốn khi về nhà nấu canh cá. Khi tên bán cá moi nội tạng của con cá ra, không cẩn thận làm vỡ cái mật cá. Ai cũng biết mật cá mà vỡ ra thì con cá đó không thể ăn được nữa.Mẹ của Đường Hiểu Uyển yêu cầu tên bán cá đổi lại con khác, kết quả là hai vợ chồng bán cá lại nổi giận. Người đàn bà kia giữ tay của mẹ Đường Hiểu Uyển, không cho bà đi, bắt bà nhất định phải mua con cá này, còn tên kia cầm lấy dao làm cá chỉ vào mẹ con Đường Hiểu Uyển, uy hiếp phải mua con cá này, nếu không cũng đừng mong rời đi. Mấy tên bán hàng bên cạnh cũng vây lại, rối rít nói mẹ của Đường Hiểu Uyển không đúng. Những tiểu thương này cả ngày đều ở đây buôn bán, gặp phải chuyện gì cũng tham gia kết bè kết phái. Mẹ con Đường Hiểu Uyển bị chửi mắng ủy khuất muốn chết nhưng Đường Hiểu Uyển vẫn cố nén nước mắt. chờ Diệp Lăng Phi đến, Đường Hiểu Uyển không nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống. Diệp Lăng Phi nghe Đường Hiểu Uyển thuật lại xong, đưa tay vỗ vai Đường Hiểu Uyển, an ủi:

- Hiểu Uyển, được rồi, đừng khóc nữa, anh biết chuyện gì xảy ra rồi, em và bác gái lui ra đi, chuyện này để anh xử lý.

Đường Hiểu Uyển lau nước mắt, gật đầu.Mẹ của Đường Hiểu Uyển đã lấy tiền ra, lại bị Diệp Lăng Phi cất về, nói:

- Bác gái, chuyện này để cháu xử lý đi, bác và Hiểu Uyển lui ra phía sau đi. Không thì bác và Hiểu Uyển lên xe của cháu cũng được.

- Diệp tiên sinh, thật ra cũng không có chuyện gì, tôi thấy chuyện này cứ như vậy coi như kết thúc đi.

Mẹ của Đường Hiểu Uyển không muốn đem chuyện làm lớn, nàng chỉ muốn bớt đi một chuyện. Diệp Lăng Phi đưa mẹ của Đường Hiểu Uyển ra phía sau, hắn xoay người, đi tới chỗ bán cá, khuôn mặt tươi cười nói:

- Không phải chỉ là một con cá thôi sao, giá chắc cũng chỉ mười mấy tệ thôi,các ngươi bán giá như vậy phải không? Các ngươi cầu tài, nhìn xem các ngươi đã làm chuyện gì,-Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy ra một tờ một trăm đồng tệ, nói:

- Tiền này tôi thanh toán, chính là để mua con cá vừa rồi.

Vợ chồng tiểu thương vừa thấy Diệp Lăng Phi trả tiền, sắc mặt lập tức hòa hoãn, nhưng người đàn bà lại hùng hùng hổ hổ nói:

- Thật là lũ quỷ nghèo, một con cá cũng không mua được, sớm đưa nhiều tiền như vậy thì đã tốt rồi,-vừa nói đưa tay đi lấy tiền.

Lúc người đàn bà vừa định cầm lấy tiền, Diệp Lăng Phi lại đem tiền thu về, trên mặt vẫn treo nụ cười, nói:

- Trước khi tôi trả tiền, tôi còn có một món nợ muốn tính sổ với các vị, chúng ta tiện thể giải quyết luôn đi.