Tên tiểu đầu mục trong công ty bảo an của Dã Thú cầm một gói thuốc lá chạy tới, Diệp Lăng Phi lấy ra vài điếu ném cho mấy tên mới bị đánh, còn lại thì phân phát cho mấy tên nhân viên bảo an. Những kẻ này đã bao giờ được hút loại thuốc tốt như vậy đâu, một đám người cầm điếu thuốc trên tay mà không nỡ hút.
Diệp Lăng Phi đang tán dóc cùng mấy người này, thì đột nhiên nghe thấy phía tây có tiếng ồn ào, hắn quay đầu nhìn thì thấy rất nhiều người đang hùng hổ xông tới đây.
Đám người đi tới nhân số khoảng 4,5 trăm,từ trang phục của mấy người đi đầu có thể thấy đây là nhân viên công chức của nhà máy sợi, bởi vì mấy người này đều mặc trang phục đi làm của nhà máy. Những người này không biết lấy đâu ra gậy gỗ, gậy sắt hùng hổ đi tới.
Trong đó có một người đàn ông cao lớn chạy nhanh nhất, hắn cầm một câygậy sắt xông tới, nhìn thấy Diệp Lăng Phi mặc quần áo không giống mấy tên bình thường, có vẻ giàu có, lập tức mắng:“Mấy thằng khốn các ngươi rất thích khi dễ người khác, dám tới đây đánh người, chẳng lẽ các người nghĩ đến các ngươi có người mà chúng ta lại không có ai sao?”Miệng nói, tay cầm gậy sắt đánh vào đầu Diệp Lăng Phi không cần phân biệt tốt xấu gì cả.
Diệp Lăng Phi nhanh như chớp tránh được một gậy, sau đó đá một cước trúng bụng tên nam nhân cao lớn, khiến hắn té xuống đất. Diệp Lăng Phi vừa đá một cước, lại tiếp tục đấm cho tên kia một quyền làm gãy cả hàm răng của tên này. Diệp Lăng Phi lộ sát khí, đưa tay cầm lấy gậy sắt, nhìn chằm chằm vào tên nam nhân răng môi lẫn lộn:
- Tao **, mày thật sự là tên mắt chó đui mù, ngay cả tao cũng dám đánh, hôm nay tao sẽ khiến cho mày chết ở chỗ này.
Diệp Lăng Phi đã thực sự tức giận, cái tên hỗn láo, không nói không rằng đã lập tức đánh mình. Nếu vừa rồi mình không tránh kịp, hiện tại có thể đã mất mạng.
Sát khí của Diệp Lăng Phi nổi lên, cũng không quan tâm đang là ban ngày ban mặt, cầm gậy sắt đập vào đầu tên nam nhân kia. Cũng may tên này vẫn còn iết trốn tránh, nếu như bị đập trúng đầu chắc sẽ bị chấn thương sọ não.
Người đàn ông nọ liều mạng lăn sang một bên, một gậy của Diệp Lăng Phi đánh trúng một tảng đá trên mặt đất, tảng đá lập tức nát vụn, mà cây gậy sắt cũng bị cong lại, Diệp Lăng Phi ném cái gậy xuống đất, quay người lấy dùi cui của một nhân viên bảo an, lúc quay lại chỉ nhìn thấy vết máu đầy trên mặt đất, còn tên kia đã được ai đó giúp đỡ trốn vào trong đám đông.
Diệp Lăng Phi tay phải cầm dùi cui, đứng trước đám đông chỉ tay vào chỗ mấy người đang định hướng đến phía hắn, hô lớn:
- Mk, ai dám qua đây, ta đảm bảo tất cả những kẻ đó sẽ phải chết ở đây!
Diệp Lăng Phi đang lúc tức giận, toát ra khí thế mãnh liệt khác hẳn người thường. Nhất là hành động đánh người vừa rồi sớm đã dọa mấy người muốn đi tới đây. Những người đó nhìn nhau nhưng không ai dám đi lên. Lúc này, đám bảo an đã đứng sau lưng Diệp Lăng Phi, ai ai cũng muốn liều mạng, bọn họ đã thấy Diệp Lăng Phi hào phóng như thế nào, cũng hiểu được nếu đi theo Diệp Lăng Phi chắc chắn sẽ không bị bạc đãi.
Dã Thú mang người trở về, cầm theo một bao tiền to, sau khi hỏi rõ tình huống, Dã Thú tức giận ném tiền xuống đất,chỉ vào những người đó mắng:“Mẹ kiếp, mấy người các ngươi có phải bị mù hay không, cả lão đại của ta cũng dám đánh, kẻ nào dám tiến đến, ta sẽ giết cả nhà kẻ đó ngay tại đây.”
Lúc này, không ai dám nhúc nhích nữa. Phan Phúc Thần đứng cạnh Diệp Lăng Phi liền lên tiếng:
- Các bác, cháu là Tiểu Phan tử, vừa rồi vị tiên sinh này đã giải thích với chúng cháu rồi, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sẽ đền bù cho chúng ta một khoản tiền lớn........
Phan Phúc Thần đem những lời mà Diệp Lăng Phi nói lúc nãy kể lại với mấy người kia. Những người vừa rồi bao vây chung cư cũng thuật lại cho những người mới đến biết.
- Dã Thú, đem tiền chia cho bọn họ.
Diệp Lăng Phi phân phó cho Dã Thú.Dã Thú nhìn qua mấy người rồi đem tiền chia cho mấy kẻ bị đánh. Hắn làm trò trước mặt mọi người lấy một đống tiền ra chia cho những người bị đánh, tạo cho những người ở đây rung động không nói lên lời. Lúc ấy hơn nửa số người mới đến đã tin tưởng lời của Diệp Lăng Phi.
Ngay khi Dã Thú vừa phát tiền xong,Chu Hân Mính mang theo vài người chen qua đám đông đi tới. Thấy điệu bộ Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính hơi sửng sốt một chút. Nàng thấp giọng hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
- Không có việc gì đâu! Diệp Lăng Phi ném dùi cui cho tên bảo an bên cạnh rồi nói với Chu Hân Mính:- Mấy người em muốn bắt ở đâu rồi?
- Chúng chạy mất rồi! Chu Hân Mính tức giận nói.- Vừa rồi những người này vây cứng xe cảnh sát không cho bọn em đi. Kết quả là mấy tiểu tử kia thừa dịp chạy mất.
Diệp Lăng Phi cười lạnh, nói:- Bọn họ chạy ư, hòa thượng chạy được, chùa miếu chạy không được! Nói xong. Diệp Lăng Phi hỏi Phan Phúc Thần:
- Tôi hỏi cậu, ai xúi giục cậu tới đập phá nơi này vậy?
- Chính là Đại Đông thúc! Phan Phúc Thần nói,- Đại đông thúc nói chỉ cần đập phá chỗ này thì tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế sẽ không muốn đầu tư vào nơi này nữa.
- Vậy ai nói cho các cậu rằng nếu tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mua nơi này thì chỉ đền bù cho mọi người mấy trăm tệ hả?
Phan phúc thần suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng là do Đại Đông thúc nói!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nhìn các viên chức nhà máy sợi cao giọng hỏi:
- Các vị nghe ai nói tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế chỉ bồi thường cho các vị vài trăm tệ?
Những người đó thấy tình huống này, có chút hối hận vì bản thân quá lỗ mãng. Có người nói:“Chúng tôi nghe người khác nói!”
- Cái này có phải là do Đại Đông thúc nói không? Diệp Lăng Phi hỏi.
Có người gật đầu, có người trầm mặc. Đương nhiên còn có người không phải nghe Đại Đông thúc nói,nhất thời cả đám người thảo luận ồn ào. Diệp Lăng Phi cười lạnh nói:
- Các vị có lẽ đang tự hỏi, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế làm sao mà phải tốt với các vị, tôi đã nói rồi, đây đều là do những kẻ có dụng tâm độc ác âm thầm tung tin. Bây giờ các vị xem, ngay cả xe cảnh sát các vị cũng dám ngăn cản, các vị chẳng lẽ sẽ không nghĩ tới hậu quả sao? Tôi nói cho các vị biết, ngăn trở xe cảnh sát,tấn công cảnh là trọng tội, những người tham gia đều phải ngồi tù, hãy thử nghĩ lại xem các vị ngồi tù thì sau này thân hân các vị biết xoay xở thế nào chứ? Hừ, các vị chỉ nghe người khác tung tin đồn nhảm đã dao động, lại còn vi phạm pháp luật nữa, các vị cho rằng như thế đáng sao?
Những lời này của Diệp Lăng Phi làm cho những người càng thêm sợ hãi, lúc đầu những người này đều tưởng rằng thật sự gia đình chỉ được bồi thường mấy trăm tệ, cũng chẳng quan tâm tới chuyện gì khác nên mới làm như vậy. Bây giờ mới thấy, bọn họ đã hoàn toàn sai lầm, mà trong lòng ý thức được nguy cơ bị bắt giam.
Diệp Lăng Phi tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nói:
- Nếu các vị không muốn ngồi tù thì hãy tìm mấy kẻ được mọi người giúp chạy thoát về cho tôi, như vậy tôi sẽ nói với cảnh sát, xin họ không truy cứu chuyện này nữa. À, đúng rồi, tôi muốn gặp người vừa muốn đánh ta và cả vị Đại Đông thúc nữa, các vị thấy như thế nào hợp lí thì làm đi. Tôi cũng không cưỡng cầu các vị, nếu như các vị không đồng ý, tôi lập tức đi, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế từ giờ trở đi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà máy sợi, mà tôi tin rằng chính phủ sẽ cưỡng chế nhà máy di dời. Đến lúc đó, các vị tự tìm cách mưu sinh đi. Mà cảnh sát cũng sẽ truy cứu tội danh của mọi người, đừng tưởng rằng có nhiều người sẽ không việc gì, điều đó chăng nghĩa lí gì đâu, nhiều người thì làm sao, chẳng lẽ các vị nhiều người thì cảnh sát sẽ không bắt giam sao?
Diệp Lăng Phi nói xong, nhìn những người ở đây. Phan Phúc Thần giờ phút này đã có được lợi ích, cùng hơn hai mươi người bắt đầu cực lực khuyên nhủ. Ở đây làm gì có người ngu a, thấy đám người Phan Phúc Thần cầm trong tay một tập tiền dày cộp, mọi người kích động đỏ cả mắt. Bây giờ họ đều tin tưởng lời của Diệp Lăng Phi, lại nghĩ đến tương lai tốt đẹp của mình, trong lòng càng thêm hối hận.
Bụp bụp, mấy tên vừa bỏ chạy nhanh chóng bị bắt lại, ném xuống đất.
Tại trụ sở cảnh sát thành phố, bảy tên tiểu tử đập phá khu chung cư đều bị thẩm vấn, cảnh sát muốn điều tra rõ ràng xem ai đã sai sử bọn người này. Mà Đại Đông thúc cùng tên cao lớn muốn đánh Diệp Lăng Phi cũng bị bắt, nhốt trong phòng khác, tiến hành thẩm vấn riêng.
Những người này đều xuất thân từ nhà máy sợi, Diệp Lăng Phi lúc này đang ngồi ở trong phòng làm việc của Chu Hân Mính, cùng Chu Hân Mính đợi kết quả thẩm vấn.
Tiểu Triệu đem bản ghi chép thẩm vấn của bảy tên tiểu tử kia tới phòng làm việc của Chu Hân, giao cho nàng.Chu Hân Mính sau khi xem xong, đưa cho Diệp Lăng Phi,rồi nói với Tiểu Triệu:
- Bảy người này nhất định phải nghiêm trị, thẩm vấn lại xem có còn chuyện quan trọng gì khác không.
Tiểu Triệu gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi cầm ghi chép nhìn qua một lần, cười nói:
- Hân Mính, em thấy rồi đấy, bảy tên tiểu tử này nhận tiền của kẻ khác cố ý đập phá khu chung cư. Đơn giản là chúng muốn đem chuyện này làm thật lớn, mà đám người Phan Phúc Thần thì bị tên Chu Đại Đông kia xúi giục, nhìn qua cũng thấy tên Chu Đại Đông chính là một nhân vật mấu chốt a. Đúng rồi, còn có con của Chu Đại Đông nữa, hừm, hắn tự dưng hùng hổ xông tới đánh người, chắc chắn là muốn muốn đem chuyện này làm lớn.
Chu Hân Mính gật đầu, nói:
- Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà, em không cho rằng một mình Chu Đại Đông có thể phát tán lời đồn nhiều như vậy, có lẽ còn có người khác cũng nhận tiền đi làm.
Diệp Lăng Phi ừ một tiếng, hắn cầm điện thoại, gọi cho Bạch Tình Đình nói cho Bạch Tình Đình biết chuyện bên này đang giải quyết, hắn và Chu Hân Mính có thể về muộn một chút, lại bảo Bạch Tình Đình về nhà sớm một chút không nên làm việc quá muộn.Cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi vuốt vuốt trán, nói:
- Thật sự là một chuyện phiền lòng a, thoạt nhìn chuyện này cũng không đơn giản như anh tưởng tượng.
- Anh bị đau đầu sao? Chu Hân Mính đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, hai tay xoa huyệt thái dương của Diệp Lăng Phi, nói:- Anh cũng thật là, làm gì mà lại mạo hiểm như vậy, nếu như bị thương thì phải làm sao?
Diệp Lăng Phi nghe được lời nói ân cần của Chu Hân Mính, trong lòng ấm áp vô cùng, nói:
- Không có việc gì, anh tin rằng những người đó không dám làm điều xằng bậy đâu.
- Nếu mà một gậy đó đánh vào đầu anh đã xảy ra chuyện rồi, còn dám nói là không có việc gì, em thật sự hết cách với anh. Chu Hân Mính oán giận nói:- Anh sau này làm chuyện gì đừng có cậy mạnh, anh phải biết rằng anh còn có gia đình, còn phải lo lắng nhiều hơn cho Tình Đình.
- Còn có cả em nữa! Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay vòng qua eo Chu Hân Mính, ôm nàng vào trong ngực, cười nói:- Anh biết rồi, từ nay anh sẽ chú ý hơn.
Thân thể Chu Hân Mính tựa vào người Diệp Lăng Phi, cảm nhận được sự ấm áp mà Diệp Lăng Phi truyền sang, chợt nghe có tiếng gõ cửa, nàng quay ra nhìn thì thấy Tiểu Triệu đang chờ ngoài cửa