Đô Thị Tàng Kiều

Chương 494: Tân Tổng giám đốc của Tập đoàn




Bạch Tình Đình vốn không phải là một cô gái ngốc, cô và Diệp Lăng Phi tiếp xúc đã lâu, cô sớm cảm nhận được Diệp Lăng Phi không phải là người đơn giản, chỉ có điều Bạch Tình Đình trước giờ không muốn nghĩ xem rốt cuộc Diệp Lăng Phi là người như thế nào.

Nhưng tất cả những thứ nhìn thấy hôm nay khiến Bạch Tình Đình dậy lên tính tò mò muốn biết quá khứ của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi chân thành nói

- Bà xã, anh có tham gia qua lớp huấn luyện ở trường Death, đó là trường chuyên đào tạo ra những anh tài trên toàn thế giới, cũng giống như đào tạo lính đặc chủng vậy, tất nhiên so với sự huấn luyện của quân đội thì sự huấn luyện trong trường Death tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa kéo tay Bạch Tình Đình luồn vào áo của hắn, đế cô sờ vào những vết sẹo trên cơ thể hắn, nói:

- Những vết sẹo này đều do ở đó lưu lại, anh có thể sống tới ngày hôm nay có lẽ đã là một kỳ tích rồi. Bà xã, em không hiểu được đâu, anh lúc đó vì được sống nên dám làm tất cả, nếu anh có một môi trường sống giống như em thì anh cũng sẽ không tới trường Death!

Diệp Lăng Phi ánh mắt mờ dần đi, hắn lại nghĩ tới những ngày hắn phải sống trong trường Death. Bạch Tình Đình thấy sự bi thương trong ánh mắt Diệp Lăng Phi thì không nhẫn tâm hỏi tiếp nữa.

Hai tay cô ôm chật lấy eo Diệp Lăng Phi, dán mặt vào lồng ngực Diệp Lăng Phi nói:

- Ông xã, em có thể hiểu, thật đó, em có thể hiểu.

Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Bạch Tình Đình, khẽ cười nói:

- Bà xã, chúng ta quay về thôi, hôm nay nên nghỉ sớm đi để mai còn phải tới chùa Thanh Sơn nữa.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quay trở về khách sạn Thanh Dương, Bạch Tình Đình nằm trên giường lật đi lật lại mà không sao ngủ được. Cô đang nghĩ mọi chuyện kể từ khi gặp Diệp Lăng Phi tới nay, những chuyện mà trước đây cô bỏ qua thì nay từng chuyện từng chuyện một đang được tái hiện trước mắt cô. Diệp Lăng Phi lúc nào cũng yêu thương và bảo vệ cô, có lần cô đùa giỡn muốn trèo lên đài cao cực kỳ nguy hiểm, Diệp Lăng Phi bất chấp nguy hiểm tay không bò lên. Bạch Tình Đình còn nhớ rõ từng lời mà Diệp Lăng Phi nói lúc đó, cũng chính câu nói đó của Diệp Lăng Phi đã làm cho Bạch Tình Đình cảm động, yêu Diệp Lăng Phi.

Những chuyện trước kia cứ lần lượt tái hiện, Bạch Tình Đình cảm thấy tình yêu mãnh liệt đối với Diệp Lăng Phi đã chiếm trọn trái tim cô. Bạch Tình Đình cằm điện thoại ở đầu giường lên, cô định gọi điện cho Diệp Lăng Phi. Nhưng cô lại lo Diệp Lăng Phi lúc này đã ngủ, nên đành đặt điện thoại xuống.

Cửa chùa Thanh sơn mở vào lúc bảy rưỡi sáng, trước đây sáu giờ sáng đã mở rồi nhưng bây giờ chùa không còn thịnh như ngày xưa nữa, những người tới chùa thắp hương cũng càng ngày càng giảm đi.

Phiếu vào cửa chùa Thanh sơn là ba mươi lăm đồng, nhưng thực tế lại bán bốn mươi đồng, điều này khiến Diệp Lăng Phi vô cùng thắc mắc. Nhưng vú Ngô lại cho rằng đó là chuyện bình thường, Diệp Lăng Phi vốn chỉ là theo vú Ngô đến thắp hương bái Phật nên hắn không định phá vỡ niềm hoan hỉ của vú Ngô. Tuy Diệp Lăng Phi không nói ra miệng nhưng trong lòng hắn lại rất xem thường chùa Thanh sơn, chùa Thanh sơn đâu còn ra dáng ngôi chùa nữa, nói đúng hơn, giờ nó chỉ là một địa điểm du lịch.

Đợi sau khi bước vào trong chùa. Diệp Lăng Phi càng cảm thấy chùa Thanh sơn chỉ như một địa điểm du lịch chỉ quan tâm tới việc kiếm tiền. Đi vệ sinh thôi mà cũng mất một đồng, muốn thắp nén hương cũng phải bỏ tiền vào hòm công đức. Hơn nữa, trên hòm công đức còn dán một tờ giấy, mỗi lần một trăm đồng, bên cạnh còn có một hòa thượng đứng trông. Vị hòa thượng đó canh hòm công đức rất cẩn thận, luôn túc trực nhìn xem có ai không bỏ tiền vào hòm không.

Trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ: "Lần sau có tới nhất định phải mang theo ít tiền giả để bỏ vào hòm mới được."

Cùng với vú Ngô, Bạch Tình Đình vào chùa thắp hương, khấn nguyện một vòng. Diệp Lăng Phi lại chẳng có chút ấn tượng tốt nào với chùa. Hắn thấy chỗ nào cũng thu tiền, thu tiền. Bên trong chùa lại còn có một quán nhỏ bán hàng nữa chứ.

Diệp Lăng Phi phải vất vả lắm mới nhịn được, chờ vú Ngô thắp hương xong đi ra, hắn nói:

- Vú Ngô, chúng ta nên quay về thôi. Nếu về muộn thì tối nay chúng ta không về được tới thành phố Vọng Hải đâu.

Vú Ngô đốt hương xong, khấn xong tâm nguyện thì cũng không định đi bất kể nơi nào trong chùa nữa.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, vú Ngô cùng nhau lên xe. Bạch Tình Đình liền nhận được điện thoại của Bạch Cảnh Sùng. Bạch Cảnh Sùng nói cho Bạch Tình Đình biết dự án ở Thành phố mới có chuyện, muốn cô lập tức trở về thành phố Vọng Hải.

Bạch Tình Đình cúp điện thoại xong, liền nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, em phải trở về thành phố Vọng Hải gấp. Bố nói dự án Thành phố mới xảy ra vấn đề, hình như có vấn đề từ trên Ủy ban thành phố.

Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, dù hôm nay có lao về thì cũng phải tối mới tới nơi. Có vội cũng chẳng được.

Nói xong, hắn liền quay sang nói với vú Ngô:

- Vú Ngô, tôi thấy đi bái Phật cũng chẳng có ích lợi gì, quá vô nghĩa rồi. Bà xem, chúng ta vừa từ đó cầu Bồ Tát phù hộ xong thì ở thành phố Vọng Hải đã xảy ra chuyện.

Bạch Tình Đình cùng phụ họa nói:

- Đúng đó, vú Ngô, sau đừng có tới đây nữa. Bà xem nơi này đi, chỗ nào cũng tiền, tiền, tiền, đâu còn giống một ngôi chùa chứ. Tôi thấy chỗ này còn hắc ám hơn cả những địa điểm du lịch.

Vú Ngô ừ một tiếng nói:

- Đại tiểu thư, Diệp tiên sinh, tôi cũng cảm thấy nơi này khác xưa nhiều quá. Trước đây nơi này rất linh thiêng đó.

Vú Ngô vừa nói vừa cầm ra một quyển sách tuyên truyền nói:

- Bên trên nói cái gì mà ông Tổng giám đốc tập đoàn cũng tới đây thắp hương, bái Phật nữa đó.

Thấy vú Ngô nhắc tới chuyên này, Bạch Tình Đình liền vội vàng bổ sung:

- Vú Ngô, ông Tổng giám đốc Tập đoàn đó đã bị bắt rồi, nếu Bồ Tát thiêng như vậy thì sao ông Tổng đó lại bị bắt chứ?

- Thế sao, không phải đó chứ, Bồ Tát ở đây rất thiêng mà.

Vú Ngô kiên quyết nói.

Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ lắc lắc đầu nghĩ: "Có lẽ do tuổi càng lớn thì người ta càng tin những chuyện này. Nhưng hình như bác Đỗ lại không tin vào những chuyện này lắm, từ sáng tới tối chỉ lo kiếm tiền, thời gian đâu mà nhớ tới những chuyện này chứ. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới Đỗ Thuận liền nhớ ngay tới quê nhà, tinh thần cùng trầm hẳn xuống, không nói chuyện với vú Ngô nữa mà chỉ chuyên tâm lái xe, quay về thành phố Vọng Hải.

Lúc về tới thành phố Vọng Hải đã là mười giờ tối, Bạch Tình Đình định gọi điện thoại cho bố nhưng nghĩ quá muộn rồi, bố có lẽ đã ngủ rồi nên cô không muốn làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của Bạch Cảnh Sùng, thế nên cô liền bỏ ngay ý định này.

Sáng hôm sau, Bạch Tình Đình dậy rất sớm để tới Tập đoàn Quốc Tế Thế Kỉ, trong lòng cô vẫn đang nghĩ tới dự án Thành phố mới, tuy tối qua về tới nhà đã rất mệt mỏi nhưng cô vẫn không sao ngủ được.

Còn Diệp Lăng Phi thì lại nằm è trên giường, hôm nay là thứ sáu, tuy hắn nên tới tập đoàn Tân Á làm việc nhưng công việc đối với Diệp Lăng Phi chỉ là hình thức để tiêu tốn thời gian mà thôi, hắn không muốn mình còn chưa dưỡng sức xong đã phải tới Tập đoàn Tân Á.

Diệp Lăng Phi mài mười giờ hơn mới dậy, hắn đi đánh răng rửa mặt xong thì nhàn nhã cầm chiếc dao cạo râu nên cạo râu. Đột nhiên điện thoại reo lên, Diệp Lăng Phi cầm lấy, vừa nhìn thấy là Từ Oánh gọi, Diệp Lăng Phi thầm nghĩ, tiểu nha đầu này lại có tâm sự gì rồi.

- Từ Oánh, lại có chuyện gì à, hôm nay anh không đi làm, em thay anh xử lý nhé!

Diệp Lăng Phi nói.

Từ Oánh nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy thì vội vàng nói:

- Giám đốc Diệp, là chuyện lớn của Tập đoàn, Hội nghị quản trị chiều qua đã quyết định, Trương Lộ Tuyết là tân Tổng giám đốc của Tập đoàn, còn Phó tổng Tiền chính thức trở thành Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn, nghe nói Hội đồng quản trị còn đang tiến hành thẩm tra các Phó Tổng khác, cân nhắc tới việc cắt giảm lượng phó Tổng.

Diệp Lăng Phi cau mày lại, hỏi:

- Thật hả?

- Dạ vâng!

Từ Oánh nói:

- Tổng giám đốc Trương hôm nay vừa sáng sớm đã tới công ty rồi.

- Tôi biết rồi, hôm nay tôi không đi làm đâu, liên hệ qua điện thoại với tôi nhé!

Diệp Lăng Phi nói xong liền cúp ngay điện thoại. Hắn không còn ứng thú để cạo râu nữa. Tuy ban đầu đầu tư vào Tập đoàn Tân Á chỉ nghĩ là sẽ thao túng cổ phiếu Tập đoàn Tân Á, vì thế, hắn đâu có tiếc chút tiền cỏn con đó, nhưng Diệp Lăng Phi lại không muốn để Tập đoàn Tân Á sụp đổ dễ dàng như thế, dù sao đày cũng là tập đoàn với hàng vạn công nhân, sao có thể chống mắt làm ngơ được chứ?

Diệp Lăng Phi lại không muốn mình trực tiếp lộ diện quản lý, thậm chí trực tiếp can thiệp vào công việc quản lý trong công ty. Hắn nghĩ một lúc, rồi gọi điện cho Paul, để Paul giúp hắn tìm một công ty đại diện có kinh nghiệm. Paul đương nhiên hiểu cách nghĩ của Diệp Lăng Phi, liền giới thiệu với Diệp Lăng Phi:

- Công ty Tư vấn Mona An của Mỹ rất có kinh nghiệm, cậu có thể thông qua công ty này để tiến hành quản lý công ty mà cậu định khống chế, chỉ cần cậu chịu bỏ ra chút tiền, công ty này sẽ cho đội chuyên nghiệp tiến hành đánh giá toàn bộ công ty đối tác, phương pháp này ở Mỹ khá phổ biến, những công ty lớn đã thành công qua việc sử dụng phương pháp này như Cocacola..., hơn nữa tớ có quen với cố vấn cấp cao John Davis của công ty này, tớ có thể nhờ hắn trực tiếp tiến hành xử lý vấn đề này.

Diệp Lăng Phi nghe Paul giới thiệu xong, liền gật đầu đồng ý nói:

- Được, cậu xem giúp mình hẹn với John Davis nhé, nói mình muốn gặp hắn.

- Cậu muốn gặp hắn?

Paul ngạc nhiên, nói:

- John Davis hiện đang ở New York, không ở Trung Quốc!

- Mình biết, tối nay mình sẽ sang Mỹ, chính xác mà nói là chiều hôm nay mình sẽ tới Mỹ, mình muốn gặp mặt hắn. Không chỉ là chuyện của Tập đoàn Tân Á, mình còn muốn nói chuyện với hắn về tập đoàn khác nữa, tóm lại, mình muốn xem hắn thể hiện tài trí của một vị cố vấn cấp cao. Cậu thay mình chuyển lời với hắn nhé, một khi mình duyệt, mình sẽ trả hầu bao xứng đáng để hắn có thể an dưỡng tuổi già bên Mỹ nửa đời còn lại.

Paul cười nói:

- Thế nghĩa là lần này cậu định đầu tư vào ngành công nghiệp ở Trung Quốc rồi, thế mình có được cơ hội làm việc trong ngành này không?

- Paul, mình không định sẽ đầu tư tại Trung Quốc, càng không đầu tư vào ngành công nghiệp. Tiền của mình hiện cũng đủ xài rồi, hơn nữa còn có một nhà đầu tư ưu tú như cậu đang giúp mình kiếm tiền, hiện mình chỉ muốn làm thế nào để tiêu hết toàn bộ số tiền mà mình không động đến kia, mình muốn có một thân phận hợp pháp tại Trung Quốc, đây chính là mục đích vì sao mình muốn khống chế cổ phần công ty, mình muốn công ty này sẽ che giấu thân phận cho mình, thôi nhé, cậu cứ làm tròn bổn phận của cậu đi, đợi khi nào cậu và John Davis hẹn xong thì gọi lại cho mình.

- Được!

Paul đồng ý nói.

Diệp Lăng Phi lại gọi điện cho Dã Lang, nói:

- Dã Lang, có hứng đi Mỹ một chuyến không?

- Mỹ?

- ừ, ngay lúc này, lập tức cùng đại ca đi Mỹ, đại ca muốn gặp một người.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiện đại ca cũng muốn gặp một số bạn cũ ở Mỹ, có lẽ nên chào hỏi bọn họ chút!