Đô Thị Tàng Kiều

Chương 466: Gọi em là Tiểu Bạch Thỏ! (*)




Đến khi Diệp Lăng Phi đem con thỏ bông Đường Hiểu Uyển ôm trong ngực ném lên trên giường, Đường Hiểu Uyển đột nhiên nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi khóc nức nở. Vừa rồi nàng vẫn đem sự ủy khuất và lo lắng của mình cố nén trong lòng, lúc này ôm Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển mới phát tiết hết ra.

Đường Hiểu Uyển vẫn đều vì cha của mình mà tự hào, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của Đường Hiểu Uyển vẫn rất hạnh phúc, nàng rất thích sự hòa thuận và ấm áp trong nhà mình. Nhưng mọi thứ đã phát sinh trong hôm nay, làm cho Đường Hiểu Uyển cảm thấy rất sợ hãi, nàng sợ gia đình mình sẽ không còn sự hòa thuận, sợ cha mẹ mình li hôn…., Đường Hiểu Uyển không dám đối mặt với mẹ mình, nàng sợ mình sẽ không nhịn được mà nói ra. Đường Hiểu Uyển không dám nghĩ đến khi mẹ mình biết chuyện này sẽ như thế nào, tóm lại, nàng rất loạn, chỉ có ở trong lòng Diệp Lăng Phi, nàng mới có thể cảm thấy có nơi dựa vào.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn Đường Hiểu Uyển khóc lên, trong lòng thầm than một tiếng, ôm Đường Hiểu Uyển đi tới bên giường. Diệp Lăng Phi ngồi ở trên giường, ôm Đường Hiểu Uyển ngồi trên đùi mình. Tay trái ôm sau lưng Đường Hiểu Uyển, tay phải lau nước mắt trên mặt Đường Hiểu Uyển, trong miệng an ủi nói:

- Hiểu Uyển, không nên thương tâm, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ giúp em, anh tin tưởng sau khi trải qua chuyện này, cha em sẽ là một người cha tốt.

- Diệp đại ca, em tin tưởng anh, trong tim em, Diệp đại ca là người đáng giá tín nhiệm nhất.

Đường Hiểu Uyển hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, đầu đặt trên vai Diệp Lăng Phi, nức nở nói.

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Hiểu Uyển, an ủi:

- Hiểu Uyển, mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, cha em cũng là người, nếu ông ấy phạm sai lầm, nên nghĩ biện pháp cho cha em sửa lại, mà không thể một gậy đánh chết, liền phán đoán cha em không phải một người cha tốt, anh tin tưởng cha em sẽ sửa, sau này cũng sẽ là người cha tốt.

Đường Hiểu Uyển chỉ gật đầu, trên mặt nàng đầy nước mắt, tựa hồ muốn đem hết ủy khuất trong trái tim phát tiết ra.

Lúc này Vu Đình Đình đẩy cửa phòng ra. Nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đang tựa vào người Diệp Lăng Phi khóc nức nở, nàng lại lặng lẽ đóng cửa phòng. Diệp Lăng Phi an ủi một hồi lâu, Đường Hiểu Uyển mới ngước mặt lên, cái mũi vẫn còn thút thít. Diệp Lăng Phi lấy tay lau nước mắt trên mặt Đường Hiểu Uyển, đau lòng an ủi nói:

- Được rồi, đừng khóc. Có đói bụng không, anh đi mua cho em chút đồ ăn.

Hai bàn tay nhỏ mềm mại của Đường Hiểu Uyển dùng sức lau nước mắt, ngoài miệng nói:

- Em không đói bụng, em không đói bụng.

- Nhìn bộ dáng em này, giống con mèo nhỏ hay khóc nhè vậy, nào, đứng lên đi rửa mặt, khó coi chết đi được.

Diệp Lăng Phi bế Đường Hiểu Uyển đặt trên mặt đất, vỗ vỗ lưng Đường Hiểu Uyển, thúc giục Đường Hiểu Uyển nhanh chóng đi rửa mặt. Đường Hiểu Uyển ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi cầm con thỏ bông của Đường Hiểu Uyển kia lên, trái nhìn một chút, phải nhìn một chút. nói:

- Chỉ là một con thỏ bông. Có cái gì hay chứ.

Diệp Lăng Phi vừa nói, hai tay kép kéo hai tai con thỏ kia, miệng hỏi:

- Ta nói con thỏ nhỏ, kéo như vậy ngươi có đau hay không chứ.

- Đau!

Liền nhìn thấy Đường Hiểu Uyển mới vừa rửa mặt xong đi vào, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang bắt nạt con thỏ của nàng, vội vã lên tiếng, chạy tới, đòi lại con thỏ trong tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Không được bắt nạt con thỏ của em. Em mới vừa mua xong, đã bị Diệp đại ca nghịch thành như vậy, anh xem, lông cũng rụng rồi.

Nhìn Đường Hiểu Uyển lẩm bẩm, tựa hồ đã không còn rất thương tâm, Diệp Lăng Phi kéo tay Đường Hiểu Uyển một cái, kéo Đường Hiểu Uyển đến bên người, cười nói:

- Hiểu Uyển, sau này anh thấy gọi em là Tiểu Bạch Thỏ cũng được.

Đường Hiểu Uyển nhăn nhó nói:

- Dựa vào cái gì gọi người ta là tiểu bạch thỏ. À. Em nhớ ra rồi.

Đường Hiểu Uyển vừa nói liền đứng lên, chạy ra bên ngoài. Không lâu sau. Nàng và Vu Đình Đình đã mang theo đồ mua trong siêu thị tới. Đường Hiểu Uyển cầm một con gấu bông.Quơ trước mặt Diệp Lăng Phi. Lộ vẻ tươi cười, nói:

- Diệp đại ca. Con gấu bông này giống anh không. Hì. Đây là em cố ý mua cho anh đây. Định tặng Diệp đại ca. Em thấy Diệp đại ca và con gấu bông này

Đường Hiểu Uyển chưa nói xong liền mím môi nở nụ cười. Vu Đình Đình cùng che miệng cười rộ lên.

Diệp Lăng Phi đem con gấu bông cầm trong tay nhìn một chút, gật đầu nói:

- Ừm. Anh thấy con gấu bông này cũng không tệ. Được rồi, anh lưu lại.

Vừa nói, Diệp Lăng Phi thuận tay đem con gấu đặt ở đầu giường.

Vu Đình Đình lúc này lấy ra một cái hộp. Đưa cho Diệp Lăng Phi nói:

- Diệp đại ca. Đây là lễ vật em mua cho anh. Nhìn xem Diệp đại ca có thích không.

Diệp Lăng Phi mỡ cái hộp ra. Phát hiện là một cái ví playboỵ màu đen. Hắn cười nói:

- Ừm. Rất thích. Hôm nay là ngày gì vậy. Dĩ nhiên lại thu được hai món quà?

- Không có gì. Chỉ là khi em và chị Hiểu Uyển đi dạo phố nghĩ đến mua quà cho Diệp đại ca thôi.

Vu Đình Đình cười cười. Nhìn thoáng qua Đường Hiểu Uyển. Vu Đình Đình lại nói thêm:

- Diệp đại ca. Chị Hiểu Uyển. Em về trường học trước đây. Hai người ở đây nói chuyện phiếm nha.

- Vội gì chứ, mai em cũng không đi học, ở lại chơi với Hiểu Uyển đi.

Diệp Lăng Phi nói.

- Hiểu Uyển ở chỗ này một mình anh cũng lo lắng. Đình Đình, trường em cách nơi này không xa, ở đây một khoảng thời gian cũng được.

Diệp Lăng Phi nói xong, nháy mắt với Đình Đình một cái, Vu Đình Đình hiểu ý, gật đầu đáp:

- Được thôi, em đang muốn ở cùng chị Hiểu Uyển một thời gian.

Đường Hiểu Uyển nghe Vu Đình Đình nói cùng ở đây, khẽ cười nói:

- Hay nha.

Diệp Lăng Phi đưa Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình dạo qua một vòng trong biệt thự, muốn để Đường Hiểu Uyển quen thuộc nơi này, chỉ là Vu Đình Đình đối với nơi này đã rất quen thuộc, nhưng nàng vẫn là giả bộ như không quen thuộc. Đi quanh một vòng lớn, rồi lại đi tới phòng khách tầng một.

Diệp Lăng Phi nhìn đồng một chút, đã hơn 4h chiều, vì vậy nói:

- Hiếu Uyển, Đình Đình, chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ ăn cơm trước đi.

- Ừm, được!

Đường Hiểu Uyển và Vu Đình Đình gật đầu đáp ứng.

Ba người vừa mới chuẩn bị ra ngoài, Diệp Lăng Phi liền nhận được điện thoại của Dã Thú, Diệp Lăng Phi nghe điện thoại xong, lại nói với Đình Đình và Đường Hiểu Uyển:

- Anh đi ra ngoài bàn công việc, buổi tối sẽ không ăn cơm với hai em được.

Đường Hiểu Uyển mặc dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng nàng vẫn vừa cười vừa nói:

- Diệp đại ca, anh đi đi.

Sau khi Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình tách ra, hắn liền gọi xe tới bệnh viện nhân dân số 1. Diệp Lăng Phi cảm giác vẫn là có xe tiện lợi hơn, lúc bình thường đều là lái xe, không cảm giác có vấn đề gì, nhưng giờ không có xe, luôn dựa vào xe taxi thật sự rất không tiện.

Diệp Lăng Phi vào trong bệnh viện gặp một nữ y tá, Dã Thú cả hù dọa, dụ dỗ, mới làm cho nữ y tá này nói ra sự thật. Hóa ra nọ vậy Niếp Thiến căn bản là không mang thai, mà là thông qua nữ y tá này kiếm một giấy chân đoán mang thai giả, Niếp Thiến thông qua giấy chuẩn đoán này ép Đường Hưng Cường kết hôn vói nàng.

Diệp Lăng Phi trong lòng đã có chủ ý, hắn bảo Dã Thú liên lạc với Niếp Thiến, nói chính mình muốn gặp cô ta. Niếp Thiến sau khi nhận được điện thoại, sợ đến kinh hoảng thất thố, lúc này nàng mới biết được lúc đầu mình dây dưa với Đường Hưng Cường vốn chính là một sai lầm.

Sau khi gặp Diệp Lăng Phi, Niếp Thiến mới biết được người muôn gặp mình chính là nam nhân làm nàng sợ hãi ở phòng trà kia. Diệp Lăng Phi không nói nhảm với Niếp Thiến, chỉ nói với Niếp Thiến chuyện này cứ như vậy kết thúc, sau này Niếp Thiến không nên quấn lấy Đường Hưng Cường nữa. mà Diệp Lăng Phi cũng sẽ không đem chuyện của Niếp Thiến nói cho chồng nàng, cũng sẽ không truy cứu chuyện Niếp Thiến giả mang thai.

Niếp Thiến thấy chuyện tới nước này rồi, nàng chỉ đành phải đáp ứng. Trước khi Diệp Lăng Phi đi, ném cho Niếp Thiến năm nghìn đồng, coi như bồi thường tổn thất cho Niếp Thiến đi.

Làm xong chuyện này, Dã Thú vốn định đưa Diệp Lăng Phi trực tiếp quay về biệt thự, nhưng Diệp Lăng Phi lại bảo Dã Thú đưa hắn đến quảng trường Hải Tinh bên kia. Đến khi Dã Thú đỗ xe ở trước cửa biệt thự của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đây cửa xe ra, vừa định xuống xe, đột nhiên lại quay đầu sang, nói với Dã Thú:

- Dã Thú, hẹn hò với Lục Tuyết Hoa nhiều một chút, bồi dưỡng tình cảm.

- Lão đại, anh yên tâm đi.

Diệp Lăng Phi xuống xe, Dã Thú thò đầu qua cửa số xe, hỏi:

- Lão đại, có cần em đợi đưa anh về không.

- Mày đi làm chuyện của mày đi, tao sẽ tự bắt xe về.

Diệp Lăng Phi phất phất tay với Dã Thú, Dã Thú há miệng cười to rồi lái xe rời đi.

Diệp Lăng Phi tin tưởng sau này Niếp Thiến không dám có quan hệ với Đường Hưng Cường nữa, chuyện này cứ kết thúc như vậy, chỉ là hắn không biết trong lòng Đường Hiểu Uyển có thể tha thứ cho cha mình hay không. Diệp Lăng Phi đi vào trong biệt thự, liền nhìn thấy, trong phòng khách, Vu Đình Đình nằm nghiêng trên ghế sa lon, đang xem TV.

Vu Đình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới, vừa định ngồi lên, Diệp Lăng Phi lại tới trước ghế sa lon, hắn ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi:

- Hiểu Uyển đâu rồi?

- Chị Hiểu Uyển đang tắm.

Vu Đình Đình vừa cười vừa nói:

- Vậy sẽ không nhìn thấy.

Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói,

- Nào, nhân cơ hội thân mật một chút.

Vừa nói, liền đè lên người Vu Đình Đình. Vu Đình Đình lo lắng nói:

- Diệp đại ca, không nên như vậy, nếu chị Hiểu Uyển nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

- Cái này cùng đúng.

Diệp Lăng Phi đưa tay bóp mông Vu Đình Đình một cái rồi mới ngồi lên, nói:

- Anh đi xem Hiểu Uyển một chút, tốt nhất làm cho cô ấy không xuống lầu được, như vậy chúng ta có thể ở dưới này thân mật.

Diệp Lăng Phi nói làm cho Vu Đình Đình gò má đỏ bừng lên, ngượng ngùng cúi đầu. Diệp Lăng Phi lên tầng hai, hắn tưởng rằng Đường Hiểu Uyển còn đang trong phòng tắm, trực tiếp đẩy ra cửa phòng ngủ, định ở trong phòng ngủ chờ Đường Hiểu Uyển quay lại. Nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Đường Hiểu Uyển chỉ mặc nội y đang ngồi ở trên giường sấy tóc. Đường Hiểu Uyển vừa tắm rửa xong, hôm nay tới đây cái gì cũng không đem đi. Đường Hiểu Uyển tắm rửa xong, không thể làm gì khác hơn là mặc nội y ngồi ở phòng ngủ, định đợi sấy khô tóc, sẽ mặc áo ngủ xuống dưới nói chuyện phiếm với Vu Đình Đình, nhưng không ngờ lúc này Diệp Lăng Phi lại đi vào.

Đường Hiểu Uyển đang nghiêng đầu, mái tóc dài óng mượt như nước che khuất khuôn mặt tinh tế của nàng, nghe được tiếng đầy cửa, Đường Hiểu Uyển liếc mắt về phía cửa, khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng ở cửa, Đường Hiểu Uyển vội vã lấy chăn mền che lên người mình, nhưng hết thảy đều đã chậm.

-------ooooo000ooooo------

(*): Tiểu Bạch Thỏ: con thỏ trắng

Trong mấy truyện mình đọc thì tác giả hay dùng từ này để tượng hình cho đôi... trên ngực con gái! Trong truyện này thì không biết tên Diệp Lăng Phi này nói với nghĩa nào