Trịnh Khả Nhạc vô tình ngã vào lòng Diệp Lăng Phi, khiến hắn bất chợt thấy người nóng bừng bừng. Trịnh Khả Nhạc dù sao cũng là một mỹ nữ, lúc này lại đang nằm ngay trong lòng Diệp Lăng Phi, càng khiêu khích hơn nữa chính là đôi mông cao cao, trắng hồng, nõn nà của cô đang dần dần hiện ra trước mắt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không ngừng nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, thầm nghĩ: "Nếu như bị tiểu nha đầu này đè lên, ai biết mình có bị tiểu nha đầu dụ dỗ hay không, chết tiệt, tiểu nha đầu này cũng là một cô gái đáng yêu hớp hồn người đó chứ.”
Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, giơ tay vỗ vỗ vào cặp mông trắng hồng đang cong cong đầy khiêu gợi của Khả Nhạc, miệng cười hì hì nói:
- Khả Nhạc, em đang dụ dỗ anh phạm tội đó, em còn không dậy thì đừng trách anh ra tay vô tình nha.
Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa vỗ vỗ vào mông Khả Nhạc. Cặp mông mềm mềm, khiêu gợi của cô khiến Diệp Lăng Phi hừng hực nóng trong lòng, nhất thời chỉ muốn **. Nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm chế được ngọn lửa, đùa cợt hôn lên môi cô, giục cô mau dậy.
Buổi tối trên núi Ngọc Khê lần trước, những cử chỉ ân ái giữa Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc đã khiến cô lay động, cô thích cái cảm giác an bình mà người đàn ông này mang lại cho cô. Nhưng cô vẫn chưa tìm được cơ hội nào để bày tỏ lòng mình, quan hệ giữa hai người vẫn giữ ở mức đồng nghiệp.
Bởi những cử chỉ ân ái đột nhiên xuất hiện giữa hai người, lúc đầu còn khiến cô bối rối, không biết nên xử trí thế nào, thì lần này, câu nói đùa của Diệp Lăng Phi đã xóa tan không khí ngượng ngùng giữa hai người. Kể cả động tác Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vào mông cô cũng mang lại cho cô cảm giác một chút gì đó có sự đùa cợt.
Dựa vào bàn cô từ từ nhổm dậy, cố ý lắc lắc cặp mông, ngã người nằm lên người Diệp Lăng Phi, miệng kiêu kì nói:
- Giám đốc Diệp, em sẽ tố cáo anh tội quấy rối tình dục.
Vừa nói, cô vừa từ từ đứng dậy, hai tay khẽ lướt qua cái nơi đang giật mình đùng đùng đòi nôi dậy của Diệp Lăng Phi, miệng cười hì hì nói:
- Giám đốc Diệp, anh quả là một tên đại háo sắc. Đáng đời!
- Tiểu nha đầu được lắm, chẳng coi anh ra gì cả, không sợ anh trừ tiền thưởng hả?
Diệp Lăng Phi hăm dọa nói.
- Không sợ, em tin giám đốc Diệp không phải loại người đó.
Trịnh Khả Nhạc đôi má ửng hồng, ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi, cúi đầu khẽ nói:
- Giám đốc Diệp, lúc này anh đã hứa rồi, nhất định phải đi đó.
Tới nước này, Diệp Lăng Phi chỉ còn biết gật đầu đồng ý, nói:
- Ok, anh đã hứa thì nhất định sẽ đi.
- Anh nói thì phái giữ lời nghen, em sẽ nói với Từ Oánh, để cô ấy lên lịch cho buổi tối nay.
Trịnh Khả Nhạc cười đứng lên, chuẩn bị bước ra ngoài nói với Từ Oánh. Cô vừa bước tới cửa thì nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lăng Phi:
- Khả Nhạc, đợi chút!
- Sao thế, Giám đốc Diệp, anh hối hận rồi à?
Trịnh Khả Nhạc quay người lại nhìn Diệp Lăng Phi. Cô nghĩ Diệp Lăng Phi lại định từ chối, không ngờ Diệp Lăng Phi nói:
- Không, anh chỉ muốn hỏi hôm nay phó giám đốc Trương có đi làm không thôi?
- Anh hỏi phó giám đốc Trương ạ. Cô ấy hôm nay xin nghỉ. Hình như cô ấy bị ốm, đã xin nghỉ 2 ngày nay rồi.
Trịnh Khả Nhạc nói.
Diệp Lăng Phi đương nhiên biết nguyên nhân tại sao Trương Tuyết Lộ không đi làm. Hắn vẫy vẫy tay về phía Trịnh Khả Nhạc, biểu thị cô có thể ra ngoài được rồi. Trịnh Khả Nhạc lúc này mói bước ra khỏi phòng làm việc, trước lúc đóng cửa cô còn dặn dò Diệp Lăng Phi không được thất hẹn đâu đó.
Đợi Trịnh Khả Nhạc đi ra, Diệp Lăng Phi liền đưa mắt qua màn hình máy tính. Vốn định đánh Đột Kích nhưng không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy trong lòng bồn chồn lo lắng. Hắn biết Trương Lộ Tuyết không muốn đi làm có thể là do hắn. Bây giờ Diệp Lăng Phi cũng chẳng có cách nào. Hắn định gọi điện cho Trương Lộ Tuyết nhưng điện thoại cứ cầm trên tay mà không sao gọi được.
Diệp Lăng Phi ngao ngán thở dài. Chuyện của Trương Lộ Tuyết khiến hắn cảm thấy bất lực chưa từng có, cố ép mình không được nghĩ tới chuyện của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi tiện tay mở một trang web xem phim trực tuyến đế xem phim.
Phim mới xem được một nửa thì Chu Hân Minh gọi điện tới, không cần Chu Hân Minh nói hắn cũng đoán ra mục đích cú điện thoại. Chắc chắn là nói cho hắn biết chuyện Mã Tử Yến bị bắt.
Chuyện của Mã Tử Yến không khiến Diệp Lăng Phi lo lắng. Căn cứ theo những việc Mã Tử Yến làm thì án phạt tử hình là thích đáng. Hơn nữa Mã Tử Yến còn bị ép uống thuốc độc, không chết dưới nòng súng thì cũng chết bởi độc tố.
Diệp Lăng Phi nói chuyện phiếm với Chu Hân Minh chút nữa, lúc nói chuyện, Diệp Lăng Phi có hỏi Chu Hân Minh bao giờ thì cô chuyển trở lại ở, Chu Hân Minh lảng tránh hồi lâu rồi cũng không quyết định là khi nào sẽ chuyển về.
Bạch Tình Đình hôm nay phải tới nhà Hàn Lâm, dù sao thì Trần Hàn Lâm cũng là cấp dưới của Bạch Tình Đình, là Phó Tổng giám đốc tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, Bạch Tình Đình phải đại diện tập đoàn tới viếng Trần Hàn Lâm.
Diệp Lăng Phi định nói cho Bạch Tình Đình biết cách làm thế nào để giải quyết chuyện trang viên Dương Quang nhưng Bạch Tình Đình hôm nay bận nên Diệp Lăng Phi cũng tạm thời bỏ qua ý định này. Dù sao mọi việc hắn làm cũng chỉ muốn tốt cho Bạch Tình Đình, không muốn để Bạch Tình Đình phiền lòng. Nếu Bạch Tình Đình tạm thời không muốn nghĩ tới dự án Trang viên Dương Quang thì hắn cũng không muốn ôm rơm nặng bụng.
Ngồi ở công ty cả ngày không có việc gì làm, lúc sắp tan ca, Từ Oánh gõ cửa phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vừa tắt máy tính liền nghe thấy tiếng gõ cửa, cất tiếng "vào đi" thì thấy Từ Oánh bước vào.
- Giám đốc Diệp, em muốn hỏi anh chút, tối nay anh có bận gì không ạ?
Từ Oánh hỏi.
- Không phải đã nói tối nay sẽ đi ăn sao?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.
- Dạ, em chỉ muốn biết tối nay anh có bận không thôi. Nếu anh không bận thì em đi thay quần áo đã, đợi lát tan ca em tới tìm anh.
Thấy Từ Oánh vội vã rời khỏi phòng làm việc, Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu cười, thầm nghĩ: "Trời, cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, bụng dạ đàn bà thật khó đoán."
Diệp Lăng Phi đột nhiên nghĩ tới Vu Đình Đình, từ lúc cô ấy về, mình còn chưa gặp cô ấy, không biết cô ấy có nhớ mình không. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Vu Đình Đình, nghe thấy giọng Diệp Lăng Phi, Vu Đình Đình cười hì hì nói:
- Diệp đại ca, tối nay em bận, không thể gặp anh rồi.
- Tiểu nha đầu, sao em biết tối nay em muốn gặp em, anh chỉ là gọi điện hỏi xem em thế nào thôi, hay là em nhớ anh rồi?
Diệp Lăng Phi gian xảo cười, Vu Đình Đình tất nhiên hiểu ý Diệp Lăng Phi, ngại ngùng nói:
- Diệp đại ca, em không nói với anh nữa, tối nay em phải đi dạo với chị Hiểu Uyển.
- Không phải đó chứ, em với Hiểu Uyển đi dạo, tụi em trở nên thân thiết từ lúc nào thế.
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên hỏi.
- Bí mật, không nói cho anh biết đâu.
Vu Đình Đình cười hì hì nói:
- Diệp đại ca, hay là mai mình gặp nhau nhé?
Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn qua lịch mới phát hiện hôm nay đã là thứ 6, mai là thứ 7, Vu Đình Đình được nghỉ. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Mai không biết anh có việc gì không, hay thế này đi, mai anh sẽ gọi điện cho em, nếu mai gặp, thì gặp nhau ở biệt thự nhé, tốt nhất là khi anh tới nhìn thấy Đình Đình của anh không mặc gì.
- Không thèm nói với anh nữa, Diệp đại ca, anh chỉ biết bắt nạt em.
Vu Đình Đình ngượng ngùng nói rồi cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi cũng cười và cúp điện thoại, hắn chỉ muốn chọc Đình Đình thôi. Chứ như bây giờ, thứ bảy có thể hắn sẽ ở cùng Bạch Tình Đình, dù sao thì Bạch Tình Đình cũng là vợ của hắn, nên dành nhiều thời gian bên cạnh nhau để vun đắp tình cảm. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi vẫn còn ý định khác, hắn lo lắng Trương Lộ Tuyết sẽ tới tìm Bạch Tình Đình.
Giờ Diệp Lăng Phi không biết Trương Lộ Tuyết đang nghĩ gì, không biết Trương Lộ Tuyết rốt cuộc định thế nào. Vừa nghĩ tới Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi đã thấy đau đầu, thật là một cô gái phiền phức.
Sau khi tan ca, Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc thay xong quần áo mới vào phòng làm việc của Diệp Lăng Phi. Hai người đều thay một bộ đồ khác hẳn, so với đồng phục của công ty, hiển nhiên cách ăn mặc của Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc lúc này rất bắt mắt. Trịnh Khả Nhạc mặc một chiết áo phông cộc tay màu hồng, một chiếc váy ngắn màu trắng, eo thắt chiếc thắt lưng vành rộng. So về sức nổi bật, quyến rũ thì Từ Oánh không bằng Trịnh Khả Nhạc nhưng cô cũng là một mỹ nữ, thân mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc quần dài màu đen, so với nét đẹp trẻ trung xuân sắc của Trịnh Khả Nhạc thì Từ Oánh hiện lên vẻ đẹp chín chắn, điềm đạm.
- Giám đốc Diệp, anh đã chuẩn bị xong chưa?
Trịnh Khả Nhạc vừa bước vào đã hối thúc:
- Nhanh đi thôi, quán Sư Tử kinh doanh hót lắm, chúng em đã hẹn họ tầm lúc 5h rồi, họ chỉ giữ chỗ cho mình một tiếng thôi, mình mà tới muộn là chỉ còn nước đứng ngoài thôi.
Diệp Lăng Phi đứng dậy nói:
- Quán đó không được thì đổi quán khác, thời buổi này có tiền còn sợ không có chỗ để ăn sao?
- Nhưng lẩu ở quán Sư Tử rất ngon.
Trịnh Khả Nhạc nói.
- Lẩu ngon thì không ổn rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Không xem báo sao, hai ngày trước ở đường Tam Sơn có một quán lẩu bị sụp hoàn toàn chỉ vì trong lẩu cho phụ gia có độc còn gì.
- Không giống nhau mà, giám đốc Diệp, anh yên tâm đi, quán Sư Tử rất nối tiếng, rất được tin tưởng đó.
Trịnh Khả Nhạc cười nói:
- Thôi nào, nhanh đi thòi.
Diệp Lăng Phi cười cười rồi cùng Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh bước ra khỏi phòng làm việc.
Lúc này, mọi người trong công ty đều đã về gần hết, Diệp Lăng Phi, Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc bước vào cầu thang máy, lúc cầu thang máy dừng ở tầng 12, cửa vừa mở ra thì thấy Chu Tuấn và Trình Quảng Minh đứng trước cửa. Chu Tuấn và Trình Quảng Minh định bước vào nhưng nhìn thấy Diệp Phi Lăng ở trong, Chu Tuấn liền kéo Trình Quảng Minh lại, hai người đứng yên, nhìn cửa cầu thang máy đóng lại.
Vừa ra khỏi cầu thang máy, Trịnh Khả Nhạc nói:
- Giám đốc Diệp, anh nói thử xem tại sao thư ký mới của Tổng Giám Đốc lại đứng cùng với giám đốc phòng sản xuất, bọn họ quen nhau sao?
Câu này của Trịnh Khả Nhạc đã nhắc nhở Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi giật mình, cũng cảm thấy Trình Quảng Minh vừa mới tới tập đoàn Tân Á đã đi với Chu Tuấn có hơi lạ, nhưng Diệp Lăng Phi không quan tâm, bình thản nói:
- Có lẽ bọn họ đã quen nhau từ trước rồi, thôi, mau đi đi nào.
Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa bước ra ngoài đại sảnh của tập đoàn, đi về hướng bãi đậu xe.