Đô Thị Tàng Kiều

Chương 448: Trả giá đắt!




- Cẩn thận một chút!

Sau khi đã uống hơi nhiều, Trần Hàn Lâm được nữ nhân kia mới quen trong quán bar kia dìu đỡ vào khách sạn, nữ nhân kia đỡ Trần Hàn Lâm đến trên giường, đang muốn xoay người, lại bị Trần Hàn Lâm bắt được tay nàng, kéo lên trên giường.

Tràn Hàn Lâm con mắt lờ đờ, miệng hôn lên mặt nữ nhân kia. Nữ nhân kia cười nói:

- Trần tổng, không nên gấp gáp, em rót cho anh chén nước, anh uống trước đã!

Vừa nói, nữ nhân này vừa từ trong lòng Trần Hàn Lâm giãy dụa đứng lên, đi tới trước bàn, rót một chén nước ấm. Nàng đưa lưng về phía Trần Hàn Lâm, nhanh chóng từ trên người lấy ra một túi nhựa nhỏ, đem một chút bột phấn trong túi nhựa đó đổ vào trong nước, sau khi dùng móng tay khuấy đều, nữ nhân này cầm chén nước ngồi lên giường.

Trần Hàn Lâm trong lúc mơ mơ màng màng, nghe được nữ nhân kia nói:

- Nào, uống nước, chờ em một chút, em đi tắm rửa một cái!

Trần Hàn Lâm nhận chén nước từ trong tay nữ nhân kia, một ngụm uống hết, lại nằm ở trên giường, trong miệng nói:

- Nhanh lên một chút!

- Ừm, em sẽ rất nhanh!

Nữ nhân vừa nói vừa đi về phía phòng tắm. Nàng cũng không đi vào phòng tắm, mà là khi mở phòng tắm, đã quay ngoắt về phía cửa phòng, lặng lẽ mở cửa phòng ra, nữ nhân này đi ra ngoài.

Trần Hàn Lâm hồn nhiên không biết, hắn nằm ở trên giường, từ sau khi uống xong chén nước kia, Trần Hàn Lâm liền cảm giác choáng váng đầu, bất tri bất giác trong lúc đó đã ngủ, căn bản không biết nữ nhân kia đã rời khỏi phòng.

Nữ nhân kia đi ra khỏi khách sạn này, đứng đối diện khách sạn, nàng gọi điện thoại.

- Chuyện đã xong, tên kia ở trong phòng 401!

Nữ nhân kia nói,

- Yến tỷ, em đi trước!

- Cám ơn, chị đã đem tiền gửi vào tài khoản của em!

Đầu kia điện thoại, Mã Tử Yến nói.

- Yến tỷ, chị vẫn khách khí với em như vậy, lúc đầu em nợ chị rất nhiều, nếu không hiện tại em đã sớm bị tên nam nhân kia đánh chết. Cái này coi như em báo đáp chị đi, Yến tỷ, em sẽ rời khỏi thành phố Vọng Hải. Cảnh sát sẽ tìm em, sau này chúng ta không nên liên lạc, sau này chị hãy cẩn thận!

Nữ nhân này rời đi không lâu, Mã Tử Yến đeo kính mát màu đen xuất hiện tại cửa khách sạn. Nàng cầm túi xách, bước nhanh vào trong khách sạn.

Mã Tử Yến đi tới trước cửa căn phòng 401, đưa tay nhẹ nhàng vặn tay cầm ở cửa phòng. Cửa phòng liền mở ra. Nữ nhân kia trước khi rời đi, căn bản không khóa cửa phòng. Mã Tử Yến chợt lẻn người vào căn phòng. Nàng đem cửa phòng khóa kĩ, đi tới bên giường, nhìn thấy Trần Hàn Lâm bốn chân hướng lên trời nằm ờ trên giường.

Mã Tử Yến đặt túi xách ở trên bàn. Chậm rãi ngồi trên ghế bên giường. Bắt chéo chân, lấy ra một điếu thuốc, vừa hút thuốc lá, vừa nhìn chằm chằm vào Trần Hàn Lâm.

Đến khi hút hết điếu thuốc, Mã Tử Yến đem tàn thuốc ném vào bồn cầu trong phòng vệ sinh. Rồi quay lại, đeo găng tay, lôi Trần Hàn Lâm từ trên giường kéo tới trong bồn tắm, vặn vòi nước, để nước lạnh chảy vào trong bồn tắm. Thừa dịp này, Mã Tử Yến lấy thanh dao găm trong túi xách ra, nhìn nằm Trần Hàn Lâm bị đánh thuốc mê ở trong bồn tắm, cười lạnh nói:

- Đây là cái giá mà kẻ phản đồ phải trả, ta sẽ cho ngươi biết cái giá này trầm trọng đến mức nào!

Diệp Lăng Phi uống đến say rồi lảo đảo lái xe về biệt thự, hắn không phanh xe kịp, thoáng cái đụng vào cửa ga ra, chợt nghe oanh một tiếng, cửa ga ra bị lõm thành hình lòng chảo.

Diệp Lăng Phi cởi dây an toàn. Cả người toàn mùi rượu tới trước cửa ga ra, nhìn thấy cái cửa bị chính mình đâm thành hình lòng chảo, trong miệng buồn bực nói:

- Mẹ kiếp, hôm nay chính là xui xẻo!

Hắn hung hăng đạp một cước lên cửa ga ra, một cước này càng làm cửa ga ra lõm sâu hơn.

Đèn ngoài sân biệt thự sáng lên. Bạch Tình Đình mặc áo ngủ từ trong biệt thự chạy ra, Bạch Tình Đình đứng ở cửa, nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang lảo đảo đi tới, vội vã chạy tới, đỡ lấy Diệp Lăng Phi, trong miệng ân cần hỏi thăm:

- Ông xã, xảy ra chuyện gì vậy?

- Không có việc gì, chỉ là vừa rồi cùng Dã Lang, Dã Thú hai tiểu tử kia đi uống bia!

Diệp Lăng Phi đặt tay phải lên bờ vai Bạch Tình Đình lộ ra, vuốt ve làn da mềm mại như nước kia của Bạch Tình Đình, miệng cười nói:

- Bà xà, chúng ta cùng nhau tắm rửa đi!

- Đừng lộn xộn. Anh uống nhiều rồi, nhanh trở về phòng ngủ đi!

Bạch Tình Đình ngửi thấy cả người Diệp Lăng Phi toàn là mùi bia. Nàng cau mày, dìu đỡ Diệp Lăng Phi đi vào trong biệt thự.

Vú Ngô cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Diệp Lăng Phi được Bạch Tình Đình dìu vào, vội vã nói:

- Đại tiểu thư, Diệp tiên sinh làm sao vậy?

- Vú Ngô, vú đi ngủ đi, anh ấy uống nhiều quá, con đưa anh ấy về phòng!

Bạch Tình Đình nói tới đây, đột nhiên lại bổ sung:

- Vú Ngô, mang giúp con một chậu nước nóng lên đây!

- Ừm!

Vú Ngô gật đầu đáp ứng.

- Bà xã, anh không có việc gì!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh chỉ uống nhiều một chút, nhưng không có chuyện gì!

- Được rồi, được rồi, em biết anh không có việc gì!

Bạch Tình Đình không rảnh tranh luận với Diệp Lăng Phi có phải có chuyện gì hay không, nàng đỡ Diệp Lăng Phi vào trong phòng, đưa Diệp Lăng Phi nằm lên trên giường, Diệp Lăng Phi thuận thế kéo Bạch Tình Đình nằm vào trong lòng mình, trái tim Bạch Tình Đình lại bắt đầu nhảy loạn, nàng còn tưởng rằng Diệp Lăng Phi muốn thân thiết với nàng.

Nếu khi Diệp Lăng Phi thanh tỉnh, Bạch Tình Đình sẽ không sợ hãi, nàng biết Diệp Lăng Phi sẽ nghĩ đến tâm ý của mình, tuyệt đối sẽ không bắt buộc mình. Nhưng lúc này Diệp Lăng Phi uống say rồi, Bạch Tình Đình lo lắng lúc này Diệp Lăng Phi muốn mình mà nói, nàng không có cách nào phản kháng đấy. Bạch Tình Đình trong lòng sợ hãi, vội vã nói:

- Ông xã, anh uống nhiều rồi!

- Anh biết!

Diệp Lăng Phi chỉ ôm Bạch Tình Đình, mắt lờ đờ, từ trong miệng tản ra mùi rượu khó ngửi, Diệp Lăng Phi quay mặt đi, không phả hơi rượu vào mặt Bạch Tình Đình, hắn nói:

- Anh muốn ôm em một lát, chúng ta kết hôn đã lâu như vậy, anh vẫn chưa được ôm em ngủ, anh muốn cứ như thế này ôm em ngủ!

Bạch Tình Đình trong lòng vừa động, nàng ngẫm lại cùng đúng, mình và Diệp Lăng Phi đăng ký đã lâu, nhưng cuộc sống như vợ chồng chính thức lại cơ hồ không có. Lần trước, nàng lấy hết dũng khí muốn cùng Diệp Lăng Phi trở thành vợ chồng chính thức, nhưng cũng bởi vì một ít duyên cớ nên chưa thành công. Từ đó về sau, Bạch Tình Đình ngược lại lại không còn dũng khí.

Bạch Tình Đình ôn nhu nói:

- Ông xã, em biết rồi, là em không tốt!

Diệp Lăng Phi đột nhiên nở nụ cười, nói:

- Bà xã, anh không trách em, đúng là tối nay anh ngủ một mình rất cô đon, hay là em ngủ cùng với anh?

Bạch Tình Đình do dự nói:

- Ông xã, em....!

- Anh biết em lo lắng cái gì, yên tâm đi, anh sẽ không làm xằng đâu, bây giờ anh đã say thành bô dáng này, em nghĩ rằng anh còn có thể làm gì!

- Ai biết được!

Bạch Tình Đình trong lòng yên tâm, cười nói:

- Em cũng không phải anh, em cũng không biết trong lòng anh định làm gì!

Bạch Tình Đình mới vừa nói xong, cửa phòng ngủ đã bị vú Ngô đây ra, vú Ngô bưng một chậu nước nóng đi vào, trên thành chậu nước có một cái khăn lông. Bạch Tình Đình nhìn thấy vú Ngô vào, vội vã từ trên giường đi xuống mặt đất, nhận chậu nước trong tay vú Ngô, nói:

- Vú Ngô, vú đi ngủ đi, bên này có con chăm sóc anh ấy rồi!

Vú Ngô nhìn Diệp Lăng Phi nằm ở trên giường, lại nhìn Bạch Tình Đình một chút, mỉm cười, quay người ra khỏi phòng.

Bạch Tình Đình trước cởi giày cho Diệp Lăng Phi, rồi cởi nốt tất cho Diệp Lăng Phi, đặt ở góc nhà. Đến khi Bạch Tình Đình cởi áo ngoài cho Diệp Lăng Phi, chợt nghe đến Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, anh có thể đứng lên, để anh tự làm!

Kết quả Diệp Lăng Phi chỉ hơi động đậy, không dậy nổi.

Bạch Tình Đình hé miệng thản nhiên cười, trong lòng cười thầm Diệp Lăng Phi uống đến say như vậy, trong lòng còn không muốn mình giúp hắn cởi quần áo. Miệng nàng cười nói:

- Ông xã, hay là để em giúp anh đi, nói thế nào em cũng là bà xã của anh mà!

Vừa nói, vừa giúp Diệp Lăng Phi cởi áo ra, đến khi Bạch Tình Đình cởi thắt lưng cho Diệp Lăng Phi, mới vừa đem quần tụt đến hai chân, hạ thân Diệp Lăng Phi đã đột khởi (đột nhiên khởi nghĩa) làm cho trong lòng Bạch Tình Đình nóng lên, không biết tại sao, Bạch Tình Đình cảm giác bộ vị đột khởi kia có một loại lực hấp dẫn mãnh liệt đối với nàng, hấp dẫn nàng muốn chạm vào một chút.

Bạch Tình Đình cắn chặt môi, không cho mình đem lực chú ý đặt ở hạ thân hắn nữa, sau khi lột sạch Diệp Lăng Phi, chỉ còn lại có một cái quần lót, Bạch Tình Đình đem khăn lông thấm ướt, lau mặt giúp Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình sợ rằng trước đây thế nào cũng không tưởng tượng được, có một ngày nàng sẽ làm chuyện như vậy, người chính là động vật kì quái như vậy, nếu đối thành trước kia, Bạch Tình Đình căn bản sẽ không để ý đến Diệp Lăng Phi sau khi uống rượu. Nhưng bây giờ, nàng lại đem chính mình trở thành vợ hiền của Diệp Lăng Phi, khi nhìn thấy ông xã uống rượu, chuyện thứ nhất suy nghĩ đến chính là làm thế nào cho ông xã được thoái mái.

Nàng lau người cho Diệp Lăng Phi xong, lại cân thận dùng khăn lông lau hai chân Diệp Lăng Phi. Chờ khi nàng bưng chậu nước ra khỏi phòng ngủ Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình liền cảm giác trán mình toát ra mồ hôi.

Bạch Tình Đình rửa mặt, rồi quay lại phòng ngủ của Diệp Lăng Phi. Liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã lật người, đang nằm trên giường ngủ say. Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi trong khi ngủ say liếm liếm môi, nàng hé miệng mĩm cười. Lặng lẽ cởi giày, nằm ở bên cạnh Diệp Lăng Phi. Nàng nghiêng người nhìn Diệp Lăng Phi đang ngủ say, trong lòng dâng lên một cỗ hạnh phúc ngọt ngào. Đây là ông xã của nàng, là nam nhân cả đời nàng. Nhớ tới bộ dáng Diệp Lăng Phi thường xuyên nói chuyện vui đùa vô lại bắt nạt mình, Bạch Tình Đình đột nhiên phát hiện ông xã mình cũng không phải một người như vậy, có lẽ ông xã mình chính là muốn dùng cái bộ dáng vô lại này để giấu đi khí chất không giống người thường. Trải qua thời gian ở chung với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình ý thức được ông xã của nàng là một người không đơn giản, thường thường chỉ dựa vào mấy câu, là có thể giải quyết chuyện Bạch Tình Đình cho rằng rất khó khăn, bất tri bất giác trong lúc đó, trong lòng Bạch Tình Đình đã vì Diệp Lăng Phi dựng lên một hình tượng cao lớn anh tuấn.

Bạch Tình Đình cảm thấy mình rất hạnh phúc, nàng vươn hai cánh tay như mỹ ngọc, ôm chặt Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình đem cái miệng nhỏ nhắn của mình tiến đến môi Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng hôn một cái, nhẹ giọng nói:

- Ông xã, ngủ ngon!

Ngay sau đó, Bạch Tình Đình đưa tay tắt đèn ngủ, ôm Diệp Lăng Phi, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười ngọt ngào, tiến vào giấc mộng đẹp.