Diệp Lăng Phi cố tình nói:
- Ba cô đang bị tôi nắm thóp, cô có muốn biết không?
- Đương nhiên, chính vì muốn biết chuyện này nên tôi mới đến tìm anh.
Trương Lộ Tuyết tỏ vẻ hiểu biết nói thêm:
- Tôi sớm đã biết anh là loại người như vậy.
Diệp Lăng Phi cười sảng khoái, hắn lái xe đến nơi chỗ đất cao ngoài bãi biển, rồi dừng lại đỗ xe. Rồi hắn lôi hai lon nước ngọt mà mình lấy được hôm qua ra, đáp qua cho Trương Lộ Tuyết một lon, còn mình cầm một lon, bật nắp uống một ngụm lớn.
Vừa rồi hết chặn đường công kích Diệp Lăng Phi ở thang máy rồi lại chạy theo hắn lên xe, Trương Lộ Tuyết cùng cảm thấy rất khát nên cũng không ngần ngại uống vài ngụm, sau đó mới hất mặt về phía Diệp Lăng Phi, giục:
- Lưu manh, sao vẫn chưa nói?
- Tôi biết nói thế nào bây giờ nhỉ? Nếu giờ tôi nói tôi là cổ đông lớn nhất ở Tân Á, cô tin không?
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh nói gì? Anh là đại cổ đông của tập đoàn?
Trương Lộ Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, đồng thời cô cũng bật cười sảng khoái nhìn hắn, nghĩ bụng tên Diệp Lăng Phi này lại khoác lác gì nữa đây. Nhìn điệu bộ cười hả hê của Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi thở dài nói:
- Tôi cũng sớm biêt sẽ thế này mà. Tôi mà nói, cô nhất định sẽ cho rằng tôi nói đùa. Nhưng thực tế thì đúng là như vậy.
Diệp Lăng Phi nói xong, thì nốc cạn một hơi lon nước ngọt, sau đó ném vỏ lon ra ngoài qua cửa kính xe.
Trương Lộ Tuyết đương nhiên không chỉ vì vài câu nói này của Diệp Lăng Phi mà tin theo sái cổ, theo như Trương Lộ Tuyết thấy, chắc chắn tên Diệp Lăng Phi này đang giấu giếm chuyện mờ ám nào đó. Cô cũng uống liền vài ngụm lớn rồi đặt vỏ lon lại trong xe, nói:
- Lưu manh, anh có vẻ thích dựng chuyện nhỉ, anh lại còn dám nói anh là cổ đông lớn nhất của Tân Á, điều này chỉ có đứa trẻ lên ba mới tin được, hoang đường, ai mà nghe cho nổi.
- Tôi không nói thì cô bắt tôi nói ra cho bằng được, lúc tôi nói, cô lại không tin, không hiểu sao sống ở đời nói thật lại khiến người ta khó tin như vậy.
Diệp Lăng Phi nói xong thèm hút điếu thuốc, nhưng lại bị Trương Lộ Tuyết giằng lấy. Cô đặt bao thuốc sang phía mình, không hài lòng nói:
- Lẽ nào anh không thấy trong xe còn có phụ nữ hay sao. Anh mà hút thuốc, rõ ràng là ép tôi hút thuốc bằng cả hai tay, một chút ga lăng cũng chẳng có nổi. Tôi đang thấy lạ là tại sao một người cao ngạo như Bạch Tình Đình lại để ý đến anh, sao tôi chỉ thấy anh giống một tên lưu manh thế nhỉ?
- Có thể do Tình Đình thích tôi, thích cả sự lưu manh của tôi.
- Haizz, đời nhiều quân tử chính nghĩa lắm rồi. Nhiều quá cũng phiền, nên những kẻ lưu manh như tôi lại thành hàng "hót". Giống như trào lưu trên mạng ấy, phần đông cư dân mạng sau khi đã chán ngấy những cô nàng hót girl người xinh,dáng chuẩn rồi, lại quay ra tìm kiếm những cô gái xấu xí, tâm địa xấu xa làm trò tiêu khiển, và thế là những cô nàng càng "khủng long" lên ngôi càng nhanh.
- Anh thôi dài dòng đi.
Trương Lộ Tuyết ngăn lại:
- Anh vấn chưa nói cho tôi nghe nguyên nhân thật sự là gì.
- Tôi nói rồi, tôi đang giữ 55% phần trăm cổ phần của Tân Á. Hiện nay tôi mới là đại cổ đông của tập đoàn. Còn số cổ phần trong tay ba cô căn bản không thể đấu được với tôi, hay nói một cách khác, cho dù tất cả các cổ đông có tập hợp cổ phần lại cũng không thể lớn hơn số lượng cổ phần tôi nắm giữ. Vậy nên, ở Tân Á này không ai có đủ cơ để động đến tôi, ngoại trừ tôi ra. Cô có biết tại sao chủ tịch Trương luôn muốn cô bắt quan hệ với tôi không, bởi vì ông ấy muốn tôi ủng hộ ông ấy, nếu được như vậy, địa vị của ông ấy tại tập đoàn mới vững chắc.
Diệp Lăng Phi nói xong giơ tay vỗ vào đầu của Trương Lộ Tuyết, cười nói:
- Những điều mà cô cần phải học còn nhiều lắm!
- Anh đừng có hàm hồ!
Trương Lộ Tuyết nói:
- Chuyện này căn bản không thể xảy ra được. Anh sao có thể nắm giữ đến 55% cổ phần!
- Nhưng đây lại là sự thật!
Diệp Lăng Phi nói chen vào. Hắn không biết tại sao trong người hắn bắt đầu cảm thấy một loại kích thích kì quái, nhịp tim cũng nhanh hơn bình thường. Hắn cố gắng giữ nhịp tim đập bình thường trở lại cho vơi dần cảm giác buồn bực, nói:
- Tôi vừa nói rồi mà. Haizz, thời buổi này nói thật được mấy người tin!
Bàn tay mềm mại của Trương Lộ Tuyết đặt trên ngực, cô đỏ bừng mặt, còn hơi thở thì trở nên gấp gấp lạ thường. Giờ đây trong lòng cô đang trào dâng một niềm xúc động khó diễn tả. Cô cật lực trấn áp sự kích động này. Nhưng càng ngăn không cho nó phát triển, nó lại càng có xu hướng trở nên khó kiểm soát. Toàn thân cô toát mồ hôi. Cô dùng lực mạnh ấn lên ngực mình, khó khăn nói:
- Tôi phải về hỏi ba tôi, xem những lời anh nói có là thật không đã.
Diệp Lăng Phi cũng định đùa vài câu, nhưng hắn bỗng ghìm lại. Hắn cũng đang phải chiến đấu với sự kích động đang trào dâng mạnh mẽ trong lòng. Mọi vật trước mắt hắn cũng trở nên mơ hồ. Hương nước hoa ngào ngạt trong đầu hắn. Hệ thống phòng thủ của hắn đang kêu gào cảnh báo về một dấu hiệu không ổn nào đó. Hắn lờ mờ ý thức được rằng ngay lúc này có thể sẽ phát sinh một chuyện gì đó ngoài tầm kiểm soát của hắn. Bỗng hắn lại cảm nhận được thân thể mềm mại yêu kiều của Trương Lộ Tuyết đang ngã vào lòng hắn, rồi đặc biệt là hương nước hoa quyên rũ đến mê người sọc thẳng vào mũi hắn, kích thích đến thần kinh của Diệp Lăng Phi hắn.
Diệp Lăng Phi vốn không định ôm lấy Trương Lộ Tuyết, nhưng lực bất tòng tâm, hắn lúc này không thể điều chỉnh cảm xúc của bản thân và bản năng đã chiến thắng để hắn ôm chặt Trương Lộ Tuyết vào lòng. Hơi thở hai người đều trở nên gấp gáp, còn cánh tay thì bám riết lấy đối phương, ánh mắt phiêu du mơ màng.
Diệp Lăng Phi đã không còn giữ được tỉnh táo, mọi cảm xúc trở nên rất huyền hoặc, mờ ảo. Tóm lại mọi việc đều diễn ra theo bản năng, hoàn toàn không còn ý thức được những việc về sau.
Diệp Lăng Phi tinh trước, hắn vừa tỉnh lại thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hồn bạt vía, hắn bất động, không thốt được lên lời. Cảnh tượng đó chính là hắn và Trương Lộ Tuyết trên người không mảnh vải che thân ôm lấy nhau quấn quýt. Trương Lộ Tuyết thì tách hai chân ra, quấn chặt lấy lưng hắn, phân thân dưới của hai người dính chặt với nhau. Hắn kinh ngạc nuốt nước bọt, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Trương Lộ Tuyết, rồi cẩn thận tách hai bộ phận như muốn hòa làm một của cả hai bến ra, nhưng xem ra không tách còn tốt hơn vì hắn vừa chạm vào, đã nghe được tiếng thét chói tai của Trương Lộ Tuyết, ngay sau đó cô trợn mắt sau khi nhìn rõ mọi việc, mặt cô cắt không còn một giọt máu, không ngần ngại cắn mạnh vào lưng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cau mày, nhưng không dám nói một lời nào. Hai tay của hắn cũng không dám động đậy, và phần thân dưới của hai kẻ này vẫn giữ nguyên hiện trạng như trước lúc tỉnh dậy. Trương Lộ Tuyết dường như dồn hết sự uất hận và niềm ô nhục vào bả vai của Diệp Lăng Phi, làm vai hắn hằn lên vết cắn sâu, dòng máu tươi từ vai của Diệp Lăng Phi đã bắt đầu chảy ra.
Răng của Trương Lộ Tuyết cũng ngấm máu của Diệp Lăng Phi, miệng cô từ từ rời khỏi bả vai hắn, phần thân dưới vừa chuyên động, đã ngay lập tức cảm thấy một trận đau thấu tim, cô không kìm được mà kêu lên một tiếng. Diệp Lăng Phi vốn định rút khỏi phần kia của Trương Lộ Tuyết, nhưng hắn không ngờ nỗ lực rút ra nhẹ nhàng của hắn lại làm Trương Lộ Tuyết kêu lến khủng khiếp như vậy. Trương Lộ Tuyết vẫn bám chặt vai của hắn, vừa khóc vừa nói:
- Đồ khốn khiếp, đừng động đậy nữa, đau chết tôi rồi!
- Được, được, tôi không động đậy nữa.
Diệp Lăng Phi sợ đến nỗi không dám ngọ nguậy thêm nữa, lòng hắn giờ rất phiền não, hắn nào muốn như vậy, nhưng nào ngờ rốt cuộc sự việc lại biến thành như vậy. Hắn rất khó chịu, nào thấy gì gọi là khoái cảm nhục dục. Nếu theo cảm nhận của kẻ khác, đáng lý ra Diệp Lăng Phi hắn phải cảm thây rất sảng khoái, hạ thân của hắn còn đang nằm trong thân thể của người ta kìa, rồi người ta lại là trinh nữ, loai "hàng" mà bao nhiêu kẻ muốn đoạt được mà không đến lượt. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết những rắc rối tiềm ẩn, hắn không dám chuyển động phân thân dưới, chỉ sợ vừa di chuyển đã làm Trương Lộ Tuyết đau. Điều hắn đau đầu nhất bây giờ là hắn và Trương Lộ Tuyết đang năm trần truồng bên nhau, hắn thì đang ngập tràn trong người ta, nhưng cái cảm giác muốn thoát ra mà không được thoát này khiến hắn khó chịu đến nỗi chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Trương Lộ Tuyết thì không cảm nhận như vậy, lúc này cô cũng không dám cử động, phần thân dưới của Diệp Lăng Phi như thanh sắt nóng đốt cháy thân thể cô, cô cảm giác như sắp bị tan chảy bởi dòng lửa trong người mình. Nhưng lại không dám di chuyển, lần đầu đau đớn khiến cô chỉ nghĩ đến việc chờ đợi như vậy, chờ cho cơn đau giảm bớt đi.
- Anh là đồ khốn kiếp, có phải anh cố tình làm vậy không, anh đã chuẩn bị trước từ rất lâu rồi có phải không?
Trương Lộ Tuyết bất động dính chặt lấy Diệp Lăng Phi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, uất ức nói.
- Tôi thề là mình không biết gì cả. Đây là sự việc ngoài ý muốn. Cô là bạn tốt của Tình Đình, tôi sao có thể làm những việc tày trời như thế này được, hơn nữa, nếu tôi có ý đồ với cô, ngày hôm đó ở trên núi không phải là cơ hội tốt nhất hay sao?
Diệp Lăng Phi vội vàng giải thích.
Trương Lộ Tuyết nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện xảy ra trên núi Ngọc Kê hôm đó, nhớ đến hình ảnh Diệp Lăng Phi ôm mình cả tối, kì thực không lợi dụng thời cơ chiếm đoạt bản thân. Nếu quả thực tối đó Diệp Lăng Phi có ý đồ đen tối với cô, cô cũng không còn sức mà phản kháng. Chỉ là hiện nay cô nhất thời không thể chấp nhận hiện thực này, hiện thực rằng trong lúc hồ đồ mình đã quan hệ với tên lưu manh Diệp Lăng Phi, đã vậy lại còn là lần đầu tiên của cô. Cô không cách nào thuyết phục bản thân rằng chưa hề có việc gì xảy ra. Nếu cô là một cô gái phóng khoáng, chuyện này cũng bình thường, nhưng đằng này cô lại không phải loại người như vậy.
Trong lòng không cam tâm để mất không lần đầu tiền như vây, nên cô lại nức nỡ nói:
- Vậy tại sao uống xong lon coca đó chuyện này lại xảy ra, đừng nói với tôi là lon nước trên xe anh không có vấn đề gì!
Câu nói này của Trương Lộ Tuyết làm Diệp Lăng Phi không còn lời nào đê nói, lon coca đích thực là trên xe của hắn, nhưng hắn vẫn nhớ là hai lon này là do hắn vơ được ở bar Mèo Hoang tối qua, lúc đó, hắn cũng chỉ vô tình lấy, một lon đưa cho Tần Dao nhưng cô không uống, lại để lại trong xe, còn lon kia thì cũng chưa động đến cho đến ngày hôm nay. Hắn nghĩ hai lon coca này nhất định là có vấn đề, đoạn nghĩ đến sự việc xảy ra tối hôm qua. Diệp Lăng Phi bàng hoàng nhận ra, chắc chắn hai lon coca được đem đến về sau này đã được pha thuốc mê. Nhưng đau đầu là giờ hắn không biết phải giải thích ra sao với Trương Lộ Tuyết.
- Không còn gì để nói phải không, anh là đồ lưu manh, tôi sẽ báo cảnh sát... ai ya, tên lưu manh nhà anh đừng có động đậy nữa, không cho phép anh nghĩ linh tinh!
Trương Lộ Tuyết đau đến nỗi muốn hét lên, Diệp Lăng Phi dở khóc dở cười, hắn nào muốn như vậy, nhưng hắn không thể kiểm soát phần thân dưới của mình. Hắn cũng muốn dừng lắm chứ, nhưng lửa dục vọng trong người làm hắn càng lúc càng khó chịu, hắn cắn môi, ôm chặt lấy tấm lưng mềm mại như em bé của Trương Lộ Tuyết. Rồi hạ thân từ từ rút ra.
Trương Lộ Tuyết kêu rên rỉ, cô kêu liền mấy tiếng nhưng Diệp Lăng Phi vẫn không dừng lại, Trương Lộ Tuyết lại cắn mạnh lên bả vai hắn lần nữa, nước mắt nước mũi giàn dựa, tiếng rên rỉ đau đớn không ngừng thoát ra.