Đô Thị Tàng Kiều

Chương 437: Đàn ông không thể sống thiếu phụ nữ




Hứa Trung Ân giới thiệu Vương Quân với Từ Hà Nam. Lời giới thiệu vừa dứt, Vương Quân vội vàng nâng chai bia lên, rót đầy vào chiếc cốc trước mặt Từ Hà Nam, thái độ khúm núm, mặt mày hớn hở nói:

- Từ tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp anh.

Từ Hà Nam nghe Vương Quân nói, vội xua tay nói:

- Cậu đừng gọi tôi là Từ tiên sinh, nghe chối lắm, gọi tôi là anh Từ là được rồi. Đều là chỗ anh em cả, đừng khách khí.

Vương Quân ra vẻ vinh hạnh, vội vàng nói:

- Vâng, vâng, thưa anh Từ, em kính anh một cốc.

Từ Hà Nam vươn tay ra đón cốc bia đầy, nhấp một ngụm rồi lại đặt xuống bàn, rồi hắn ngoái ra đằng sau nhìn, nói:

- Chú là Vương Quân đúng không? Anh nghe Trung Ân nói chú có điều phiền muộn muốn nhờ anh giải quyết. Đã là chỗ anh em với nhau, không việc gì phải ngại, chú cứ nói. Anh từ trước đến nay luôn muốn giao lưu kết bạn, việc gì có thể giúp được anh em, anh sẽ nhiệt tình giúp, tận tâm giúp, không nề hà, chú cứ yên tâm.

- Anh Từ, là như vậy, em hiện giờ có chút khó khăn. Em cần 300000 tệ, em muốn mượn anh khoản đó, em đảm bảo sẽ nhanh chóng sớm góp rồi trả lại anh. Hứa công tử cũng biết em mới mở một công ty môi giới, dù quy mô còn nhỏ, nhưng một năm nếu khéo léo làm ăn tiền kiếm được cũng không ít, anh ạ. Em sẽ nhanh chóng hoàn trả 300000 tệ lại cho anh thôi?

- Chỉ có 300000 tệ, thế mà anh còn tưởng có chuyện gì to tát cơ đấy.

Từ Hà Nam cười, ra vẻ không bận tâm nói:

- Chuyện nhỏ, chú yên tâm. Anh cho chú mượn.

- Thật hả anh?

Vương Quân mừng rỡ, lại định rót tiếp bia vào cốc của Từ Hà Nam thay lời cảm ơn thì bị Từ Hà Nam ngăn lại, hắn vân vê miệng cốc, cười nói:

- Thôi, anh uống thế là đủ rồi, quả thật là bia này anh uống có phần không quen, ở nước ngoài lâu, quen uống rượu tây rồi, chú với Trung Ân cứ uống tiếp đi nhá.

Vương Quân lại vội vàng quay sang tiếp rượu cho Hứa Trung Ân, sau khi đặt cốc xuống, hắn khúm núm nói:

- Em chỉ đang là sinh viên, lại chẳng có tài cán gì nhưng nếu sau này anh Từ có việc gì cần đến kẻ tài hèn sức mọn này, thì anh cứ việc sai bảo, em nhất định sẽ không quản ngại khó nhọc dốc lòng giúp đỡ anh ạ.

Từ Hà Nam nghe xong liền nói:

- Vương Quân à, có câu nói này của cậu là anh vui rồi.

Rồi hắn lại quay sang Hứa Trung Ân:

- Trung Ân, anh và Vương Quân uống nhiều một chút, tôi chỉ uống được thế thôi, hai người cứ tự nhiên đi nhé.

Hứa Trung Ân gật đầu, cười nói với Vương Quân:

- Vương Quân, cạn ly nào. À, đúng rồi, cái cô bạn gái tên Tần Dao của cậu sao không thấy đến nhỉ, tôi vừa mới nói với anh Từ là cậu có cô người yêu rất ngon mắt.

Vừa nghe Hứa Trung Ân nhắc đến Tần Dao, Vương Quân đã không tiếc lời sỉ vả:

- Con bé ấy đòi chia tay với em rồi, cô ta bảo chỉ muốn làm bạn. Em theo đuổi cô ta bao lâu nay, cứ tưởng đoạt được rồi, ai dè lại xảy ra bao nhiêu là chuyện, em nghĩ cô ta nhất định là đã kiếm được thằng đại gia nào rồi mới bỏ mặc em vô tình như vậy.

Nói đến đây, hắn nốc cạn một hơi cốc bia đầy trong tay.

Từ Hà Nam chỉ cười không bình luận thêm lời nào về bộ dạng thiểu não vì thất tình của Vương Quân. Hắn nhận thấy, loại người như Vương Quân rất thực dụng, và vô cùng coi trọng tiền tài. Nếu mình cho hắn mượn tiền thì hắn có thứ gì có thể đem bán được để đổi lại hắn cũng bán.

Huống hồ 300000 tệ đối với Từ Hà Nam hắn cũng chẳng có gì to tát, bố mẹ hắn rất cưng chiều hắn, mà nếu biết hắn dùng tiền để làm thân với Hứa Trung Ân thì cho thế chứ cho nữa họ cũng chẳng tiếc. Vì một khi có được mối quan hệ tốt với Hứa Trung Ân thì họ có thể thông qua Hứa Lạc Sơn để có được nhiều chính sách ưu đãi hơn từ chính quyền bên đó. Đây gọi là đầu tư có mục đích.

Từ Hà Nam bắt đầu để ý đến thái độ của Hứa Trung Ân khi nghe Hứa Trung Ân nói đến cô bạn gái rất bắt mắt của Vương Quân. Hắn cho rằng tên tiểu tử Hứa Trung Ân dù tiếng là bạn bè huynh đệ tốt với hắn, nhưng lại rất xảo quyệt. Có điều, cứ để hắn nếm chút mật ngọt ban đầu, về sau thế nào hắn cũng vì nể tình mà giúp mình, nên hắn cũng rất quan tâm đến chuyện mà Vương Quân đang nói.

Hứa Trung Ân nào biết được ý định của Từ Hà Nam. Hắn nghe giọng điệu ai oán của Vương Quân, cười nói:

- Tôi nói cậu nghe này, Vương Quân. Cậu có phải là thằng thông minh đột xuất, hồ đồ cả đời không đấy. Lẽ nào cậu để một người đẹp như vậy tuột mất khỏi tầm tay. Tôi thấy cô nàng tên Tần Dao ấy không tồi chút nào đâu. Nhất là cặp giò cùa cô nàng, đúng là đốt mắt mà.

Từ Hà Nam ngắt lời Hứa Trung Ân:

- Trung Ân, đừng nói với tôi là anh đã phải lòng tiểu nha đầu đó rồi đây nhé.

- Ưhm, có chút.

Hứa Trung Ân không ngần ngại nói:

- Cô nàng đó đúng là tuyệt sắc giai nhân. Nếu mà đặt trên giường nữa thì... haha....

- Trung Ân, anh nói như vậy là không được. Không phải chỉ là một cô nàng thôi sao? Có gì mà khó vậy?

Từ Hà Nam nói xong câu này thì quay qua phía Vương Quân, cười nói:

- Vương Quân, chú cũng thấy Trung Ân có tình cảm với cô nàng đó như thế nào rồi đấy. Chú xem có giúp gì được không?

Vương Quân không ngờ bọn họ chuyện qua chuyện lại lại nhắc đến Tần Dao, nghe Từ Hà Nam hỏi đến mình, thì vội vàng đáp:

- Anh Từ, em và cô nàng đó chia tay rồi, nếu Hứa công tử có hứng thú, thì cứ việc theo đuối cô ả đi ạ. Em không có ý kiến gì.

Từ Hà Nam cười nhẹ nói:

- Những lời anh nói chẳng nhẽ Vương Quân chú không hiểu ra sao? Anh nói với chú có cách gì giúp Trung Ân huynh đệ thoải mái một chút không, thế mà giờ chú kêu người ta cứ việc theo đuổi, thật lãng phí thời gian. Thật, chỉ có chú mới nghĩ ra kế này.

Trung Ân cũng cười hùa theo:

- Vương Quàn, quả thật tôi rất có cảm tình với cô em đó. Nhưng giờ bảo tôi đi theo đuổi cô em thì quả có chút phiền phức, cậu có cách "mì ăn liền" nào thì bày giúp tôi đi.

- Việc này... việc này...

Vương Quân ấp úng nói, hắn không biết nên nói gì lúc này để làm vừa lòng cả hai vị đại ca này.

Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi quay trở về biệt thự. Trên đường về, cơn giận của Bạch Tình Đình cũng dần nguôi ngoai, khi xe của họ dừng lại trước cổng biệt thự tâm trạng cô cũng đã khá lên rất nhiều.

Vú Ngô không ngờ cô cậu chủ lại quay về ăn cơm nhà nên sau khi đón hai người trờ về, bà mới tất tả đi nấu cơm. Diệp Lăng Phi kêu bà chỉ cần nấu vài ba món đơn giản là được. Vú Ngô nghe lời dặn dò xong liền đi nhanh xuống bếp nấu nướng.

Bạch Tình Đình đi tắm trước. Vừa tắm cô vừa ngân nga hát. Lúc tắm xong thì ung dung ngồi trước bàn trang điểm trong phòng ngủ, dùng máy sấy hong cho khô tóc.

Diệp Lăng Phi gõ cửa, bước vào. Nhìn thấy Bạch Tình Đình đang sấy tóc, hắn ngồi xuống một bên giường, vắt chân thủng thẳng hỏi:

- Vợ à, rốt cuộc em và Trương Lộ Tuyết lại xảy ra chuyện gì vậy. Sao anh cứ cảm thấy bọn em cứ y như là cặp oan gia truyền kiếp vậy.

- Đều tại cô ta cả, tại cô ta bới ra, em chỉ công kích lại thôi.

Bạch Tình Đình đặt máy sấy xuống, quay người lại, phẫn nộ nói:

- Từ nhỏ cô ta lúc nào chả muốn tranh giành với em tất cả mọi thứ. Em thích ai, cô ta cũng thích nấy. Tóm lại, em không thích cô ta. Chồng à, sau này anh cũng phải cẩn thận. Ai biết được cô ta liệu có thích rồi quay sang tranh giành anh với em không cơ chứ.

- Nghe em nói kìa. Người ta mà thèm để ý đến anh chắc.

Diệp Lăng Phi lắc đầu cười nói.

- Không biết được, hôm nay em thấy ánh mắt cô ta nhìn anh lạ lắm. À, mình à, hay là anh đừng làm ở tập đoàn Tân Á nữa.

Bạch Tình Đình nói đoạn đứng dậy, bước đến bên giường, ngồi sát cạnh Diệp Lăng Phi. Cô cố tình ngồi sát vào hắn, dịu dàng nói:

- Chồng à, hay là anh đến Thế Kỉ Quốc Tế làm đi đi, được không anh?

- Không được đâu em ơi, anh quen làm ở Tân Á rồi.

Hắn vỗ vai vợ hắn, nói tiếp:

- Yên tâm đi, anh và Trương Lộ Tuyết sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

- Không biết được, người như cô ta việc gì chả dám làm, không có gì là không thể cả. Ai chứ cô ta em không yên tâm.

Bạch Tình Đình lại ngã hẳn vào lòng Diệp Lăng Phi, giọng nịnh nọt:

- Đi mình, coi như em xin anh đấy, anh bỏ việc ở Tân Á đi.

- Không có chuyện gì đâu, người ta không đế ý đến anh thật mà.

Diệp Lăng Phi cười, mắng yêu cô vợ đang nũng nịu.

- Em đấy, chỉ được cái nghĩ linh tinh. Đừng lo bò trắng răng, để sức mà lo việc phát triển công ty ấy. À, hiệu quả của việc khai trương địa ốc kia ra sao rồi em? Có phải giờ đang chật cứng người mua rồi phải không em?

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện khai trương tòa địa ốc mới, liền thở dài thườn thượt, bỏ quên luôn đoạn tâm tình lo lắng đến tình địch tưởng tượng Trương Lộ Tuyết của mình ban nãy, nói:

- Cũng không tốt lắm anh à, số hộ kí kết hợp đồng hiện nay vẫn chưa vượt quá được con số ba mươi. Ngành kinh doanh bất động sản và nhà đất quốc doanh hiện nay đang đóng bang, chính sách của nhà nước thì chẳng biết đâu mà lần, nay thế này, mai thế khác. Mà các ngân hàng hiện nay cũng đang thu hẹp khoản vay, nên những người định mua nhà hiện nay chỉ án binh bất động, nghe ngóng tin tức thôi. Hơn nữa, địa thế mảnh đất của chúng ta cũng không đẹp lắm, ở ngay cạnh nhà máy hóa chất, có ai mà không biết nhà máy hóa chất là một trong những doanh nghiệp có mức độ gây ô nhiêm nặng nhất, em thật không biết phương án dự tính của họ là gì, liệu họ có chọn mảnh đất như vậy làm hạng mục không? Giờ em mới hiểu ông phó tổng của em định làm gì, chính là lấp chỗ trống, xảy ra chuyện một cái, chắc chắn ông ta sẽ đi lấp đầy lỗ hổng cho mà xem.

Bạch Tình Đình buồn phiền than thở, Diệp Lăng Phi ôm lấy bờ vai thanh mảnh của vợ hắn, cười nói:

- Vợ à, anh thì anh thấy miếng đất mà mình có trong tay không tồi chút nào, ít nhất nó cũng rất rẻ, còn về cái nhà máy hóa chất ở ngay bên đó, chúng ta có thế thương lượng thêm với thị trưởng Chu, rời nó ra nơi khác, khu vực sản xuất cũ của nhà máy này sau khi đã được di rời chúng ta lại có thể xây dựng lên khu dân cư nhỏ mà.

Bạch Tình Đình bỗng dưng sáng cả mắt, cô suýt nữa thì quên mảnh đất đó, cười nói:

- Đúng vậy, nhà máy hóa chất kia đáng nhẽ phải bị rời đi từ đầu năm rồi mới phải, thế mà giờ vẫn còn nằm ỳ ở đó, em phải nói với chú Chu mau chóng rời nhà máy đó đi, mọi việc phải được giải quyết nhanh chóng mới được.

Bạch Tình Đình lại càng dựa gần vào Diệp Lăng Phi, sau khi thường cho hắn cái hôn nhẹ, cô cười nói:

- Chồng à, cảm ơn mình nhé. Có anh ở bên cạnh, em không cần phải lo lắng nhiều nữa rồi. Em luôn tin chồng yêu của em có thể giúp em giải quyết mọi việc.

Diệp Lăng Phi được đà, vòng tay ôm Bạch Tình Đình nằm xuống giường, hắn cười nói:

- Anh đã giúp em giải quyết vấn đề đau đầu, vậy một nụ hôn liệu có đủ không nhỉ, ít nhất cũng phải để anh hôn em cho thỏa thích đã chứ.

- Không muốn!

Bạch Tình Đình nhỏ giọng nói:

- Sắp đến giờ ăn cơm rồi, đừng làm ồn nữa!

- Vậy chúng ta càng cần phải nắm bắt thời gian, nhanh chóng làm ấm toàn thân trước khi ăn cơm thôi!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hất tung đôi giầy ra khỏi chân, hắn lật người lại rồi ấn vợ hắn lên giường phía dưới hắn.

- Không muốn, không muô...muốn...

Chiếc môi nhỏ xinh của Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi nhanh chóng chiếm giữ, cô gần như nghẹt thở trong nụ hôn sâu mãnh liệt của hắn. Ban đầu hai tay cô định cố thủ sau lưng nện cho hắn một trận, nhưng trong chớp mắt khi bị nụ hôn chiếm giữ của hắn đánh bại, không biết tự lúc nào cô đã ngoan ngoãn ôm chặt lấy tấm lưng rộng của hắn hôn đáp ứng say sưa.

Tay của Diệp Lăng Phi một đang mải cởi áo ngủ của Bạch Tình Đình, một thì đã lần được đến mông cô, vuốt ve nhẹ nhàng. Cặp mông tròn trịa, hồng hào tươi xinh của Bạch Tình Đình đã sớm bị đỏ lên dưới đôi bàn tay mân mê không ngừng nghỉ của hắn.

Lúc này cô cảm nhận dòng khí nóng từ phần thân dưới bốc lên, cô rất thích thú hành động vuốt ve này của Diệp Lăng Phi. Đột nhiên, cô cảm nhận được phần thân dưới mềm mại của mình bị một vật cứng rắn chạm vào. Cô bỗng sợ hãi, vội vàng đẩy Diệp Lăng Phi ra khỏi người mình, nhảy xuống giường, ngượng ngùng nói:

- Chồng à, ăn cơm thôi.

Nói xong, cô đóng cửa, chạy nhanh như một chú thỏ ra khỏi phòng ngủ.