Đô Thị Tàng Kiều

Chương 405: Mày còn chưa đủ tư cách




Trong lòng nghĩ: "Xem ra cô ấy cũng có ý với mình, nếu không thì đã không tiết kiệm tiền cho mình rồi, con gái như thế thật khó tìm".

Lý Tư Hàn trong lòng rất muốn đi ăn mì lạnh nhưng miệng lại nói là muốn đi ăn ở nhà hàng Hải Tinh. Nhưng Vu Đình Đình kiên quyết đòi đi ăn mì lạnh, Lý Tư Hàn liền ra vẻ khó xử mà đồng ý dù trong lòng thì đang vui như mở hội. Hắn nghĩ thầm đợi ăn mì xong có thể viện cớ gì đó rủ Vu Đình Đình đi lại hoặc đi xem phim, không chừng còn có thể nhân cơ hội rút ngắn khoảng cách, nếu nói chuyện vui vẻ có khi tối nay có thể kết thúc đời trai tân luôn cũng nên.

Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình ngồi ở quán cà phê đến hơn 5h mới đi, trước khi đi hắn còn chào Lý Khả Hân 1 tiếng, đương nhiên cũng giới thiệu luôn Vu Đình Đình là bạn hắn với Lý Khả Hân. Anh mắt Lý Khả Hân nhìn Vu Đình Đình cực kì phức tạp, chỉ sợ lúc đó ngay đến bản thân cô cũng không nói rõ được rốt cục mình đang mang thái độ gì nữa.

Diệp Lăng Phi lái xe đến con đường bên kia tiệm mì sau đó mới từ từ cùng Vu Đình Đình đi qua. Dẫu sao cùng không vội, hai người hoàn toàn xem như là đi dạo rồi.

Khi sắp đến 6h, Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi mới đến được tiệm mì Lão Kí, nhìn qua đã thấy Lý Tư Hàn kia vẫn chưa tới. Vu Đình Đình và Diệp Lăng Phi ngồi xuống trước, rồi Đình Đình lấy điện thoại gọi cho Lý Tư Hàn.

- Thầy Lý, thầy đang ở đâu?

Vu Đình Đình hỏi.

- Tôi tới rồi. Đình Đình, tôi nhìn thấy em rồi.

Vu Đình Đình ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lý Tư Hàn bận một bộ đồ tây màu xanh lam, bên trong là sơ mi màu trăng, còn thắt cả cà vạt nữa, Lý Tư Hàn đứng ở cửa chính vừa cười vừa vẫy tay chào Vu Đình Đình, nhưng sau khi thấy Diệp Lăng Phi thì nụ cười như đóng băng luôn trên mặt hắn.

Lý Tư Hàn cứ tường Vu Đình Đình dẫn theo cô gái xinh đẹp mà mình gặp hôm trước, không ngờ lại gặp một người đàn ông, hơn nữa tay của hắn ta còn ôm chặt eo của Đình Đình nữa chứ.

Nụ cười của Lý Tư Hàn đóng băng trên mặt, nhìn vô cùng khó coi. Hắn đã nhận ra người đàn ông này chính là người đưa Đình Đình đến văn phòng trường ngày hôm đó, Vu Đình Đình lúc đó nói hắn là bạn của cô.

Cho dù có là thằng nhóc cũng nhìn ra được quan hệ của người đàn ông này và Vu Đình Đình căn bản không phải là quan hệ bạn bè bình thường, mà chính là quan hệ yêu đương.

Lý Tư Hàn nhìn ngoại hình của người đàn ông này có lẽ chưa đến ba mươi, cùng gần cỡ đó. Điều khiến cho Lý Tư Hàn căm giận nhất đó là xem cách ăn mặc của người này căn bản không giống người có tiền.

Lý Tư Hàn trước đây cũng đã từng có người yêu, nhưng trước giờ vẫn còn là con trai, hắn rất muốn quan hệ với phụ nữ. Vốn tưởng Vu Đình Đình có ý với hắn nên đã thấy hưng phấn rất lâu rồi, thậm chí còn nghĩ đến chuyện sau khi lên giường với một cô gái có thân hình tuyệt mĩ như Vu Đình Đình thì sẽ khoe khoang với đám bạn mình như thế nào nữa, nhưng những gì trước mắt đã khiến cho nguyện vọng của hắn tan thành mây khói rồi.

Mắt nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Vu Đình Đình không giông người có tiền, sự phẫn nộ trong lòng Lý Tư Hàn lại càng tăng lên mạnh mẽ. Hắn có thể châp nhận chuyện đàn ông có tiền bao Vu Đình Đình nhưng không thể chấp nhận việc một người lớn tuổi hơn hắn, nhìn lại chẳng có bao nhiêu tiền có được Vu Đình Đình.

Hắn nghiêm mặt lại, trên mặt không chút biểu cảm đi đến trước mặt Vu Đình Đình.

- A, thầy Lý, mau ngồi đi.

Vu Đình Đình nhiệt tình mời Lý Tư Hàn ngồi xuống chỗ đối diện với mình, cô đợi hắn ngồi xuông rồi giới thiệu:

- Thầy Lý, đây là bạn trai của em.

- Thầy Lý phải không, tôi họ Diệp, việc Đình Đình quay lại trường may nhờ có thầy, tôi nghe Đình Đình nói thầy Lý rất nhiệt tình, còn đích thân dẫn Đình Đình về kí túc xá nữa. Tôi trước giờ chưa có dịp cảm ơn sự giúp đỡ của thầy, vừa khéo hôm nay đang ở cùng Đình Đình thì thầy gọi điện tới. nói là muốn mời Đình Đình ăn cơm. Vốn dĩ tôi cũng không định tới nhưng nghĩ lại thì dù thế nào cũng phải mời thầy Lý ăn một bữa cơm mới là phải, thầy nói có đúng không? Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định mời thầy Lý ăn cơm. Nhà hàng Hải Tinh đó đắt quá, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, làm sao có thể mời cho nổi. Thế nên tôi mới muốn chúng ta ăn cơm ở đây, mỗi người một tô mì lạnh lớn, tôi tính thế thầy Lý thấy được chứ?

Những lời này của Diệp Lăng Phi đã khiến Lý Tư Hàn tức ói máu, nói cả nữa ngày trời hóa ra Vu Đình Đình không phải là tiết kiệm cho mình mà là tiết kiệm cho bạn trai cô ta, ăn mì lạnh cũng chẳng hết bao nhiêu tiền, mỗi người một tô lớn là đủ no hết cỡ. Cứ cho là một người giỏi ăn lắm đi nữa thì cũng ăn được đến hai tô là cùng, cũng chỉ hết đến mấy chục tệ mà thôi.

Trong lòng Lý Tư Hàn càng lúc càng bốc hỏa. Thầm nghĩ: "nói thế nào mình cùng trẻ hơn hắn, còn là giảng viên đại học nữa, tiền lương ổn định, phúc lợi ưu đãi đều không tệ. Dù thế nào cùng hơn người đàn ông này nhiều. Mình không tin không cướp lại được Vu Đình Đình".

Lý Tư Hàn trong lòng đã có chủ ý, cố ý tỏ ra vui vẻ, cười hỏi:

- Ông Diệp, ông bao nhiêu tuổi rồi? Ồ, xin đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn xem thử nên xưng hô với ông thế nào cho phải thôi.

- Tôi hơn ba mươi rồi. Tôi xem thấy chắc mới 24, 25 tuổi thôi nhỉ. Thầy có thể gọi tôi là anh Diệp. Đương nhiên nếu thầy muôn gọi tôi là chú Diệp thì tôi cũng không phiền gì cả.

Diệp Lăng Phi trong lòng hiểu rất rõ. Nhìn sắc mặt cùng với ánh mắt của Lý Tư Hàn là đủ biết thằng nhóc này định gây chuyện rồi. Diệp Lăng Phi không sợ nhất chính là gây chuyện. Ngươi không muôn gây chuyện sao? Thế thì ta chơi với ngươi.

Lý Tư Hàn không nhận ra ý tứ trong lời nói của Diệp Lăng Phi, hắn chỉ thấy lời nói của Diệp Lãng Phi cho hắn cơ hội tốt để hạ thấp Diệp Lăng Phi mà thôi, thế nên cười nói:

- Diệp tiên sinh lớn hơn tôi nhiều, Tôi mới 24, xem ra tôi nên gọi Diệp tiên sinh là chú rồi.

- Ơ, thầy gọi tôi là chú không vấn đề gì. Con người tôi rất tùy tiện, chẳng qua chỉ là một tiêng xưng hô, có gì ghê gớm đâu. Mấy ngày trước có người đùa với tôi, muốn gọi tôi là cha, tôi nói được thôi, tôi xem như nuôi một đứa con lớn 24, 25 tuổi là được rồi. Quản mẹ gì nó, à, thằng nhóc đó cũng là thầy giáo trường các thầy, họ Lý, còn việc dạy môn gì ở trường các thầy thì tôi không biết.

Lý Tư Hàn nghe Diệp Lăng Phi nói xong câu này thì sắc mặt vô cùng khó coi, hắn nghe ra được đây rõ ràng là đang mắng hắn, hắn lạnh lùng buông một câu:

- Tôi không quen loại người đó.

Vu Đình Đình ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, đôi bàn tay nhỏ nhắn để dưới gầm bàn không ngừng giật gấu áo của Diệp Lăng Phi, ý muốn hắn đừng khiêu khích Lý Tư Hàn. Nhưng hắn lại có ý định dạy cho thằng nhóc này một bài học nên không để ý đến động thái của Đình Đình mà chỉ nhìn mặt Lý Tư Hàn cười he he nói:

- Thầy Lý đúng là trẻ tuổi tài cao, khi tôi ở tuổi thầy bây giờ vân còn vất vả cực nhọc lắm.

Nghe Diệp Lăng Phi nói thế sắc mặt Lý Tư Hàn liền hòa hoãn lại một chút. Anh mắt hắn dừng lại trên người Vu Đình Đình, ra vẻ răn dạy người khác. nói:

- Vu Đình Đình, em là sinh viên, nhất định phải chú ý hình tượng của bản thân và những người ở bên cạnh. Ưhm. Còn nữa, lo học hành cho tử tế, đợi đến khi em tốt nghiệp đại học rồi sẽ thấy thế giới này không như em tưởng đâu.

Vu Đình Đình lặng người, không hiểu thầy Lý này sao lại trút giận lên bản thân mình, trong lúc cô đang khó hiểu thì nghe Diệp Lăng Phi nói:

- Thầy Lý, thế vì sao tôi nay thầy lại mời Đình Đình ăn cơm? Một thầy giáo mời một nữ sinh ra ngoài ăn rất dễ khiên người khác hiểu lầm, à, đương nhiên, thầy Lý không phải là loại người này, nhưng cùng khó tránh khỏi người khác hiểu lầm.

- Diệp tiên sinh, ông nói thế là ý gì?

Lý Tư Hàn bị Diệp Lăng Phi nói trúng tim đen thì có có chút thẹn quá hóa giận, trừng mắt hỏi.

- Chẳng có ý gì cả, chỉ là muốn nói với thầy, thời đại này không có tiền thì đừng ra vẻ cao sang, không có bản lĩnh đó thì đừng ra vẻ tài giỏi.

Diệp Lăng Phi cười lạnh, nói:

- Tôi bảo Đình Đình chọn ăn cơm ở đây chỉ là vì không muốn thấy phải tốn quá nhiều tiền, thầy lại biến ý tốt của tôi thành ngu ngốc, thầy thật sự tưởng rằng tôi muốn mời thầy ăn cơm sao? Thầy còn chưa có đủ tư cách đâu.

- Anh.... Anh

Lý Tư Hàn bị Diệp Lăng Phi làm cho tức đến tái mét mặt mày, thằng nhóc này vừa tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ khí cường, nóng đầu lên rồi thì không còn biết gì nữa cả, hung dữ hất mạnh bàn một cái khiến tất cả chén bát li tách trên bàn đều rơi xuống đất cả. Chiếc bàn bị lật đổ đó bay về phía Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình.

Diệp Lăng Phi khóe miệng cười lạnh, chính lúc chiếc bàn đó bị lật thành góc 90 độ thì Diệp Lăng Phi dùng tay phải vỗ mạnh vào mặt bàn, chiếc bàn lập tức bay ngược về phía Lý Tư Hàn. Lý Tư Hàn không ngờ được lại xảy ra chuyện như thế, không chút phòng bị nào nên bị chiếc bàn va thẳng vào người.

Diệp Lăng Phi đúng là thực sự muốn dạy dỗ Lý Tư Hàn mà, hắn dùng đủ mười phân lực đạo để vỗ lên chiêc bàn. Lý Tư Hàn bị chiếc bàn va phải thì liên tục lùi về phía sau, chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng, lưng của Lý Tư Hàn đã đụng trúng hai chiếc bàn phía sau.