Đô Thị Tàng Kiều

Chương 383: Tôi mới là nhân vật chính




Khi Diệp Lăng Phi đếm đến 3, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc ở đại sảnh ban nãy. Người này rất cẩn thận, vừa đặt chân vào phòng đã ngay lập tức đóng cửa lại. Hắn xem xét kĩ lưỡng từng phòng nhỏ bên trong xem còn ai trong đó không. Sau một hồi kiểm tra thấy bên trong không có người hắn mới tiến đến bồn cầu bên cạnh Diệp Lăng Phi, giả vờ rằng mình cũng đang đi tiểu tiện, hắn nói bằng tiếng Pháp:

- Susan theo tôi đến đây.

- Susan, cô thuộc hạ bé nhỏ của anh kia thật phiền phức, chẳng nhẽ cô ta không biết những việc làm của cô ta trong mấy năm qua đều vô ích sao? Anh nghĩ ai sẽ mong tôi bị bắt?

Diệp Lăng Phi nói,

- Cảnh sát hình sự quốc tế của hơn 180 nước thành viên, đại đa số đều có liên quan với tôi, lẽ nào anh không dặn dò cô gái nhỏ của anh không ai hi vọng tôi sẽ bị bắt?

- Không còn cách nào khác, chúng tôi luôn chấp hành theo pháp luật. Người thi hành luật pháp cũng hiểu, nhưng họ cũng không còn cách nào khác, suy cho cùng cũng là vì cậu làm ăn quá lớn.

- Tôi rửa tay sác kiếm rồi, quay về nói lại với cấp trên của anh, ông ta có thể yên tâm đi ngủ.

Diệp Lăng Phi kéo khóa quần, nhỏ giọng nói:

- Tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.

Diệp Lăng Phi rửa tay xong thì quay lại bàn ăn. Vừa mới quay lại hắn đã nhận ra Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên đang hàn huyên về những chuyện xa lắc xa lơ, chuyện từ ngày xửa ngày xưa, còn Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết thì đang lắng nghe rất chăm chú.

Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đã quay lại, Trương Khiếu Thiên bèn lái câu chuyện về phía Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Tiểu Diệp, ban nãy ta và Cảnh Sùng vừa nhắc đến cậu.

- Nhắc đến tôi?

Diệp Lăng Phi cố ý hỏi, nhưng thực ra trong lòng hắn thì đã sớm rõ mọi chuyện. Còn Trương Khiếu Thiên từ khi biết hắn có 55% cổ phần, thì rất muốn giành lấy sự ủng hộ của hắn, ông ta nghĩ bụng từ nay về sau, có việc gì cũng phải nói trước một tiếng với hắn thôi.

Bạch Cảnh Sùng cười nói:

- Uhm, Khiếu Thiên cho rằng con là người của Tân Á, muốn giữ con ở lại, sợ bên ta có ý kéo con về.

- Hóa ra là vì chuyện này,con thì con thích ở lại làm trong Tân Á hơn.

Diệp Lăng Phi trong lòng thì nghĩ, "nếu Trương Khiếu Thiên đã biết mình là ông chủ lớn, dứt khoát mình cũng nên cho ông ta sự bảo đảm cần thiết, dù sao thì tiền mình đầu tư vào Tân Á cũng không muốn lấy lại." Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Phi cầm lấy chén trà trước mặt, chậm dãi thưởng thức. Còn Bạch Cảnh Sùng và Trương Khiếu Thiên lại theo dõi mọi động tĩnh của Diệp Lăng Phi xem hắn sẽ nói gì.

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, nhìn cái khẩu khí y như một nhàn vật cỡ bự của Thế Kỉ Quốc Tế, nói gì mà Bạch Tình Đình cô cần lập tức trở về Thế Kỉ Quốc Tế làm việc, rồi là Bạch Tình Đình hiểu rất rõ rằng dù rằng bách hóa Việt Dương dành được những thành tựu nhất định, nhưng hội đồng cổ đông bên đó vẫn có những nghi ngờ về năng lực của bản thân, bố mình sẽ không đồng ý để mình về Thế Kỉ Quốc Tế thời điểm này.

Nhưng những lời nói của Bạch Cảnh Sùng càng làm cho cô bất ngờ hơn, ông không ngừng tán đồng những lời nói trên của Diệp Lăng Phi:

- Ưhm, Tiểu Diệp nói rất đúng, tôi nghĩ Tình Đình nên trở về Thế Kỉ Quốc Tế là đúng, đợi ngày mai tôi sẽ sắp xếp lại. Tinh Đình, con cũng thu xếp công việc bên đó đi, ba sẽ cân nhắc việc lựa chọn người mới.

Bạch Tình Đình bị shock nặng, nghĩ thầm: "Không biết ông chồng mình cho ba ăn gì mà ba nghe lời răm rắp như vậy."

Diệp Lăng Phi cười nói tiếp:

- Vợ con mà về bên Thế Kỉ Quốc Tế, thì không cần con phải quay lại nữa. Dù gì thì con ở Tân Á cũng gần một năm rồi, con rất bằng lòng với thực tại, cũng quen với việc không ai để ý đến phòng tổ chức. Chủ tịch Trương, hay là chúng ta thương lượng một chút, tôi vẫn làm giám đốc phòng tổ chức, trước kia làm gì thì bây giờ vẫn làm như vậy, tôi biết quan hệ của ông và bố tôi rất tốt, nhưng cũng không nên như vậy mà cất nhắc tôi, cho tôi tham gia vào công việc lãnh đạo của Tân Á. Tôi vẫn cứ nên bình bình lặng lặng quản lý tốt phòng của tôi,còn về bên tập đoàn, tôi thiết nghĩ để chủ tịch Trương lãnh đạo là tốt nhất rồi.

Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cảm thấy thật khôi hài, nghĩ bụng: "Hắn nghĩ hắn là ai, nghe giọng điệu thì cứ như là hắn đang tự sắp xếp công việc cho mình vậy, làm như Tân Á là của mình đấy. Hắn còn không biết ba mình định đuổi hắn ra khỏi tập đoàn, mà còn ngồi đây nói không tham gia vào việc quản lý cấp cao của cả tập đoàn sao?". Trương Lộ Tuyết nghĩ Diệp Lăng Phi đang khoác lác, theo như cô ta thấy, chỉ vì là con rể của bác Cảnh Sùng mà đòi ở lại Tân Á, thật chẳng thỏa đáng chút nào.

Trương Lộ Tuyết không nhịn được chen vào:

- Giám đốc Diệp, sự sắp xếp cũng việc của anh do Tân Á quyết định, chứ không phải anh muốn đi đâu là được đi đó, sao ngay cả điều cơ bản trên anh cũng không hiểu?

- Lộ Tuyết, đừng nói linh tinh.

Lời của Trương Khiếu Thiên làm Trương Lộ Tuyết không nói được gì nữa, chỉ ấm ức không hiểu ba mình định làm gì, lẽ nào chỉ vì mối quan hệ giữa bác Bạch mà thật sự muốn giữ Diệp Lăng Phi ở lại tập đoàn?

Còn Trương Khiếu Thiên lúc này như mở cờ trong bụng, khi ông ta biết Diệp Lăng Phi giữ 55% cổ phần của Tân Á, thì lòng như lửa đốt, vì nếu là như vậy, có gộp lại tất cả cổ phần của mình và các cổ đông khác cũng không thắng nổi Diệp Lăng Phi. Nhưng vừa rồi nghe được những lời nói trên của hắn, Trương Khiếu Thiên mới hiểu, hóa ra Diệp Lăng Phi không muốn tham gia vào việc quản lý tập đoàn, hay nói thẳng ra hắn chỉ muốn duy trì công việc hiện tại. Kết quả này, đúng là kết quả tốt nhất cho tất cả mọi người.

Trương Khiếu Thiên nói tiếp:

- Lộ Tuyết, Tiểu Diệp rất có năng lực, ba vốn định cho cậu ấy tham gia vào việc quản lý tập đoàn, nhưng vừa rồi nghe cậu ấy nói vậy, thì thôi đành chiều theo ý chàng trai trẻ này vậy, cậu vẫn cứ tiếp tục đảm nhận việc quản lý phòng tổ chức.

- Ba à...

Trương Lộ Tuyết không phục, vẫn kiên quyết với ý kiến của mình, nhưng nghe Trương Khiếu Thiên nói:

- Tiểu Diệp à, con bé Lộ Tuyết này nhà tôi, vừa mới học xong, kinh nghiệm làm việc thực tế còn thiếu, tôi định để Lộ Tuyết sớm quen với công việc trước đã, sau đó theo Tiểu Diệp học tập chút ít kinh nghiệm một thời gian, đến lúc cần sẽ trực tiếp lãnh đạo Tân Á, không biết ý cậu thế nào?

Trương Khiếu Thiên lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nên lời nói đầy hàm ý. Nếu là người suy nghĩ đơn giản, thì chỉ nghĩ Trương Khiếu Thiên muốn Diệp Lăng Phi giúp đỡ Trương Lộ Tuyết, nhưng lo lắng không biết Diệp Lăng Phi có đồng ý hay không, nên muốn nghe ý kiến của Diệp Lăng Phi. Nhưng theo như Diệp Lăng Phi, thì những lời nói trên hoàn toàn có ngụ ý khác. Trương Khiếu Thiên chỉ đang muốn hỏi hắn xem Trương Lộ Tuyết có thể vào làm quản lý cấp cao cho Tân Á rồi lên dần đến chủ tịch hội đồng quản trị hay không mà thôi.

Hắn nhìn sang Trương Lộ Tuyết đang ấm ức ờ bên cạnh, cười nói:

- Chủ tịch Trương, ông đích thân hạ lệnh, tôi nào dám không nghe, tôi chỉ sợ tiểu thư Trương khôngbằng lòng, tôi cũng chẳng có cách nào dẫn dắt cô ấy.

- Làm gì có chuyện đó, con bé Lộ Tuyết này rất nghe lời.

Trương Khiêu Thiên giờ mới có thể an tâm, xem ra Diệp Lăng Phi quả nhiên không muôn tham gia vào công việc quản lý của tập đoàn Tân Á.

Nhưng Trương Lộ Tuyết lại không nghĩ như vậy, cô ta không ngờ ba mình lại sắp xếp cho mình theo Diệp Lăng Phi học hỏi kinh nghiệm, mà cô ta thì vừa không dễ dàng gì dồn nén con giận với hắn xong, nên đứng bật dậy, đến câu chào cáo từ cũng lí nhí, liền chạy ra khỏi đại sành.

Bạch Tình Đình nhìn con tức giận không kìm chế nổi của Trương Lộ Tuyết, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, cô quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nghĩ: "không ngờ trong mắt chú Trương anh là nhân tài khiến chú ấy phái nể trọng như vậy." Rồi Bạch Tình Đình lại nghĩ đến những ý tưởng trưa nay Diệp Lăng Phi đề xuất với mình, ngắm lại phong thái của hắn hồi lâu cũng cảm thấy quả thật Diệp Lăng Phi đúng là nhân tài ẩn dật, hiểm có khó tìm.

Trương Khiếu Thiên không ngờ con sái mình lại ngang ngạnh như vậy, chỉ lắc đầu:

- Aiya, con bé Lộ Tuyết này là do tôi chiều quá sinh hư rồi.

**********

Diệp Lăng Phi ngồi trên tầng 2 của quán ba, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh của sàn nhảy. Sau khi dùng xong bữa tối ở khách sạn Thế Kỉ, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình quay trở về biệt thự, sau đó hắn tìm cách chuồn ra ngoài rồi đến đây.

Diệp Lăng Phi rất ngạc nhiên về cuộc viếng thăm bất ngờ của Houedry (Vi Đức Lí), hắn lờ mờ cảm nhận được Houedry đến đây không phải để tìm mình, nhưng đến vì lí do gì thì hắn cũng đang thắc mắc.

Trong lúc đợi Houedry đến, hắn uống một ly Whisky. Quán ba lúc này tràn ngập thứ nhạc chát chúa, thời thượng. Dưới ánh đèn mờ ảo đa sắc từng đám thanh niên nam nữ lắc lư, dập dìu trong điệu nhạc.

- Satan, sao anh lại hẹn tôi đến đây?

Giọng nói của Houedry vang lên từ phía sau lưng của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi liền thu ánh mắt đang nhìn xuống sàn nhảy của mình lại, ngồi thẳng trên ghế, cười với Houedry lúc này đang ngồi phía đối diện mình nói:

- Chẳng lẽ, anh không thích nơi này, tôi vẫn còn nhớ, năm đó anh rất thích những quán ba đắt tiền như thế này mà, lẽ nào mấy năm không gặp tiên sinh Houedry lại thay đổi rồi?

Houedry cầm lấy chai whisky đang đặt trên bàn, rót một ít vào ly của mình, rồi nâng ly thủy tinh đựng đầy thứ rượu đỏ sóng sánh thượng hạng lên, cười nói:

- Đây không phải là nước Pháp, tôi đến Trung Quốc đế xử lý vài vụ án, đương nhiên cần phải cẩn trọng một chút, tránh việc mình chết lúc nào cũng không biết!

- Nói mục đích anh đến đây đi, tôi rất có hứng thú với việc anh đến Vọng Hải.

Diệp Lăng Phi dùng tay nhấc để ly rượu lên nhưng không dốc thẳng xuống cổ họng, mà để ly rượu ngang ngực, bộ mặt rất nhàn tản, cười cười nhìn Houedry.

Houedry và Diệp Lăng Phi quen nhau đã được năm sáu năm nay. Anh cùng hiếu rất rõ thủ đoạn của Diệp Lăng Phi. Là người sáng lập ra hai trong số những tổ chức buôn bán vũ khí khét tiếng nhất. Houedry vừa khâm phục vừa sợ Diệp Lăng Phi. Houedry thân là cảnh sát hình sự quốc tế, có trách nhiệm trấn áp buôn lậu vũ khí. Sáu năm trước đây,Houedry bắt đầu quen Diệp Lăng Phi khi anh ra nhập vào tổ chức nhằm vào những đối tượna buôn bán vận chuyển vũ khí hay những trùm khủng bố xuyên quốc gia - tổ chức cảnh sát quốc tế interpol.

Buôn lậu vũ khí không giống như người nước ngoài tưởng tượng, có rất nhiều điều liên quan đến những vấn đề cơ mật của một đất nước, ví dụ như một nước muốn giành được sự ủng hộ ngầm của một nước khác, biện pháp được thông qua luôn là những tập đoàn buôn lậu vũ khí lớn. Vì vậy, những tập đoàn có thể buôn lậu được mặt hàng đặc biệt này đều phải giữ vững mối quan hệ mật thiết với chính phủ các nước, mà đối với nhữna người nắm giữ một vài vấn đề cơ mật của đất nước như Houedry mà nói, thì việc giữ liên hệ mật thiết với các tập đoàn này là điều đương nhiên.

Trong những năm qua, Houedry luôn giữ mối quan hệ rất tốt đẹp với quỷ Satan cùng với hai tổ chức buôn bán vũ khí Răng Sói và câu lạc bộ Hóa Mỹ, interpol cũng chẳng bao giờ dám sờ gáy Răng Sói hay câu lạc bộ Hòa Mỹ.

Vì biết thân phận của Diệp Lăng Phi, nên khi nói chuyện cùng hắn, Houedry hết sức cảnh giác. Hắn không muốn trở thành kẻ đen đủi, ai mà biết được Satan không hủy mình ra tro. Suy cho cùng, mình cũng chỉ là một trong số ít những người biết được thân phận thật sự của hắn.

Houedry nhìn bốn xung quanh, khi không có kẻ nào khả nghi mới nói:

- Tôi và Susan đã theo dõi Sa Khôn đến Vọng Hải

- Sa Khôn?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, không kìm được hỏi lại:

- Không phải giang hồ đồn hắn đã chết rồi sao?

- Sa Khôn chưa chết, chỉ là bị thương nặng thôi.

Houedry nói:

- Hắn giả chết, và đã tránh được sự truy sát của đặc vụ Mỹ. Giờ Sa Khôn làm việc rất kín kẽ. Nghe nói mọi chuyện lớn nhỏ bên Tam Giác Vàng đều do con gái hắn xử lý. Còn người mà bọn tôi theo đến Vọng Hải lại là thuộc hạ thân cận của hắn. Nhưng sau bao nhiêu năm, hành tung người này rất kín đáo, tận đến khi con gái của Sa Khôn tiếp quản tập đoàn, hắn mới xuất đầu lộ diện. Nếu không phải bọn tôi cài được người vào bên đó, thì căn bản vẫn không thể biết được sự tồn tại người này.

- Xem ra vụ này khiến các anh lao tâm khổ tứ không ít, tôi còn tưởng là các anh theo dõi tôi ấy chứ!

Diệp Lăng Phi hắn không quan tâm đến tập đoàn thuốc phiện gì đó, những chuyện này căn bản không có liên quan đến hắn. Hắn nhấp một hớp rượu, cười ha hả nói:

- Nói một chút về cô thuộc hạ Susan của anh đi, nghe nói cô nha đầu này vừa vào interpol, đã coi tôi là đối tượng truy nã hàng đầu. Quả thực tôi vẫn không hiểu nổi, tôi đã làm sai chuyện gì, mà khiến cô ta phải có những hành động thù địch hư vậy. Houedry, anh là cấp trên của cô ấy, lẽ nào không thể khống chế được thuộc hạ của mình?

- Tôi nghe nói hình như là một người bạn thân của cô ta bị cậu xử.

- Là cảnh sát à?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nếu quả thực vì chuyện đó, vậy cô ấy tìm nhầm người rồi, tôi chưa từng hạ thủ một nữ cảnh sát nào, nhưng đương nhiên nếu cô ta định điều tra đến cùng, thì cứ để cô ta thỏa sức, chỉ cần một vài người không nói, thì tôi nghĩ cô ta có điều tra tôi suốt đời, cũng không thể tìm ra được thân phận thật sự của tôi. Houedry, anh nói xem, tôi nói có đúng không?

Houedry sao lại không hiểu hàm ý trong lời nói của Diệp Lăng Phi, anh ta bèn uống một hơi ly rượu trong tay, nói:

- Satan, tôi nghĩ cậu có thể yên tâm, không ai dám nói ra thân phận thật sự của cậu đâu.

- À, đúng rồi, anh có cần tôi giúp gì không?

Diệp Lăng Phi nhìnHouedry nói:

- Xem cách làm việc của anh cũng biết là các anh không hề hợp tác với cảnh sát sở tại, lần sau nên nhớ rằng, các anh là cảnh sát quốc tế không có nghĩa là các anh là cảnh sát toàn cầu, tốt nhất vẫn nên biết hợp tác với cảnh sát hình sự quốc tế của các nước khác.

Đúng là vẫn bị Diệp Lăng Phi nói trúng, lần này Houedry và Susan đến Trung Quốc quả thực không hề liên hệ với cảnh sát quốc tế của Trung Quốc. Nghe Diệp Lăng Phi nói sẽ giúp mình, Houedry vô cùng cảm kích, anh suy nghĩ một lát rồi nói:

- Hay là, cậu giúp tôi một chút, Satan, tối mai, vẫn ở đây đi, tôi đưa cho cậu xem vài tấm ảnh về người đàn ông tên Diệp Phong cùng những kẻ đã tiếp xúc với hắn, cậu giúp tôi điều tra về thân phận của những người đó, tôi vẫn đang hoài nghi Diệp Phong đến Vọng Hải lần này là để liên lạc với những người đó, theo tình báo của tôi, Diệp Phong về Vọng Hải lần này không đơn thuần chỉ là tìm người bán nhà, mà còn có âm mưu khác đằng sau.