Diệp Phong đang ngồi thoải mái trên ghế sofa trong phòng làm việc của Lâm Tuyết, nghiêng chân, thích thú nhìn Lâm Tuyết giáo huấn Triệu Trường Đào. Diệp Phong hôm nay đặc ý đến bách hóa An Thịnh cũng không nằm ngoài dự đoán của Lâm Tuyết.
Hôm qua khi nhận được sự chấp thuận của Từ Hàn Vệ, thì hôm nay Lâm Tuyết đã gọi cho Diêp Phong, nói đã chấp nhận điều kiện mà Diêp Phong đưa ra.
Diệp Phong và Lâm Tuyết nói chuyện trong phòng không lâu thì Lâm Tuyêt nhận được giấy báo của tòa án thông báo bách hóa Việt Dương khởi kiện họ. Lâm Tuyêt không kiêng nể Diệp Phong cũng đang ở trong phòng, quở trách Triệu Trường Đào làm việc không kín kẽ, để xảy ra kẽ hở lớn như vậy khiến Bạch Tình Đình nắm được đằng chuôi.
Triệu Trường Đào cúi ngằm mặt, không dám nói một câu nào.
- Giờ sự tình đã đến nước này, anh tự đi mà giải quyết, anh gây phiền phức cho tôi như thế là đủ rồi, đừng làm ảnh hưởng đến bách hóa An Thịnh nữa.
Lâm Tuyết tức giận nói:
- Giờ anh tự đi mà giải quyết.
- Giám đốc Lâm, tôi sẽ giải quyết, giám đốc yên tâm, tôi sẽ tìm người xử lý mấy tên đó, làm chúng nó ngậm miệng lại, đến lúc đó thì Việt Dương đào đâu được chứng cớ trách tội chúng ta.
Triệu Trường Đào bị trách tội hồi lâu, giờ mới dám mở miệng.
- Chỉ sợ lại làm vậy chỉ đúng ý bọn họ hơn mà thôi.
Diệp Phong này giờ ngồi yên quan sát, giờ mới lên tiếng.
- Họ không lo không có chứng cớ đâu. Họ rất vui lòng nhìn các vị làm ầm ỹ mọi chuyện lên.
Diệp Phong dập thuốc, đổi tư thế, cười nói:
- Việt Dương e rằng lần này không cần bồi thường, mà chỉ cần đâm đơn kiện bách hóa của các vị thôi, vụ kiện này bất luận thắng hay thua, họ vẫn làm rùm beng lên. Mấy năm không gặp, không ngờ Bạch Tình Đình càng ngày càng lợi hại, lại còn có thể áp dụng được cả thủ đoạn này. Trong vụ kiện này, An Thịnh dù thắng hay thua thì cũng đều là kẻ thua cuộc. Giám đốc Lâm, chúng ta là đối tác của nhau, hơn nữa lại là ban bè tốt, tôi khuyên chị một câu, hãy kí hiệp ước hòa giải với Bạch Tình Đình đi.
Triệu Trường Đào vốn chẳng ưa ai Diệp Phong, giờ lại nghe Diệp Phong nói phải kí hiệp ước hòa giải với Việt Dương, đây chẳng phải cúi đầu trước Việt Dương sao? Triệu Trường Đào lạnh nhạt nhìn Diệp Phong, chẳng chút hòa hảo nói:
- Bách hóa An Thịnh chúng tôi sẽ không làm những chuyện mất mặt như vậy!
- Haha, coi như tôi nhiều chuyện vậy, vậy tôi sẽ không nói nữa.
Diệp Phong nhắm mắt, mặt vẫn cười nói, dường như không nhận thấy thái độ thù địch của Triệu Trường Đào.
Nhưng Lâm Tuyết lại không nghĩ như vậy, cô ta nghĩ, lời Diệp Phong nói không phải không có lý. Bách hóa An Thịnh trong vụ kiện lần này, cho dù kết quả như thế nào, đều gây sự chú ý tới giới truyền thông, như vậy không cần nói cũng biết, đối với Việt Dương mà nói sẽ là một cơ hội lớn, nhưng ngược lại lại gây ảnh hưởng không tốt đến An Thịnh.
- Trường Đào, anh ra ngoài đi, vụ việc lần này, tôi sẽ giải quyết, từ giờ anh hãy lo quản lý An Thịnh cho tốt đi.
Lâm Tuyết vẫy tay, ý bảo Triệu Trường Đào hãy lui ra. Triệu Trường Đào không nói câu nào nữa nhưng trước lúc ra khỏi phòng làm việc của Lâm Tuyết lại nhìn Diệp Phong với ánh mắt khiến Diệp Phong cảm nhận được thái độ căm tức của Triệu Trường Đào đối với mình.
Lâm Tuyết đứng dậy. Cô ta mặc một chiếc váy dài quàng thêm chiếc khăn đen qua bộ ngực trễ nải, rãnh sâu giữa hai bầu ngực của Lâm Tuyết không chút che đậy rực cháy trong mắt Diệp Phong. Nếu Lâm Tuyết mà ở thời cổ đại thì sẽ là cơn hồng thủy hại nước hại dân, nhất cử nhất động đều đầy mê hoặc. Lâm Tuyết lắc mông uyển chuyển bước đến ngồi cạnh Diệp Phong, đặt thoải mái cánh tay trái lên trên ghế sofa, vắt chéo chân phái, để lộ đôi chân nõn nà, tư thế vô cùng khêu sợi.
Diệp Phong ngửi thấy mùi nước hoa sực nức trên người Lâm Tuyết, cười nói:
- Nước hoa Dior luôn làm đàn ông si mê, nhất là đối với những người như tôi đang ngồi trước người đẹp như giám đốc Lâm đây. Lẽ nào cô không sợ tôi có ý đồ xấu?
- Không ngờ Diệp tiên sinh lại có hứng thú nghiên cứu nước hoa như vậy, nhất định trên tình trường cũng không ít kinh nghiệm, e rằng tôi có muốn cũng không thể vừa được mắt Diệp tiên sinh.
Lâm Tuyết nở nụ cười mê hoặc, nói tiếp:
- Tôi cũng không ngại hẹn riêng với Diệp tiên sinh đâu, nhưng giờ tôi lại càng muốn biết Diệp tiên sinh nghĩ thế nào về vụ kiện công ty tôi lần này của Bạch Tình Đình?
- Tôi ban nãy cũng nói rồi, lần này cũng chỉ để quảng bá cho danh tiếng Việt Dương thôi.
Diệp Phong cười nói:
- Giám đốc Lâm, biện pháp tốt nhất của cô hiện nay là không cho Bạch Tình Đình cơ hội đó, hãy hòa giải riêng với Bạch Tình Đình. Tôi nghĩ Tình Đình sẽ chấp nhận thôi, vì nếu kiện lên tòa án thì tòa thế nào cũng yêu cầu hòa giải.
- Nếu cô ta không đồng ý thì sao? Lâm Tuyết hỏi.
- Thế tại sao Bạch Tình Đình lại không đồng ý?
Lâm Tuyết cười nói:
- Diệp tiên sinh vừa nãy chẳng nói cô ta nhất định sẽ mượn cơ hội này quảng bá cho Việt Dương sao? Vậy nên, nếu tôi và cô ấy kí hiệp ước hòa giải, thì những kế hoạch khuếch trương của cô ta coi như vô ích à?
- Không sao, theo tôi thấy thì Bạch Tình Đình không phải là người quá cố chấp, quan trọng là giám đốc Lâm tạm thời có chịu nhượng bộ đi hòa giải với Tình Đình hay không mà thôi. Tôi nghĩ Bạch Tình Đình hi vọng nhất là cô không chịu làm hòa với cô ta.
- Xem ra, anh rất hiểu Bạch Tình Đình.
Lâm Tuyết cười, di chuyển tấm thân sợi cảm, làm bộ ngực căng tròn dưới lớp áo trở nên vô cùng khiêu khích. Diệp Phong có đưa mắt quét qua bộ ngực của Lâm Tuyết, nhưng cũng chẳng nán lại lâu. Lâm Tuyết là một người đàn bà từng trải, nên từ ánh mắt của Diệp Phong, cô ta cũng biết Diệp Phong là người đàn ông vô cùng tự chủ. Đối phó với loại đàn ông này không thể chỉ dùng biện pháp thông thường được, Lâm Tuyết cũng nhận thấy Diệp Phong là đối tác không tồi.
Diệp Phong nghe Lâm Tuyết nhắc tới Bạch Tình Đình trước mặt mình, liền lắc đầu cười nói:
- Đáng tiếc, tôi đã về quá muộn.
- Chẳng nhẽ Diệp tiên sinh định cứ thế mà từ bỏ.
Lâm Tuyết lại nói tiếp:
- Nghe nói chồng của Bạch Tình Đình chẳng ra làm sao cả. Chỉ là nhân viên quèn trong một công ty, với thân phận của Diệp tiên sinh, tôi tin anh sẽ dễ dàng cướp được Bạch Tình Đình về tay mình.
- Chuyện này để sau, tôi cũng không phải là người đàn ông chỉ tiêu tốn thời gian vào đàn bà. Giám đốc Lâm đã hợp tác cùng với tôi, vậy tôi cũng chẳng giấu cô nữa. Kì thực tôi chỉ định về Vọng Hải đợt này 1 tuần. Ở nước ngoài còn có việc làm ăn khác cần phái xử lý. Lần về này hi vọng có thể chọn được địa điểm và chuẩn bị tốt 1 vài công tác. Tôi sẽ phái chuyên viên nước ngoài về hỗ trợ giám đốc Lâm quản lý việc xây dựng công ty địa ốc Vọng Hải. Khi nào thời cơ chín muồi, tôi sẽ về nước sau.
- Ý Diệp tiên sinh là tôi sẽ lo phần đất đai, địa điểm xây dựng. Quả thật đây không phải việc dễ dàng gì đối với tôi, tôi chỉ sợ mình ứng phó không xong. Xem ra hiện nay, 10% cổ phần của tôi cũng hơi ít.
Lâm Tuyết cười nói,
- Chúng ta đã là đối tác, tôi quyết không bạc đãi cô. Giám đốc Lâm chỉ cần làm tốt công việc trước mắt, còn những việc về sau không cần giám đốc phải bận tâm, tôi sẽ phái chuyên gia đảm nhận những việc sau đó, còn giám đốc Lâm lúc đó chỉ cần ngồi nhà thu tiền thôi. Lợi tức mỗi năm tôi sẽ chia đều cho cô. Đương nhiên những ngày bình thường không thể thiếu tiền thưởng. Còn cụ thể về sau tôi sẽ đưa cho giám đốc Lâm những hóa đơn chi tiết. Giám đốc Lâm, lẽ nào cô cho rằng tôi sẽ quên phân của cô? Tiền mà mọi người cùng kiếm được, chi một chút cho chính quyền địa phương, còn lại tôi quyết không bạc đãi cô.
- Vậy thì quá tốt rồi, tôi thích nhất là ngồi nhà thu tiền.
Lâm Tuyêt nói. Đúng lúc này thì điện thoại di động của Lâm Tuyêt kêu.
- Diệp tiên sinh, anh xem có khi anh phải giúp tôi làm cầu nối. Chuyện hòa giải giữa tôi và Bạch Tình Đình vẫn cần Diệp tiên sinh anh lưu ý một chút.
- Đương nhiên rồi, chúng ta đã hợp tác với nhau, sau này sẽ là bạn bè thân thiết, tôi thì lúc nào chả đối tốt với bạn bè.
Chiều đến, Diệp Lăng Phi cũng không chờ Bạch Tình Đình ở bách hóa Việt Dương nữa, sau khi được Diệp Lăng Phi nhắc nhở vài việc, Bạch Tình Đình lại bận rộn trở lại, chẳng còn tâm trí ngó ngàng đến hắn.
Diệp Lăng Phi chạy xe một mình đến quán cafe Vọng Viên thì dừng lại, hắn ngó nghiêng trước sau một lát, thấy quán cũng không đông khách lắm. Hắn bước vào quán, chọn chiếc bàn gần cửa sổ. Một nữ nhân viên phục vụ của quán không biết hắn liền cho rằng hắn là khách lạ, đang định bước đến hỏi hắn cần dùng gì thì Lý Khả Hân gọi cô lại, còn mình thì trực tiếp bưng hai ly cafe đến bàn Diệp Lăng Phi đang ngồi nhẹ giọng hỏi:
- Thưa quý khách, xin hỏi anh muốn uống cafe không ạ?
Diệp Lăng Phi nhìn lên thấy Lý Khả Hân đang bung khay đồ uống liền cười nói:
- Nếu bà chủ mời tôi, tôi tất nhiên sẽ uống. Còn nếu phải trả tiền tôi thà nhìn người khác uống.
Lý Khả Hân không nhịn được phì cười. Cô đặt một cốc cafe trước mặt Diệp Lăng Phi, cốc còn lại đặt phía đối diện nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:
- Ông chủ Diệp hôm nay có thời gian ghé qua đây, không phải là định kiểm tra đột xuất đấy chứ?
Diệp Lăng Phi tay trái vân vê chiếc thìa, khuấy ly cafe cười nói:
- Lẽ nào không có việc thì không được đến sao?
- Đương nhiên là được rồi.
Lý Khả Hân chúm miệng cười duyên.
- Công việc kinh doanh buổi chiều không tốt hay sao mà ít khách vậy?
Diệp Lăng Phi đảo mắt qua tiệm cafe khi mà chỉ có vài mống khách, ngạc nhiên hỏi.
- Anh không xem hôm nay là thứ mấy à? Ban ngày ban mặt, người đi làm, kẻ đi học, lấy đâu ra người. Nếu là buổi tối, anh sẽ biết thế nào là đông khách. Ban đầu, em có thuê hai nhân viên phục vụ, đùng một cái cô tự dưng đòi nghỉ việc, về quê lấy chồng. Haizz, mới tí tuổi làm ai mà phải lấy chồng sớm thế cho khổ.
Nói đoạn cô nhìn lên Diệp Lăng Phi đang ngồi phía đối diện, phát hiện thấy Diệp Lăng Phi chẳng có chút cảm xúc nào. Lúc này hắn chỉ đang mải khuấy cốc cafe của mình, thì trong lòng có chút thất vọng nói tiếp:
- Em định tìm thêm một nhân viên nữa. Nhưng ban ngày ít khách quá, còn buổi tối và cuối tuần thì lại đông nghịt người, nên định tìm sinh viên đại học làm bán thời gian. Nếu được như vậy có thể tính tiền theo giờ, tiết kiệm bao nhiêu là khoản chi.
- Quả không hổ là người làm ăn buôn bán, ngay cả cách này cũng nghĩ ra, cách này không tồi chút nào.
Diệp Lăng Phi rất đồng tình với cách làm của Lý Khả Hân gật đầu nói tiếp:
- Đây cũng chưa hẳn là cách tiết kiệm tốt nhất đâu, chỉ là em không thể bạc đãi người ta, nếu không, cẩn thận sẽ không ai chịu qua làm bán thời gian cho em đâu.
- Việc đó... việc đó....
Lý Khả Hân bỗng ấp úng làm Diệp Lăng Phi cảm thấy kì quái, không nhịn được liền hỏi:
- Khá Hân, em sao vây? Muốn nói gì thì cứ nói ra, sao cứ úp úp, mở mở mãi thế?
- Anh Diệp à, anh có quên một cô sinh viên Tần Dao ko?
Lý Khả Hân nói xong quay ra nhìn biểu hiện của Diệp Lăng Phi. Nghe Lý Khả Hân nhắc đến Tần Dao, hắn thoạt tiên ngẩn người, rối sau đó mới gật đầu nói:
- Coi như cùng quen đi. Có sao ko?
- Không sao cả, đó chính là cô gái muốn đến đây làm thêm. Cô ấy muốn tìm Hiểu Uyển. Em nghe Hiểu Uyển nói, anh Diệp và cô gái tên Tần Dao này có...
Lý Khả Hân nói đến đây, bỗng cúi đầu khuấy cốc cafe trước mặt không nói tiếp nữa, không hiểu trong lòng đang nghĩ gì.
- Haha, anh và Tần Dao chẳng có gì cả, chỉ là quen biết nhau thôi.
Diệp Lăng Phi giống như đang giải thích, nói tiếp:
- Cô gái này rất đáng thương, nếu có cơ hội, nên giúp đỡ cô ta một chút.
Lý Khả Hân gật đầu nói:
- Em biết nên làm gì.
Rồi hai người bỗng dưng đều trở nên trầm mặc. Diệp Lăng Phi thì như chỉ đang khuấy cafe, trong lòng thì hơi hỗn loạn, hắn không biết nên nói gì. Chuyện của Lưu Hải đã qua lâu rồi, theo lý mà nói thì theo thời gian mọi thứ cũng nên dần giải tỏa nhưng không biết tại sao, khi đối diện với Lý Khả Hân, thì hắn cũng chẳng có cải thiện đáng kể nào với cô. Điều này làm hắn nhận thức được rằng thực sự vấn đề không nằm ở việc Lưu Hải gây ra khoảng cách giữa cô và hắn mà còn có nguyên nhân khác.
Nhưng lúc này đây, hắn cũng không tài nào nghĩ ra nguyên nhân khác đó rốt cuộc là nguyên nhân gì? Còn Lý Khả Hân vẫn một mực cho rằng Diệp Lăng Phi vì chuyện của Lưu Hải mà vẫn luôn tự trách mình. Mặc dù rất muốn gần gũi, thân mật hơn với Diệp Lăng Phi, nhưng lại không biết làm cách nào phá bỏ rào cản giữa hai người. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo, phá vỡ không gian trầm lắng giữa hai người. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên nhìn, không ngờ lại là bố vợ mình sợi đến.
Hắn nhanh chóng nhận điện thoại, trước mặt Lý Khả Hân nói:
- Có việc gì không bố?
Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói câu này, cảm thấy mình ngồi đây có phần vô duyên, liền uống một ngụm cafe, sau đó đứng lên, rời khỏi bàn của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, nhìn Lý Khả Hân rời đi, trong lòng bất giác thở dài. Hắn phát hiện mâu thuẫn vô thức thực sự giữa hắn và Lý Khả Hân là do cô gái này cá tính quá mạnh mẽ. Diệp Lăng Phi rất lo lắng về điều này, hắn sợ bỗng nhiên sự xuất hiện của Lý Khả Hân sẽ làm cho cuộc sống không dễ gì có được của mình bị phá vỡ.
- Tiểu Diệp, ban này Khiếu Thiên vừa gọi điện cho bố, hỏi chuyện của con đấy.
Bạch Cảnh Sùng cười nói.
- Sao ta lại có cảm giác Khiếu Thiên cảm thấy con có rất nhiều tiền nhỉ?
Nghe Bạch Cảnh Sùng nói Trương Khiếu Thiên hỏi Bạch Cảnh Sùng về thân phận của mình nhưng hắn chẳng chút ngạc nhiên, chắc chắn điều mà Trương Khiếu Thiên muốn biết nhất hiện nay là rốt cuộc hắn là ai mà có thể có nhiều tiền như vậy để mua cổ phần của tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bố à, thế bố nói thế nào đấy?
- Ta không nói cho Trương Khiếu Thiên biết con mua được cả cổ phiếu của Thế Kỉ Quốc Tế, mà ta cũng không thể nói, ta không muốn Khiếu Thiên nghĩ ta muốn lợi dụng con. Ta gọi điện đến cũng chỉ để nhắc con đừng quên 6h tối nay hai gia đình chúng ta sẽ cùng ăn cơm tại khách sạn Quốc Tế. Tiểu Diệp, đừng đến muộn đấy.