Diệp Lăng Phi đỗ xe trong bãi đỗ xe trước cửa bách hóa Việt Dương, mang theo hộp cơm mua từ tiệm bán đồ ăn nhanh trên phố lớn, bước vào lối dành riêng cho nhân viên của bách hóa.
Khi Diệp Lăng Phi đẩy cửa bước vào văn phòng của Bạch Tình Đình, thì nhìn thấy cảnh tượng vợ hắn tay trái cầm điện thoại, tay phải thì đặt trên bàn phím máy tính, mồm cũng đang hoạt động hết công suất:
- Ừ,chính là bộ đồ thể thao của nhãn hiệu đó, đúng, chính bộ đó, thông báo cho bộ phận mua bán đi, nhanh chóng chuẩn bị.
Diệp Lăng Phi đặt túi đồ ăn lên bàn uống nước, thấy trên bàn làm việc của Bạch Tình Đình có tập tài liệu, liền đi đến, cầm lấy 4, 5 tờ, rải xuống mặt bàn uống nước, lấy từ trong túi đồ ăn hai hộp cơm, hai hộp thức ăn lên trên mấy tờ giấy vừa rải ban nãy.
- Em à, lại đây ăn cơm đi.
Diệp Lăng Phi giục.
- Em đang bận, anh ăn trước đi.
Bạch Tình Đình cũng chẳng buồn ngẩng mặt lên, cô vừa gác cuộc gọi này ngay lập tức lại quay số gọi cuộc khác.
Diệp Lăng Phi đợi mãi thấy vợ hắn chẳng có vẻ gì là sẽ nghe lời gác tất cả mọi việc lại đi ăn cơm thì liền đi đến trước bàn làm việc của vợ hắn, ấn nút ngắt cuộc gọi.
- Anh làm gì vậy?
Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi làm gián đoạn công việc, nét mặt hiện rõ vẻ bực tức, Diệp Lãng Phi chẳng nói chẳng rằng, đi đến trước mặt Tình Đình, cúi người, nhấc bổng vợ hắn lên.
- Anh làm gì vậy, em đang làm việc.
Tình Đình đánh vào vai Diệp Lãng Phi, nhưng không dám đánh mạnh vì biết hắn đang ốm, sợ làm hắn đau, nàng nào có biết, thân thể của hắn, đừng nói là Bạch Tình Đình, ngay cả những tên to con dùng sức cũng chưa chắc đã hạ được hắn.
- Không biết ăn cơm à? Làm gì mà làm. Trước kia em thế nào anh không cần biết, giờ em đã là vợ anh, phải nghe lời, nếu em còn nói chuyện công việc với anh, anh đập nát điện thoại cho em xem, xem em còn làm được nữa không?
Diệp Lăng Phi quát to. Lúc này thì Tình Đình sợ rồi. Bình thường lúc nào Diệp Lăng Phi cũng cười ha hả, nhưng khi tức giận cũng rất đáng sợ. Sợ thì sợ nhưng Tình Đình cũng vẫn không phục, cong đôi môi mềm mại lên oán hận:
- Anh mà đập, em lại phải đền.
Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng hờn dỗi của vợ hắn thì bật cười. Hắn ôm Tình Đình đến ghế sofa, rồi lại nhẹ nhàng đặt cô xuống, hôn lên môi cô, sau đó đi nhanh đến bàn đặt máy tính.
- Anh làm gì đấy? Anh định đập thật đấy à? Em sợ anh rồi.
Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi đến máy tính của mình, tưởng Diệp Lăng Phi định làm thật, máy tính mà hỏng thì không còn gì để nói, biết bao dữ liệu quan trọng bên trong sẽ mất hết, thiệt hại sẽ không thể ước lượng được. Nhưng chỉ nghe tiếng Diệp Lăng Phi cười to:
- Vợ à, em yên tâm, anh không đập ra đâu.
Diệp Lăng Phi ngồi trước máy tính, vẻ mặt chăm chú thực hiện vài thao tác Bạch Tình Đình cảm thấy rất lạ, không hiểu Diệp Lăng Phi định làm gì. Cô đứng dậy, tiến đến chỗ bàn làm việc của mình, nơi mà đang bị Diệp Lăng Phi chiếm giữ làm điều mờ ám, đang định cất tiếng hỏi tiếp thì nghe âm thanh phát ra chiếc máy in gần đó. Sau đó là một tờ giấy A4 chui ra từ máy in. Hóa ra Diệp Lăng Phi đang in cái gì đó, nhưng khi nhìn những dòng chữ lớn trên tờ giấy:
- Bận việc riêng, đừng làm phiền.
Thì cô tá hỏa. Không đợi phản ứng của Bạch Tình Đình, hắn cầm lấy tờ giấy, mở ngăn kéo, mồm nói:
- Keo à, mày ở đâu, mau ra đây đi.
Nhìn bộ dạng tức cười của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không nhịn được phì cười, chỉ tay xuống ngăn thấp nhất, nói:
- Băng dính ở đây.
- Ờ, hóa ra mày ở đây.
Diệp Lăng Phi theo cánh tay vợ hắn chỉ, mở ngăn kéo dưới cùng, lấy được băng dính, rồi sau đó cầm cả băng dính và giấy ra đến cửa, dán ra bên ngoài cánh cửa phòng làm việc của Bạch Tình Đình, rồi vui vẻ kéo cửa lại, dùng tay chốt chặt cửa ở bên trong.
- Được rồi, vợ ạ, không sợ ai làm phiền nữa đâu em, lại đây hôn anh cái nào.
- Ăn cơm.
Bạch Tình Đình nói. Diệp Lăng Phi cười to, đi đến ôm vợ hắn trở lại sofa. Sau đó vừa mở hộp vừa nói:
- Anh cũng không biết em thích ăn gì, đầu tiên cũng định mua pizza cho em, nhưng lại sợ không hợp khẩu vị của em, nên đến tiệm bán đồ ăn nhanh, mua 2 suất cơm. Nhưng nếu em không thích, mình ra ngoài ăn.
- Không, thế này cũng được, ăn nhanh đi thôi.
Bạch Tình Đình nhanh chóng cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt, bắt đầu ăn.
Diệp Lăng Phi cũng mở hộp cơm của mình, vừa ăn vừa nói:
- Vợ à, anh nghĩ, bách hóa Việt Dương của em không nên chỉ là bách hóa thông thường. Em nghĩ xem, người ta ai cũng thích dạo phố, ngắm đồ, chẳng mấy ai vừa nhìn thấy cái gì hay đã mua ngay. Dạo một vòng, lại muốn dạo vòng nữa, chứ mới dạo đã mua thì xách cũng rất mệt. Mà cứ dạo như thế thể nào cũng cảm thấy đói, lẽ nào lúc đó lại để cho người ta ra ngoài ăn. Nếu là như vậy, ban đầu người ta có ý định chiều đến mua tiếp, nhưng khi ra bên ngoài ăn, họ lại thay đổi ý định, có thể không muốn quay lại mua nữa hoặc lại đến bách hóa khác ngắm đồ. Em xem, thế chả tốt chút nào!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói, miếng cá đang gắp dở trên tay lại bỏ xuống hộp, quay ra phía Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh nói rất đúng, sao trước đây em lại không nghĩ ra nhỉ, đúng, em nên cho xây dựng một tầng lầu ẩm thực, cung cấp các loại đồ ăn thức uống, cho xây cả tiệm cafe ngay trong bách hóa nữa. Khách hàng đến, không chỉ mua đồ mà còn có thể tới đây ăn cơm, uống cafe, họp mặt nói chuyện. Như vậy, thời gian họ ở trong Việt Dương sẽ lâu hơn, hoặc có những người trước không định đến Việt Dương mua sắm thì giờ cũng có thể đến để ăn cơm,uống cafe nói chuyện phiếm, ăn cơm xong lại tiện thể dạo vài vòng tham quan, mua sắm. Nếu được như vậy, Việt Dương sẽ có ngày càng nhiều những khách hàng tiềm năng ha. Ôi, chồng ơi, anh thật cừ, nghĩ ra được kế thật hay!
Bạch Tình Đình phấn khởi thơm đôi môi xinh xắn của mình lên má của Diệp Lăng Phi rồi quên cả hộp cơm đang ăn dở, vội vàng chạy đến trước màn hình máy tính.
Diệp Lăng Phi bị nụ hôn bất ngờ của Bạch Tình Đình làm cho ngây ngất, nhất thời chưa kịp phản ứng, hắn không ngờ mình chỉ tiện mồm nói ra vài câu mà khiến vợ hắn vui đến vậy, đã thế còn chủ động thưởng cho hắn một nụ hôn nữa chứ, dù chỉ như gió thoảng qua nhưng khiến hắn lơ lửng trên mây rồi. Mà vừa này nếu hắn nghe không nhầm thì vợ hắn vừa gọi hắn là chồng, dù hai người thường xuyên tiếp xúc thân mật nhưng số lần vợ hắn chủ động gọi hắn là chồng cũng đếm trên đầu ngón tay.
Khi Diệp Lăng Phi trở về với thực tại thì đã thấy vợ hắn lại cặm cụi bên máy tính. Lòng hắn xót xa khi vợ chỉ lo làm mà ăn uống qua loa. Hắn tức tốc đến bên Bạch Tình Đình. Đang định giơ tay ôm Tình Đình trở lại ghế ăn nốt bữa cơm trưa còn đang dang dở thì nghe thấy Tình Đình nói:
- Chồng ơi, đợi em một lát, em phải ghi nhanh ý tưởng này lại, không chốc nữa lại quên, một lát thôi mà, mình? Em biết anh thương em nhất mà, đúng không?
Rồi Tình Đình lại giơ cánh tay trắng trẻo ôm lấy cổ hắn, nũng nịu:
- Nếu không, em thơm anh thêm cái nữa. Anh đợi em một lát rồi hãy ăn, được không anh?
Nhìn bộ dạng nũng nịu cùng đôi mắt trong trẻo, cái miệng nhỏ xinh, cộng thêm mùi nước hoa quyến rũ trên người Bạch Tình Đình, trái tim của Diệp Lăng Phi không thể không rung động, đành khuất phục nói:
- Nha đầu này, bao giờ thì nghe lời anh đây?
Biết là đã thuyết phục được Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình vội vàng kéo lấy cô của hắn, nhẹ nhàng đặt làn môi xinh lên môi Diệp Lăng Phi. Môi Diệp Lăng Phi lúc này gắn chặt trên môi của Tình Đình. Dù lần này là Tình Đình chủ động, nhưng nhân lúc cô không để ý, Diệp Lăng Phi thuận thế đẩy lưỡi vào sâu trong miệng, kiếm tìm lưỡi của Tình Đình. Tình Đình không kịp ngăn lại, lúc sau phát hiện ra thì lưỡi của Diệp Lăng Phi đã cuốn hết miệng cô trong nụ hôn nóng bỏng rồi, Bạch Tình Đình muốn trốn cũng chẳng trốn nổi. Diệp Lăng Phi lại càng ôm chặt lấy vợ hắn, đi về phía bàn làm việc, rồi đặt vợ hắn ở trên bàn, ép xuống.
- A...a..
Bạch Tình Đình kêu lên, tay cô vẫn đang ôm chặt lấy cổ hắn. Cô cảm nhận được thân thể cường tráng của Diệp Lăng Phi đang ở bên trên người mình, lúc này toàn thân cô cũng trở nên run rẩy, kích động.
Diệp Lăng Phi một tay đặt trên bàn gạt hết công văn, giấy tờ xuống đất, tay kia lần theo bộ váy xám mà Bạch Tình Đình đang mặc trên người, lần đến chỗ nhạy cảm nhất giữa hai chân của Tình Đình, nhẹ nhàng vuốt ve qua lớp quần áo.
Khoảng 5 phút sau, khi Tình Đình khiến hô hấp của Diệp Lăng Phi trở nên khó khăn, Diệp Lăng Phi mới rút lưỡi lại, khó khăn rời khỏi làn môi hồng của Bạch Tình Đình, hắn ngẩng đầu lên một chút, nhìn chằm chằm vào cơ thể đang bị mình ép xuống ở bên dưới. Mặt Bạch Tình Đình bỗng đỏ lựng lên, ngượng nghịu tránh ánh nhìn chằm chằm của Diệp Lăng Phi. Nhìn dáng điệu của cô, Diệp Lăng Phi lại cảm thấy chưa thỏa màn, muốn hôn tiếp. Khi Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, chuẩn bị cho nụ hôn tiếp theo thì Tình Đình dùng tay đặt lên môi hắn:
- Em còn phải ghi lại những ý kiến vừa nãy của anh lại nữa, đừng làm ồn nữa.
Nói xong đẩy cái cơ thể đang nằm lên trên người mình của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy không nên đè Tình Đình ở nơi làm việc thế này, bèn nhanh chóng đứng dậy. Lúc này Bạch Tình Đình đang tự trách mình, cô ban đầu không định gọi Diệp Lăng Phi là chồng, ít nhất cũng phải để khi Diệp Lăng Phi một lòng một dạ với mình mới kêu hắn là chồng. Cô muốn hắn đừng vội tưởng bỡ rằng cô đã ngã về phía hắn nhanh như vậy, đừng tường trên danh nghĩa hai người đã là vợ chồng mà hắn không cần phải tốn công chinh phục cô.
Nghĩ là một chuyện, nhưng nhiều khi không phải cử nghĩ gì cũng đều thực hiện được. Ban nãy khi Diệp Lăng Phi giúp cô nghĩ cách giải quyết vấn đề phiền phức, cô bỗng dưng cảm thấy Diệp Lăng Phi mà cô vẫn luôn xem thường không ngờ lại tiềm tàng tư chất ưu tú hơn người. Cách thức làm việc xử lí vấn đề nhanh gọn, rành mạch, logic, nào đâu giống tên vô lại thường ngày. Vì vậy Bạch Tình Đình trong lòng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ Diệp Lăng Phi.
Ý tưỡng vô tình được Diệp Lăng Phi nói bâng quơ ban nãy làm Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đúng là thiên tài, luôn đem lại cho cô nhưng niềm vui bất ngờ từ những lời nói của mình, cô bỗng thấy hạnh phúc vì mình có được người chồng như vậy. Ban nãy còn không ý thức được mà kêu Diệp Lăng Phi một tiếng "chồng ơi", lại còn không ngăn được niềm ngưỡng mộ mà chủ động hôn Diệp Lăng Phi, đúng là vô tình để cảm xúc trong lòng được bộc phát.
Bạch Tình Đình ngồi trước máy tính, cố sắng sắp xếp lại suy nghĩ, không để đầu óc nghĩ lung tung tập trung vào làm việc, tổng kết lại những lời Diệp Lăng Phi vừa nói về địa điểm ăn uống, cô lại thêm 1 vài ý tưởng của mình vào như là tiệm cafe, hay nơi bán đồ ăn vặt, hương vị của các vùng miền. Ghi lại xong đâu đấy, Bạch Tình Đình lại quay đầu về phía Diệp Lăng Phi hỏi hắn còn có ý tưởng nào khác không? Diệp Lăng Phi nghĩ một lát, rồi nói:
- Không biết có thể mở một cái rạp chiếu phim hay trung tâm vui chơi, giải trí ở đây không? Nếu được như vậy, sẽ thu hút được lượng lớn khách hàng là nhưng đôi tình nhân trẻ.
- A, ý kiến rất hay!
Bạch Tình Đình nghe xong, vui mừng khen ngợi Diệp Lăng Phi lần nữa. Sau đó cô cũng không quên nhanh chóng bổ sung thêm ý tưởng về rạp chiếu phim và khu vui chơi giải trí của Diệp Lăng Phi. Nghĩ một lát, cô thấy hiện nay chỉ cần thực hiện bản kế hoạch vừa được ghi lại này thôi thì đối với Việt Dương không còn gì tốt hơn.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình đã hoàn thành xong bản kế hoạch, liền vỗ vai cô, giục:
- Vợ à, đi ăn cơm thôi. Giờ có khi cơm nguội hết rồi đấy.
Bạch Tình Đình cũng định đứng dậy, nhưng không ngờ khi vô tình nhìn thấy mặt Diệp Lăng Phi lại phì cười. Cô vừa cười đã làm cho Diệp Lăng Phi bị tiếng cười của cô làm cho ngây ngốc, hắn không ngờ Tình Đình lại cười lên như vậy. Chỉ thấy Tình Đình rút từ hộp khăn giấy trên bàn 1 tờ giấy, sau đó lau mặt cho hắn, cười nói:
- Anh mà ra ngoài với bộ dạng này, đảm bảo bị người ta cười cho thối mũi. Nếu để cho Hân Minh nhìn thấy, nói không chừng cô ta còn tưởng anh vừa bị cô nào hôn ấy chứ. Mà em cũng tin chắc Hân Minh sê không bao giờ nghĩ là vết son trên mặt anh là của em.
Giờ thì Diệp Lãng Phi hắn mới hiểu tại sao vợ hắn lại cười như vậy, hóa ra ban nãy khi 2 người hôn nhau, vợ hắn đã vô tình lưu lại dấu son trên mặt hắn. Quả thật nếu Tình Đình không phát hiện ra rồi giúp hắn lau mặt thì hắn sẽ đi nghênh ngang lượn khắp Việt Dương với cái khuôn mặt lem nhem này, rồi thế nào cũng bị chỉ trỏ như tên vô lại vừa ăn vụng không kịp chùi mép.
- Đâu, mình hôn vợ mình ấy chứ, hehe.
Diệp Lăng Phi toát hết cả mồ hôi nghĩ thầm: "Đúng là anh hùng khó qua cửa mỹ nhân, gái đẹp ngay bên, khó lòng cưỡng lại. Không ngờ mình cũng mắc phải lỗi này." Tình Đình sau khi lau sạch vết son trên mặt Diệp Lăng Phi, cũng không nhắc lại chuyện xấu hổ ban nãy nữa, mà cùng Diệp Lăng Phi ngồi lại trên ghế sofa. Lúc này thì cơm đã nguội ngắt cả rồi, may mà trời nóng, nên cơm cũng không đến nỗi quá khó nuốt.Tình Đình chỉ ngồi im lặng, chăm chú ăn, không nhìn lên Diệp Lăng Phi nữa. Còn Diệp Lăng Phi đang tìm cách bắt chuyện lại với Tình Đình, nhất định phải tìm ra chủ đề hay ho nào đó.
Diệp Lãng Phi nghĩ đến vụ kiện với bách hóa An Thịnh, thế là hắn liền hỏi:
- Vợ à, việc đó giải quyết thế nào rồi?
- Việc đó là việc nào?
Tình Đình không ngẩng đầu lên, chỉ đang và cơm hỏi lại.
- Thì là cái việc khởi kiện bách hóa An Thịnh và đám người của phó giám đốc bách hóa An Thịnh Triệu Trường Thọ vì tội gây rối đấy. Chúng ta không phải đã tuyên bố sẽ kiện họ hay sao? Lẽ nào em quên chuyện này rồi?
- À, em quên mất. Em lại quên không gọi điện thoại cho luật sư Hà rồi. Luật sư Hà sáng nay có trình lên tòa án bản khởi kiện, đáng nhẽ trưa nay em phải gọi cho anh ấy hỏi tình hình cụ thể, tại anh cả, bị anh làm ồn quên cả chuyện này.
Tình Đình nói xong, không định ăn cho xong cơm, lập tức gọi điện cho luật sư Hà hỏi xem liệu tòa án có nhận thụ lý vụ này không. Diệp Lăng Phi không muốn bữa trưa của Tình Đình lại tiếp tục bỏ dở cơm. Nếu hắn mà biết Tình Đình sốt sắng như vậy, thì nhất định hắn sẽ đợi Tình Đình ăn xong cơm mới nhắc. Diệp Lăng Phi ngăn không cho Tình Đình gọi điện thoại, hắn bưng hộp cơm mà cô vừa đặt xuống bàn uống nước đến trước mặt cô, nói:
- Vợ à, ăn cho xong cơm đã. Dù gì thì việc này cũng chưa vội lắm. Một tiếng nữa em hãy gọi cũng chẳng sao, đúng không?
Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng đón lấy hộp cơm, gật đầu nói:
- Vâng, cũng chưa vội. Ăn xong cơm rồi gọi điện hỏi luật sư Hà cũng được.
Dù không gọi Diệp Lăng Phi là chồng nữa nhưng trong lòng Tình Đình đã coi Diệp Lăng Phi là chồng yêu của mình rồi, giờ đây tình yêu của cô đối với Diệp Lăng Phi như đã thấm sâu vào máu, vào từng tế bào trong cơ thể cô, chỉ có điều, cô rất muốn biết rốt cuộc Diệp Lăng Phi có bao nhiêu người tình, và cô phải đối mặt với bao nhiêu tình địch.
Ăn xong, Diệp Lăng Phi đứng dậy thu dọn, đem cơm thừa dồn vào một hộp, bỏ hộp cơm thừa và tờ giấy dùng để trải bàn ban nãy cho vào túi nilon, cầm ra bên ngoài, vứt vào thùng rác. Lúc quay lại thì gặp Trương Hoài Sinh.
- Diệp tiên sinh, hai người.... bận xong chưa?
Trương Hoài Sinh vừa qua phòng Bạch Tình Đình, thì nhìn thấy tờ giấy do Diệp Lăng Phi in ra, đi đến cửa rồi cũng chẳng dám gõ mà lủi thủi quay về. Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu của Trương Hoài Sinh, đoán rằng chắc ông ta nghĩ hắn và Bạch Tình Đình ở trong phòng làm điều mờ ám, liền cười nói:
- Tôi và Tình Đình ờ trong phòng ăn cơm trưa. Giờ thì cô ấy cần phải ngủ trưa. Nếu việc không gấp, một tiếng nữa ông hãy quay lại?
- Được, được, một tiếng nữa tôi mới quay lại tìm phó tổng.
Trương Hoài Sinh nói xong, vội quay người đi về văn phòng của mình. Khi Diệp Lăng Phi hắn quay lại phòng làm việc của Bạch Tình Đình, cũng chẳng thèm gỡ tờ giấy trên cửa phòng kia xuống, chỉ tiện tay đóng cửa lại.
Đúng lúc này thì Bạch Tình Đình vừa gọi xong và kết thúc cuộc gọi với luật sư Hà, liền quay ra cười nói với Diệp Lăng Phi.
- Luật sư Hà vừa báo với em là bên tòa án quyết định sẽ thụ lý vụ án của chúng ta. Không biết chừng, giờ bên bách hóa An Thịnh đang như lửa đốt rồi.
Nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt yêu kiều của Bạch Tình Đình, lòng Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy khoan khoái lạ thường. Hắn cười ha hả nói:
- Vợ à,em xem anh có đáng được thưởng như vừa nãy nữa không? Anh vẫn muốn được hôn tiếp.
- Anh nghĩ ra đấy à?
Bạch Tình Đình dẩu môi, nhưng không dám nhìn lên phía Diệp Lãng Phi nữa, vội vàng ngó xuống chiếc máy tính, giả vờ cặm cụi làm việc.