Cho dù Diệp Lăng Phi là đồ ngốc, hắn cũng nghe ra ý tứ Bạch Tình Đình trong lời này. Trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ mùa xuân của ta rốt cuộc đã tới, Tình Đình dĩ nhiên chủ động muốn ngủ cùng giường với ta.
Diệp Lăng Phi không khỏi đắc ý lên, trong miệng ngâm nga một đoạn nhạc. Bạch Tình Đình vừa thấy Diệp Lăng Phi bắt đầu đắc ý, trong lòng đã thầm hối hận, sớm biết thế sẽ không nói như vậy, để tránh cho Diệp Lăng Phi đắc ý.
Hai người không có về nhà ăn cơm, mà là tìm một phòng ăn trong nội thành. Khi hai người vừa ngồi xuống, Bạch Tình Đình liền mượn điện thoại Diệp Lăng Phi.
- Em không mang điện thoại di động?
Diệp Lăng Phi thật sự có chút không tình nguyện mà đem điện thoại di động của mình giao cho Bạch Tình Đình, lo lắng Bạch Tình Đình muốn kiểm tra danh bạ của mình, hình như bên trong điện thoại di động của mình có không ít số điện thoại của con gái, hơn nữa còn có mấy người Bạch Tình Đình đã gặp qua, tỉ như Lý Khả Hân.
- Điện thoại di động của em hết pin.
Bạch Tình Đình chột dạ nói dối, nàng cố ý tắt điện thoại, lo lắng Diệp Phong lại gọi tới. Một khi để cho Diệp Lăng Phi phát hiện có Diệp Phong này tồn tại, Bạch Tình Đình lo mình giải thích như thế nào cũng sẽ không có tác dụng, Diệp Lăng Phi sẽ không tin tưởng mình và Diệp Phong thanh thanh bạch bạch, thậm chí ngay cả tay cũng chưa từng chạm qua, trong sạch đến như một tờ giấy trắng vậy.
Diệp Lăng Phi đưa điện thoại cho Bạch Tình Đình, vừa cầm menu, vừa len lén nhìn Bạch Tình Đình, trong lòng rất lo Bạch Tình Đình sẽ từ điện thoại di động của mình phát hiện ra cái gì. Cũng may Bạch Tình Đình cầm điện thoại của Diệp Lăng Phi chỉ là gọi điện thoại về nhà, báo với cô Ngô rằng mình và Diệp Lăng Phi ăn cơm bên ngoài, bảo cô ấy không cần chờ mình, nếu Hân Mính về, thì cứ ăn cơm trước.
Biết Bạch Tình Đình mượn điện thoại là vì chuyện này, Diệp Lăng Phi mới buông lỏng thần kinh, chọn mấy món xong, liền đem menu trả lại cho người nữ phục vụ, thúc giục nhanh chóng mang đồ lên.
Bạch Tình Đình nói chuyện điện thoại xong, đem điện thoại trả lại Diệp Lăng Phi. Nàng cởi áo khoác vắt lên thành ghế, mặc một chiếc áo sơmi màu trắng, bộ ngực sữa hở ra kia cơ hồ làm cho mấy cái cúc áo sơmi muốn bung ra. Bạch Tình Đình xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn giống như trẻ con vậy. Hai khuỷu tay tì lên mặt bàn, bàn tay nhỏ đan vào nhau. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi nhìn chằm chằm vào bộ ngực mình, nàng thấp giọng gắt:
- Nhìn cái gì chứ, có phải anh chưa từng thấy đâu.
- Thấy rồi thì thấy rồi, nhưng anh lại không nhịn được muốn nhìn.
Diệp Lăng Phi nhìn ra được giờ phút này tâm tình Bạch Tình Đình rất tốt, rất có mùi vị đêm xuân động tình, từ khi ở trong xe. Bạch Tình Đình chủ động nói câu kia, Diệp Lăng Phi đã cảm giác Bạch Tình Đình động xuân tình rồi. Mặc dù Diệp Lăng Phi không rõ vì sao Bạch Tình Đình lại như vậy. Nhưng lá gan hắn lại lớn hơn, bắt đầu có chút không kiêng nể gì khiêu khích Bạch Tình Đình.
Trong lòng Bạch Tình Đình nghĩ thế nào, Diệp Lăng Phi đương nhiên không rõ ràng. Một phần rất lớn là bởi vì Diệp Phong đột nhiên xuất hiện, trước đó nàng cũng không khát vọng nằm ở trong lòng Diệp Lăng Phi như bây giờ. Nhưng Diệp Phong đột nhiên xuất hiện, lại làm cho Bạch Tình Đình ý thức được một điểm. Nàng yêu Diệp Lăng Phi như thế, yêu nam nhân nhìn như bất cần đời này.
Trước khi Diệp Lăng Phi tới, Bạch Tình Đình nhận được điện thoại của Diệp Phong kia làm cho trong lòng Bạch Tình Đình dấy lên ý nghĩ yêu thương với Diệp Lăng Phi. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình có thể không chút nào cố kị nới với người khác rằng Diệp Lăng Phi là chồng mình, không có cảm thấy xấu hổ khi nói muốn có con với Diệp Lăng Phi. Nhưng rốt cuộc nàng ý thức được, sở dĩ nàng nói như vậy, hoàn toàn là vì trong lòng nàng đã sớm đem Diệp Lăng Phi trở thành chồng mình. Đã nghĩ thông suốt một tầng này. Bạch Tình Đình cũng có thể sớm cùng Diệp Lăng Phi trở thành vợ chồng chính thức một chút.
- Hừ, anh muốn nhìn thì em cho anh nhìn sao?
Bạch Tình Đình hơi bĩu môi, nũng nịu nói:
- Anh nghĩ em là ai.
- Bà xã của anh. Vợ yêu xinh đẹp nhất của anh.
Diệp Lăng Phi cười hì hì nói.
- Lại nói dối. Vậy anh dám nói trước mặt mọi người ở đây không?
Bạch Tình Đình cố ý nói.
- Nếu anh nói trước mặt mọi người. Em mới tin anh.
- Có cái gì không dám chứ!
Diệp Lăng Phi đứng lên. Hô lớn một tiếng nói:
- Mọi người nghe đây. Ta nói vợ của ta là đẹp nhất. Các người có ai không phục. Chúng ta ra ngoài đấu.
- Ngất!
Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi thực sự dám nói. Nàng thấy mọi người ở trong phòng ăn đem ánh mắt nhìn sang bên này. Vội vã kéo Diệp Lăng Phi. Vội nói:
- Được, được. Em tin anh.
Lúc này Diệp Lăng Phi mới ngồi xuống. Kì thật, không nói đến nơi này không ai dám nói Tình Đình không phải đại mỹ nữ tuyệt sắc. Cho dù có người mù mắt, cho rằng Bạch Tình Đình không xinh đẹp. Vậy cũng là không dám đứng ra nói. Muốn cùng Diệp Lăng Phi ra ngoài đánh nhau? Những người này đều là người nhã nhặn. Còn chưa vô lại tới trình độ như Diệp Lăng Phi vậy.
Bạch Tình Đình thật sự bị Diệp Lăng Phi đánh bại hoàn toàn. Nam nhân này cho nàng ngạc nhiên vui mừng, nhưng cũng có khi cảm thấy Diệp Lăng Phi như một tên vô lại. Chuyện gì cũng có thể làm; Có đôi khi lại cảm giác Diệp Lăng Phi sâu không lường được, luôn luôn không thể biết trước Diệp Lăng Phi muốn làm gì; Có đôi khi lại cảm giác Diệp Lăng Phi như một đứa trẻ con, có thể nói ra một số lời rất buồn cười. Có đôi khi....... Bạch Tình Đình cảm giác Diệp Lăng Phi giống như một người đa nhân cách. Có thể làm cho người những loại cảm giác bất đồng.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi cười đến so với hoa còn có vẻ sáng lạng hơn, hờn dỗi nói:
- Anh chính là đồ vô lại, luôn thích bắt nạt em.
- Anh bắt nạt em khi nào?
Diệp Lăng Phi thật sự không hiểu Bạch Tình Đình, sao lại đột nhiên nói như vậy chứ. Hắn gãi gãi đầu, không nghĩ ra Bạch Tình Đình ám chỉ ý gì.
- Kia.... Cái kia đấy.
Bạch Tình Đình cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Anh.... anh làm gì cũng trêu đùa người ta.
- Anh chẳng nhớ gì cả!
Diệp Lăng Phi càng hồ đồ.
- Đồ ngốc, anh là đồ ngốc.
Không biết tại sao đột nhiên Bạch Tình Đình tức giận, nói:
- Em vào phòng vệ sinh, trước khi em quay lại, không cho anh nói chuyện với cô nào.
Vừa nói, liền cầm túi xách đi thẳng đến phòng vệ sinh. Nhìn bóng lưng Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi cười trộm trong lòng nói:
- Hình như mỗi lần đều là em không muốn, hôm nay em lại làm sao vậy, dĩ nhiên lại mắng anh.
Diệp Lăng Phi chính mình cũng thừa nhận hắn háo sắc, trưa nay mới vừa triền miên với Vu Đình Đình, hiện tại nhìn thấy Bạch Tình Đình, dục hỏa lại bốc lên. Tự nhận cho dù một ngày hai lần, thân thể mình vẫn tuyệt đối không có vấn đề. Diệp Lăng Phi tính toán buổi tối tìm cơ hội lên giường Bạch Tình Đình, trong lòng hắn thấy thật hạnh phúc, đây chính là thời khắc đã chờ đợi rất lâu, Diệp Lăng Phi há có thể không hưng phấn.
Khi người phục vụ đem đồ ăn lên, Bạch Tình Đình còn chưa quay lại. Diệp Lăng Phi cũng không sốt ruột, bưng chén trà, rất có nhã hứng uống trà. Trà của phòng ăn này căn bản không tính là trà, không có mùi thơm của lá trà, cũng may Diệp Lăng Phi không hiểu trà đạo, cảm giác có chút mùi vị lá trà cũng đã rất hài lòng.
Khi Hắn chính bưng chén uống trà, thì nhìn thấy Lâm Tuyết cùng một nam một nữ đi vào phòng ăn. Lâm Tuyết mặc một bộ quần áo màu đen, trong tay mang theo túi xách LV của nàng. Về phần một nam một nữ đi cùng nàng kia, Diệp Lăng Phi không quen biết ai cả. Lâm Tuyết không ngờ Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình lại ăn cơm ở chỗ này, ba người các nàng tìm một bàn sát tường ngồi xuống.
Khi Bạch Tình Đình quay lại thấy mắt Diệp Lăng Phi liếc về phía khác, trong lòng tưởng rằng Diệp Lăng Phi vừa lại nhìn lén mm nào. Có chút ghen, cố ý gõ gõ cái bàn, nói:
- Nhìn cái gì chứ, không phải là nhìn MM nào chứ.
Diệp Lăng Phi thu hồi ánh mắt, cười ha hả nói:
- Nào có, vừa nhìn thấy một người que.
- Người quen?
Bạch Tình Đình sửng sốt, không đợi nàng phản ứng lại, Lâm Tuyết đã bị thanh âm Bạch Tình Đình gây chú ý, nhìn thấy Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đang ngồi ở đây ăn cơm. Nàng không có ý tốt cười cười, nói với cô gái ăn mặc hết sức xinh đẹp đối diện mình kia:
- Diệp Tử tiểu thư, cô ngồi trước một chút, tôi thấy một người quen, đi qua nói chuyện một chút.
Cô gái đi cùng nàng vào kia khoảng 26,27 tuổi đúng là người dẫn chương trình ở đài truyền hình - Diệp Tử, cũng là người dẫn chương trình mà Bạch Tình Đình không mời được kia. Mà nam nhân kia chính là phó giám đốc công ty bách hóa của Lâm Tuyết - Triệu Trường Đào, coi như là bảo tiêu của Lâm Tuyết.
Đây cũng là trùng hợp, Lâm Tuyết hẹn Diệp Tử ra, đơn giản muốn nói chuyện với Diệp Tử làm thế nào để không khí sân khấu được tốt nhất. Làm người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình, Diệp Tử từng tham gia rất nhiều hoạt động khổng lồ, đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình. Vấn đề làm thế nào để tăng không khí cho buổi diễn, kinh nghiệm của Diệp Tử hết sức phong phú.
Nếu nói Lâm Tuyết một chút cũng không lo về hoạt động của bách hóa Việt Dương đó là giả, trong lòng nàng vẫn có một chút bất an. Lo lắng buổi trình diễn thời trang cử hành cùng bách hóa Việt Dương sẽ bị bách hóa Việt Dương đoạt danh tiếng. Tuy nói Lâm Tuyết tự nhận bách hóa Việt Dương còn không có khả năng như vậy, có thể mời chính khách chính phủ thành phố Vọng Hải cùng đại gia trong giới thương nghiệp đến trợ giúp, nhưng vẫn phải hết sức cẩn thận, chỉ sợ xuất hiện một việc ngoài ý muốn, ảnh hưởng đến sự mở rộng sản phẩm Xuân- Hạ lần này của bách hóa An Thịnh, bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến tiêu thụ của bách hóa An Thịnh trong mấy tháng kế tiếp, Lâm Tuyết cũng không dám sơ sẩy khinh thường.
Lâm Tuyết không ngờ có thể gặp được Bạch Tình Đình ở đây, nàng đang muốn ăn cơm cùng Diệp Tử, Triệu Trường Đào. Chợt nghe thấy thanh âm Bạch Tình Đình. Khi nàng nhìn thấy Bạch Tình Đình thì cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi cùng một chỗ với Bạch Tình Đình, tâm trạng nàng liền không tốt, lần trước ở bách hóa Việt Dương bị Diệp Lăng Phi làm nhục một phen.
Lúc ấy Lâm Tuyết chỉ tưởng rằng Diệp Lăng Phi là một tên lưu manh vô lại, nhưng không suy nghĩ về phía Bạch Tình Đình, ở trong lòng Lâm Tuyết, nàng là không thể tưởng tượng Bạch Tình Đình cao quý có thể có quan hệ với một tên vô lại như vậy. Nhưng hôm nay chứng kiến một màn này lại làm cho nàng mở rộng tầm mắt, điều này làm cho nàng cảm thấy rất căm tức nam nhân ngồi cùng một chỗ ăn cơm với Bạch Tình Đình, nhìn bộ dáng hết sức mập mờ.
Rất nhanh, Lâm Tuyết liền ý thức được đây là một cơ hội trả thù tốt lắm. Triệu Trường Đào ở chỗ này, Lâm Tuyết cũng không lo bị này nam nhân làm nhục, phải biết rằng thân thủ Triệu Trường Đào không phải người bình thường có thể so sánh, nếu nam nhân này dám can đảm nhục nhã mình, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tự cho là lần này tuyệt đối có thể cho Bạch Tình Đình mất hết mặt mũi, đem buồn bực tích tụ nhiều ngày trong lòng phát tiết ra ngoài. Lúc này Lâm Tuyết mới đứng dậy, không có ý tốt đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình.
- Ôi, thật trùng hợp nha, không ngờ chúng ta rất có duyên, ngay cả ăn một bữa cơm cũng có thể gặp nhau ở chỗ này.
Thanh âm buồn nôn của Lâm Tuyết vang lên bên tai Bạch Tình Đình, nếu như nói có người làm Tình Đình cảm thấy đáng ghét, Lâm Tuyết này là người đầu tiên, hơn nữa Bạch Tình Đình nhìn Lâm Tuyết kia giả vờ như vậy, vừa nói đã làm Bạch Tình Đình cảm giác cả người nổi da gà.
Không ngờ một bữa cơm vốn sẽ hết sức lãng mạn, lại bị Lâm Tuyết nữ nhân làm nàng vô cùng chán ghét này quấy rầy. Vẻ kiều mị của Bạch Tình Đình mới vừa rồi nói chuyện cùng Diệp Lăng Phi trong nháy mắt biến mất không thấy, thay vào đó là biểu tình lạnh lùng. Bạch Tình Đình lạnh như băng nói:
- Lâm đại giám đốc, hiện tại tôi đang ăn cơm, không muốn bị cô quấy rầy, cô có thể rời đi không?
Lâm Tuyết nghe xong những lời này, không những không đi, ngược lại kéo một cái ghế, an vị giữa Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ngửi thấy Lâm Tuyết trên người truyền đến mùi nước hoa nồng nồng, hắn mặc kệ nước hoa này là nước hoa nổi tiếng Pháp, giương miệng, hắt xì một tiếng với Lâm Tuyết, vừa xoa mũi, vừa tự nhủ:
- Thật kì lạ, sao ta vừa ngửi thấy mùi nước hoa này thì hắt xì chứ.
Diệp Lăng Phi này cố ý hắt xì về phía Lâm Tuyết, Triệu Trường Đào bên kia nhìn thấy Diệp Lăng Phi cố ý, hắn đứng lên, đang chuẩn bị đi tới. Nhưng lại nhìn thấy Lâm Tuyết khoát tay áo, ra hiệu Triệu Trường Đào ngồi xuống. Lâm Tuyết vẻ mặt không sao cả, cười nói:
- Có thể là vị tiên sinh này quen ngửi mấy thứ nước hoa rẻ tiền, không ngửi được loại nước hoa thượng lưu này sao. Nhưng cũng khó trách. Ai bảo có một số người chỉ có thể là kẻ vô lại, không thể đi lên xã hội thượng lưu chứ.
Những lời này của Lâm Tuyết nếu người bình thường nghe xong, sẽ xấu hổ không chịu nổi, hận không thể cái hố để chui đầu xuống, sẽ không dám nói gì với Lâm Tuyết, chỉ có thể bị Lâm Tuyết làm nhục. Nhưng rất tiếc, Diệp Lăng Phi không phải người bình thường, Diệp Lăng Phi nghe thấy Lâm Tuyết nói vậy. Hắn vẫn còn cười, hắn xoa mũi mình, cười nói với Lâm Tuyết:
- Ta vốn chính là người hạ đẳng, thật ra cũng không có gì. Chính là ta không rõ nữ nhân thượng lưu giống như cô vậy tại sao lại phun nước hoa nhiều như vậy chứ, nếu như không phải cô muốn đến câu dẫn ta, vậy chỉ có một khả năng.
Diệp Lăng Phi vừa nói, cố ý đưa mắt về phía dưới nách Lâm Tuyết, làm cho Lâm Tuyết không rõ đến cùng nam nhân này muốn làm gì. Chỉ nghe Diệp Lăng Phi nói tiếp:
- Ta thấy nhất định cô bị hôi nách, hơn nữa còn là cái loại rất hôi, rất hôi nách nữa, mới phun nhiều nước hoa như vậy, mục đích chính là vì che giấu mùi khó ngửi từ nách cô toát ra, không biết ta nói rất đúng phải không?
Hì hì, Bạch Tình Đình cũng không nhịn được nữa, cười lên thành tiếng. Lâm Tuyết kia quả thật bị hôi nách, nhưng chỉ là rất nhẹ, hơn nữa nàng không ngừng trị liệu cùng với có thể dùng nước hoa che giấu, đã sớm không ngửi được, nhưng chuyện nàng bị hôi nách giống như một vết sẹo trong lòng, khó có khả năng quên. Lâm Tuyết vốn tưởng rằng không có ai nhắc tới chuyện này, bởi vậy, ngay cả chính cô ta đều tin tưởng rằng mình chưa bao giờ bị hôi nách. Nhưng lại bị Diệp Lăng Phi nói ra, đâm vào vết sẹo của nàng. Thoáng cái, sắc mặt Lâm Tuyết liền trở nên khó coi, tức giận nói:
- Thằng khốn kiếp này, mày mới bị hôi nách!
Nhưng Lâm Tuyết mới vừa mắng ra liền ý thức được mình nói như vậy với Diệp Lăng Phi rất mất phong độ. Quan trọng hơn chính là mình khắc khẩu với nam nhân này, vô hình trung lại chứng thật mình có bị hôi nách. Nàng cũng không ngu. Lâm Tuyết lập tức đè xuống cơn giận trong lòng, biết rằng mình đấu võ mồm tuyệt đối không đấu lại tên nam nhân tự xưng là vô lại này, cái gọi là cây không vỏ hẳn phải chết, không người nào có da mặt vô địch thiên hạ, nam nhân trước mắt này rõ ràng chính là một tên vô lại không biết xấu hổ, mình đấu với hắn tuyệt đối không chiếm được tiện nghi.
Lâm Tuyết nghĩ vậy, liền không thèm tranh luận với Diệp Lăng Phi, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Nàng chuyển sang phía Bạch Tình Đình, đem cơn tức vừa rồi bị Diệp Lăng Phi gây ra toàn bộ phát tiết lên người Bạch Tình Đình. Lâm Tuyết cố ý nói:
- Ôi, tôi nói Bạch đại tiểu thư, cô sẽ không phải là có quan hệ mập mờ với nam nhân này chứ, không nên nói với tôi hắn là bạn trai cô, những lời như thế, thật đúng là tin tức nóng bỏng của thành phố Vọng Hải, đường đường đại tiểu thư nhà giàu lại yêu thương một tên vô lại, tin này mà truyền ra, sẽ làm người khác cười đến rụng răng mất.
Bạch Tình Đình không nói gì, chỉ thấy Diệp Lăng Phi xen miệng nói:
- Ta rất kì quái, sao cô ngu dốt thiếu hiểu biết như vậy, chẳng lẽ cô không xem báo chí và tv sao, dĩ nhiên ngay cả ta là ai cũng không biết, cô không nên nói với ta cả ngày cô đều nằm ngửa trên giường chứ, nếu thật sự là như vậy, cô cần phải chú ý thân thể nha, cái loại chuyện này làm nhiều không tốt lắm, cho dù có tiền, cũng không đáng giá.
Lâm Tuyết vừa nghe Diệp Lăng Phi nói xỏ xiên như vậy, hừ lạnh nói:
- Ta cũng không như mấy kẻ vô lại, mỗi ngày nhiều thời gian để lãng phí, ta bận rộn nhiều việc, ta còn phải quản lý bách hóa An Thịnh xa hoa nhất thành phố Vọng Hải.
- Vậy cũng khó trách, quản lý một công ty bách hóa khổng lồ quả thật rất mệt, ta đây cũng không trách cô, nếu cô đã không biết thân phận của ta, ta đây sẽ nói cho cô, ta là chồng của Tình Đình.
Diệp Lăng Phi nói xong những lời này, Lâm Tuyết thật sự bị dọa đến ngây người. Nàng rất ít quan tâm việc này, tuy tin tức của nàng rất linh thông, nhưng đối với phương diện này lại hoàn toàn không biết, thậm chí còn còn không biết Bạch Tình Đình đã kết hôn. Ngay trong vài giây nàng đang kinh ngạc, Diệp Lăng Phi đã nói tiếp:
- Lâm đại giám đốc, nhìn cô kìa, làm gì mà há miệng rộng vậy, chẳng lẽ cô vừa nuốt con cóc sao. Khụ, ta cũng biết cô quản lý bách hóa An Thịnh không dễ dàng, nhưng là không nên tự ngược đãi bản thân, cái gì phải ăn thì ăn, cái gì phải ống thì uống, nhìn tay cô giống như cái chân gà, làm cho người ta nhìn thấy thật sự nghĩ rằng cô vừa trốn từ nơi hoang dã ra mất.
Lâm Tuyết đã gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng khi đối mặt Diệp Lăng Phi, tất cả thủ đoạn làm nhục cùng trả thù mà nàng đã suy nghĩ đều không có cơ hội thi triển, chỉ cần bị Diệp Lăng Phi nói mấy câu, thì tức giận đến cả khuôn mặt chuyển sang màu đen, đột nhiên thân thể nàng loạng choạng, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.