Lúc ấy chỉ có Trương Hoài Sinh ở đây, Trương Hoài Sinh tự nhiên không thể giải thích ý tứ của câu “khẩu pháo nhỏ”, tìm một cái cớ, Trương Hoài Sinh lén chuồn đi.
Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình đến cạnh cửa sổ, thấp giọng lẩm bẩm bên tai Bạch Tình Đình vài câu, liền thấy sắc mặt Bạch Tình Đình lập tức trở nên đỏ ửng, giơ chân phải lên hung hăng giẫm lên chân trái Diệp Lăng Phi, xoay người rời đi.
Bạch Tình Đình đi giày cao gót, một cước này làm cho Diệp Lăng Phi đau đến nhe răng nhếch miệng. Hắn vịn tay lên vách tường, không ngừng xoa chân mình.
Khi Chu Hân Mính tan sở, trở lại biệt thự, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm cán chổi lau nhà, chân trái Diệp Lăng Phi hơi hơi giơ lên, chân phải chạm đất, khập khiễng bước đi trong phòng khách.
- Chuyện gì vậy?
Chu Hân Mính không biết chuyện đã xảy ra buổi chiều, nhìn thấy Diệp Lăng Phi bị thương chân trái, nàng nhẹ giọng hỏi cô Ngô đang gần cửa. Cô Ngô để khăn lau vào chậu nước, đứng lên nhỏ giọng nói với Chu Hân Mính:
- Hình như là đại tiểu thư giẫm vào chân Diệp tiên sinh, hiện tại đại tiểu thư trốn ở trong phòng ngủ không dám đi xuống, Diệp tiên sinh tuyên bố nếu để cho ngài nhìn thấy đại tiểu thư xuất hiện ở phòng khách, sẽ làm cho đại tiểu thư.......
Cô Ngô lại len lén nhìn Diệp Lăng Phi mới vừa ngồi vào trên ghế sa ***, thấp giọng nói:
- Tôi thấy đại tiểu thư ngay cả cơm tối cũng không dám xuống ăn.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao Tình Đình lại làm chân Diệp Lăng Phi bị thương.
Chu Hân Mính trong lòng khó hiểu, mặc dù rất lo lắng cho thương thế của Diệp Lăng Phi, muốn đi xem chân trái Diệp Lăng Phi bị thương có phải rất nghiêm trọng hay không, nhưng lại lo lắng bị Bạch Tình Đình nhìn thấy, như vậy sẽ làm cho Bạch Tình Đình không vui, đành phải tạm thời để ở trong lòng. Không quan tâm Diệp Lăng Phi ngồi ở trong phòng khách, trực tiếp đi lên lầu.
Bạch Tình Đình ở trong phòng ngủ đi qua đi lại, cô chưa từng nghĩ đến một cước kia của mình lại làm Diệp Lăng Phi bị thương nặng như thế, vừa rồi nhìn thấy Diệp Lăng Phi đem đầu chổi lau nhà tháo ra, dùng thân chổi làm gậy chống, đang đi lại trong phòng khách. Bạch Tình Đình trong lòng ngượng ngùng, nghe được Diệp Lăng Phi nói muốn trả thù. Sớm đã bị dọa mà trốn về phòng ngủ nghĩ biện pháp.
Nói Bạch Tình Đình không lo lắng Diệp Lăng Phi trả thù thì đó là giả, ai biết Diệp Lăng Phi sẽ sử dụng ra thủ đoạn hèn hạ gì. Thấy qua thủ đoạn Diệp Lăng Phi nói với Lâm Tuyết, trong lòng Bạch Tình Đình đã có vài phần kiêng kị Diệp Lăng Phi.
Nhìn thấy Chu Hân Mính trở về. Bạch Tình Đình tựa như nhìn thấy cứu tinh, lôi kéo Chu Hân Mính ngồi xuống giường, nói:
- Hân Mính, mau nghĩ biện pháp, tên hỗn đản Diệp Lăng Phi kia muốn trả thù mình.
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Chu Hân Mính bây giờ vẫn khó hiểu, nàng muốn biết chân tướng chuyện này. Bạch Tình Đình bất đắc dĩ, đành phải đem chuyện phát sinh buổi chiều nói ra. Đến khi nhắc tới “khẩu pháo nhỏ”. Bạch Tình Đình đỏ mặt lên, lẩm bẩm nói:
- Người ta biết đâu đấy. Đều là tên hỗn đản này chọc giận mình, mình mới giẫm lên chân hắn.
Tim Chu Hân Mính bắt đầu loạn nhịp, nàng từng có tiếp xúc thân thể thân mật với Diệp Lăng Phi, nàng có thể hiểu được cái gọi là “khẩu pháo nhỏ” của Diệp Lăng Phi, vừa nghĩ đến Diệp Lăng Phi mạnh mẽ đưa vào sâu. Trong lòng Chu Hân Mính lại nóng lên, nhưng lại không thể ở trước mặt Bạch Tình Đình biểu hiện ra ngoài, đành phải che giấu nói:
- Tình Đình, mình thấy bạn đi xuống nói xin lỗi, mình nghĩ Diệp Lăng Phi cũng sẽ không so đo, hắn có lẽ là muốn đùa giỡn bạn thôi, dù sao hai người chúng ta vẫn đều nhằm vào hắn, Diệp Lăng Phi muốn mượn cơ hội gia tăng tình cảm với bạn cũng không chừng.
- Vạn nhất hỗn đản này nổi bão thì làm sao bây giờ, nếu hắn điên lên chuyện gì hắn cũng làm được.
Bạch Tình Đình lòng vẫn còn sợ hãi. Do dự không quyết nói.
- Nếu không bạn đi cùng mình, vạn nhất hắn làm gì bất lợi với mình. Bạn có thể giúp mình.
- Mình không đi đâu, đây là chuyện bạn gây ra, hì hì, Tình Đình, mình thấy tự bạn đi là tốt nhất.
Chu Hân Mính quyết tâm không đi cùng Bạch Tình Đình. Có một phần lớn là xuất phát từ tư tâm của nàng, nàng muốn Diệp Lăng Phi cùng Bạch Tình Đình nhanh chóng đâm thủng tầng ngăn cách mỏng manh kia, như vậy, mình sẽ không cần phải chịu đựng đến thống khổ như vậy, trong lòng cảm thấy có quan hệ cùng Diệp Lăng Phi là có lỗi với Bạch Tình Đình.
Tâm tư này của Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình sao có thể giải thích được, nhưng thật ra Bạch Tình Đình cũng đồng ý với đề nghị của Chu Hân Mính, ngẩng đầu lên, bộ dáng đã thông suốt đi ra bên ngoài, quyết định đi gặp Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi ở trong phòng khách, cả người nằm trên ghế sa ***, đầu gối đặt lên ghế sa *** bên cạnh, đang nghiêng người xem tv. Chân trái hắn đi tất, co lại trong ghế sa ***.
Bạch Tình Đình chậm rãi đi từ trên lầu xuống, đôi mắt xinh đẹp kia không ngừng liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Đến khi Bạch Tình Đình đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi ngước mắt lên, liếc mắt nhìn Bạch Tình Đình một cái, lại nhìn về phía TV.
- Diệp Lăng Phi.... Xin lỗi.
Bạch Tình Đình ấp a ấp úng nói.
Diệp Lăng Phi đem ánh mắt từ tv chuyển sang phía Bạch Tình Đình, hắn lạnh mặt, không có nửa điểm tươi cười, thoạt nhìn rất tức giận. Hừ lạnh một câu nói:
- Anh có lòng tốt đi giúp đỡ công việc của em, cuối cùng lại bị em đánh thành như vậy, Thật đau lòng.
Vừa nói, hắn xoay người ngồi dậy, xỏ dép, chống gậy, nói:
- Anh về phòng ngủ trước đây, đời này không thể làm người tốt a, khụ, thôi vậy, thôi vậy, anh thu thập đồ đạc, ngày mai mang ra ngoài vậy, tránh cho chân trái của anh bị phế đi.
Khi Diệp Lăng Phi đang nói chuyện, đột nhiên thân thể nhoáng lên, cái cán chổi lau nhà bị trượt một chút, tựa hồ Diệp Lăng Phi không có phòng bị, thoáng cái ngã lên trên ghế sa ***, cán chổi cũng rơi trên mặt đất, lăn, lăn đi rất xa.
Bạch Tình Đình trong lòng hoảng sợ, nàng vốn cảm thấy hổ thẹn trong lòng, vừa rồi nghe được Diệp Lăng Phi nói vậy, hiểu lầm lần này thật sự làm cho Diệp Lăng Phi tức giận rồi. Thấy Diệp Lăng Phi không cẩn thận, ngã xuống, nàng không hề nghĩ ngợi, đưa tay ôm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, nghĩ muốn kéo Diệp Lăng Phi, nhưng chút khí lực của nàng sao có thể đỡ được Diệp Lăng Phi, trái ngược, ngược lại bị Diệp Lăng Phi kéo xuống ghế sa ***.
Cả người Bạch Tình Đình đều ngã vào trong lòng Diệp Lăng Phi, thân thể của nầng đặt trên người Diệp Lăng Phi, bộ ngực sữa cao vút kia gắt gao đặt ở trên lồng ngực Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình ngửi thấy hơi thở mang theo mùi vị hấp dẫn trong miệng Diệp Lăng Phi, làm cho nàng cảm thấy trong lòng run rẩy, hai tay chống lên ghế sa ***, nghĩ muốn đứng lên, nhưng không nghĩ đến hai tay Diệp Lăng Phi bất ngờ ôm lấy nàng. Môi Bạch Tình Đình thuận thế chạm vào môi Diệp Lăng Phi, cảm giác xúc động đã lâu không có lần nữa thức dậy trong lòng Bạch Tình Đình. Đầu lưỡi không an phận của Diệp Lăng Phi kia tách hàm răng của Bạch Tình Đình ra, tham lam hút lấy không khí trong miệng Bạch Tình Đình. Lý trí Bạch Tình Đình nhắc nhở nàng không thể dễ dàng khuất phục, nhưng bản năng lại khống chế hành vi của nàng, hàm răng của nàng không ngăn cản Diệp Lăng Phi xâm nhập, trái lại, đầu lưỡi hương hoạt kia tận tình quấn lấy đầu lưỡi Diệp Lăng Phi.
Tay phải Diệp Lăng Phi lướt trên người Bạch Tình Đình, nhanh chóng hướng đến bên trong quần Bạch Tình Đình. Khi nàng về nhà, đã thay một cái quần dài mặc trong nhà màu trắng, quần chỉ có một chiếc cúc níu giữ lưng quần. Nhưng giờ phút này, chiếc cúc kia đã sớm bị Diệp Lăng Phi đẩy ra, tay phải Diệp Lăng Phi đi vào bên trong quần Bạch Tình Đình, vừa vặn đặt lên kiều đồn mười phần co dãn của Bạch Tình Đình.
Hai tay Bạch Tình Đình nắm vào ghế sa ***, trong lúc nhất thời đã quên nơi này là phòng khách, liền cảm thấy cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân. Hạ thân nóng lên, hai chân nàng dùng sức kẹp chặt. Ngăn cản bàn tay Diệp Lăng Phi đang mơn trớn theo cái rãnh giữa kiều đồn của nàng hướng về chỗ giữa hai chân.
Quả thật tay phải Diệp Lăng Phi bị hai chân Bạch Tình Đình kẹp chặt, Diệp Lăng Phi cũng không dùng sức đưa tới nữa. Mà lại đem quần lót tam giác của Bạch Tình Đình kéo ra, hai đầu ngón tay lôi kéo quần lót cơ hồ đã bị cuộn thành một sợ dây của Bạch Tình Đình.
Loại cảm giác này làm cho hạ thân Bạch Tình Đình càng nóng lên, loại thủ đoạn này trước kia Diệp Lăng Phi chưa thử qua trên người nàng, quần lót giống như một sợi dây tại cọ xát vào hạ thân mềm mại của Bạch Tình Đình. Nơi đó của Bạch Tình Đình vốn mẫn cảm, sao có thể chịu được cọ xát như vậy. Hạ thân nàng rất nhanh đã cảm thấy ướt sũng.
Bạch Tình Đình gắt gao đem môi áp vào trên người Diệp Lăng Phi, kiều đồn của nàng cố gắng giãy dụa. Làm cho thứ đồ nam tính của Diệp Lăng Phi càng phản ứng mãnh liệt, hạ thân nhô lên, đẩy sát vào hạ thân Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lần đầu tiên cảm giác được cái kia như đâm vào thân thể nàng, không nhịn được kêu lên một tiếng, giống như bị điện giật, từ trên Diệp Lăng Phi ngồi lên. Hai chân nàng tách ra, ngồi ở trên đùi Diệp Lăng Phi, cúi đầu nhìn thấy hạ thân đang vươn cao của Diệp Lăng Phi. Bĩu bĩu đôi môi đỏ mọng. Gắt giọng:
- Anh là đồ bại hoại, chân anh không đau sao?
- Sưng lên rồi!
Diệp Lăng Phi còn chưa thỏa mãn, le lưỡi liếm môi. Hai tay bóp bóp mông Bạch Tình Đình nói:
- Không tin, em xoay người ra nhìn xem.
- Em không nhìn đâu!
Bạch Tình Đình nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng giãy dụa kiều đồn, quay vòng một trăm tám mươi độ, kiều đồn hướng về phía Diệp Lăng Phi, khom lưng, rút tất của Diệp Lăng Phi ra, quả nhiên nhìn thấy chân của Diệp Lăng Phi có một vết tím hình dạng như nửa đồng tiền xu, chung quanh vết bầm đều sưng phồng lên, đó là chỗ bị gót giày cao gót của nàng giẫm lên, xem ra Diệp Lăng Phi cũng không nói ngoa.
Kiều đồn Bạch Tình Đình đang hướng về phía Diệp Lăng Phi, khi Bạch Tình Đình khom người, xem xét chân trái Diệp Lăng Phi, kiều đồn bị quần dài màu trắng chia làm hai cánh hoa, khe rãnh hiện lên rõ ràng. Mông Bạch Tình Đình vốn rất gợi cảm, cao nhếch mượt mà, chưa cần chạm đến cũng đã làm cho nam nhân nhìn một cái liền tâm thần nhấp nhô, vẻ hiện tại càng làm người khác trong lòng tê dại. Hai tay Diệp Lăng Phi bóp mạnh một cái vào mông Bạch Tình Đình, chợt nghe thấy Bạch Tình Đình kêu một tiếng, quay đầu lại, gắt giọng:
- Anh là đồ sắc lang.