Diệp Lăng Phi lười nhác đi ra thang máy, ngáp mấy cái liền. Đêm qua hắn lại chơi đến gần sáng, hắn và tên Đừng chọc ta kia càng chơi càng ăn ý, nếu như không phải Diệp Lăng Phi thật sự không chịu nổi thì rất có thể sẽ đánh bài cả đêm.
- Chào trưởng phòng. vừa lúc Lý Khả Hân cầm một số hợp đồng mới kí kết đi qua, liền lên tiếng chào hỏi. Lần này, ngược lại làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây, Lý Khả Hân lại chào hỏi khi gặp mình.
Lý Khả Hân nhìn vẻ mặt sững sờ của Diệp Lăng Phi không khỏi cười thầm, nghĩ:
- Người này thật có ý tứ, mình chỉ chào hỏi như vậy mà cũng ngẩn người.
Thật ra là nàng không ý thức được, khi trước Diệp Lăng Phi đã quen với hình ảnh luôn luôn lạnh lùng của nàng, đột nhiên nàng lại có chút nhiệt tình như vậy, hắn không phản ứng kịp.
- Trưởng phòng, trong lúc này có một số hợp đồng cần anh kí tên.
Lý Khả Hân đưa mấy hợp đồng cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi theo bản năng cầm lấy hợp đồng, lại có chút hồ đồ muốn sờ trán Lý Khả Hân, Lý Khả Hân vội lui về phía sau, gò má ửng đỏ, nói:
- Trưởng phòng, anh muốn làm gì?
Lý Khả Hân còn nhớ rõ chuyện lần trước thân mật trong xe cùng Diệp Lăng Phi, sau chuyện đó, nàng đang có mâu thuẫn trong tâm lý đối với Diệp Lăng Phi, không biết nên đối mặt Diệp Lăng Phi như thế nào.
Diệp Lăng Phi lúc này mới hồi phục tinh thần lại, xấu hổ cười nói:
- Tôi chỉ muốn xem cô có phải bị sốt hay không thôi, tôi cảm giác hôm nay cô có vẻ là lạ.
Rồi hắn cầm bút Lý Khả Hân đưa tới nhanh chóng ký tên lên hợp đồng. Khi đưa hợp đồng cho Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi đột nhiên nói:
- Tối nay chúng ta gặp nhau nhé?
Lý Khả Hân vẻ mặt trắng bệch liếc nhìn Diệp Lăng Phi rồi hung hăng nói:
- Không đi.
Nói xong, xoay người đi qua trước mặt Diệp Lăng Phi.
- Ài, ta anh tuấn tiêu sái thế này, không ngờ cũng bị người ta cự tuyệt.
Diệp Lăng Phi có chút “tự sướng” thầm nói ở sau lưng Lý Khả Hân, thật không ngờ Lý Khả Hân nghe được câu này, phì cười một tiếng, nhưng chân cũng không dừng bước, đi vào đại sảnh.
Sau khi Diệp Lăng Phi trở về văn phòng không lâu, Lý Khả Hân nhắn một tin nhắn cho Diệp Lăng Phi: “Trưởng phòng, tôi không thích loại người phong lưu như anh.”
- Tôi vậy cũng tính là phong lưu sao?
Diệp Lăng Phi lắc đầu thầm nghĩ:
- Nếu như, mình thật sự phong lưu như vậy, chỉ sợ nữ nhân bên cạnh mình đã có vài trăm người.
Hắn cũng không chú ý tin nhắn này, mở máy tính ra theo thói quen, lên mạng xem tin tức. Còn chưa xem được hết mấy tin tức trên mạng, điện thoại văn phòng reo lên, Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên xem, thì ra là tổng tài Trương Tiếu Thiên của tập đoàn Tân Á tự mình gọi điện thoại tới. Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu, hắn và Trương Tiếu Thiên này cũng không có nhiều giao tình, từ sau khi hắn đi vào tập đoàn Tân Á, đã không có gặp mặt Trương Tiếu Thiên, sao Trương Tiếu Thiên lại gọi tới?
- Trương tổng tài, có chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ha ha, không có chuyện gì, chỉ là hỏi xem cậu ở tập đoàn Tân Á cảm thấy thế nào.
Trương Tiếu Thiên đối với Diệp Lăng Phi rất khách khí, không hề giống thái độ hắn nói chuyện với cấp dưới. Đối với chuyện này, Diệp Lăng Phi cũng không có cảm giác gì ngoài ý muốn.
- Rất tốt.
Diệp Lăng Phi trả lời.
- Vậy là tốt rồi. Trương Tiếu Thiên cười nói, tôi sợ sắp xếp không tốt cho cậu, thì lão thủ trưởng sẽ trách tội tôi mất. Cậu đã nói rất tốt, vậy tôi cũng an tâm. À, tôi quên nói, lão thủ trưởng ngày mai sẽ tới Thượng Hải, lần này đi với tư cách cá nhân thôi, ý của lão thủ trưởng là mọi người gặp nhau tâm sự, lão thủ trưởng cố ý nhắc tới cậu, hy vọng cậu nhất định phải tới."
- Ngày mai à, không có vấn đề gì.
Diệp Lăng Phi sau khi cúp điện thoại, hai tay chống cằm, trong lòng nghĩ thầm:
- Ông già này có mục đích gì vậy.
Nghĩ đến ông già tính tình bướng bỉnh này, ngay cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy đau đầu. Diệp Lăng Phi từ trước tới giờ chỉ sợ hai người, một người chính là người cha đã qua đời của mình, một người khác chính là người đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Trung Ương – ông già này.
Suy nghĩ miên man, Diệp Lăng Phi lại nghĩ tới chuyện cũ.
Đó là hai năm trước, tại một nước nhỏ ở châu Phi, sinh ra một trận phản loạn. Trận phản loạn này người khởi xướng chính là Diệp Lăng Phi. Vì vậy mà nền kinh tế nước suy giảm nghiêm trọng, mà ngay cả vũ khí quân chính phủ cầm cũng đều là vũ khí từ những thập niên 40,50. Hết lần này tới lần khác tổ chức võ trang phản chính phủ liên lạc với tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha, dùng hai triệu đô la mua một lô vũ khí. Diệp Lăng Phi cân nhắc rất lâu mới đồng ý vụ giao dịch này. Nhưng kèm theo một điều kiện là muốn tổ chức võ trang phản chính phủ sau khi cướp chính quyền, sẽ để cả nước trở thành một nơi tập kết hàng, và bảo trợ thành viên của tổ chức Lang Nha một cách vô điều kiện.
Tổ chức võ trang phản chính phủ đồng ý điều kiện này, vì vậy, Diệp Lăng Phi tự mình áp tải một lô vũ khí giá trị tới ba triệu đô la đến nước này, trong đó có cả súng trường AK-47, Súng máy M134, súng phóng Rocket của Mỹ và nhiều loại vũ khí khác.
Có vũ khí hiện đại trợ giúp, tổ chức võ trang phản chính phủ rất nhanh chiếm được thủ đô. Lúc ấy, thượng tướng Bành Nguyên mang theo một đoàn người đến nước này hữu nghị, cũng bị tổ chức võ trang phản chính phủ bắt lại. Lúc đó Diệp Lăng Phi xuất hiện, hắn giải thích với thủ lĩnh tổ chức võ trang phản chính phủ đây là nhân viên Trung Quốc nên muốn thủ lĩnh đó phóng thích họ.
Thủ lĩnh tổ chức này đương nhiên biết Trung Quốc, cũng hiểu địa vị Trung Quốc trên trường quốc tế. Chỉ là sợ một khi thả những này người về Trung Quốc, tổ chức võ trang phản chính phủ sẽ mất lợi thế.
- Nếu như mày không thả những người Trung Quốc này, tao sẽ tiêu diệt bọn mày.
Diệp Lăng Phi uy hiếp, tao có thể cung cấp vũ khí cho bọn mày, cũng có đủ khả năng tiêu diệt bọn mày.
Tổ chức Lang Nha sẽ không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt bọn mày. Thủ lĩnh tổ chức võ trang phản chính phủ đương nhiên biết rõ lợi hại của tổ chức Lang Nha, bọn họ cũng không có gan đắc tội tới tổ chức Lang Nha.
Bởi vậy, tổ chức võ trang phản chính phủ đã thả ra tất cả người Trung Quốc đã giam giữ, mà Diệp Lăng Phi cũng quen biết cùng thượng tướng Bành Nguyên. Bành Nguyên thượng tướng đã thể hiện ra phong độ lâm nguy bất loạn ( Gặp nguy hiểm mà không loạn) đã hoàn toàn thuyết phục Diệp Lăng Phi, thế nên Diệp Lăng Phi đối thượng tướng Bành Nguyên trong lòng sinh ra sự kính sợ.
- Ông ta đến đây thật sao, chẳng lẽ lần này là vì ta mà đến?
Diệp Lăng Phi lại nhớ tới hiện tại, phỏng đoán mục đích thực sự thượng tướng Bành Nguyên đến Thượng Hải lần này.
Diệp Lăng Phi nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra Bành Nguyên đến Thượng Hải vì cái gì, bất kể nói thế nào, mình có thể vào tập đoàn Tân Á, là nhờ có Bành Nguyên sắp xếp.
Nếu như không có Bành Nguyên trợ giúp, chỉ sợ mình hiện tại đã bị cảnh sát hình sự quốc tế truy nã, vừa nghĩ tới cảnh sát hình sự quốc tế, Diệp Lăng Phi lại nghĩ đến cô gái cảnh sát kia thề phải diệt trừ tổ chức Lang Nha, không biết cô ta sao rồi, có còn cố gắng điều tra tổ chức Lang Nha nữa hay không.
Tổ chức Lang Nha là một thần thoại, là một kỳ tích do người phương Đông sáng lập. Tôn chỉ của tổ chức Lang Nha chính là lấy tiền làm mục đích cao nhất, vì tiền không từ thủ đoạn. Nhưng nếu có người dám động đến tổ chức Lang Nha, cũng sẽ bị tổ chức Lang Nha điên cuồng trả thù.
- Ta không còn là Satan, ta gọi là Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi trong nội tâm thầm nói:
- Satan đã chết rồi.