Đô Thị Tàng Kiều

Chương 293: Tôi gọi điện để người khác giải thích




Chu Hân Mính cúp máy, chỉ lưu tâm đến việc là một cảnh sát hình sự phải có trách nhiệm bắt hết những “quái xế” dẫn về cục cảnh sát.

Còn với những việc lúc nãy Diệp Lăng Phi đã nói, thì những “quái xế” này cũng chỉ là phạm tội bé như con kiến. Chu Hân Mính chẳng còn tâm trạng mà để ý đến những tên này, nhảy lên xe cảnh sát, bật còi báo động rời khỏi con hẻm.

- Bố, bố đang ở đâu, còn tìm bố có việc gấp.

Chu Hân Mính vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho bố mình là Chu Hồng Sâm.

Chu Hồng Sâm đang ở trong phòng làm việc của mình nói chuyện với trưởng cục cảnh sát Triệu Thiên Tiêu, gần đây thành phố Vọng Hải đã xảy ra rất nhiều vụ án liên quan đến an ninh trật tự, Chu Hồng Sâm nắm vững về mảng an ninh trật tự, nhưng tự nhiên thời gian gần đây tình hình an ninh không được tốt, vì thế mới gọi Triệu Thiên Tiêu tới văn phòng khu hành chính răn dạy. Cái này cũng là để chuẩn bị cho hội nghị ban chấp hành thành phố Vọng Hải, nguyên thị trưởng có thể được điều lên cấp tỉnh, mà vị trí nhảy lên thị trưởng trước mắt vẫn có khả năng do Chu Hồng Sâm kế nhiệm. Cái mà Chu Hồng Sâm nắm vững nhất chính là các hạng mục cải tạo nội thành, việc này được nhà nước lấy làm gương phổ biến trên toàn quốc. Vinh quang này đẩy tiếng tăm cao nhất cho Chu Hồng Sâm kế nhiệm chức thị trưởng. Hơn nữa, thị trưởng đương nhiệm Điền Vi Dân lại có mối thâm giao với Chu Hồng Sâm, tất cả những điều này đều báo trước một khi Điền Vi Dân được điều lên tỉnh thì Chu Hồng Sâm nắm chắc 80% đảm nhiệm chức thị trưởng.

Nhưng vào lúc này, trị an ở thành phố Vọng Hải lại có chút rối loạn, Chu Hồng Sâm lo rằng bí thư ủy viên thành phố Từ Hàn Vệ xưa nay vốn đối đầu với ông lại mượn cơ hội này chơi ông một nhát, thì ông khó mà có thể được thăng lên chức thị trưởng.

Khi ông đang răn dạy Triệu Thiên Tiêu thì Chu Hân Mính gọi điện đến. Nghe Chu Hân Mính bảo có việc gấp cần gặp, ông hơi lưỡng lự, nhưng vẫn gật đầu:

- Được, bố đang ở trụ sở hành chính.

Chu Hân Mính bật còi báo động, chạy thẳng một mạch, chưa tới 20 phút đã đến trụ sở chính của khu hành chính. Đang đúng lúc tan ca của cơ quan hành chính, xe cảnh sát của Chu Hân Mính chạy thẳng tới cổng chính của khu hành chính mới dừng lại, kiến cho thị trưởng Điền đang lúc chuẩn bị đi về giật thót cả tim, trong lòng thị trưởng Điền ngầm soi mói, xe cảnh sát của cục cảnh sát sao lại chạy tới khu hành chính thành phố. Vẫn chưa nghe tin tức gì về việc có quan chức chính phủ nào phạm tội cả, hơn nữa, cho dù có phạm tội cũng không cần cục cảnh sát trực tiếp đến bắt người chứ. Điền Vi Dân đang chuẩn bị bảo thư ký của mình đi xem đã xảy ra chuyện gì thì nhìn thấy Chu Hân Mính ăn mặc thường phục có vắt ngang súng ngắn nhảy xuống xe, vừa nhìn thấy Điền Vi Dân vội ríu rít gọi:

- Chú Điền!

Điền Vi Dân rất thích Chu Hân Mính, ông có mối thâm giao với Chu Hồng Sâm, cũng không ngớt lời khen ngợi cô con gái của Chu Hồng Sâm. Ông thường nói trước mặt Chu Hồng Sâm rằng Chu Hồng Sâm đã nuôi dạy được một cô con gái tốt. Đã liên tục phá được rất nhiều vụ án lớn, hơn hẳn những công tử con nhà quan chức gấp mấy lần. Nếu như con của Điền Vi Dân không phải là phận nữ nhi thì chắc hai nhà đã kết thành sui gia rồi.

- Hân Mính, làm gì mà con vội vội vàng vàng thế?

Điền Vi Dân nhìn Chu Hân Mính chạy về phía mình, nở nụ cười hỏi.

- Có việc gấp, chú Điền, mau đi với con vào tìm bố. Có chuyện này con phải báo cáo với hai người, vô cùng khẩn cấp.

Chu Hân Mính không dám nắm cổ tay Điền Vi Dân, nói thế nào Điền Vi Dân cũng là thị trưởng. Cho dù gan của cô có to mấy cũng không đủ dũng khí coi Điền Vi Dân là người bình thường được.

Điền Vi Dân không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn vẻ gấp gáp của cô cũng cảm giác được rằng đã có chuyện xảy ra. Ông liền gật đầu bảo:

- Được.

Nói xong ông quay lại nói với thư ký:

- Tiểu Dương, bảo tài xế lái xe đến trước cổng đợi tôi. Lát nữa tôi mới đi.

Sau khi dặn dò xong, ông quay ngược trở vào tòa nhà hành chính cùng với Chu Hân Mính.

Trong văn phòng của Chu Hồng Sâm, ông nhìn đồng hồ, nói với Triệu Thiên Tiêu đang ngồi trên so-fa bị ông mắng đến nỗi một câu cũng không thốt ra được:

- Được rồi, cậu về đi, ngày mai dựa vào yêu cầu của tôi mà sắp xếp cho tốt, nếu không được thì phái tất cả các cảnh sát địa phương thuộc cấp dưới của cậu đi tuần tra, đừng cứ để xảy ra chuyện, biết chưa?

Triệu Thiên Tiêu lúc này mới thở mạnh một cái, trong lòng thầm nghĩ giờ xem như đã được giải thoát. Y quyết định, ngày mai phải mở cuộc họp tập trung tất cả cục trưởng của các phân cục cảnh sát từng khu vực thuộc quyền cấp dưới của y. Bản thân y cũng phải răn đay những người này mới được, bảo họ mau chóng làm tốt công việc trị an ở khu vực của họ.

Triệu Thiên Tiêu đang lúc muốn mau chóng rời cái nơi không thuộc về mình này, vừa bước ra cửa đã gặp Chu Hân Mính vác súng chạy về hướng này, phía sau Chu Hân Minh còn có thị trưởng Điền. Tuy nói đại đội hình sự thuộc tổng cục trực tiếp lãnh đạo, nhưng cục trưởng như y cũng không dám quản Chu Hân Mính. Bố người ta lợi hại mà, đó chính là cấp trên trực tiếp của y, lại cộng thêm thị trưởng Điền cũng luôn khen cô con gái này của Chu Hồng Sâm chẳng chịu thua kém ai, dù có cho Triệu Thiên Tiêu hai lá gan, y cũng không dám gây chuyện với Chu Hân Mính.

Triệu Thiên Tiêu đang ngạc nhiên sao Chu Hân Minh lại vác súng đến khu hành chính tìm bố, thì đã nghe cô gọi to:

- Cục trưởng, anh cũng ở đây à, thật đúng lúc quá, tôi đỡ phải đi khắp nơi tìm anh.

Chu Hân Mính đối xử với Triệu Thiên Tiêu không mấy kiên nể như với Điền Vi Dân, kéo tay Triệu Thiên Tiêu đang đứng ngẩn tò te đến trước mặt Chu Hồng Sâm.

Chu Hồng Sâm cũng sững sờ khi nhìn thấy con gái mình vác súng đến, tuy ông biết cô có thói quen mang súng theo bên người, cũng thường mang súng về nhà, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô vác súng theo với dáng vẻ lo lắng như vậy.

Nhìn ra phía sau Chu Hân Mính, ông thấy Điền Vi Dân cũng đi vào. Chu Hồng Sâm càng có cảm giác như nhìn thấy một đám sương mù, thắc mắc hỏi:

- Thị trưởng Điền, cái này...

Điền Vi Dân mỉm cười bảo:

- Cái này anh phải hỏi cô con gái rượu của ông đi, tôi gặp Chu Hân Mính ở cổng cơ quan, liền bị cô kéo tới văn phòng của ông.

Chu Hồng Sâm vừa nghe nói Chu Hân Mính kéo thị trưởng Điền tới văn phòng của mình, liền sa sầm mặt hỏi:

- Hân Mính, con đang làm cái gì thế?

- Bố, con quả thật có việc rất quan trọng.

Chu Hân Mính vội vàng nói:

- Thành phố Vọng Hải sắp xảy ra vụ án lớn.

- Có vụ án con tìm bố làm gì, còn lôi thị trưởng Điền tới nữa.

Chu Hồng Sâm sa sầm nét mặt, nói với giọng quở trách:

- Không được nói càn, có việc gì thì tìm Thiên Tiêu, cậu ấy là trưởng cục cảnh sát, có việc gì mà cậu ấy không giải quyết được chứ, ngay cả vụ án còn không giải quyết được, thì theo bố đừng có làm trưởng cục cảnh sát nữa.

Triệu Thiên Tiêu cả buổi chiều đã bị Chu Hồng Sâm quở trách một trận rồi, giờ lại nghe câu nói đó của ông, trong lòng thấp thỏm lo âu, đứng ngồi không yên, sợ Chu Hân Mính nói tiếp sẽ khiến cho phó thị trưởng Chu giận lên, liền vội kéo tay cô, miệng nói không ngớt:

- Hân Mính, có việc gì hãy nói với tôi, nếu việc ghê gớm hơn tôi sẽ phái cảnh sát cả thành phố hợp tác với cô, được rồi, hay chúng ta về cục cảnh sát bàn bạc ngay.

Triệu Thiên Tiêu có chủ ý muốn kéo Chu Hân Mính ra ngoài, nhưng cô lại hất tay ra, Triệu Thiên Tiêu làm sao chịu nổi cánh tay này, bị cô hất tay ra khỏi tay y.

Chu Hân Mính tiến hai bước, đến trước mặt Chu Hồng Sâm, nói thẳng:

- Bố, con nói vụ án này là một vụ án lớn, có liên quan đến nhiều xí nghiệp ở thành phố Vọng Hải, thương nhân, thậm chí là các quan chức chính phủ, cũng kể cả bố, chú Điền và cả cục trưởng Triệu.

- Kể cả chú?

Điền Vi Dân sững sờ, lập tức liền cười:

- Xem ra vụ án này quá lớn rồi, được, Hân Mính, con không cần vội, cứ từ từ nói đi.

Điền Vi Dân nói xong liền ngồi xuống ghế so-fa. Thị trưởng Điền đã ngồi xuống, Triệu Thiên Tiêu cũng không dám nhiều lời. Đành phải ngồi xuống ghế so-fa hơi cách xa thị trưởng Điền.

Lúc nãy Chu Hồng Sâm mắng cô chẳng qua là lo cho cô, ông sợ cô nói càn nói bậy, nhưng thấy bộ dạng của Hân Mính không giống như là đang nói bậy. Chu Hồng Sâm cũng tương đối hiểu con gái, biết rõ cô không phải là một đứa con gái nói bậy. Ông liền gật đầu bảo:

- Hân Mính, con cứ từ từ nói.

Chu Hân Mính giờ mới nói:

- Hai ngày nay liên tục xảy ra những vụ án li kỳ, đều là các nhà tư nghiệp của thành phố Vọng Hải bị người ta ám sát. Dựa vào tình báo của con, giữa những vụ án này không phải là không có mối liên hệ, những người bị giết đều là những người mà năm ngoái có tham dự bữa tiệc rượu từ thiện khi đại sứ quán từ thiện Liên Hiệp Quốc đến thăm Vọng Hải, với lại, đây chỉ là mới bắt đầu, những người tham gia buổi tiệc rượu tối hôm đó đều nằm trong mục tiêu ám sát.

- Cái này quá khiên cưỡng rồi, không gì có thể nói được.

Điền Vi Dân lên tiếng trước:

- Hân Mính, vụ án mà con nói chú cũng biết. Nhưng cũng không thể nói lên được rằng nó có liên quan đến buổi tiệc từ thiện, nói không chừng có kẻ thù nào đó mua sát nhân hoặc cũng có thể là một nguyên nhân khác, nói tóm lại, trước khi chưa điều tra rõ vụ án này thì không được đưa ra nhận định sai lệch.

Câu nói này của thị trưởng Điền vừa dứt thì Chu Hồng Sâm cũng tiếp lời:

- Hân Mính, thị trưởng Điền nói rất đúng, trước khi chưa điều tra rõ, con đưa ra kết luận này rất dễ khiến cho toàn xã hội hoang mang, con nên biết, những người tham gia bữa tiệc tối hôm đó đều là những nhà xí nghiệp nổi tiếng và những thương nhân thành công của thành phố Vọng Hải. Nếu con phát tin này ra sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế thành phố Vọng Hải.

Chu Hân Mính thấy thị trưởng Điền và bố mình không tin lời mình nói, cô có phần lo lắng. Vội giải thích:

- Đây là một tổ chức sát thủ, họ đến Vọng Hải là muốn giết một người, nhưng họ lại tìm không ra người này, mới nghĩ ra phương pháp này...

Chu Hân Mính càng nói càng khiến cho những người nghe càng thấy mơ hồ thêm, Chu Hân Mính cũng nhận ra, bản thân mình rất khó có thể giải thích rõ được. Cô lại không thể nói ra tổ chức sát thủ này đến Vọng Hải là muốn giết thủ lĩnh của tổ chức vũ khí đạn dược có tiếng trên quốc tế, nếu nói thế, thân phận của Diệp Lăng Phi sẽ bị bại lộ.

Chu Hân Mính chẳng có cách nào đành nói:

- Con gọi điện thoại bảo một người tới, người đó có thể giải thích rõ hơn.

Nói xong cô liền chạy ra khỏi phòng làm việc của Chu Hồng Sâm. Nhìn con gái chạy ra ngoài, Chu Hồng Sâm chỉ biết lắc đầu, xin lỗi với thị trưởng Điền:

- Thị trưởng Điền, xem cô con gái của tôi kìa, ây, nó đã gây thêm phiền toái cho anh rồi.

- Lão Chu, đây cũng là có tinh thần trách nhiệm. Thái độ làm việc của Hân Mính đáng được khẳng định, nếu như thành phố Vọng Hải của chúng ta có thêm những người có tinh thần trách nhiệm cao như Hân Minh thì nói không chừng sẽ vượt lên thành thành phố có an ninh trật tự tốt nhất cả nước.

Nói xong, Điền Vi Dân quay qua nói với Triệu Thiên Tiêu:

- Thiên Tiêu, cậu là cục trưởng, cần phải về xem xét lại, làm thế nào để nâng cao tinh thần trách nhiệm trong công việc của cảnh sát. Còn không thì nêu vài điển hình, một cảnh sát tốt như Hân Mính đáng được tuyên dương, bên cậu chẳng phải mỗi năm đều có cử một số cảnh sát ưu tú được lên tỉnh đó sao, hãy đưa Hân Mính lên tỉnh, để tỉnh khen thưởng.

Triệu Thiên Tiêu làm sao mà không hiểu được hàm ý trong câu nói này của thị trưởng Điền, đó chính là ngầm ý bảo y nên khen thưởng cho Chu Hân Mính. Triệu Thiên Tiêu không cần sự gợi ý đó của thị trưởng Điền, y cũng đã dự định tìm cơ hội để khen thưởng cô. Nghe thị trưởng Điền nói vậy y cứ gật đầu mãi.

Chu Hân Mính đứng trước cầu thang, tay vị lan can, gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lúc này vẫn còn ở Thế Giới Đại Hạ, khi nhận được điện thoại của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi bối rối bảo:

- Anh sao giải thích được, chẳng phải là làm khó anh sao?

- Em tin anh sẽ có cách, mau lên, đừng nhiều lời nữa, em đón anh ở cổng cơ quan hành chính.

Chu Hân Mính không đợi Diệp Lăng Phi đồng ý liền cúp máy. Diệp Lăng Phi vẫn là nghe lời cô, ngoan ngoãn lái xe đến cơ quan hành chính thành phố. Chu Hân Minh vừa nhìn thấy hắn liền lôi tay hắn chạy theo cô vào phòng làm việc của bố.

- Hân Mính, em nên nói rõ cho anh biết chứ, rốt cuộc là muốn anh nói cái gì?

Diệp Lăng Phi buồn bực nói:

- Anh không hề biết là đã xảy ra chuyện gì cả.

- Đừng lèo nhèo nữa, em sẽ giải thích cho anh trên đường đi.

Chu Hân Mính vừa lôi Diệp Lăng Phi vừa giải thích cho hắn.

Lúc cô vừa dẫn hắn tới văn phòng liền thấy thị trưởng Điền chuẩn bị đi ra, Chu Hân Mính vội vàng chặn Điền Vi Dân, quýnh lên bảo:

- Chú Điền, con gọi người tới rồi.

Điền Vi Dân nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng chẳng phải là người để lại ấn tượng cho người khác ngay lần gặp đầu tiên. Diệp Lăng Phi trên đường đến đây đã nghe Chu Hân Mính nói sơ về tình hình ở đây. Hắn biết người đang đứng trước mặt mình chính là thị trưởng thành phố Vọng Hải, đối với những người bình thường mà nói, thị trưởng là một quan chức cấp cao. Có thể quang minh chính đại mà dọa những người dân thường đến phát khiếp. Nhưng đối với Diệp Lăng Phi mà nói, hắn chẳng xem thị trưởng ra cái quái gì cả.

Nhưng Diệp Lăng Phi cũng không dám tự mình tìm lấy phiền phức, đã sống một cuộc sống bình thường thì nên bớt phóng túng, cố gắng giữ thấp giọng. Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Phi đã thu lại vẻ khinh thường trên khuôn mặt, tỏ ra một dáng vẻ sợ sệt.

Nhìn cái dáng vẻ sợ sệt này Điền Vi Dân cũng đã quen mắt lắm rồi. Vì thế mà chẳng hề có cảm giác gì cả. Ông quay lại ngồi xuống ghế so-fa. Chu Hân Mính lôi hắn vào văn phòng, Diệp Lăng Phi tỏ ra một thái độ phục tùng dạ dạ vâng vâng, khiến cho Chu Hân Mính cảm thấy ngạc nhiên, nghĩ thầm:

- Thằng cha này sao thế không biết. Hằng ngày khoa trương vô độ, sao hôm nay lại hiền như mèo?

Cô thọc vào eo Diệp Lăng Phi, giục hắn:

- Anh mau nói ra hết những gì anh nghĩ được đi.

Chu Hồng Sâm lại nhầm tưởng là Diệp Lăng Phi vì nhìn thấy các quan chức cấp cao của chính phủ nên trong lòng sợ sệt, liền khích lệ nói:

- Ở đây không có gì phải sợ cả, chúng tôi không có ăn thịt cậu đâu, có việc gì thì mau nói ra.

Chu Hồng Sâm nói xong câu này kéo cả Điền Vi Dân và Triệu Thiên Tiêu cùng cười theo.

Diệp Lăng Phi ngẩng đầu lên, nói úp úp mở mở:

- Cái này quả thật là rất khó nói, tình hình cụ thể tôi nghĩ có một người có thể giải thích rõ cho mọi người hiểu. À, tôi muốn gọi điện thoại, có thể cho tôi vài phút được không?

- Được!

Chu Hồng Sâm nói.

Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính, thầm nghĩ:

- Nha đầu này gây phiền toái cho mình đây, mình làm sao mà có thể giải thích được chứ, chẳng lẽ bảo mình thừa nhận mình là người mà tổ chức sát thủ đó muốn giết à. Thôi vậy, mình đành phải tìm người đến giúp mình giải thích cho rồi.

Hắn quay người đi ra khỏi văn phòng, đứng trước cửa gọi điện. Một lát sau đã thấy hắn quay vào. Vẫn là vẻ mặt sợ sệt đang đứng giữa phòng, nói úp mở:

- Các vị lãnh đạo, tôi xin cáo từ trước, trong chốc lát sẽ có người đến giải thích rõ tất cả mọi chuyện cho các vị.

Trong lúc ánh mắt của mọi người vẫn không lý giải được thì Diệp Lăng Phi đã quay người đi ra cửa.

- Đứng lại!

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi làm cho tức điên lên, cô vốn chỉ mong Diệp Lăng Phi có thể giải thích rõ ràng, vì thế nên đã triệu tập thị trưởng Điền và bố tiến hành hội nghị để bố trí công việc cho toàn thành phố bắt gọn tổ chức sát thủ, nhưng tên Diệp Lăng Phi không thèm quan tâm đến cái gì cả mà lại đòi đi. Chu Hân Mính lúc đó vừa giận vừa quýnh, hét lên một tiếng, đang định chạy lên trước níu hắn lại thì điện thoại văn phòng của Chu Hồng Sâm đổ chuông, Chu Hồng Sâm vừa bắt máy, mặt đột nhiên biến sắc, vội gọi Chu Hân Mính:

- Hân Mính, đừng nói nữa.

Liền sau đó đưa điện thoại cho Điền Vi Dân nói:

- Điện thoại từ Bắc Kinh.

Điền Vi Dân vừa nghe đến điện thoại từ Bắc Kinh, ông không dám chậm trễ, vội vàng chạy lại bắt máy.

Diệp Lăng Phi nghiêng đầu cười cười với Chu Hân Minh, rồi quay người đi ra khỏi văn phòng. Chu Hân Mính trong nhất thời đã quên mất Diệp Lăng Phi, cô giờ đang tập trung chú ý đến nét mặt của Điền Vi Dân, chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Điền Vi Dân chuyển từ nghiêm túc sang u ám, hàng lông mày cũng đã nhíu lại, hình như là vấn đề rất nghiêm trọng.

Lúc nãy Diệp Lăng Phi ra ngoài là để gọi điện thoại cho “đại ca” đang ở Bắc Kinh, tường thuật tóm tắt đơn giản tình hình mà thành phố Vọng Hải sắp phải đối mặt, hắn nhấn mạnh trọng điểm là tình hình hiện giờ ở thành phố Vọng Hải rất khủng hoảng, thậm chí cũng không loại việc công kích khủng bố, hi vọng “đại ca” có thể ra mặt giải thích với thị trưởng.

Đối với thân phận của Diệp Lăng Phi, “đại ca” đã quá rõ rồi, năm đó “đại ca” dẫn một đoàn phỏng vấn đến viếng thăm một nước nhỏ ở Châu Phi, đúng lúc gặp phải sự phát động nổi loạn trong nước, chính Diệp Lăng Phi đã giúp “đại ca” thoát khỏi tình huống khó khăn đó an toàn, nên thân phận của Diệp Lăng Phi “đại ca” rõ mồn một. Ông tin những lời Diệp Lăng Phi nói là sự thật, nên mới đích thân gọi điện cho phó thị trưởng Chu.

Điền Vi Dân cúp máy, trầm giọng nói:

- Lão Chu, có thể lần này mình gặp phiền phức lớn rồi.

Chu Hồng Sâm vặn hỏi:

- Thị trưởng Điền, bên Bắc Kinh nói thế nào?

- Những gì Hân Mính vừa nói đều hoàn toàn đúng sự thật, rất có khả năng thành phố Vọng Hải của chúng ta sẽ đối diện mới một cuộc công kích khủng bố lớn nhất từ khi thành lập đến nay, theo tôi thấy mình nên lập tức triệu tập cuộc hội nghị chính phủ ngay, mau chóng thảo luận đưa ra phương án.

Nói xong, Điền Vi Dân lại quay qua nói với Triệu Thiên Tiêu:

- Cục trưởng Triệu, thông báo cho lãnh đạo của các bộ phận chính phủ mau chóng đến cơ quan hành chính họp khẩn cấp, càng nhanh càng tốt.

Triệu Thiên Tiêu vừa định chạy đi lại nghe Điền Vi Dân nói tiếp:

- Còn nữa, cậu cũng gọi luôn lãnh đạo của đội cảnh sát vũ công đến họp, trong vòng nữa tiếng nữa sẽ tổ chức hội nghị.

- Vâng!

Triệu Thiên Tiêu nhận thức được tình hình đã trở nên nghiêm trọng, không dám dây dưa, lập tức đi thông báo.

Điền Vi Dân quay lại đối diện với Chu Hân Mính nói:

- Hân Mính, con cũng tham gian hội nghị này, đối với việc này con nắm rất rõ, đến lúc đó con phải tường thuật sơ lược nguy cơ mà thành phố Vọng Hải sắp đối mặt trước hội nghị.

- Dạ được!

Chu Hân Mính hơi bất ngờ, cô không ngờ tình thế lại trở nên thay đổi đột ngột, thị trưởng Điền chú trọng đến việc này như vậy khiến cô nghi hoặc trong lòng không biết người gọi điện thoại đến rốt cuộc là ai.

Lúc này trong lòng của Điền Vi Dân và Chu Hồng Sâm lại nghi ngờ đến thân phận của Diệp Lăng Phi, chỉ một cuộc điện thoại đã có thể khiến cho một cấp cao trung ương đang ở Bắc Kinh đích thân gọi điện đến, người này quả thật không phải là nhân vật tầm thường. Từ ánh mắt của Chu Hồng Sâm, Điền Vi Dân cũng nhận ra ông cũng có nghi ngờ giống mình, chỉ ngặt nỗi mình đang ở đây, Chu Hồng Sâm không tiện hỏi, thế là Điền Vi Dân hỏi:

- Hân Mính, người đàn ông lúc nãy rốt cuộc là ai?