Đô Thị Tàng Kiều

Chương 292: Tình hình nghiêm trọng




Diệp Lăng Phi vội vàng lái xe đến đội cảnh sát hình sự, vừa bước vào đại sảnh cục cảnh sát hắn liền nhìn thấy Lục Tuấn và một lão già đang vây quanh tiểu Triệu dò hỏi.

Tiểu Triệu với thái độ giống như hỏi cái gì cũng không biết, rất kín miệng, một chữ cũng không nói.

Diệp Lăng Phi sải từng bước chân dài đến trước tiểu Triệu, tiểu Triệu vừa nhìn thấy hắn vội đứng dậy, cười bảo:

- Anh Diệp, anh đến rồi.

- Thứ đó đâu?

Diệp Lăng Phi không nhìn Lục Tuấn và lão già đó, lúc này hắn làm gì còn lòng dạ nào mà để ý đến Lục Tuấn, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến cái danh sách đó.

- Anh Diệp, anh chờ một chút.

Tiểu Triệu tạm thời rời khỏi Lục Tuấn và lão già đó, vội quay lại chỗ ngồi trước máy tính, gọi một nữ cảnh sát đang ngồi bên máy in:

- Tiểu Lý, em mau khởi động lại cái máy in dùm anh, sao máy anh chẳng in được.

Cô cảnh sát đó ấn nguồn của máy in, máy in liền khởi động lại, kèm theo tiếng kêu răng rắc, hai tờ giấy A4 chạy ra từ máy in vẫn còn thơm mùi mực đen. Diệp Lăng Phi cầm hai tờ danh sách vừa mới được in ra, cười với tiểu Triệu:

- Hôm khác anh sẽ mời cậu đi ăn.

- Anh Diệp, thật khéo đùa, đừng lừa em.

Tiểu Triệu cười đáp.

- Ngài cảnh sát, có thể nói cho chúng tôi biết tình hình của em trai tôi không?

Lục Tuấn hỏi.

Tiểu Triệu thu lại nụ cười, nghiêm mặt bảo:

- Sao hai người vẫn không chịu hiểu vậy, tôi đã giải thích bao nhiêu lần rồi, vụ án của Lục Thiên là vụ án lớn, trước khi chưa được công tố, chúng tôi không thể tiết lộ bất cứ thông tin nào.

Lão già đó lôi ra một hộp Ngọc Khê, rút một điếu thuốc mời:

- Đồng chí cảnh sát, mời hút thuốc.

Tiểu Triệu đẩy điếu thuốc đang đưa ra trước mặt anh, nghiêm mặt nói:

- Ông à, cháu biết là ông lo lắng cho con trai, nhưng đây là quy định, không thể nói được. Ông đừng làm khó cháu nữa, thôi hai người về đi.

Lão già này chính là bố của Lục Thiên - Lục Tiêu Dương, hai ngày nay đã đến đây mấy lần cùng với Lục Tuấn để nghe ngóng tin tức của Lục Thiên, nhưng chẳng nhận được bất kỳ một tin tức nào cả. Lão già cũng là người từng trải việc đời, trong lòng ông cũng rõ sự việc lần này rất phiền toái. Nhìn người cảnh sát đứng trước mặt không chịu nói gì, ông đành thu điếu thuốc lại, cũng cười hỏi:

- Đồng chí cảnh sát, lãnh đạo của các anh ở đâu?

- Ông hỏi đại đội trưởng của chúng cháu à, đã đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ rồi.

Tiểu Triệu bực mình đáp:

- Nếu hai người muốn đợi thì cứ đợi vậy.

Lục Tiêu Dương cười bảo:

- Vậy chúng tôi đợi.

Vừa nói ông vừa định ngồi xuống bên cạnh tiểu Triệu liền nghe anh nhắc:

- Ấy, ông à, ông đừng đợi ở đây, đây là nơi làm việc của tụi con, nếu ông muốn đợi người thì phiền ông đến phòng tiếp khách.

- Được, được!

Lục Tiêu Dương nói xong liền cùng Lục Tuấn đi ra đại sảnh.

Diệp Lăng Phi vẫn không để ý đến hai người bọn họ. Sau khi cầm danh sách, hắn ngồi xuống trước bàn làm việc, tiện tay rút một cây bút màu đen được đựng trong hộp bút đặt trên góc bàn, hắn phác họa lại những cái tên ở mặt trên của danh sách.

Tiểu Triệu đem ra một cái ly giấy, đặt trên trà túi lọc, rót nước sôi đầy ly và để ngay bên cạnh bàn của Diệp Lăng Phi, cười bảo:

- Anh Diệp, uống nước.

- Cảm ơn!

Diệp Lăng Phi đặt danh sách trên bàn, bưng ly giấy uống một ngụm nhỏ.

Tiểu Triệu đảo mắt nhìn lướt qua cái danh sách Diệp Lăng Phi đang cầm. Thấy Diệp Lăng Phi đã vòng tròn hai cái tên. Rất ngạc nhiên hỏi:

- Anh Diệp, cái danh sách này có tác dụng gì, hình như đội trưởng Chu rất chú trọng đến cái danh sách này.

- Thế cậu thấy thế nào?

Diệp Lăng Phi cười hỏi.

- Em không rõ.

Tiểu Triệu gãi gãi đầu cười.

- Em nhìn thấy hình như trên đó có viết tên của một người vừa mới bị ám sát. Vẫn còn chưa xem kĩ thì anh đã đến rồi.

- Nói thật tình thì anh cũng không rõ lắm, chỉ có điều cảm giác rằng bên trong những cái này có cái gì đó kì lạ.

Diệp Lăng Phi không nói cho tiểu Triệu biết mình đang nghĩ gì, hắn đặt ly giấy xuống, lại cầm cái danh sách lên và nói:

- Tụi mình nghiên cứu kĩ một chút, xem thử bên trong đó có một mối liên hệ tất yếu nào không, nói không chừng cậu có thể phá án đó!

- Ừm, để em về xem thử.

Tiểu Triệu vội quay trở về bàn làm việc. Nhìn thẳng vào màn hình vi tính, quả nhiên là bắt đầu nghiên cứu cái danh sách đó.

Diệp Lăng Phi cười, cúi đầu tiếp tục lấy bút vẽ lên mấy cái tên đó. Bây giờ hắn đã hiểu được sơ sơ rồi, trên cơ bản thì hắn cũng nhận định được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng bên trong vẫn có chỗ khiến hắn không sao giải thích được, cách làm này của Steven rất dễ dẫn đến sự chú ý của cảnh sát, cho dù đã đạt được mục đích là truyền đi thông tin, nhưng cứ như vậy thì cảnh sát nhất định sẽ theo dõi đến họ, chẳng lẽ Steven muốn rời khỏi thành phố Vọng Hải một cách trót lọt?

Diệp Lăng Phi tay cầm danh sách đi ra đại sảnh, lúc đi qua phòng tiếp khách hắn nhìn thấy bố con Lục Tuấn đang ngồi trong đó.

Ánh mắt của Lục Tuấn nhìn hắn là một ánh mắt đầy căm thù.

Diệp Lăng Phi cười thầm trong bụng:

- Chuyện của em trai cậu đâu có liên quan gì đến tôi, có trách thì trách hắn xui xẻo.

Nhưng Diệp Lăng Phi không đủ kiên nhẫn mà đứng đây giễu cợt Lục Tuấn, vội vội vàng vàng rời khỏi cục cảnh sát.

Lục Tiêu Dương nhận ra Lục Tuấn có quen người đàn ông đi ra từ cục cảnh sát này, nhìn bề ngoài Lục Tiêu Dương rất hiền lành, nhưng dưới bộ mặt đó lại là một bụng đầy ý nghĩ xấu xa.

Con người Lục Tiêu Dương rất ích kỉ, nếu thấy cần thiết, ngay đến cả bạn cũ của mình ông ta cũng lừa được, mấy năm nay ông ta đã làm không ít những việc trái với lương tâm.

- Tiểu Tuấn, con quen người đàn ông đó à?

Lục Tiêu Dương hỏi tỉnh bơ.

Lục Tuấn có một nỗi hận khó nói đối với Diệp Lăng Phi, nguyên nhân chính bắt nguồn từ mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc. Tuy bề ngoài hắn tỏ ra không muốn nhắc đến chuyện của Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ đến rất nhiều.

Cộng thêm việc lần này chính Diệp Lăng Phi đã đích thân đi bắt em trai mình, càng tăng thêm nỗi hận của hắn đối với Diệp Lăng Phi.

- Bố, người này là đồng nghiệp trong công ty Khả Nhạc, hình như có mối quan hệ rất thân với Khả Nhạc, xét cho cùng thì con cũng không rõ giữa bọn họ đã có chuyện gì không, lần trước con nhờ Khả Nhạc hỏi thăm hắn về chuyện của em trai, Khả Nhạc chỉ nói vụ án lần này của tiểu Thiên không đơn giản chỉ là cướp giật, con thấy hắn nhất định biết nội tình bên trong, hơn nữa, đích thân hắn áp giải em trai đi mà.

Lục Tiêu Dương khẽ gật đầu nói:

- Xem ra người này rất thân với cảnh sát, tiểu Tuấn, xem ra vụ án em trai con phải tìm người thăm dò nội tình bên trong rồi, nếu không sẽ không có cách nào cứu được em trai con ra. Bố cũng biết thằng tiểu Thiên này có chút gàn bướng không tốt, nhưng xét cho cùng thì nó cũng là em trai con, lần này xảy ra chuyện bất luận thế nào con cũng tìm cách cứu nó ra. Ừm, cậu ta chẳng phải là đồng nghiệp của bạn gái con đó sao, bảo bạn gái con nghe ngóng tình hình từ cậu ta xem thử, nếu không được thì cho cậu ta một ít tiền, bố không tin là cậu ta thấy tiền mà không sáng mắt.

- Bố, con không muốn Khả Nhạc tiếp xúc nhiều với hắn.

Lục Tuấn không mấy bằng lòng.

- Lần trước con bắt gặp Khả Nhạc đi cùng với hắn, có những hành động rất thân mật. Con luôn cảm thấy người này rất háo sắc, lần trước con với Khả Nhạc cãi nhau cũng vì hắn.

Lục Tiêu Dương nhìn con trai, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, bảo:

- Tiểu Tuấn, bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi. Không được tin đàn bà. Bạn gái của con bố thấy cũng chẳng tốt đẹp gì, con với cô ta sống chung với nhau đã lâu, ngay cả tay cũng không tách ra được. Nói ra thì làm sao mà không bị người ta chê cười. Theo như bố thấy, bạn gái con vốn dĩ chỉ xem con là một ván cầu, gặp được người ngon hơn sẽ hất con ra thôi. Dựa vào gia thế nhà mình, người con gái nào mà chẳng tìm được. Bố nhìn không ra bạn gái con có điểm nào tốt, ngoại trừ có một chút nhan sắc mà thôi, thời đại này con gái có chút nhan sắc cả một đống, chỉ cần con có tiền thì tha hồ mà chọn lựa. Con trai của Lục Tiêu Dương không thể bị người ta chơi xấu. Con nên tìm cách chơi lại cô ta đi.

- Bố, Khả Nhạc không phải loại người đó, hơn nữa, con và cô ấy đều xuất phát từ tình cảm.

Lục Tuấn nói đến lời cuối cùng thì thấy ngay cả bản thân mình cũng chẳng thấy thuyết phục được. Hắn nói lấy lệ:

- Con tin Khả Nhạc sẽ chấp nhận con.

- Con trai ngốc à, con còn đợi đến lúc nào, làm bạn đã nhiều năm nay, ngay cả tay cũng không thể tách rời ra được. Bố thấy lòng cô ta vẫn chưa yên định được, con nên xem xét cho kĩ lưỡng, có một số chuyện bố không thể nói ra được, vì đó là chuyện của con, nhưng bố nói cho con biết, đã là con người thì ai cũng có tính ích kỉ cả. Chỉ có những người thân của con mới là người đáng để cho con tín nhiệm nhất. Nếu như có đánh nhau thật, thì em trai con sẽ dốc hết sức cứu con, nhưng bạn gái con thì có không?

Câu nói này đã đánh trúng nỗi lòng của Lục Tuấn, hắn lặng im không nói gì.

Lục Tiêu Dương nói tiếp:

- Cái gì mà có tình cảm chứ, bố nói cho con biết, nếu con đem một trăm vạn đặt trước mặt bạn gái con, chẳng lẽ nó không ngoan ngoãn nghe lời con sao, con trai à, đừng có ngốc quá, đàn bà trên thế giới này chỉ biết đến tiền mà thôi. Lúc này con đừng có hy vọng bạn gái con sẽ ở bên con suốt đời, con không có tiền sớm muộn gì cô ta cũng bỏ con mà đi thôi.

- Bố, vậy con phải làm sao đây?

Lục Tuấn có vẻ hơi khó xử.

- Nhưng, con sẽ không thể để cho Khả Nhạc ngã vào lòng tên tiểu tử đó. Con không muốn tạo cơ hội cho bọn họ.

- Hừ, con có biết chẳng phải sau lưng bọn họ đã hòa hợp rồi sao. Khắp thiên hạ chỉ có mình con là ngốc nghếch vẫn còn mê muội trong hang động. Có những việc con phải tự ngẫm nghĩ mới hiểu được, con cần phải học cách lợi dụng người khác, nếu không ngược lại con sẽ bị người khác lợi dụng.

Lục Tiêu Dương chính là người thường lấy việc lợi dụng người khác làm nguyên tắc chính trong cuộc sống hàng ngày, trong mắt ông ta, ngoài người nhà của mình ra, bất cứ người nào cũng có thể lừa, cũng có thể lợi dụng. Ông cũng muốn truyền lại quan niệm này cho con trai, để cho Lục Tuấn hiểu được làm thế nào để lợi dụng lá bài đang nằm trong tay.

Đừng vội nhìn vẻ bề ngoài hiền lành của Lục Tuấn, nhưng bụng dạ quỷ quyệt chứa đầy bên trong, cha nào con nấy mà.

Lục Tuấn chẳng qua là chưa biểu hiện ra mà thôi.

Nghe chính bố mình đã nói ra như vậy, Lục Tuấn giống như đã hoàn toàn tỉnh ngộ, gật gật đầu bảo:

- Bố, con biết phải làm thế nào rồi.

- Vậy thì tốt.

Lục Tiêu Dương gật đầu tán thành.

Diệp Lăng Phi rời khỏi cục cảnh sát, lái xe đến đường Thế Giới Đại Hạ, hắn gọi điện thoại cho Chu Hân Mính.

- Hân Mính, anh đã biết rốt cuộc là thế nào rồi!

Diệp Lăng Phi cười ha ha nói.

- Rốt cuộc là thế nào? Anh đừng có mà thừa nước đục thả câu.

Rõ ràng Chu Hân Mính rất muốn biết rốt cuộc là thế nào.

Diệp Lăng Phi dừng xe bên đường, cầm tờ danh sách lên hỏi:

- Em có nhớ Onalan không?

- Đương nhiên là nhớ chứ, việc này anh đã hỏi em rồi.

- Vậy là tốt, anh nói cho em biết, Onalan đã bán đứng anh.

Diệp Lăng Phi cười sảng khoái.

Tiếng cười của hắn khiến cho Chu Hân Mính ở đầu dây bên kia phải nhíu mày, âm thanh này quả thật rất nhói tai, làm cho cô có cảm giác hơi đau bên tai, nhích cái điện thoại ra xa lỗ tai một chút, than trách:

- Anh có thể vặn nhỏ âm thanh lại được không?

- Anh vui mà, tên Onalan này dám bán đứng anh, anh nói cho em biết cả quá trình đó nghe, chính Onalan đã báo cho Steven biết anh đang ở thành phố Vọng Hải này, bởi vì anh đã xuất hiện ở buổi yến tiệc lần này, Onalan biết anh ở thành phố này nhưng lại không biết cụ thể nơi anh ở, là thân phận như thế nào, chính dựa vào điểm này, Steven biết được anh ở thành phố Vọng Hải nhưng lại không biết địa điểm cụ thể của anh. Tất cả những gì mà hắn có thể biết được chính là bữa tiệc rượu lần đó, hắn thấy rằng, anh đã tham gia bữa tiệc rượu lần đó thì nhất định là anh phải có quen biết với một vài người trong bữa tiệc, thậm chí cho anh là người trong cái phạm vi đó. Anh vẫn không tài nào hiểu được làm sao hắn lại có được cái danh sách những người tham gia bữa yến tiệc đó, có thể là Onalan đã cho hắn biết, trí nhớ của tên Onalan này phải nói là khiến cho người ta kinh ngạc, bất luận thế nào thì Steven cũng đã biết những tên khốn xui xẻo đó, người hắn muốn giết đều là những người tham gia buổi tiệc tối hôm đó. Anh tin rằng sẽ còn rất nhiều người sắp bị chúng giết, mục đích hắn làm như vậy chính là muốn dụ dỗ anh ra, không thể phủ nhận là lần này hắn đã thành công. Bởi vì tên của Bạch Tình Đình và Bạch Cảnh Sùng đều nằm trong danh sách có mặt tại buổi tiệc, dựa vào phương thức của Steven, chúng sẽ mau chóng hoàn thành mục tiêu ám sát, hoặc cũng có thể là ngay trong tối nay. Hân Mính, bất luận thế nào thì anh cũng phải mặt giáp mặt với Steven thôi.

Chu Hân Mính nhận thức được tình hình trở nên nghiêm trọng rồi, nếu cứ như vậy thì những nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Vọng Hải này đều nằm trong phạm vi bị ám sát, cô đã nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, cố nhẫn nhịn hỏi tiếp:

- Thế còn bố em?

- Nếu dựa theo lý luận đó thì bố em cũng được liệt vào những người bị ám sát, nói tóm lại, những người xuất hiện trong buổi tối hôm đó đều nằm trong danh sách bị ám sát, chỉ là Steven muốn trừ khử anh.

Diệp Lăng Phi trở nên cười nhẹ nhàng hơn:

- Hân Mính, cứ như thế này, phản ngược lại Steven sẽ bị xui xẻo thôi. Hắn đột kích nhiều mục tiêu như vậy, điều đó chứng tỏ hắn dẫn theo rất nhiều người, mà người càng nhiều thì mục tiêu càng lớn, theo anh thấy em nên lập tức tìm bố em để bàn bạc về việc kiểm soát lại toàn thành phố đi, đặc biệt là người ngoại quốc. Nhớ kĩ, em hành động càng nhanh thì mức nguy hiểm càng nhỏ. Ừm, tiện thể nhắc nhở em luôn, người của anh cũng ở thành phố Vọng Hải, đừng có mà bắt luôn người của anh đấy.

- Cái gì? Người của anh, chẳng lẽ người của tổ chức Lang Nha cũng đã đến Vọng Hải rồi?

Chu Hân Mính cảm giác như mình không thể nào tiêu hóa nổi những cái này trong chốc lát.

- Ừm, quả thật là đã đến rồi. Đương nhiên không phải là do anh yêu cầu họ đến, họ chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ anh thôi, nhưng anh thấy tình hình lúc này cũng đã đến lúc phát huy tác dụng người của anh rồi. Hân Mính, hãy nói cho anh biết rõ các tin tức mà em nắm bắt được, em không cần phải để cảnh sát cùng với các lực lượng vũ trang khác ở thành phố Vọng Hải có hành động trước khi người của anh ra tay. Đối với những đồng nghiệp đó của em mà nói thì người của tổ chức anh chắc chắn sẽ hành động nhanh hơn nhiều.

- Không được. Em không thể để cho thành phố Vọng Hải loạn lên được. Diệp Lăng Phi, lần này em không thể đáp ứng yêu cầu của anh được, bảo vệ an toàn cho thành phố là trách nhiệm của em, em không thể để anh làm loạn cả thành phố lên, xin lỗi anh, việc này em không làm được.

Chu Hân Mính cự tuyệt bảo.

- Em cảm ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này.

Chu Hân Mính nói xong liền cúp máy.

Diệp Lăng Phi nghe từng hồi tút dài từ đầu dây bên kia, sắc mặt trở nên rất khó coi. Tất cả những gì hắn yêu cầu với Chu Hân Mính là hoàn toàn không muốn để cho thành phố Vọng Hải loạn cả lên.

Diệp Lăng Phi tin rằng trên thế giới này chỉ có người chết là an toàn nhất, mục tiêu hành động lần này của Steven lớn như vậy, điều này chứng tỏ hắn đã đem theo rất nhiều thuộc hạ. Trung Quốc là một quốc gia hoàn toàn khác với Anh, Pháp, Mỹ… Sát thủ của câu lạc bộ Sát Thủ đến thành phố Vọng Hải rất dễ bị kiểm soát, điều tra ra hành tung của những người này chẳng có gì là khó khăn cả, mà điều quan trọng là làm thế nào để giải quyết triệt để những người này, nếu như chính phủ và cảnh sát thành phố có đủ năng lực để vây quét những người này đi nữa thì vẫn còn những người thoát được, nhất định sẽ gặp phiền phức to.

Khác với bên cảnh sát, người của tổ chức Lang Nha khi đã ra tay sẽ không để sót một ai, loại bỏ tận gốc phiền phức về sau. Nhưng bây giờ Chu Hân Mính lại cự tuyệt yêu cầu của mình, Diệp Lăng Phi lúc này mới phát hiện ra, hắn cũng không có cách gì chi phối được Chu Hân Mính.

Diệp Lăng Phi thở dài, đành lái xe đến Thế Giới Đại Hạ.

Người của tổ chức Lang Nha sớm đã biến công ty bảo vệ của Dã Thú thành trụ sở chính lâm thời, khi Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện, Diều Hâu nhanh chân ra đón hắn, báo cho hắn biết tất cả những tin tức mà Phi Hồ đã điều tra được.

Căn cứ vào những thông tin mà Phi Hồ nắm bắt được, hai tháng trước Onalan đột nhiên mất tích, sau đó không hề có tin tức gì của hắn, theo dự đoán ban đầu có thể hắn đã bị kẻ thù trừ khử rồi.

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay cười bảo:

- Diều Hâu, tôi có thể nói rõ cho cậu biết, Onalan chưa chết, hắn đang trốn ở một nơi nào đó trên thế giới mà khó có thể tìm ra được để sống ẩn cư.

- Satan, anh nói như vậy là có ý gì?

Diều Hâu thắc mắc, chân bắt chéo hỏi.

- Quan hệ giữa Steven và Onalan rất tốt, trước đây tôi không để ý đến điểm này, bây giờ tôi có thể khẳng định là Steven nhận được sự bảo kê của Onalan, cho nên việc quen biết các chuyên gia huấn luyện đặc công và phó cục trưởng CIA (cục tình báo trung ương Mỹ) là điều hiển nhiên. Nhưng trước đây tôi lại không để ý đến điều này, có thể nói là tôi đã sai sót. Tôi đang nghĩ đến việc Steven đã làm gì mấy năm nay, hắn luôn trốn tránh sự truy sát của chúng ta, rất có khả năng câu lạc bộ sát thủ được thành lập dưới sự giúp đỡ của Steven, là một chuyên gia huấn luyện đặc công ưu tú, thành lập một câu lạc bộ sát thủ như thế này không mấy khó khăn. Hắn đang tìm cơ hội để trả thù tôi, à, không chỉ trả thù mình tôi, mà là nhằm vào cả cái tổ chức Lang Nha này, để trừ khử tôi trong chốc lát. Mục tiêu tiếp theo sẽ là thành viên của tổ chức Lang Nha. Diều Hâu, cậu thông báo cho những người của tổ chức Lang Nha mau chóng xóa sạch câu lạc bộ Sát Thủ, không những chỉ có mình tôi, mà tất cả thành viên của tổ chức cũng đều nằm trong danh sách ám sát của câu lạc bộ Sát Thủ.

Diều Hâu hít một hơi thật mạnh, trong một thời gian ngắn hắn không thể tiêu hóa hết tất cả những gì Diệp Lăng Phi vừa nói. Dựa vào tình hình Diệp Lăng Phi nhìn thấy, Steven chỉ mới là bắt đầu, Satan lại là thủ lĩnh của tổ chức Lang Nha, nếu có thể trừ khử Satan trước thì chắc chắn sẽ công kích được tổ chức Lang Nha. Còn với những người khác của tổ chức Lang Nha đều đang đối diện với nguy hiểm bị ám sát bất cứ lúc nào. Lúc này câu lạc bộ Sát Thủ không những chỉ nhằm vào Diệp Lăng Phi mà còn chĩa vào cả tổ chức Lang Nha.

Diều Hâu không do dự nữa, lập tức đi thông báo cho bộ chỉ huy tổng. Lúc này Diệp Lăng Phi lại nói tiếp:

- Tiện thể tìm cho ra tên Onalan luôn, tôi cần bắt sống hắn đưa về, hắn đã bán đứng tôi, tôi phải tự tay trừ khử hắn.