Đô Thị Tàng Kiều

Chương 269




Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Thái Hạo cảm thấy hơi xấu hổ, hắn liền cầu cứu Trần Ngọc Đình.

Trần Ngọc Đình cũng không ngờ là Diệp Lăng Phi lại không hề nể tình như vậy, tuy rằng nàng tin tưởng Diệp Lăng Phi nhưng trong lòng vẫn có một cảm giác không thoải mái.

Trần Ngọc Đình vốn định hôm nay sẽ tha thứ cho Diệp Lăng Phi, vì trong lòng nàng mơ hồ có một cảm giác áy náy với hắn. Tuy nhiên hiện tại nàng đã không nhịn được nữa mà lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Phi rồi nói:

- Giám đốc Diệp, anh có ý gì vậy? Chẳng lẽ anh không chào đón phó tổng giám đốc Thái hay sao?

- Chào đón, làm sao không chào đón được.

Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười buồn nôn.

- Chỉ là bây giờ tôi đang chơi game, cho nên có một đề nghị, mọi người không nên làm phiền.

- Giám đốc Diệp, xin anh chú ý đến lời nói của mình, anh thân là một giám đốc, đại diện cho cả một công ty, cần phải tạo nên một hình tượng tốt.

- Cái này Trần phó tổng cứ yên tâm, Trần phó tổng, vừa rồi cô cũng nói tôi là quản lý của Ban tổ chức, bây giờ, tôi cần phải bỏ một số tật xấu nhưng không phải là phá bỏ quy củ.

Diệp Lăng Phi di động ngón tay vào trong túi áo, rồi gõ gõ ngón tay phải lên bàn:

- Anh tên là Thái Hạo phải không? Ừ, anh nhớ kỹ cho tôi, ở đây tôi chính là lão đại, nếu như anh dám chọc vào tôi, tôi sẽ cắt đứt tiền lương của anh.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong lời này, không chỉ có Thái Hạo mà ngay cả vẻ mặt của Trần Ngọc Đình cũng trở nên biến đổi. Lời nói này thốt ra từ một giám đốc, thật khiến cho người ta phải sững sờ.

Diệp Lăng Phi không để ý tới vẻ mặt của Thái Hạo và Trần Ngọc Đình, hắn hướng về phía các thành viên của Ban tổ chức, gõ gõ bàn rồi nói:

- Các anh nghe kỹ cho tôi, từ nay về sau phàm khi họp không được cho phép vỗ tay, hơn nữa, có chuyện gì thì phải nói nhanh, không được loạn thất bát tao. Không có chuyện gì thì phải quay lại làm việc, đừng đứng yên ở đó mà nói nhảm. Mặt khác mặc kệ tôi làm gì, chỉ cần tôi ở trong Ban tổ chức, tôi nói cho các anh biết. Các anh chỉ cần đem công việc của mình xử lý xong, không kéo dài tới ngày mai thì muốn làm gì thì làm, muốn nói chuyện phiếm thì nói, đánh bài, thậm chí xem đua ngựa tôi cũng không có ý kiến. Cuối cùng một việc nữa, vị này từ nay về sau chính là phó quản lý ở đây, từ nay về sau có chuyện gì hãy tìm hắn, rõ chưa?

- Dạ rõ.

Bất kể nam hay nữ trong Ban tổ chức đều không tụ chủ được mà đáp ứng lời nói của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tỏ ra rất hài lòng, hắn vỗ bàn một cái rồi nói:

- Được rồi, tan họp, mọi người đi làm đi.

Nói xong, Diệp Lăng Phi dẫn đầu moi người đi ra khỏi phòng họp.

Lần này Diệp Lăng Phi đi, Từ Oánh cũng đi theo sát hắn. Đường Hiểu Uyển nhìn về phía sau Diệp Lăng Phi, những đám người trong bộ tổ chức cũng ngây ngốc ra.

Thái Hạo cười khổ nói:

- Phó tổng Trần, tôi thấy xem ra bộ tổ chức này thật đặc biệt.

Trần Ngọc Đình không nói gì, nàng khẽ cắn môi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Tên Diệp Lăng Phi này quả nhiên không để cho nàng chút mặt mũi nào cả.

Diệp Lăng Phi trở lại văn phòng, Từ Doanh cũng tiến đến.

- Giám đốc, anh có cần tôi giúp gì không?

- Trần phó tổng đã sắp xếp, từ nay về sau, cô phải xem xét cho tôi.

Diệp Lăng Phi nói.

- Tôi hiểu.

Từ Oánh lập tức đáp ứng.

- Được rồi, không còn việc gì nữa, cô mau lui ra ngoài đi.

Diệp Lăng Phi hướng về phía Từ Oánh mà khoát khoát tay, sau đó ánh mắt của hắn hướng về phía màn hình, bắt đầu chơi C S.

- Cộp cộp cộp.

Một hồi bước chân từ phía xa xa truyền đến. Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt rời khỏi màn hình, sau đó thân hình của Trần Ngọc Đình xuất hiện lên trước mặt hắn. Trần Ngọc Đình xông vào trong phòng sau đó hung hăng đóng cửa lại.

Diệp Lăng Phi khẽ dựa vào phía sau, làm ra một dáng vẻ thản nhiên, sau đó cười cười nhìn Trần Ngọc Đình.

- Bộp.

Trần Ngọc Đình ném tập tài liệu lên bàn công tác của Diệp Lăng Phi.

- Diệp Lăng Phi, anh có ý gì đó?

Khuôn mặt của Trần Ngọc Đình tái nhợt, nàng vô cùng tức giận, giờ phút này không kìm được mà chất vấn hắn.

- Không có ý gì.

Diệp Lăng Phi cười ha hả, sau đó hắn đốt lấy một điếu thuốc rồi bắt chéo hai chân, toàn thân tỏ ra một tư thế nhàn nhã.

Nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy, trong lòng Trần Ngọc Đình liền cảm thấy tức giận, nàng run rẩy cả thân hình, nghiêm nghị quát.

- Có phải anh bất mãn với tôi không? Nếu như anh bất mãn thì cứ nói ra.

- Tôi bất mãn đó, tôi cũng đã nói rồi, cô muốn thế nào đây?

Diệp Lăng Phi nở ra một nụ cười rất vô sỉ, khuôn mặt Trần Ngọc Đình tái nhợt, Diệp Lăng Phi sau đó còn cố ý nháy mắt khiến cho nàng càng thêm tức giận, nàng chưa bao giờ nhìn thấy một tên gia hỏa nào vô sỉ như Diệp Lăng Phi. Nếu như không phải có cái bàn thì Trần Ngọc Đình chắc đã sớm ngã xuống.

Diệp Lăng Phi thấy thế cũng không hề có ý đến đỡ nàng mà cười ha hả nói:

- Phó tổng Trần, tôi đây là làm theo lời của cô nói, cô cần phải cảm tạ tôi mới đúng, tại sao lại còn muốn mắng tôi, đây thật là điều không nên.

- Tôi bảo anh làm vây ư? Anh đừng có mà nói bậy.

Trần Ngọc Đình quả thật bị Diệp Lăng Phi làm cho hồ đồ, nàng lớn tiếng mắng Diệp Lăng Phi.

- Chẳng lẽ không phải vậy sao?

Diệp Lăng Phi đột nhiên đứ lên, sau đó khong hề thương hoa tiếc ngọc mà túm lấy cổ áo của Trần Ngọc Đình. Sau đó, Diệp Lăng Phi cúi đầu xuống, trợn mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Ngọc Đình rồi nói:

- Phó tổng Trần, tôi hỏi cô, cô khiến tôi trước mặt nhiều người mất đi uy quyền, chuyện đó tôi cũng không so đo với cô.

Nếu đối lại là người khác thì tôi đã khiến cho hắn phải thê thảm rồi. Cô nhìn các lãnh dạo cao tầng ở gần cô, người nào không hận cô thấu xương, nhớ lại chuyện trước kia, có người cố ý hãm hại cô, cô có nghĩ đến điều đó hay không? Cô bây giờ còn tự cho mình là đúng, cô chuyên tâm vào công tác, cô không biết rằng như vậy sẽ khiến cô phải rời khỏi tập đoàn Tân Á rất nhanh sao? Có lẽ cô cho rằng cô có thể làm việc tại một công ty khác tốt hơn ở tập đoàn Tân Á, nhưng tôi nói thẳng cho cô biết, thiên hạ không dễ dàng như vậy, chỉ cần cách xử sự của cô không thay đổi, thì công cũng không tồn tại ở công ty nào, sẽ không ai thích phương thức làm việc của cô.

Diệp Lăng Phi nói xong liền quay người lại, thuận thế buông lấy cổ áo của Trần Ngọc Đình. Trần Ngọc Đình đặt mông ngồi cạnh Diệp Lăng Phi, mà Diệp Lăng Phi lúc này lại đứng trước mặt Trần Ngọc Đình.

Lời nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi giống như là đã điểm trúng tử huyệt của Trần Ngọc Đình. Thân hình của Trần Ngọc Đình liền trở nên tê liệt, nàng cắn chặt hai môi lại, cơ hồ như muốn chảy cả máu ra. Sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.

Trước kia, chồng của nàng cũng đã dùng ánh mắt này để răn dạy Trần Ngọc Đình khi mà Trần Ngọc Đình làm sai một việc gì đó. Nhưng lần này, Diệp Lăng Phi so với Trần Ngọc Đình còn dữ dội hơn ba phần.

Năm đó, biểu hiện của chồng mình Trần Ngọc Đình không đẻ ý, nhưng bây giờ sau khi suy nghĩ lại, nàng mới phát hiện ra rằng nếu như không có, Trương Tiếu Thiên che chở thì nàng đã không trụ lại được cho tới hôm nay.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy dáng vẻ ngày của Trần Ngọc Đình thì cũng không nói thêm gì nữa.

- Trần phó tổng, đây chính là lời khuyên của tôi, tôi hi vọng cô có thể sửa đổi tính tình của cô. Đương nhiên đối với tôi mà nói, tôi không hề toan tính đến các chức vụ ở đây, thậm chí ngay cả công ti này cũng vậy. Thuận tiện, tôi nói luôn, bất kỳ người nào ở cái tập đoàn này cũng không thể đuổi tôi đi.

Diệp Lăng Phi cũng không biết Trần Ngọc Đình có nghe những lời nói này của mình hay không, tuy nhiên sau đó nàng đứng dậy rồi rời khỏi phòng của Diệp Lăng Phi.

Đúng lúc Trần Ngọc Đình vừa đi ra khỏi văn phòng, Diệp Lăng Phi lại an vị chỗ của mình. Đây chính là đòn cảnh cáo hắn muốn thức tỉnh Trần Ngọc Đình. Còn Trần Ngọc Đình có nghe hay không thì hắn không cần phải quan tâm, sau đó Diệp Lăng Phi chơi game nửa canh giờ nữa rổi rời khỏi căn phòng.

Hắn đi bộ đến đại sảnh đã nhìn thấy Thái Hạo quen thuộc. Thái Hạo hiện đang ở đó nói chuyện với Đường Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển có vẻ rất chân thành nói chuyện với hắn, thi thoảng lại gật gật đầu.

- Con mẹ nó, thằng nhóc này ngay cả đàn bà của tao cũng muốn đoạt lấy.

Diệp Lăng Phi suy nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Sau đó hắn quay lại văn phòng mở M S N lên, gửi cho Đường Hiểu Uyển một tin tức:

- Hiểu Uyển, có phải tên kia muốn tán tỉnh em không?

Đường Hiểu Uyển đang giải thích công việc của mình cho Thái Hạo thì nhìn thấy màn hình MSN nhấp nháy, hiển nhiên là do Diệp Lăng Phi phát tin tới.

Đường Hiểu Uyển thấy vậy tì trong lòng vừa cảm thấy ấm áp lại vừa buồn cười. Đường Hiểu Uyển biết rằng Diệp Lăng Phi hiện tại đang ăn dấm chau, cô nhóc này lập tức trả lời hắn:

- Diệp đại ca, Thái quản lý đang hỏi chuyện với em thôi.

Diệp Lăng Phi nhanh chóng trả lời:

- Không cho phép em cười với hắn, bằng không anh sẽ đánh vào mông em.

Đường Hiểu Uyển nhanh chóng trả lời:

- Dạ.

Sau đó nàng lập tức tươi cười. Thái Hạo không hiểu sao Đường Hiểu Uyển tại sao lại cười nhưng nhìn thấy nụ cười của nàng rất ngọt ngào, trong lòng vì vậy cũng không khỏi cảm thấy rung động. Lúc này, Đường Hiểu Uyển đã chuyển sang phía Thái Hạo nói:

- Thái quản lý, công tác của tôi chính là như vậy.

- À, thì ra là vậy.

Thái Hạo cũng nở ra một nụ cười, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Hiểu Uyển, dựa theo năng lực làm việc của em, anh sẽ sắp xếp cho em những công việc có tính khiêu chiến, em có tiếp nhận không?

- Thái quản lý, em hiện đang là nhân viên, em chỉ muốn duy trì việc tiêu thụ thôi, nhưng do công trạng không tốt đã bị điều đến bộ tổ chức. Em đối với công việc trước mắt rất yêu mến.

Đường Hiểu Uyển nói;

- Em không muốn được phân công tác gì khác.

- Hiểu Uyển, đừng có hiểu lầm, tôi không có ý định cho em làm công việc ở phòng tiêu thụ. Bộ tổ chức của chúng ta còn có rất nhiều công tác phải làm, ví dụ như là sản xuất điều tiết, nếu như em được vào đó em sẽ phát huy hết khả năng của mình, bởi vì anh biết em là một nhân tài, với tính cách của em thì làm ở đó sẽ rất phù hợp.

Đường Hiểu Uyển nhìn Thái quản lý, do dự rồi nói:

- Thái quản lý, để em đi hỏi giám đốc Diệp đã.

Nói xong, Đường Hiểu Uyển nhanh chóng phát ra một tin nhắn cho Diệp Lăng Phi. Thái Hạo cảm thấy thật khó hiểu, tại sao lại phải hỏi giám đốc Diệp chứ? Sau đó rất nhanh Diệp Lăng Phi trả lời lại hai chữ: Không được.

Đường Hiểu Uyển liền chuyển về phía Thái Hạo rồi nói:

- Thái quản lý, em không thích hợp ở công việc đó, anh hỏi những đồng sự khác vậy.

Đường Hiểu Uyển nói xong liền chuyển ánh mắt về phía màn hình, sau đó nhanh chóng trả lời Diệp Lăng Phi.

Thái Hạo cảm thấy hơi xấu hổ, hăn cảm giác dường như ở đây Diệp Lăng Phi mới là người có quyền, ngay cả mình muốn sắp xếp một công việc còn phải xin phép Diệp Lăng Phi. Kỳ thực đây là do Thái Hạo hiểu lầm, Đường Hiểu Uyển xin chỉ thị của Diệp Lăng Phi là vì trong lòng nàng, chỉ có Diệp Lăng Phi mới là người đáng tín nhiệm nhất.

Diệp Lăng Phi không có việc gì, đối với hắn thời gian gần đây việc hắn thích nhất chính là nghe tin tức do tên Michael người Pháp.

Lý Triết Hào đã có sự phản hồi, dựa theo sự yêu cầu của Diệp Lăng Phi, Michael vào tuần lễ này sẽ báo cho Lý Triết Hào biết rằng các hạng mục ở Nhà thờ đã thành công. Tin rằng Lý Triết Hào sẽ không ngu xuẩn đến mức truyền tin tức này ra ngoài.

- Michael, anh có thể tiếp tục làm việc mà anh muốn,c ho dù lý tiên sinh đáng yêu không dự buổi họp báo này thì chẳng lẽ chúng ta cũng không thể tiến hành hay sao? Vào ngày mai, chúng ta sẽ vì hắn mà chuẩn bị buổi họp báo, anh cần phải thông tri tin tức này.

- Không có vấn đề gì, như vậy là tốt rồi.

Diệp Lăng Phi cười rộ lên, bởi vì chuyện ngày mai của Lý Triết Hào mà Diệp Lăng Phi cảm thấy vui vẻ, bước tiếp theo hắn cần làm chính là làm thế nào để đưa Lý Triết Hào vào tuyệt cảnh.

Vào lúc tan việc, Diệp Lăng Phi thu thập những thứ đó một phen, sau đó rời khỏi văn phòng đi ra tới đại sảnh. Hắn trông thấy Đường Hiểu Uyển đang ở bàn công tác, xem ra Đường Hiểu Uyển còn một số việc chưa xử lý xem, Diệp Lăng Phi đứng ở đại sảnh vài giây đồng hồ trong lòng thầm phân vân có nên đợi Hiểu Uyển hay là không.

Diệp Lăng Phi đi tới gần bãi đỗ xe, sau đó điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. Diệp Lăng Phi xem xét thì thấy đây chính là điện thoại của Trần Ngọc Đình.

- Phó tổng Trần, có chuyện gì vậy?

Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra, hắn không hề lên xe mà đứng ở ngoài hỏi.

Giọng nói của Trần Ngọc Đình hơi do dự:

- Giám đốc Diệp anh có thể bồi tiếp tôi uống vài ly không?

- Uống rượu ư? Bây giờ trạng thái của cô không tốt, không thích hợp để uống rượu.

Diệp Lăng Phi cự tuyệt nói.

- Tôi cũng không muốn mang cô từ quán bar về nhà.

Trần Ngọc Đình ở đầu dây bên kia trầm mặc một chút sau đó mới từ từ nói:

- Giám đốc Diệp, lời nói hồi chiều của anh tôi xin nhận, tôi muốn gặp anh để xin lỗi.

- Cô đã nói như vậy thì được rồi.

Diệp Lăng Phi nói:

- Chỉ cần cô không tức giận với tôi là được.

Đường Hiểu Uyển lúc này đã giải quyết xong mọi chuyện bề bộn, nàng hơi vuốt vuốt bàn tay mỏi nhừ rồi đi tới phòng vệ sinh.

Từ phòng vệ sinh đi ra, nàng trông thấy Thái Hạo. Thái Hạo nhìn thấy Đường Hiểu Uyển thì bất ngờ nói:

- Hiểu Uyển, sao bây giờ em còn chưa về nhà?

- Có một số công việc chưa làm xong cho nên em phải ở lại làm.

Đường Hiểu Uyển vội vàng nói, sau đó cầm lấy túi xách trên bàn rồi đi về.

Thái Hạo đứng ở trước thang máy nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đi tới, Thái Hạo liền giữ cửa thang máy lại, rồi chờ Đường Hiểu Uyển đi vào.

- Cám ơn.

Đường Hiểu Uyển thở một hơi rồi đi vào bên trong.

Thái Hạo buông lỏng tay ra, thang máy từ từ đóng lại.

- Hiểu Uyển, nhà của em ở đâu?

Thái Hạo tựa như lơ đãng hỏi.

- Cư xá Thúy Viên.

Đường Hiểu Uyển cùng thuận miệng mà đáp.

- Cư xá Thúy Viên sao? Thật là xảo hợp, anh cũng đang ở đó.

Thái Hạo vui mừng nói:

- Không ngờ chúng ta lịa cùng ở cùng một tiểu khu.

Đường Hiểu Uyển không cười, bởi vì Diệp Lăng Phi không cho nàng cười, sau đó nàng gật gật đầu nói:

- Rất xảo hợp.

- Hiểu Uyển, vậy từ nay về sau chúng ta có thể đi về cùng nhau.

Thái Hạo nói.

- Số điện thoại của em là bao nhiêu, ngày mai anh sẽ đưa em đi làm.

- Không cần, em có thói quen đi một mình. Với lại, em có thói quen về trễ cho nên không muốn người khác chờ mình.

Đường Hiểu Uyển cự tuyệt nói.

Thấy Đường Hiểu Uyển cự tuyệt mình, Thái Hạo cảm thấy hơi thất vọng, sau đó hắn cười nói.

- Hiểu Uyển, em thật sự rất bận bịu đó.

Đường Hiểu Uyển cũng không nói nhiều nữa, nhanh chóng đi xuống lầu một. sau đó, Đường Hiểu Uyển cất bước ra khỏi thang máy. Thái Hạo bỗng nhiên trong lòng có một suy nghĩ:

- Xem ra nàng không muốn làm quen với mình, cô bé này xem ra là một cô gái hướng nội.

Thái Hạo hạ quyết tâm ở trong lòng, nhanh chóng đi nhanh vài bước đuổi kịp Đường Hiểu Uyển.