Đô Thị Tàng Kiều

Chương 224: Lòng của nữ nhân như mò kim đáy biển




Diệp Lăng Phi cùng với Đường Hiểu Uyển nghe thấy âm than đập cửa, vội tách ra. Đường Hiểu Uyển bối rối, sửa sang lại quấn áo bị Diệp Lăng Phi làm loạn lên, mặt nàng đỏ lên, sợ có người lúc này trông thấy y phục của nàng không ngay ngắn.

Diệp Lăng Phi nghe thấy âm thanh quen thuộc này thì đầu oong một tiếng, hắn không ngờ tới Chu Hân Mính sẽ tới tìm mình, người này trước giờ chưa bao giờ tới công ty tìm mình cả.

- Chẳng lẽ là vì Tình Đình mà đến xem thử mình làm gì ở công ty sao?

Trong lòng Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ quái, hắn mè nheo đi tới cửa văn phòng, khi tới đi quay đầu lại nhìn Đường Hiểu Uyển, sau khi thấy Đường Hiểu Uyển đã chỉnh sửa lại quần áo thì mới mở cửa phòng ra.

Vừa mở cửa ra đã thấy Chu Hân Mính mặc một bộ đồ cảnh sát đứng ngay cửa, phía sau cô ta chính là Từ Oánh.

- Giám đốc, tôi đã nói là ngài có việc nhưng cô ấy vẫn muốn gặp ngài.

Từ Oánh giải thích nói.

- Không có việc gì, cô đi làm việc đi.

Diệp Lăng Phi phất phất tay, ý bảo Từ Oánh có thể đi.

Chu Hân Mính nhìn Đường Hiểu Uyển bên cạnh đi qua mình, không có nói câu nào, cất bước tiến vào văn phòng của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thuận tay đóng cửa lại, rồi khóa cửa. Lúc này mới ha ha cười nói.

- Hân Mính, sao lại đến đây, nếu như cô có chuyện cần gặp tôi, chỉ cần gọi điện thoại một cái, tôi sẽ đến chỗ cô mà.

- Tôi tìm anh có chuyện quan trọng, không có tâm tình ngồi tám đâu.

Chu Hân Mính ngồi ở trên ghế, nghiêm túc nói.

Diệp Lăng Phi trở lại chỗ ngồi của mình, chân bắt chéo lên nhau, bất cần đời cười nói.

- Sao lại nghiêm túc như vậy, bộ dáng này của cô tôi không quen lắm đâu.

- Diệp Lăng Phi, đừng có nói giỡn, chú ý một chút. Ngươi có bao giờ nghe qua cái tổ chức giết người trong câu lạc bộ ấy chưa.

Diệp Lăng Phi không cười nữa. Hắn châm một điếu thuốc, khẽ lắc đầu, nói.

- Tôi chưa từng nghe qua tổ chức này.

- Anh chắc chứ?

Chu Hân Mính hỏi.

- Tôi chắc chắn, tôi chưa từng nghe qua tổ chức đấy, mà đây là tổ chức gì? Vì sao cô lại hỏi tôi cái đấy?

Diệp Lăng Phi hỏi Chu Hân Mính, chỉ thấy Chu Hân Mính cau mày lại, vẻ mặt u buồn nói.

- Cái này có thể có chút phiền phức.

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Diệp Lăng Phi liền hiểu được Chu Hân Mính có thể biết được tin tức gì đó, hắn chân thành nói.

- Nếu có điều gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi, nếu tôi giúp được gì thì sẽ giúp.

- Tôi đang lo lắng cho chính anh đấy,

Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, chậm rãi nói.

- Tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế vừa mới đưa thông báo, căn cứ vào tình báo của bên họ, cái tổ chức giết người thấn bí tại câu lạc bộ đó có khả năng đang lẻn vào Trung Quốc.

- Cái này thì có gì kỳ quái đâu chứ, chỉ là một tổ chức sát thủ quốc tế thôi mà, loại tổ chức này trên thế giới không biết có bao nhiêu. Mỗi ngày bọn họ đều nhận các ủy thác từ khắp nơi trên thế giới, có thể là có người ủy thác họ đến người Trung Quốc giết người mà thôi. Cái này cũng không cần bối rối, nhiều nhất chỉ là sau khi có người chết thì cảnh sát các cô lại phải điều tra xem thử có phải tổ chức này làm hay không thôi.

Diệp Lăng Phi tất nhiên sẽ không ngồi chờ những người kia tìm đến mình sau đó xử lý mình, rồi mình phải trơ mắt nhìn những người bên cạnh mình bị thương.

Diệp Lăng Phi lúc này không nói chuyện nữa, Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng gì nữa, liền đến trước người của Diệp Lăng Phi, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào hai mắt của Diệp Lăng Phi.

- Diệp Lăng Phi, anh đang lo lắng đến những người bên cạnh anh. Anh hiện tại không phải là Satan, anh là Diệp Lăng Phi, anh có biết là có rất nhiều người quan tâm đến anh không? Nếu như anh chết thì sẽ có rất nhiều người thương tâm anh. Anh mau nói cho tôi biết những chuyện mà anh biết đi, tôi sẽ giúp anh, tôi tuyệt đối sẽ không để anh chết mà không làm gì cả.

Thanh âm của Chu Hân Mính nhỏ xuống, vành mắt của nàng cũng đỏ lên, sụt sịt nói.

- Coi như tôi van xin anh đó, hãy nói cho tôi những việc về tổ chức này đi.

Trông thấy Chu Hân Mính như vậy, lòng của Diệp Lăng Phi run lên, hắn đưa tay phải ra vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Chu Hân Mính, chậm rãi nói ra.

- Hân Mính, tin anh đi, anh sẽ không có việc gì đâu.

Nói xong liền ôm eo của Chu Hân Mính, ôm vào lồng ngực của mình.

Chu Hân Mính chưa bao giờ biết mình lại quan tâm đến Diệp Lăng Phi như thế, từ trước giờ nàng đều chôn sâu tình yêu của mình với Diệp Lăng Phi ở trong lòng, nhưng khi nàng biết thông báo của tổng bộ cảnh sát hình sự quốc tế phát ra cho Trung Quốc, Chu Hân Mính liền loạn cả lên. Đối với những cảnh sát khác, bọn họ căn bản là không quan tâm đến thông báo này, vì bọn họ không biết Satan là ai, nhưng đối với Chu Hân Mính thì lại khác, nàng biết Satan chính là người đàn ông duy nhất mà nàng yêu kia.

Cho nên Chu Hân Mính lúc này mới vội vàng tới tập đoàn Tân Á, Bạch Tình Đình trước đó cũng đã nói với nàng là Diệp Lăng Phi đã trở lại. Chu Hân Mính làm như vậy là muốn tìm biện pháp giúp cho Diệp Lăng Phi tránh bị tổ chức kia tìm được.

Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi ôm đứng dậy, trong lúc nhất thời những sự lo lắng của nàng đối với Diệp Lăng Phi đã biến thành dục hỏa. Tuy nói trước kia Chu Hân Mính luôn nhắc nhở mình giữ khoảng cách đôi với Diệp Lăng Phi, nhưng giờ phút này, những điều đó nàng đã quên hết đi. Hay tay của nàng chậm rãi nâng lên, ôm chặc lấy tấm lưng rộng của Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cùng với Chu Hân Mính trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt, những dục hỏa mà hắn đã áp chế từ rất lâu đã hoàn toàn bị câu dẫn lên. Hắn hôn lấy khuôn mặt, cổ trắng của Chu Hân Mính, nhiệt tình như một ngọn lửa đang cháy, trong nháy mắt đã đột phá hết mọi phòng tuyến tình cảm của Chu Hân Mính. Khát vọng người thiếu nữ của Chu Hân Mính đã bị sự vuốt ve của Diệp Lăng Phi phóng thích ra, Chu Hân Mính đưa đầu lên, nhắm mắt lại, giống như là đang nói mớ vậy.

- Diệp Lăng Phi, em không muốn nhìn thấy anh chết, hứa với em, anh không được chết.

- Anh sẽ không chết, anh chính là Satan.

Đôi môi của Diệp Lăng Phi rời khỏi cổ trắng của Chu Hân Mính, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chu Hân Mính, rồi đột nhiên ôm lấy Chu Hân Mính, vội vã ôm đến phòng nghỉ trong văn phòng của hắn.

Cửa phòng nghỉ bị Diệp Lăng Phi dùng chân đá mạnh đóng lại, hắn đặt Chu Hân Mính ở trên giường, còn chưa kịp cởi dép ra thì cả người đã nằm đè lên. Đôi môi của Chu Hân Mính khẽ động, muốn nói với Diệp Lăng Phi là hai người bọn họ không thể làm vậy, nhưng lại bị Diệp Lăng Phi dùng môi chặn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.

Diệp Lăng Phi mấy ngày ở thành phố Nam Trúc làm đến bảy tám lần không có vấn đề, nhưng những động tác có yêu cầu cao thế này lại chưa làm bao giờ.

Chu Hân Mính nghe thấy Diệp Lăng Phi nói ra mấy lời xấu hổ này cho nàng nghe, tức giận đưa tay đánh Diệp Lăng Phi, nhưng lại bị Diệp Lăng Phi một phát bắt được.

- Tên khốn nạn anh, em liều mạng với anh.

Cái đầu của Chu Hân Mính ngưỡng tới đánh đầu Diệp Lăng Phi. Mà Diệp Lăng Phi thấy mình nói cũng hơi quá làm cho Chu Hân Mính phải tức lên, vội vàng né tránh, trong miệng liền nói.

- Hân Mính, được rồi, anh không nói nữa là được mà.

Chu Hân Mính đứng dậy khỏi ghế salon, khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến nỗi hồng lên, nàng quơ nắm tay tới đánh ngực của Diệp Lăng Phi, trong miệng nói ra

- Họ Diệp kia, em liều mạng với anh, chứ để đó anh lại có cơ hội khi dễ em à.

Diệp Lăng Phi thấy thế, thè lưỡi, thầm nghĩ: “Lòng của con gái đúng như là mò kim đáy biển, mới vừa rồi còn dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, nhưng giờ đã nổi giận lên.”

Hắn đâu có biết là Chu Hân Mính bị mấy lời vừa rồi của Diệp Lăng Phi làm cho xấu hổ. Chu Hân Mính vừa rồi quả thật là không có nghĩ đến mấy tư thế sẽ thân mật với Diệp Lăng Phi, nàng không thể tin được là nàng có thể làm được những tư thế kia. Hiện tại nghe được Diệp Lăng Phi nói cái gì là yêu cầu động tác cao, Chu Hân Mính đột nhiên nghĩ đến mình phải làm tư thế vểnh mông lên, hai tay chống xuống giường, cái cảm giác xấu hổ này làm cho Chu Hân Mính có cảm giác lòng tự ái của mình bị đả kích, thẹn quá hóa giận đứng dậy. Cho nên lúc này mới muốn đánh Diệp Lăng Phi. Những điều này cũng là do Diệp Lăng Phi tự làm tự chịu, đã vậy lại còn nhắc những việc vừa rồi với Chu Hân Mính nữa chứ.

Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính thật sự nổi giận lên thì nhanh chóng né tránh, người nhanh nhẹn chạy mất.