Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1594-1: Ngả bài!(1)




Diệp Lăng Phi và Tiger cùng quản gia đi vào trong, ở trong căn phòng khách rộng lớn có một người đàn ông đang ngồi quay lưng lại với Diệp Lăng Phi, quản gia dừng lại, nói với Diệp Lăng Phi:

- Đây là chủ nhân nhà chúng tôi!

Nói xong, hắn quay người rời đi, không hề có một động tác thừa. Diệp Lăng Phi dừng lại, nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình, hỏi:

- Anh là Gordon sao?

Người đàn ông đó không hề lên tiếng đáp lại, Diệp Lăng Phi nghĩ là âm lượng của mình không đủ lớn, hắn lại lên giọng, hỏi:

- Anh là Gordon?

Vẫn không có tiếng đáp lại, Diệp Lăng Phi cất bước đi tới, hắn dừng lại cách người đàn ông đó khoảng chừng một mét, lại hỏi:

- Anh là Gordon?

Vẫn không có tiếng trả lời, Diệp Lăng Phi cảm giác có cái gì đó không đúng, hắn bước nhanh tới, khi hắn đến bên ghế, phát hiện ra trước ngực người đàn ông đó có một lỗ máu, máu đã ngừng chảy, thì ra từ lúc Diệp Lăng Phi vào đây hắn chỉ đối diện với một cỗ thi thể, chỉ là cỗ thi thể đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi mà thôi, Diệp Lăng Phi căn bản là không thể biết được chuyện gì. Diệp Lăng Phi vừa quay đầu lại tìm kiếm Tiger, chợt nhận ra Tiger cũng đã biến mất không biết từ lúc nào, Diệp Lăng Phi cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.

Đột nhiên, Diệp Lăng Phi ý thức được đây là một cái bẫy, một cái bẫy dành cho hắn, lúc này Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm được những chuyện khác, Angel còn ở bên ngoài, hắn phải Angel rời khỏi đây. Về phần thi thể đó rốt cuộc là ai, cùng với việc Tiger đi nơi nào Diệp Lăng Phi không để ý tới, bây giờ trong đầu Diệp Lăng Phi chỉ có một suy nghĩ, mau chóng rời khỏi chỗ này, nơi này là một cái bẫy, Diệp Lăng Phi ý thức được cái bẫy này đặt ra chờ hắn, từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy, có lẽ Elise cũng không bị bắt cóc, mà cái bẫy này lợi dụng sự quan tâm của mình đối với Elise, chết tiệt, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, Tiger, lần này cho dù ngươi là cha của Elise ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, Diệp Lăng Phi đã hạ quyết tâm, lần này bất luận thế nào cũng sẽ không bỏ qua Tiger! Diệp Lăng Phi lao ra, Angel vẫn còn ở bên ngoài, khi Angel nhìn thấy Diệp Lăng Phi lao ra ngoài, Angel không nhịn được hỏi:

- Anh làm sao vậy?

- Là một cái bẫy!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bên trong có một người chết, bây giờ chúng ta phải rời khỏi chỗ này, những chuyện khác để sau hãy nói!

Diệp Lăng Phi nói xong dắt tay Angel chạy ra bên ngoài, Angel cũng đã hiểu ra, nếu Diệp Lăng Phi nói nơi này là một cái bẫy thì điều đó có nghĩa từ đầu đến giờ, bọn họ luôn bị người khác nắm mũi dẫn đi, Angel vừa chạy bên cạnh Diệp Lăng Phi vừa nói:

- Tiger đâu rồi?

Angel không nhìn thấy Tiger đi ra cùng với Diệp Lăng Phi, cảm thấy rất kỳ quái, theo Angel thấy, đáng lý ra lúc này Tiger phải cùng Diệp Lăng Phi chạy ra ngoài mới phải, nhưng cô lại không nhìn thấy lão già đó đâu.

- Ông ta biến mất rồi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh vừa mới quay đi một lát, Tiger đã không thấy đâu nữa, anh cũng không biết ông ta đang ở chỗ nào, hiện giờ anh tin rằng nhất định chuyện này có liên quan đến Tiger, lần này Tiger đừng để tìm được, nếu không anh tuyệt đối sẽ không tha cho lão ta đâu, tên khốn chết tiệt!

Diệp Lăng Phi đã triệt để bị chọc giận, mở miệng chửi Tiger. Angel có thể hiểu được tâm tình của Diệp Lăng Phi lúc này, Diệp Lăng Phi cảm thấy bị Tiger lừa gạt, phải biết rằng, với của Diệp Lăng Phi cá tính, nếu ai dám lừa gạt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha kẻ đó đâu, lúc trước Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy tình huống có gì đó không bình thường, hoặc có thể nói Diệp Lăng Phi dự cảm như vậy, nhưng Diệp Lăng Phi lại không để ở trong lòng, thế cho nên không có ý thức được nguy hiểm đang ở ngay trước mắt. Mặc kệ nơi này xảy ra chuyện gì, hiện giờ lựa chọn tốt nhất là mau chóng rời khỏi đây, đó là biện pháp tốt nhất mà Diệp Lăng Phi có thể làm hiện giờ, hắn và Angel một đường chạy ra chỗ xe của bọn họ, hiện giờ trong đầu của hắn không có suy nghĩ gì, chỉ muốn làm sao có thể rời khỏi đây thật nhanh.

Khi bọn họ chạy qua một khúc quanh, chợt nghe thấy tiếng súng, sau đó có tiếng người hô lớn nói:

- Chúng tôi là cảnh sát, các người đã bị bao vây, lập tức đầu hàng đi!

Diệp Lăng Phi và Angel dừng lại, ở phía trước xuất hiện chí ít ba bốn mươi viên cảnh sát, Diệp Lăng Phi đã cảm thấy không ổn rồi, thấy nhiều cảnh sát như vậy, Diệp Lăng Phi căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, hắn chỉ biết nếu dừng lại thì tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt đẹp gì, biện pháp tốt nhất là chạy khỏi nơi này. Diệp Lăng Phi lập tức quay người lại, kéo Angel chạy theo hướng khác....................

Johann Vương xuất hiện tại tòa nhà của tập đoàn, đây là điều mà Bạch Tình Đình không thể ngờ tới, trước kia Bạch Tình Đình và Johann Vương chỉ nói chuyện điện thoại, tất cả đều là Johann Vương chủ động gọi tới, lần trước Bạch Tình Đình nói rất rõ ràng với Johann Vương, cô không muốn Johann Vương trong cuộc sống của cô và Diệp Lăng Phi nữa, không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Johann Vương, tuy là trước đó Bạch Tình Đình và Johann Vương cũng không có quá nhiều quan hệ, hiện giờ, Bạch Tình Đình đã có bầu, càng không hi vọng có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng, bởi vậy, khi biết chuyện Johann Vương xuất hiện ở trong tập đoàn, Bạch Tình Đình tỏ ra cực kỳ khó chịu, cô trực tiếp phân phó với thư ký:

- Bảo bọn họ rời khỏi đây đi!

Johann Vương cười cười, đối với phản ứng của Bạch Tình Đình, dường như Johann Vương đã sớm có sự chuẩn bị, hắn không tỏ vẻ định đi, mà cười hỏi:

- Tổng giám đốc Bạch, chẳng lẽ cô không quan tâm đến chồng mình sao?

Vừa nghe Johann Vương nói như vậy, Bạch Tình Đình lập tức nhìn Johann Vương, hỏi:

- Anh nói cái gì?

Johann Vương trực tiếp đi đến chỗ ghế sô-pha trong văn phòng của Bạch Tình Đình, đặt mông ngồi xuống, gác chân phải lên, nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Tổng giám đốc Bạch, lần này tôi tới tìm cô không phải là muốn dài dòng với cô, mà là vì cứu chồng của cô, nếu cô không quan tâm đến sự an nguy của chồng cô thì coi như tôi chưa nói gì, tôi có thể lập tức đi khỏi đây!

Bạch Tình Đình nhìn nhìn Johann Vương, trong lòng cô không biết rốt cuộc Johann Vương muốn làm cái gì, nhưng từ trong lời nói của Johann Vương, Bạch Tình Đình lại cảm thấy có lẽ chồng mình đang ở trong tình trạng rất nguy hiểm, đây là giác quan thứ sáu của người vợ. Bạch Tình Đình phất phất tay, bảo nữ thư ký đi ra ngoài, Johann Vương cũng khoát tay với Trác Văn Quân, nói:

- Em cũng đi ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Bạch Tình Đình!

Trác Văn Quân và Bạch Tình Đình là bạn học thời đại học, trước kia Bạch Tình Đình rất thân với Trác Văn Quân, nhưng về sau, Bạch Tình Đình lại cho rằng Trác Văn Quân không đáng để kết làm bạn, cũng không liên hệ với Trác Văn Quân nữa, gặp mặt Trác Văn Quân trong trường hợp này, Bạch Tình Đình ngay cả chút mặt mũi cũng không cho Trác Văn Quân, cô cũng chẳng thèm nhìn Trác Văn Quân lấy một lần. Trác Văn Quân chứng kiến phản ứng của Bạch Tình Đình, trong lòng cũng hiểu, rất tự giác lựa chọn đi ra ngoài. Sau khi cửa phòng khép lại, Johann Vương mới cười nói:

- Bạch Tình Đình, làm một người vợ, cô rất quan tâm đến chồng của mình, với tư cách một người mẹ, cô rất hi vọng gia đình mình hạnh phúc mỹ mãn, những chuyện đó tôi đều có thể hiểu được, tôi tới gặp cô cũng là hi vọng cô có thể sống một cuộc sống hạnh phúc!

Bạch Tình Đình hừ lạnh nói:

- Tôi thấy chưa chắc, anh tới tìm tôi chẳng lẽ là vì suy nghĩ cho tôi sao? Nếu đổi lại là trước kia thì có lẽ tôi sẽ tin những lời đó của anh, nhưng bây giờ tôi không bị mấy lời nói của anh lừa gạt nữa đâu! Johann Vương, tôi không cần biết anh có lai lịch như thế nào, anh không cần phải tiếp tục giả mù sa mưa nói những lời này trước mặt tôi nữa, tôi không muốn gặp lại anh!

- Không thành vấn đề!

Johann Vương nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn liền cười bảo:

- Tôi chưa bao giờ để tâm đến việc người khác nói tôi thế nào, bản lĩnh lớn nhất của tôi là thích được nghe những loại chửi rủa đối với mình, nếu là chơi trò chơi, vậy thì khiến trò chơi càng thêm thú vị chút đỉnh! Bạch Tình Đình, tôi muốn biết cô cho rằng tình hình của chồng cô hiện giờ như thế nào?

- Anh có ý gì, tất nhiên là chồng tôi vẫn ổn rồi!

Bạch Tình Đình nghe Johann Vương hỏi như vậy, cô nhìn Johann Vương, hừ lạnh nói:

- Anh đừng tưởng rằng như vậy là có thể phá hỏng tình cảm giữa vợ chồng tôi, làm như vậy chỉ có thể chứng tỏ một điều anh đang quá quẫn trí thôi!

- Tôi không có ý định phá đám quan hệ giữa cô và chồng cô, tôi chỉ muốn nói cho cô biết rằng, tôi có thể cứu được anh ta!

Johann Vương nói đến đây, lại rất nở nụ cười nhạt,

- Cô có nghĩ là lần này chồng cô sang Anh quốc sẽ không thể nào trở về được không?