Lúc Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Tiger gọi tới, hắn còn tưởng rằng Tiger đang nói giỡn với mình, còn nói muốn gặp mặt, phải biết rằng Diệp Lăng Phi hiện giờ đang ở thành phố Vọng Hải chứ không phải ở Anh quốc. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Ông muốn nói là gặp ở thành phố Vọng Hải sao?
Giọng nói của Tiger vang lên trong điện thoại, chỉ nghe Tiger nói:
- Đêm qua tôi đã tới thành phố Vọng Hải, trước mắt đang ở khách sạn quốc tế!
Diệp Lăng Phi vừa nghe Tiger nói như vậy lập tức hỏi:
- Thế Elise có đi cùng ông không?
Khi Tiger nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Elise, ông ta ngập ngừng một lát, sau đó nói:
- Diệp Lăng Phi, chúng ta cứ nên gặp nhau rồi nói đi, lần này tôi đến thành phố Vọng Hải cũng là vì muốn nói với cậu về chuyện của Elise!
Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu nói chuyện của Tiger, trong lòng khẽ động, hắn thầm nghĩ có lẽ là Elise đã xảy ra chuyện, nếu không thì Tiger không đến mức nói với mình như vậy, từ trong lời nói của Tiger, Diệp Lăng Phi cảm thấy sự tình có vẻ không ổn, hắn nói:
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ qua chỗ ông, ông nói cho tôi biết số phòng đi!
Diệp Lăng Phi dập máy, hắn không lập tức trở về phòng ngủ, trong lòng còn đang suy nghĩ về những gì mà Tiger nói, Tiger không nói quá nhiều với Diệp Lăng Phi, chỉ nói cho Diệp Lăng Phi biết số phòng khách sạn, Tiger không chịu nói rốt cuộc Elise đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ giọng nói của Tiger, Diệp Lăng Phi vẫn cảm giác được Elise đã xảy ra chuyện chẳng lành, hơn nữa chuyện lần này rất khó giải quyết, nói không chừng lần này Tiger đến thành phố Vọng Hải là để tìm mình giúp đỡ! Lúc Diệp Lăng Phi trở lại phòng ngủ, thấy Bạch Tình Đình vẫn đang nằm ở trên giường, Diệp Lăng Phi đi đến bên người Bạch Tình Đình, hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái, Bạch Tình Đình mở mắt ra, thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình mơ mơ màng màng hỏi:
- Ông xã, có chuyện gì thế?
- Anh có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến, Tình Đình, em cứ ngủ đi!
Bạch Tình Đình “vâng” một tiếng, lại nhắm mắt tiếp tục ngủ, Diệp Lăng Phi mặc quần áo, hắn cứ suy tư mãi về chuyện này, trên đường lái xe tới khách sạn, Diệp Lăng Phi vẫn tiếp tục suy nghĩ, theo Diệp Lăng Phi thấy, lần này Tiger đột nhiên xuất hiện có nghĩa là sự tình đã rất nghiêm trọng rồi, Diệp Lăng Phi hút thuốc trong lòng buồn bực, đối với Diệp Lăng Phi mà nói, Elise rất quan trọng, hắn không muốn Elise xảy ra chuyện gì. Diệp Lăng Phi dừng xe ở bãi đỗ xe trước cửa khách sạn quốc tế, sau khi đậu lại, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, không đi vào khách sạn quốc tế, hắn gọi điện thoại cho Tiger, nói:
- Tôi đã ở dưới này rồi, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê tầng một khách sạn đi!
Diệp Lăng Phi nói xong liền dập máy, lúc Diệp Lăng Phi, trong lòng hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm bất hảo, Diệp Lăng Phi không biết rốt cuộc dự cảm của mình ý vị như thế nào. Hắn đi vào trong quán cà phê ở tầng một khách sạn, lúc này còn rất sớm, trong quán cũng không có nhiều khách, Diệp Lăng Phi gọi một ly cà phê, ngồi trong quán cà phê chờ Tiger.
Trước kia Diệp Lăng Phi và Tiger gặp nhau cũng không nhiều lắm, lúc trước hắn và Tiger gặp mặt là vì Elise, lần trước gặp Tiger cũng là bởi vì Elise ở chỗ này, Tiger sang Trung Quốc thăm Elise, thật không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy. Diệp Lăng Phi cầm lấy ly cà phê, uống một ngụm cà phê, vừa mới đặt ly xuống bàn, đã nhìn thấy Tiger từ bên ngoài đi vào. Tiger người mặc âu phục, phẳng lì không có một nếp nhăn, đây là một loại lễ tiết, không thể bộc lộ khiếm khuyết của mình trước mặt người khác, đó là tôn trọng người đối diện, Tiger luôn là một doanh nhân thành đạt, đương nhiên, Diệp Lăng Phi cũng biết Tiger cũng có bí mật mờ ám không muốn người khác biết đến, những thương nhân như Tiger, nếu không có chỗ dựa thì rất khó có thể đứng chân trong tầng lớp thượng lưu ở Anh quốc, nhất là Tiger còn là đầu mối cung cấp châu báu chủ yếu cho hoàng gia Anh.
Những chuyện này trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ, nhưng hắn không nhắc đến ở trước mặt Tiger, theo Diệp Lăng Phi thấy, đối với những chuyện này không biết thì tốt hơn, hắn chỉ quan tâm đến Elise, về phần Tiger rốt cuộc làm ăn buôn bán như thế nào, chuyện đó không liên quan gì đến Diệp Lăng Phi cả. Chỉ có điều, sắc mặt Tiger có vẻ không được tốt lắm, có vẻ xanh xao tái nhợt, Tiger đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, ông ta nhìn nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:
- Chúng ta nói chuyện ở đây hay là lên phòng tôi đây?
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn xung quanh, trong quán cà phê cũng không có nhiều người lắm, nói cho đúng là chẳng có mấy ai, không cần lo lắng có người hiếu kỳ nghe lén, quan trọng hơn là, Diệp Lăng Phi tin rằng ở thành phố Vọng Hải, cho dù nganh có nói những chuyện bí ẩn của quốc tế, những người đó cũng sẽ không biết rốt cuộc đang nói cái gì đâu, đó là tin tức dưới gầm bàn, mà ở thành phố Vọng Hải có rất nhiều người vẫn sống trong một thế giới tin tức tốt đẹp, luôn cho rằng thế giới này rất tốt đẹp, mặc dù nghe được một chút chuyện mờ ám, nhưng theo bọn họ thấy những chuyện đó chỉ là lời đồn mà thôi, không đáng tin. Chính bởi vì Diệp Lăng Phi đã quen thuộc những chuyện này, cho nên mới không lo lắng nói chuyện ở chỗ này bị người khác nghe được, theo Diệp Lăng Phi thấy mặc dù bị người khác nghe được, đối phương cũng sẽ không tin đó là sự thật, cũng không có gì phải lo cả. Mặt khác khác, Diệp Lăng Phi cũng lười đi ra ngoài đổi chỗ khác, cứ nói chuyện phiếm ở đây cũng được rồi, không cần phải lo lắng gì cả.
- Cứ ngồi đây nói chuyện là được rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Dù sao cũng không có ai sẽ chú ý tới chúng ta đâu!
Diệp Lăng Phi nói đến đây lại bổ sung một câu,
- Quan trọng nhất là phong cảnh ở đây không tệ, chúng ta có thể ngồi ngắm cảnh, thưởng thức trà!
Trong lúc nói chuyện Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Tiger ở phía đối diện, chỉ thấy nét mặt Tiger hiện lên vẻ u sầu, Diệp Lăng Phi vốn định nói tiếp, nhưng Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng Tiger như vậy, hắn dừng lại không tiếp tục ba hoa nữa. Tiger thấy Diệp Lăng Phi đề nghị ngồi nói chuyện ở chỗ này, ông ta không nhiều lời, Tiger gọi một ly cà phê, nhưng không uống, mà lại khẽ thở dài, Diệp Lăng Phi nhìn Tiger, theo Diệp Lăng Phi thấy, có lẽ Tiger có rất nhiều chuyện muốn nói với mình, lúc trước ở trong điện thoại, dường như Tiger có rất nhiều chuyện muốn nói với mình, nhưng Tiger lại không chịu nói, bảo muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp, hiện giờ Diệp Lăng Phi đang ở ngay trước mặt Tiger, nhưng Tiger lại như là có nỗi khổ gì khó nói, nói không nên lời. Diệp Lăng Phi lại uống một ngụm cà phê, ánh mắt hắn nhìn Tiger, Diệp Lăng Phi đang chờ Tiger nói chuyện, một lát sau rốt cục Tiger cũng lên tiếng:
- Elise bị bắt cóc rồi!
Tiger vừa nói ra câu này, Diệp Lăng Phi lập tức biến sắc, tuy trước đó Diệp Lăng Phi cũng đã đoán lần này nhất định Tiger có chuyện gì đó khó giải quyết, nếu không thì Tiger sẽ không tới tìm hắn, nhưng Diệp Lăng Phi thật không ngờ chuyện này lại là Elise bị bắt cóc rồi, về lý mà nói, với tư cách cha của Elise, Tiger phải rất sốt ruột mới phải, nhưng Tiger lại có vẻ bất đắc dĩ, Diệp Lăng Phi cảm giác được trong này còn có vấn đề khác, hắn cũng biết, mình sốt ruột không có ích lợi gì, cphải ổn định trận tuyến, trước hếtcứ để cho Tiger đem đầu đuôi mọi cuyện nói rõ ràng, nếu không chỉ bằng vào một câu nói đó của Tiger mà Diệp Lăng Phi tùy tiện hành động, như vậy không những không giúp được Elise, trái lại sẽ khiến cho Elise lâm vào tình cảnh nguy hiểm. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, không phải Elise ở cùng với ông sao, vì sao Elise lại bị bắt cóc?
Diệp Lăng Phi vừa hỏi câu này, chỉ thấy Tiger muốn nói lại thôi, dường như ông ta đang có chuyện gì đó rất khó giải quyết, nhưng không thể ra được, Diệp Lăng Phi trông bộ dạng đó của Tiger, không nhịn được “hừ” một tiếng, nói:
- Tôi không biết rốt cuộc trong lòng ông đang nghĩ cái gì nữa, Elise bị người ta bắt cóc rồi, ông nên cách để cứu Elise, chứ không phải ngồi đây chơi trò bí hiểm với tôi. Tiger, nếu không phải tôi nể mặt Elise, tôi tuyệt đối sẽ không nhàn hạ ngồi uống cà phê với ông ở đây đâu!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, cảm thấy mình dùng từ “nhàn hạ” đó không tốt lắm, hắn liến sửa lại:
- Tóm lại, chúng ta cứ thế này có phải quá bất công với Elise không, chúng ta không biết Elise phải chịu khổ sở thế nào!