Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1549-2: Sủng vật!(2)




Lý Khả Hân nói chuyện cực kỳ khảng khái, không hề có chút khiếp đảm nào, Bạch Tình Đình trông bộ dạng của Lý Khả Hân, cô cười nói:

- Lý Khả Hân, thật không ngờ cô lại thay đổi nhiều như vậy, cô nói như vậy rõ ràng là đã ám chỉ quan hệ giữa cô và chồng tôi, tôi có thể hỏi thâm một câu không, công ty của cô bây giờ là do chồng tôi giúp đỡ xây dựng sao?

Lý Khả Hân lắc đầu, nói:

- Tổng giám đốc Bạch, tôi có thể khẳng định với cô một điều, này công ty này không có quan hệ gì với chồng cô, hoàn toàn là do một tay tay tôi lập lên, tôi một mực luôn mơ tưởng vượt qua cô, nhưng mà nếu tôi chỉ dùng tiền của ông xã cô để vượt qua cô thì có ý nghĩa gì chứ, tôi không thích cuộc sống như vậy!

- Vậy rốt cuộc cô muốn cái gì?

Bạch Tình Đình đột nhiên câu này, Lý Khả Hân hiển nhiên không kịp chuẩn bị trước phản ứng này của Bạch Tình Đình, khi cô nghe Bạch Tình Đình hỏi như vậy, Lý Khả Hân hơi chần chừ một lát rồi lập tức nói:

- Nếu cô thật sự muốn hỏi tôi như vậy thì tôi sẽ trả lời rằng, thứ tôi muốn là chồng của cô, nếu cô muốn bỏ anh ta thì tôi sẽ rất cao hứng đấy, như vậy cô đã cho tôi một cơ hội rồi!

- Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô như nguyện đâu!

Bạch Tình Đình nói,

- Cho dù tôi không yêu anh ta, tôi cũng sẽ không ném anh ta cho cô đâu!

Bạch Tình Đình vừa nói ra những lời này, đã nhìn thấy Lý Khả Hân cười cười với cô ta, hiển nhiên Lý Khả Hân đã nắm được sơ hở trong câu nói vừa rồi của Bạch Tình Đình, cô nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Vừa rồi cô có nói là cô không yêu chồng cô, đã như vậy thì trong lòng tôi không cảm thấy gánh nặng gì nữa rồi, từ trước tới giờ tôi luôn cảm thấy anh ấy đã có vợ, tôi không nên quang minh chính đại quá, nhưng bây giờ tôi nghĩ mình có thể anh ủi được anh ấy!

- Cô đừng có hòng, chồng tôi sẽ không coi trọng cô đâu!

Bạch Tình Đình cảm thấy hối hận vạn phần, sao mình lại có thể nói như vậy chứ, trong lòng cô cũng không hề có ý nghĩ như vậy, cô chỉ tiện miệng nói thế thôi, nhưng Bạch Tình Đình không ngờ Lý Khả Hân lập tức bắt được chỗ sơ hở đó, khiến cho cô cảm thấy không thể chịu nổi. Bạch Tình Đình nghe Lý Khả Hân nói xong câu đó, cô lập tức phản bác. Lý Khả Hân bất động thanh sắc mà cười, cô nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Tổng giám đốc Bạch, bây giờ cô đã trở nên rất không tỉnh táo, chuyện đó không phù hợp với tính cách của cô, ít nhất cô cũng nên cố gắng giữ tỉnh táo chứ! Tôi biết mục đích cô tìm đến lần này là gì rồi, có phải muốn làm rõ quan hệ giữa tôi và chồng cô không, kỳ thật, vấn đề này có lẽ cô nên hỏi chồng cô chứ không phải tới tìm tôi để hỏi!

Bạch Tình Đình đưa ly cà phê lên miệng, uống hết số cà phê đó, nhìn Lý Khả Hân, chậm rãi nói:

- Lý Khả Hân, chúng ta đều là phụ nữ, bất kể trước kia tôi đối xử với cô như thế nào, tôi cũng hi vọng cô có thể hiểu được tâm tình của tôi lúc này, trước giờ tôi không phải là người không biết đạo lý, nhưng hiện giờ tôi lại cảm thấy không hiểu nổi mình, anh ấy là chồng của tôi, tôi đã kết hôn với anh ấy, tôi hi vọng trong lòng chồng tôi chỉ có duy nhất một người là tôi, nhưng bây giờ cô nhìn xem, bên người chồng tôi có nhiều cô gái khác như vậy, tôi với tư cách vợ anh ấy, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc trong lòng anh ấy có vị trí của tôi hay không? Lý Khả Hân, tôi chỉ hi vọng cô đứng trên góc độ của một người phụ nữ nói cho tôi biết, rốt cuộc cô và ông xã tôi có quan hệ không?

Sau khi Bạch Tình Đình nói ra những lời này, Lý Khả Hân ngồi đối diện với Bạch Tình Đình ngẩn người, hiển nhiên, Lý Khả Hân không ngờ Bạch Tình Đình lại ăn nói khép nép như vậy, phương thức nói chuyện không hề giống như Bạch Tình Đình vốn có, nhưng Bạch Tình Đình hiện giờ lại nói chuyện với Lý Khả Hân bằng giọng điệu như vây. Lý Khả Hân cắn chặt môi, dường như cô đang do dự, nét mặt cũng không còn như lúc nãy nữa, hiển nhiên, những gì Bạch Tình Đình vừa nói đã chạm đến sâu trong lòng Lý Khả Hân, Lý Khả Hân là một người phụ nữ, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy đồng tình với Bạch Tình Đình, những người phụ nữ như Bạch Tình Đình cũng có thể gặp phải chuyện như vậy, Lý Khả Hân nói với vẻ do dự:

- Tổng giám đốc Bạch, tôi và anh ấy quen nhau từ các đây khá lâu, lúc đó anh ấy là trưởng phòng của tôi..., tôi và anh ấy quả thực từng có một hai lần...!

Lý Khả Hân nói đến đây, rốt cuộc không nói tiếp được nữa, trước kia, Lý Khả Hân luôn cho rằng lúc cô đối mặt với Bạch Tình Đình có thể ứng đối thoải mái, hiện giờ cô mới biết được, cô căn bản không thể làm được điểm đó, Lý Khả Hân đứng dậy, nói:

- Tổng giám đốc Bạch, tôi còn có chuyện phải giải quyết, sau này chúng ta lại liên hệ nhé!

- Được!

Bạch Tình Đình đáp.

Bạch Tình Đình nhìn Lý Khả Hân vội vội vàng vàng rời khỏi đây, cô mới từ từ quay đầu lại, lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, khi đầu dây bên kia bắt máy, Bạch Tình Đình liền hỏi:

- Nếu tôi biết chồng tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài thì tôi nên làm gì?

- Dựa theo suy nghĩ trong lòng cô mà làm thôi, thật ra thì cô đã có kế hoạch rồi, chỉ là bây giờ cô còn đang do dự không biết có nên vạch trần thêm nhiều chuyện nữa khiến cô không thể chấp nhận thôi, tổng giám đốc Bạch, tất cả đáp án đều ở trong lòng cô, cô biết phải làm sao mà!

Bạch Tình Đình mấp máy môi, nói:

- Vậy tôi hỏi anh, anh thấy suy nghĩ của tôi là như thế nào?

- Suy nghĩ của tôi về nội tâm của cô?

Trong điện thoại vang lên một hồi tiếng cười, sau đó là tiếng dập máy, Bạch Tình Đình đầu ngờ còn có người không thèm để ý đến mình như vậy, không nhịn được hừ lạnh một tiếng, bất kể thế nào, trong lòng Bạch Tình Đình qyả thực đã có chủ ý, cô biết rõ bước tiếp theo mình nên làm cái gì. Bạch Tình Đình lại nghĩ tới Vu Đình Đình, theo Bạch Tình Đình thấy, mình có lẽ nên đến gặp cô bé đó để tâm sự, tất nhiên, điều cô quan tâm không phải là cô gái tên là Vu Đình Đình đó, tử Bạch Tình Đình đã cho rằng Vu Đình Đình có quan hệ với Diệp Lăng Phi rồi, cô muốn tìm hiều về cô gái trong bức ảnh chụp cùng Diệp Lăng Phi hôm trước, chính là cô gái tên là Đường Hiểu Uyển đó. Bạch Tình Đình lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vu Đình Đình, khi người ở đầu dây bên kia bắt máy, Bạch Tình Đình cười nói:

- Đình Đình đúng không, chị muốn gặp em để tâm sự, bây giờ em có thời gian không?

……………………..

Ở trong phòng khách sạn, Johann Vương để điện thoại xuống, đối diện với hắn, Trác Văn Quân mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, bên trong không mặc cái gì cả, tay cầm hai ly rượu vang đi đến trước mặt Johann Vương, cô ta đưa một ly cho Johann Vương, tay kia cầm một ly ngồi vào trong lòng Johann Vương, mảnh khảnh cánh tay khoác lên bờ vai của Johann Vương, lười biếng nói:

- Ông chủ, em thật sự không nghĩ ra mục đích ngài làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì, nếu ngài muốn lên giường với cô ta thì y theo thủ đoạn của ngài bất cứ lúc nào ngài cũng có thể, nhưng ngài lại không nhanh không chậm, điều này khiến em cảm thấy không hiểu!

- Điển cố dục cầm cố túng (muốn bắt thì cố ý thả) chắc em cũng biết, bây giờ tôi đang làm như vậy, tôi cảm thấy rất hứng thú với người bạn học của em và chồng cô ta, hai người bọn họ là những đối tượng đáng để nghiên cứu! Tất nhiên, tôi cũng không phủ nhận một điều là tôi có chút hứng thú với bạn học của em, em theo tôi lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không biết tôi không phải là một người đàn ông có thể lên giường với bất kỳ một người phụ nữ nào sao, bạn lữ của tôi nhất định phải là những người khiến tôi phải chú ý, ví dụ như em.....!

Johann Vương đặt tay lên đùi Trác Văn Quân, tiếp tục sờ soạng lên phần trên, Trác Văn Quân ngẩng mặt lên, hôn Johann Vương. Môi Johann Vương rời khỏi môi Trác Văn Quân, hắn tiếp tục nói:

- Em khiến tôi rất thưởng thức, đồng thời, cô ấy cũng khiến tôi thưởng thức, càng tiếp xúc nhiều với cô ấy, tôi càng phát ra hiện mình càng ngày càng có hứng thú với cô ta. Ngoại trừ khí chất và tính khí của của cô ta, với thân phận vợ của người từng sáng lập tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha, điều đó đủ khiến tôi cảm thấy hứng thú rồi! Satan, cái tước hiệu vốn nổi danh, cách đây chưa lâu, Lang Nhà Satan hai cái tên này gây phong ba bão tố cho xã hội, Satan thậm chí còn cho rằng chính là một đáng cứu thế, hắn có thể làm chủ thế giới này, đáng tiếc là, hắn không hiểu được quy tắc của cái thế giới này, thậm chí lúc gặp tôi ở tỉnh thành, hắn còn không nhớ được tôi! Nhưng tôi lại nhớ rõ rất rõ bộ dạng của hắn lúc mới tới nước Anh, tôi một mực luôn nhìn hắn từng bước phát triển, giống như là những sủng vật mà tôi nuôi từ nhỏ vậy, tôi luôn đầu tư rất nhiều thời gian và hứng thú để chú ý đến...!

- Vậy sau đó thì sao?

Trác Văn Quân hỏi.

- Em nói đám sủng vật đó á?

Johann Vương uống hết ly rượu vang trong tay, hắn cười cười, nói:

- Em đoán thử xem!