Bạch Tình Đình không nói gì, cô cầm ly rượu vang, đưa lên miệng, uống một ngụm hết một nửa ly, rượu dính vào bên miệng cô, Bạch Tình Đình thậm chí còn không nghĩ tới chuyện lau đi, cô đang cảm thấy rất phiền não, Johann Vương tay cầm một ly vang, hắn cũng không định uống rượu, nói:
- Có một số thời điểm cô nên nghe ý kiến của người khác, có lẽ tôi chính người có thể cho cô ý kiến đó!
Bạch Tình Đình nghe Johann Vương nói như vậy, cô quay sang nhìn Johann Vương, trong ánh mắt toát lên vẻ không tín nhiệm, cô lắc đầu, nói:
- Anh không thể nào cho tôi ý kiến được, anh căn bản không biết có chuyện gì xảy ra!
- Tôi nghĩ biểu hiện vừa rồi của cô đã nói cho tôi biết trong lòng cô đang có chuyện phiền não, chỉ là, tôi cho rằng bây giờ cô không cần phải kể lại chuyện đó, mà hãy uống xong ly rượu trong tay, sau đó lại tìm một chỗ có thể ngắm cảnh, vừa ngắm cảnh bên ngoài, vừa kể chuyện phiền não trong lòng cô, người đứng bên cạnh cô sẽ cho cô ý kiến thỏa đáng nhất, giúp cho cô và gia đình của cô không bị tổn thương! Dường như tôi uống hơi nhiều rượu, có lẽ nên ra ngoài hóng gió một chút cho tỉnh táo, tôi nhớ là có một chỗ sân thượng có thể ngắm cảnh bên ngoài!
Johann Vương nói xong câu đó, cầm lấy một ly rượu đi ra ngoài, để Bạch Tình Đình ở lại chỗ này, Bạch Tình Đình sau một lát chần chừ, cuối cùng uống nốt ly rượu trong tay, rồi lại lấy một ly rượu khác, đuổi theo Johann Vương. Vu Tiểu Vũ đang trò chuyện với Trác Văn Quân, vừa rồi Bạch Tình Đình đã nói là muốn đi lấy rượu, nhưng Vu Tiểu Vũ lại thấy Bạch Tình Đình đi ra ngoài, cô do dự một lát, dường như là đang đắn đó không biết có nên đi cùng không, Trác Văn Quân đứng ở trước mặt Vu Tiểu Vũ, lại nói đến những chuyện khác, Vu Tiểu Vũ chỉ có thể buông tha ý nghĩ này, tiếp tục trò chuyện với Trác Văn Quân. Johann Vương tựa người vào lan can, tay cầm một ly rượu vang, nhìn về phía xa. Khi hắn nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân, Johann Vương cũng không quay lại, mãi cho đến khi tiếng bước chân dừng hẳn, Johann Vương mới cười nói:
- Cô có nhận ra không, thật ra thành phố này rất đẹp, đẹp được mức khiến tôi cảm thấy bất ngờ, tôi luôn cho rằng thành phố này này không thích hợp với tôi, nhưng bây giờ trôi lại nghĩ, nếu người nhà của tôi còn sống thì nhất định sẽ định cư ở chỗ này đấy!
Bạch Tình Đình tay cầm ly rượu, cô không để ý đến những gì Johann Vương nói mà trực tiếp hỏi luôn:
- Có phải là tất cả đàn ông đều háo sắc không?
Johann Vương nghe Bạch Tình Đình hỏi như vậy thì bật cười, đáp
- Đàn ông háo sắc là do hoóc-môn sinh dục nam của anh ta quyết định sứ mạng của đàn ông kéo dài sự sống, lúc đó cần giao phối với nhiều giống cái để đạt được nhiều cơ hội sinh sản hơn, đó là bản tính của đàn ông, nếu đàn ông không háo sắc thì sẽ đánh mất đi bản tính của mình đấy
- Nói xạo, đây rõ ràng là nói xạo!
Bạch Tình Đình nói.
- Tất nhiên, tôi biết tôi nói như vậy đối với phụ nữ họ sẽ không muốn châó nhận, thật ra thì thực chất ở bên trong phụ nữ cũng có loại gien đó, chỉ là phụ nữ so với đàn ông thì nội liễm hơn một chút, nhưng điều đó không có nghĩa là phụ nữ không háo sắc, mặc dù là cả những người phụ nữ bị lãnh cảm, trong thân thể của bọn họ cũng có loại hoóc-môn này, chỉ là những người phụ nữ khác nhau phải tìm những người đàn ông khác nhau, từ trước tới giờ tôi luôn cho rằng thế giới này không có thứ gì là vĩnh viễn không thay đổi cả, giống như tình cảm vậy, nếu như gặp được người thích hợp hơn thì sẽ càng có sức hấp dẫn lớn hơn!
Bạch Tình Đình quay sang phía Johann Vương, nói:
- Anh đây là đang quấy rối tình dục một cách trắng trọn, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể tố cáo anh đấy!
- Tôi chỉ nói là ra quan điểm của tôi thôi, tổng giám đốc Bạch, tôi muốn nhắc nhở cô, là cô hỏi tôi chuyện này trước nên tôi mới trả lời đấy, với tôi muốn nói thêm là tôi đã nghiên cứu về khá năng kết đôi của nam nữ trong xã hôi, tôi gọi tắt là khảm Q., đơn giản hình dung là làm thế nào để có thể trong thời gian ngắn nhất nhìn thấu tâm tư người khác, đó là một cách khống chế......!
Những gì Johann Vương nói sau đó khiến cho Bạch Tình Đình nghe mà cảm thấy như nước đổ lá khoai, căn bản là không hiểu cái lý luận mà Johann Vương đang nói là cái gì, nhưng không thể phủ nhận một điều, tay Johann Vương này quả thực rất lợi hại, chỉ nói vu vơ mấy câu đã khiến cho Bạch Tình Đình chú ý đến câu chuyện của hắn.
- Vậy anh nói vấn đề của tôi là gì?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Gia đình, chồng của cô có người phụ nữ khác ở bên ngoài, làm vợ, cô cảm thấy không cam lòng, cô đang chờ cơ hội, chờ đợi một cơ hội có thể chứng minh chuyện đó, cũng là đợi cơ hội để bộc phát, nếu tôi đoán không lầm thì thậm chí trong lòng cô còn đang suy nghĩ xem có nên dùng ly hôn là kết cục cuối cùng không!
Bạch Tình Đình há hốc mồm, cô không tài nào ngờ được Johann Vương nói giống như là tận mắt nhìn thấy vậy, hắn nói hết suy nghĩ trong lòng cô ra, lúc đối mặt với Johann Vương Bạch Tình Đình có cảm giác vô lực, cảm giác đó giống như là Diệp Lăng Phi lúc trước gặp phải khi đối diện với Johann Vương, nếu không thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ không bảo Angel đi điều tra bối cảnh của Johann Vương, Diệp Lăng Phi cũng muốn biết rốt cuộc Johann Vương là thần thánh phương nào, bây giờ xem ra hiển nhiên, Johann Vương không đơn giản như những gì Angel điều tra ra được.
Bạch Tình Đình uống một hớp rượu, Johann Vương lấy khăn tay trên người ra, Bạch Tình Đình nhìn Johann Vương đưa khăn tay cho cô, nếu lúc này Johann Vương dùng khăn tay trực tiếp lau chỗ rượu dính bên miệng cô Bạch Tình Đình nhất định sẽ cự tuyệt, sau đó sẽ hung hăng khinh bỉ cái tên nhìn như rất cẩn thận nhưng lại không để ý lễ phép này, không phải chỗ nào cũng cần tỏ ra mình là một người đàn ông cẩn thận, nhưng Johann Vương lại đưa khăn tay cho Bạch Tình Đình, điều đó hoàn toàn khác, ở trong mắt Bạch Tình Đình, Johann Vương là một người biết săn sóc chu đáo. Bạch Tình Đình là phụ nữ đã có chồng, Johann Vương sẽ không để cho Bạch Tình Đình biến thành chủ đề của các phóng viên giải trí ở nơi công cộng như vậy. Johann Vương đưa khăn tay cho Bạch Tình Đình rồi nói:
- Cô đã uống nhiều rồi, rượu không phải uống như vậy đâu, cô uống như vậy sẽ chỉ khiến bản thân mình say, cũng không thể giải quyết được sự phiền muộn trong lòng, nếu là tôi thì tôi sẽ chậm rãi uống rượu, thưởng thức hương vị của rượu, rồi nghĩ xem rốt cuộc tôi nên làm như thế nào là tốt nhất!
- Tôi không biết phải làm gì cả, nếu là người khác thì tôi sẽ rất quyết đoán nói cho họ biết phải làm như thế nào, nhưng chuyện này lại xảy ra với tôi, tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ!
Johann Vương cười cười, nói:
- Thật ra trong lòng cô biết phải làm sao, người ta sống quan trọng nhất phải là hiểu mình muốn gì, phải kiên trì nguyên tắc, cô đã nghe chuyện con đập trên sông chưa?
Bạch Tình Đình lắc đầu, Johann Vương cười nói:
- Thật ra thì câu chuyện đó là có một con đập ở dòng sông nọ ngàn năm vững chắc, người ở bên ngoài thấy, con đập đó không gì phá nổi, nhưng một khi có người mở đầu, lúc xây đập dùng một ít tạp chất, mọi chuyện sẽ càng lúc càng không ổn, đến cuối cùng, người ta sẽ phát hiện thậm chí có quá nhiều tạp chất, bởi vì khi một người cho rằng như thế, hai người cho rằng như thế, luôn cho rằng không có vấn đề, cuối cùng, sẽ phá hủy đập sông đấy. Chúng ta đều phải kiên trì nguyên tắc, không thể lui bước!
Johann Vương nói xong, uống sạch ly vang trong tay, hướng về phía Bạch Tình Đình cười cười nói:
- Tính tôi vốn không thích kể chuyện lắm, tôi nghĩ là do tôi uống nhiều quá, rất vui được gặp cô ở đây, tổng giám đốc Bạch, sau này nói không chừng chúng ta còn có cơ hội gặp nhau...!
Johann Vương nói xong một xoay người rời đi, không hề có ý muốn nói tiếp với Bạch Tình Đình. Phải biết rằng Bạch Tình Đình đã gặp rất nhiều người đàn ông bộ dạng tiêu sái, đợi cô nói chuyện với anh ta, lúc này có lẽ mình cũng nên đi. Lúc trước Bạch Tình Đình không hề muốn bỏ đi, nhưng lần này cô lại quay người lại rồi, Bạch Tình Đình không thể phủ nhận, có mấy lời Johann Vương đã nói trúng tim cô, cô đương nhiên nhớ rõ mình đã lần lượt cho phép Diệp Lăng Phi xằng bậy ở bên ngoài như thế nào, lúc đó cô chỉ hi vọng mình có thể duy trì gia đình này, nhưng hiện giờ xem ra dễ dàng tha thứ cũng không là biện pháp tốt nhất, sẽ chỉ làm Diệp Lăng Phi không biết kiêng dè.