Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1541-1: Tin tức không tốt!(1)




Sau khi Diệp Lăng Phi nhập tọa, Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính hai người lần lượt ngồi xuống hai bên trái phải của Diệp Lăng Phi, Dã Thú ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hỏi:

- Dã Thú, bao giờ thì cậu và Tuyết Hoa cử hành hôn lễ?

- Cũng sắp rồi!

Dã Thú cười nói,

- Nếu không phải Tuyết Hoa sinh con, em luôn mơ tưởng được cử hành hôn lễ cùng một lúc với Dã Lang, nhưng hiện giờ xem ra vẫn là bị tên Dã Lang này đoạt trước một bước!

Dã Thú ngoác miệng cười nói.

Diệp Lăng Phi cũng cười, đối với Diệp Lăng Phi mà nói, không có việc gì vui hơn việc thấy Dã Thú kết hôn sự tình, Dã Thú rốt cục cũng muốn kết hôn, điều này ở trong mắt Diệp Lăng Phi, quả thật là một chuyện tốt. Lúc này Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, em và Hân Mính định chiều nay đi thăm Tuyết Hoa, Tuyết Hoa vừa mới sinh, bọn em muốn tới thăm!

- Được!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, lập tức đồng ý:

- Anh cũng muốn qua đó xem thế nào, không biết đứa bé trông thế nào nữa, Dã Thú, chiều nay chúng ta cùng đi!

- Vâng!

Dã Thú đáp.

Hôn lễ tiến hành ở thành phố Vọng Hải theo đúng quy trình, Dã Lang và Lương Ngọc đến bàn của Diệp Lăng Phi mời rượu xong, Diệp Lăng Phi nói phải đi, hắn tới là để tham dự hôn lễ của Dã Lang, hiện giờ hôn lễ cũng đã tham gia, có thể về được rồi, nguyên nhân quan trọng nhất là vì Diệp Lăng Phi luôn có cảm giác không được thoải mái, từ sau khi nói chuyện với cái tay Johann Vương đó xong, trong lòng hắn luôn cảm thấy nơm nớp khó chịu, Diệp Lăng Phi cũng không thể nói rõ đó là cảm giác gì. Diệp Lăng Phi muốn điều tra một chút thân phận của tên Johann Vương đó, bên Angel còn không có kết quả gì, điều đó khiến cho Diệp Lăng Phi không thể an tâm, mặt khác, hắn còn phải nói về chuyện Tiêu Vũ Văn với hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi, trưa nay có không ít chuyện phải làm. Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính hai người đều đứng lên, Dã Thú sau khi uống cạn ly rượu cũng đứng dậy, châm một điếu thuốc, cùng Diệp Lăng Phi đi ra ngoài. Bạch Tình Đình khoác tay Chu Hân Mính, cùng Dã Thú, Diệp Lăng Phi đi về phía xe của cô. Bạch Tình Đình nhìn như rất vô ý, hỏi:

- Dã Thú, sao cậu có thể lôi kéo ông xã đi uống rượu chứ, ngày hôm qua anh ấy uống đến hơn mười một giờ đêm mới về!

Lúc mới đầu Dã Thú còn không kịp phản ứng, chỉ thuận miệng nói:

- Hơn mười một giờ? Em còn tưởng rằng lão đại suốt đêm không về chứ, không ngờ lão đại lại về sớm như vậy!

Dã Thú nói xong câu này, Diệp Lăng Phi giẫm Dã Thú một cái, Dã Thú mới ý thức được hắn đã lỡ mồm, vội vàng sửa lỗi:

- Em nói sai rồi, em…!

Dã Thú còn chưa nói hết câu, đã nghe Bạch Tình Đình nói:

- Tôi biết rồi, không có gì, tôi chỉ tiện thể hỏi vậy thôi!

Diệp Lăng Phi cảm thấy không ổn lắm, cái tên Dã Thú này nói lỡ miệng, hắn lo lắng Bạch Tình Đình sẽ suy nghĩ, vừa định giải thích một chút với Bạch Tình Đình, nhưng không ngờ Bạch Tình Đình lại không hỏi tới nữa, giống như là không quan tâm đến chuyện này vậy, Diệp Lăng Phi thầm thở phải nhẹ nhõm, chỉ lo Bạch Tình Đình hỏi tới, nếu như vậy thì lòi đuôi rồi! Lục Tuyết Hoa còn nằm ở trên giường, cô vừa mới sinh con không lâu. khí huyết còn chưa hoàn toàn hồi phục. Lúc nhìn thấy mấy người Diệp Lăng Phi đến, trên mặt Lục Tuyết Hoa hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là Lục Tuyết Hoa không ngờ mấy người Diệp Lăng Phi lại tới đây, nhất là khi nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính cả hai đều tới, Lục Tuyết Hoa lại càng cảm thấy bất ngờ. Chu Hân Mính cũng có kinh nghiệm về chuyện này, trò chuyện cùng Lục Tuyết Hoa, Bạch Tình Đình mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng hiển nhiên, Bạch Tình Đình lại rất thích trẻ con, cô không rời mắt khỏi con gái của Dã Thú. Diệp Lăng Phi thì lôi Dã Thú ra bên ngoài. nói:

- Dã Thú, chuyện này không phải anh muốn nhắc nhở cậu nữa, chuyện tối ngày hôm qua cậu đừng có nhắc đến, anh lo Tình Đình sẽ hoài nghi, nhớ kỹ, nhất định phải giữ mồm giữ miệng, chớ có nói lung tung đó!

Dã Thú vội vàng gật đầu, luôn miệng nói:

- Em biết, em biết mà, em cũng không muốn đâu, lúc đó em hông nghĩ cẩn thận, khục, lão đại, chuyện này đều tại em…!

- Được rồi, được rồi, cậu biết là tốt rồi, tóm lại không nên nói lung tung, nhớ kỹ điểm ấy!

Diệp Lăng Phi lại nhắc nhở,

- Đừng nói gì cả, nhớ kỹ là không có chuyện gì!

- Em nhớ rồi!

Dã Thú lập tức gật đầu, đáp.

- Hai người lại đang nói chuyện gì vậy?

Bạch Tình Đình tay cầm điện thoại đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cất điện thoại đi, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, bên công ty gọi điện thoại cho em, em phải đến công ty một chuyến, xem xem đã xảy ra chuyện gì!

- Ừ, đi đường cẩn thận!

Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái, Bạch Tình Đình gắt giọng:

- Ông xã, đừng làm như vậy ở bên ngoài mà!

- Em không nhìn thấy gì cả!

Dã Thú cười toe toét, quay đầu đi chỗ khác. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Có nhìn thấy không, là chính em suy nghĩ nhiều thôi, Dã Thú cũng không có ý kiến gì mà!

- Em chẳng suy nghĩ nhiều gì cả!

Bạch Tình Đình cười nói,

- Ông xã, em đi trước đây!

- Ừ!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, đáp.

Bạch Tình Đình đi ra khỏi bệnh viện, cô lên xe của mình. Cuộc điện thoại mà Bạch Tình Đình vừa mới nhận được quả thực là do bên công ty gọi tới, nhưng không phải để thông báo với Bạch Tình Đình là công ty có chuyện muốn cô tới xử lý, mà là nói với Bạch Tình Đình về thám tử tư nhân mà cô muốn tìm. Lúc trước Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho thư ký của mình đã, muốn tìm một thám tử tư nhân, hiện giờ cô muốn gặp tay thám tử tư nhân đó, tất nhiên, Bạch Tình Đình không thể gặp tay thám tử đó ở công ty được, mà thư ký của cô đã hẹn tay thám tử đó đến một quán trà ven đường để gặp nhau. Lúc Bạch Tình Đình lái xe tới, tiện thể cô cũng bảo thư ký của mình lấy những bức ảnh ở ngăn bàn làm việc của mình, cô từng không cho rằng những bức ảnh đó có vấn đề, nhưng hiện giờ, Bạch Tình Đình lại không cho là như vậy, Bạch Tình Đình có lý do để tin tưởng, những bức ảnh này có khả năng là thật. Lúc Bạch Tình Đình đến, thư ký của cô và tay thám tử tư đó đã sớm ở đó, Bạch Tình Đình dừng xe lại, ở trên tầng hai của quán trà, chỗ ngồi cạnh cửa sổ, thư ký của Bạch Tình Đình đang vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm với một người khoảng chừng 24 25 tuổi, thấy Bạch Tình Đình đã đến, cô thư ký lập tức đứng dậy, giới thiệu với Bạch Tình Đình.

- Ừm, Tôn tiên sinh đúng không, tôi nghĩ thư ký của tôi đã nói với anh rồi!

Bạch Tình Đình ngồi xuống, gác chân lên, trong tay cô cầm mấy bức ảnh mà thư ký đem từ phòng làm việc tới, cô cúi đầu, vừa giở xem vừa nói:

- Bây giờ anh có vấn đề gì thì cứ đề xuất!

- Quả thực tôi có mấy vấn đề!

Tôn Lập nói,

- Tổng giám đốc Bạch, thứ cho tôi nói thẳng, Diệp tiên sinh không phải người bình thường, muốn theo dõi anh ta sẽ rất khó khăn, hơn nữa còn rất nguy hiểm, cho nên, về phương diện giá tiền, tôi sẽ yêu cầu thêm, giá tiền đó không quá đáng, tôi hi vọng Tổng giám đốc Bạch có thể hiểu cho tôi, không phải tôi cố ý muốn tăng giá…!

Tôn Lập còn chưa nói hết lời, Bạch Tình Đình đã xua xua tay, nói:

- Chuyện này không thành vấn đề, tôi đồng ý, anh có thể nói điều kiện tiếp theo rồi!

Giờ phút này bộ dạng của Bạch Tình Đình lúc nói chuyện không còn giống như một người phụ nữ hiền dịu ở trước mặt Diệp Lăng Phi, cô giống như một nữ hoàng, từ trên cao nhìn xuống sắp xếp việc cho thuộc hạ làm. Tôn Lập không ngờ Bạch Tình Đình có sẽ đối đãi với mình như vậy, làm cái nghề như anh tay, nếu không có tình báo gì thì chả có nghĩa lý gì nữa. Trước khi tới gặp Bạch Tình Đình Tôn Lập cũng đã đọc tài liệu về Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, như vậy khi đàm phán, cũng nắm giữ càng nhiều quyền chủ động hơn. Suy nghĩ ban đầu của Tôn Lập là lúc tăng giá sẽ có mâu thuẫn với Bạch Tình Đình, nhưng thật không ngờ Bạch Tình Đình lại không có ý kiến gì với Tôn Lập về chuyện tăng giá, mà rất sảng khoái đồng ý yêu cầu của Tôn Lập, điều đó khiến cho Tôn Lập cảm thấy hơi bất ngờ. Anh ta ổn định lại tâm tình của mình, tiếp tục nói:

- Thân thủ của chồng cô rất rất cao minh, tôi hi vọng cô có thể cung cấp cho tôi một chút chi tiết về chồng cô, ví dụ như là chồng cô thường đến chỗ nào, bạn thân của anh ta có những ai!