Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1536-1: Vỡ tan!(1)




Nghe Diệp Lăng Phi nói cái giá mười triệu đô la, Chu Ngọc Địch cảm giác Diệp Lăng Phi đang cố ý muồn làm khó mình, cô ta khẽ cau mày, rốt cuộc không thể nào duy trì bộ dạng bình thường được nữa, khi đối mặt với những kẻ Diệp Lăng Phi, Chu Ngọc Địch không thể không cảnh giác một cách tuyệt đối, ai biết Diệp Lăng Phi sẽ giở những thủ đoạn gì chứ.

- Mười triệu, Diệp Lăng Phi, có phải là anh đang nói giỡn với tôi không, sao bọn họ lại đáng giá từng ấy tiền chứ?

Hiển nhiên Chu Ngọc Địch cho rằng Diệp Lăng Phi cố ý nói như vậy, cô ta không muốn chấp nhận điều kiện hà khắc mà Diệp Lăng Phi đặt ra. Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy, dường như là hắn đã sớm đoán được Chu Ngọc Địch sẽ có phản ứng như thế, lạnh nhạt nói:

- Chu Ngọc Địch, nếu cô không muốn thì tôi cũng không ép cô làm gì, chúng ta không cần nói đến chuyện ngọc bội nữa!

- Khoan đã!

Chu Ngọc Địch không muốn Diệp Lăng Phi bỏ đi theo cách như vậy, vất vả lắm mình mới có thể gặp được Diệp Lăng Phi, Chu Ngọc Địch sẽ không để cho Diệp Lăng Phi bỏ đi đơn giản như vậy được, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Không phải chỉ là mười triệu sao, tất nhiên là tôi đủ tiền, nhưng mà tôi còn có một vấn đề nhỏ nữa, bây giờ chúng ta đang nói về chuyện của nha đầu Thanh Nhi kia, thế còn chuyện ngọc bội thì sao, tôi muốn biết anh có đòi tôi với cái giá trên trời nào không! Hai tiểu nha đâu Thanh Nhi và Tử Nhi mà anh đã đòi mười triệu đô la rồi, vậy thì mấy miếng ngọc bội đó anh muốn bao nhiêu?

- Lúc trước chúng ta đã định giá là bao nhiêu nhỉ?

Diệp Lăng Phi nhìn Chu Ngọc Địch, hắn làm bộ quên mất số tiền mà Chu Ngọc Địch đã từng nói, Chu Ngọc Địch khẽ chau mày, đáp:

- Là hai mươi triệu!

Chu Ngọc Địch cố ý nói như vậy, cô tamuốn thừa dịp Diệp Lăng Phi không nhớ rõ là bao nhiêu tiền liền cố ý hạ thấp giá xuống, Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy xong, cũng không mặc cả, cười bảo:

- Hai mươi triệu phải không, vậy thì hai mươi triệu là được rồi, chỉ có điều chuyện ngọc bội chúng ta để sau hẵng nói, tôi đã nói rồi, tính tôi thích giải quyết xong từng việc từng việc một hơn! Chu Ngọc Địch, nói về chuyện bồi thường cho Thanh Nhi mười triệu đi, tiền ở đâu?

Diệp Lăng Phi giơ tay ra, khua khua trước mắt Chu Ngọc Địch, Chu Ngọc Địch lông nhíu mày, theo Chu Ngọc Địch thấy, tên Diệp Lăng Phi thật sự quá giảo hoạt rồi, còn lo lắng là mình quỵt nợ nữa, còn muốn vòi tiền ngay trước mặt mình, cũng không biết là trùng hợp hay là Diệp Lăng Phi đã biết mình mang theo bao nhiêu tiền mặt tới, lại đòi đúng mười triệu đô la. Chu Ngọc Địch vốn không muốn lấy tiền ra, cô ta chuẩn bị số tiền mười triệu đó là để dụ Diệp Lăng Phi đưa ngọc bội ra trước, nếu không thì ngọc bội còn nằm trong tay Diệp Lăng Phi Chu Ngọc Địch vẫn cảm thấy không được yên tâm lắm, nếu ngọc bội ở trong tay cô ta, cô ta mới cảm thấy an tâm. Nhưng vấn đề bây giờ là Diệp Lăng Phi chưa chi đã đòi tiền mặt cho hai chị em Thanh Nhi, Chu Ngọc Địch khẽ cắn môi, cuối cùng mở miệng nói:

- Tiền của tôi ở ngay đây, Diệp Lăng Phi, tôi có thể đưa tiền cho ngươi, nhưng mà tôi muốn xem ngọc bội trước đã, sau đó tôi mới có thể đưa tiền cho anh!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chu Ngọc Địch, tôi nghĩ có phải cô ở nước ngoài lâu quá nên đần đi rồi không, chẳng lẽ cô không nhớ những gì mà tôi nói sao? Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, tôi thích xử lý dứt khoát xong từng việc một, chuyện của hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi còn chưa giải quyết xong, cô muốn nói chuyện ngọc bội với tôi chẳng phải là quá nhanh sao, tôi thấy chúng ta giải quyết cho xong việc của hai chị em Thanh Nhi trước đi đã!

Chu Ngọc Địch bị Diệp Lăng Phi làm cho không còn cách nào khác, cô ta đành phải đồng ý:

- Được rồi, tôi đưa tiền cho anh trước!

Nói xong, Chu Ngọc Địch đứng dậy đi ra ngoài. Khi Chu Ngọc Địch vừa đi khỏi hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi lập tức cảm thấy bất an, hai người bọn họ hiểu rõ thủ đoạn của Chu Ngọc Địch, theo các cô thấy, Chu Ngọc Địch chưa bao giờ tỏ ra yếu thế như lúc này cả, các cô lo lắng Chu Ngọc Địch sẽ giở trò gì đó. Diệp Lăng Phi ôm eo hai chị em sinh đôi này, cười nói:

- Các cô yên tâm đi, Chu Ngọc Địch sẽ không giờ trò gì đâu, chỉ có điều hai tiểu nha đầu các cô cũng không thể buông lỏng cảnh giác được, tôi không biết lúc nào con đàn bà thú Chu Ngọc Địch nữ này sẽ động thủ, tốt nhất nhất là các cô hãy duy trì cảnh giác cao độ cho tôi!

Những lời này cho dù Diệp Lăng Phi không nói với hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi thì hai chị em cũng biết Chu Ngọc Địch là một người tâm ngoan thủ lạt, sẽ không buông tha các cô một cách dễ dàng đâu, các cô luôn tập trung tinh thần phòng ngừa mọi điều bất trắc. Cửa phòng một lần nữa mở ra, Chu Ngọc Địch một mình đi vào, trong tay cô ta cầm theo một chiếc va-li, Chu Ngọc Địch để chiếc va-li đó lên bàn, nói:

- Tiền ở cả trong này, Diệp Lăng Phi, đây là mười triệu đô la, bây giờ thì anh có thể tin tưởng tôi rồi chứ?

- Tin tưởng thì cũng tin tưởng một chút, chỉ là tôi vẫn còn một điều thắc mắc, làm sao tôi biết ở trong này là đô la hay là giấy trắng?

Chu Ngọc Địch đã sớm đoán được Diệp Lăng Phi sẽ dùng chiêu thức ấy, chỉ thấy Chu Ngọc Địch mở khóa va-li đưa ra trước mặt Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh có thể kiểm tra một chút, Diệp Lăng Phi, tôi nghĩ là anh cũng biết đô la là gì, anh có thể kiểm tra lại xem rốt cuộc ở trong này có phải là đô la không?

Diệp Lăng Phi lấy ra một xấp tiền, vỗ vỗ, nghe ngóng một chút, sau đó gật đầu, nói:

- Chu Ngọc Địch, cô làm việc quả nhiên khiến cho người khác yên tâm, tiền này là thật, chỉ là, tôi vẫn còn một vấn đề, những số tiền này cô mang ở đâu tới vậy, đừng nói với tôi số tiền này là do cô mang từ nước Pháp về nhé, tôi không tin cái kiểu giải thích đó đâu!

- Chuyện đó thì liên quan gì đến anh, anh chỉ cần lo tốt chuyện của mình là được rồi, tiền của tôi từ đâu đến còn chưa tới phiên anh quản đâu! Diệp Lăng Phi, bây giờ tiền anh đã nhìn thấy rồi, không biết là chúng ta đã có thể bàn chuyện ngọc bội được chưa?

Diệp Lăng Phi đóng va-li lại, sau đó mở ra, xác nhận không có vấn đề gì, Diệp Lăng Phi giao cái va-li cho Tử Nhi, nói:

- Tử Nhi, cầm tiền đi, chúng ta đã nói rồi, tiền này tôi được lấy sáu mươi phần trăm, các nên biết đoạt thức ăn từ miệng cọp là một chuyện cực kỳ nguy hiểm đó, tôi không thể không kiếm một chút cho mình được, có phải vậy không?

Hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi căn bản không nghĩ tới việc lấy tiền từ chỗ Chu Ngọc Địch, hành động vòi tiền của Diệp Lăng Phi khiến cho hai chị em cô rất giật mình, các cô thực sự không ngờ mọi chuyện thuận lợi như vậy, Chu Ngọc Địch lại ngoan ngoãn đưa tiền ra. Không chỉ là sáu mươi phần trăm, cho dù Diệp Lăng Phi lấy hết số tiền này thì các cô cũng không có ý kiến gì cả, tiền đó vốn cũng phải là của hai chị em họ. Diệp Lăng Phi lại quay sang nhìn Chu Ngọc Địch, nói:

- Tôi muốn để hai nha đầu đem tiền đi, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện ngọc bội, Chu Ngọc Địch, cô thấy đề nghị này thế nào?

Chu Ngọc Địch đã nhượng bộ quá nhiều rồi, nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, Chu Ngọc Địch thực sự không chịu nổi nữa, sắc mặt cô ta sầm xuống, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi hi vọng anh có thể hiểu một điều, bất kỳ chuyện gì đều cũng có giới hạn của nó, sự nhẫn nhịn của tôi cũng có mức độ thôi, tôi không thể để anh cứ tiếp tục yêu cầu không biết chừng mực như vậy được! Nếu anh không có thành ý thì Chu Ngọc Địch tôi cũng không miễn cưỡng!

Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói như vậy, hắn liền cười đáp:

- Chu Ngọc Địch, nghe cô nói kìa, sao tôi lại không có thành ý chứ, không phải là cô khôg thấy, tôi đã phải rất mạo hiểm mới đến tỉnh thành, địa điểm gặp nhau cũng là do cô chọn, chẳng lẽ tôi như vậy cũng coi như không có thành ý sao?

- Diệp Lăng Phi, nếu anh đã nói anh có thành ý, vậy được rồi, bây giờ chúng ta có thể nói về chuyện ngọc bội, tôi muốn biết số ngọc bội ở đâu!

Chu Ngọc Địch nói,

- Chỉ cần đem anh lấy ngọc bội ra thì tôi lập tức đưa tiền cho anh!

- Tốt, tôi cũng cho rằng đây là một đề nghị rất hợp lý!

Diệp Lăng Phi nghe Chu Ngọc Địch nói những lời đó xong, chỉ thấy hắn thò tay vào trong túi áo mò mẫm hồi lâu, bỗng nhiên lấy ra một miếng ngọc bội, Chu Ngọc Địch thấy miếng ngọc bội đó thì trong lòng khẽ động, cô ta đưa tay phải ra, muốn cầm lấy miếng ngọc bội đó, không ngờ Diệp Lăng Phi lại khẽ buông tay, miếng ngọc bội đó liền rơi từ trên tay Diệp Lăng Phi xuống đất, chỉ nghe “cách” một tiếng thanh thúy, miếng ngọc bội đó lập tức vỡ tan ra thành mấy mảnh, Chu Ngọc Địch thấy vậy thì lập tức biến sắc, cô ta không sao tưởng tượng được lại xảy ra biến cố như vậy, Chu Ngọc Địch nhìn chằm chằm vào mấy mảnh vỡ của miếng ngọc bội ở dưới đất, lúc cô ta định nhặt mấy mảnh vỡ đó lên thì đột nhiên nghe Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:

- Thật là đáng tiếc, một miếng ngọc bội tốt lại cứ như vậy mà vỡ nát!