- Tưởng bí thư, ông đây là đang cảnh cáo tôi sao?
Diệp Lăng Phi nhìn Tưởng Khải Lâm, cười nói:
- Tính tôi không thích nhất chính là bị người khác uy hiếp đấy!
- Tôi chỉ đang nhắc nhở anh mà thôi, tôi cũng không có ý gì khác, tôi nghĩ là vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, chuyện giữa anh và Chu Ngọc Địch tôi không muốn xen vào, cũng không quan tâm các người sẽ làm ầm ĩ đến mức nào, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, nơi này là tỉnh thành, đừng nên làm to chuyện quá mức, dù sao tôi cũng biết những chuyện của anh đấy!
- À, thì ra là như thế, náo loạn cả buổi, Tưởng bí thư cũng là vì suy nghĩ cho tôi, vậy thì tôi phải cảm ơn Tưởng bí thư rồi!
Diệp Lăng Phi đứng dậy, đặt tay lên bụng mình, nói:
- Sắp đến trưa tôi cũng đói bụng rồi, Tưởng bí thư này, tôi không mời ông ăn cơm, tôi biết những người làm quan như các ông liên tục phải chiêu đãi mời khách, còn tôi ấy à, chẳng được ai mời cả, tôi nghĩ là chúng ta nên ít gặp nhau thì tốt hơn!
Diệp Lăng Phi nói xong liền cùng với hai chị em Thanh Nhi, Tử Nhi đi ra khỏi phòng làm việc của Tưởng Khải Lâm, Tưởng Khải Lâm có thể nghe thấy rõ ràng tiếng cười càn rỡ của Diệp Lăng Phi, nhưng Tưởng Khải Lâm cũng không quan tâm, theo Tưởng Khải Lâm thấy, tay Diệp Lăng Phi này càng ngày càng khiến cho ông ta nhìn không thấu, không biết rốt cuộc phía sau người này còn có bao nhiêu bí mật nữa. Tưởng Khải Lâm không nhìn thấu Diệp Lăng Phi, nhưng Diệp Lăng Phi lại nhìn thấu Tưởng Khải Lâm, theo Diệp Lăng Phi thấy, tay bí thư thành ủy Tưởng Khải Lâm này trên vai không chỉ gánh vác tiền đồ chính trị của riêng mình mà còn cả tiền đồ chính trị của một người trong Tưởng gia người nữa, đó mới thực sự là điều khiến Tưởng Khải Lâm phải lo lắng.
Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, hỏi Bạch Tình Đình muốn đi đâu ăn cơm, sau khi nói chuyện với Tưởng Khải Lâm xong, tâm tình trở nên rất tốt, Diệp Lăng Phi muốn cùng Bạch Tình Đình ăn một bữa cơm thật ngon, nhưng Bạch Tình Đình lại lười biếng nói muốn trong phòng, không muốn đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi nghe giọng điệu nói chuyện của Bạch Tình Đình, liền biết ngay Bạch Tình Đình nhất định là đang muốn làm nũng với mình, chỉ muốn thế giới riêng của mình với Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi tất nhiên là không phản đối ý kiến của Bạch Tình Đình, hắn quay trở lại khách sạn, cố ý bảo khách sạn đưa cơm trưa lên phòng, đồng thời Diệp Lăng Phi còn muốn một bó hoa hồng, cộng thêm một ly rượu, hí hửng quay về gian phòng gian phòng. Bạch Tình Đình từ sau khi ngủ dậy thì vẫn ở trong phòng, Vương Vĩnh một mực đều ở bên ngoài chờ đợi Bạch Tình Đình, Vương Vĩnh không dám rời đi một phút nào. Diệp Lăng Phi càng ngày càng cảm thấy hài lòng về Vương Vĩnh, từ Chương Châu đến tỉnh thành, Diệp Lăng Phi đều dẫn theo Vương Vĩnh, cảm thấy Vương Vĩnh là một người rất đáng tin cậy.
Bạch Tình Đình lười biếng nằm ở trên giường, lúc nhân viên phục vụ đưa cơm trưa lên, Bạch Tình Đình vẫn nằm ở trên giường, chỉ bảo nhân viên phục vụ để đồ ăn lại, cũng không để nhân viên phục vụ đi vào, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi vào phòng, Bạch Tình Đình mới cất tiếng hoan hô, nũng nịu bảo Diệp Lăng Phi bế cô xuống giường. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã kết hôn lâu như vậy, Bạch Tình Đình thường xuyên làm nũng với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng đã quen với chuyện Bạch Tình Đình làm nũng như vậy rồi, ôm Bạch Tình Đình xuống giường, bó hoa hồng đó cũng được Diệp Lăng Phi đưa đến trước mặt Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình phát ra một tiếng kinh hỉ. Thật ra thì quà tặng không quan trọng là giá tiền bao nhiêu, mà chủ yếu là tấm lòng, Bạch Tình Đình không thiếu đồ trang sức, nhưng những thứ đồ trang sức đó so sánh với bó hoa hồng lại khác, bó hoa hồng này không giống như những thứ đồ trang sức của Bạch Tình Đình, đó là tấm lòng Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình hôn Diệp Lăng Phi một cái, giống như là một cô gái thích làm nũng, liên tục mè nheo nhõng nhẽo, Diệp Lăng Phi cũng chiều theo ý, Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình nhõng nhẽo như một cô bé tinh nghịch, nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi tràn ngập tình cảm ngọt ngào.
Cơm trưa của khách sạn vốn không bằng bên ngoài, nhưng hoàn cảnh lại không tồi. Diệp Lăng Phi gọi thêm một chút đồ tráng miệng, giống như là một cuộc hẹn lãng mạn, hắn chạm cốc với Bạch Tình Đình trước, sau đó chậm rãi dùng cơm, Diệp Lăng Phi còn rất nhiều thời gian, mặc dù chiều nay đã hẹn địa điểm và thời gian với Chu Ngọc Địch, nhưng Diệp Lăng Phi không hề tỏ vẻ sốt ruột, hắn là người chủ động, lần này Diệp Lăng Phi muốn khiến cho Chu Ngọc Địch sốt ruột, hắn muốn chơi chết Chu Ngọc Địch. Bạch Tình Đình sau khi uống mấy ly rượu vang, hai má cũng trở lên hồng nhuận phơn phớt, những chuyện tiếp theo cho dù Bạch Tình Đình không nói, Diệp Lăng Phi cũng đọc ra được từ trong ánh mắt mê ly của Bạch Tình Đình, chỉ là buổi chiều còn có chuyện phải làm, Diệp Lăng Phi không dám tiêu hao quá nhiều thể lực, hắn ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, dịu dàng nói:
- Chiều nay anh có chút việc phải xử lý, chờ sau khi giải quyết xong những chuyện đó anh sẽ đi chơi với bà xã!
- Lại có chuyện nữa à?
Bạch Tình Đình tỏ ra hơi thất vọng, vốn là cô cho rằng chiều này Diệp Lăng Phi buổi sẽ ở lại khách sạn, đêm qua tuy Bạch Tình Đình xương cốt đều đã tê rần, cũng không biết đã lên đỉnh bao nhiêu lần, nhưng Bạch Tình Đình luôn cảm thấy nếu muốn có con thì cần làm nhiều lần, như vậy cơ hội mang thai mới cao hơn, cô nghĩ chiều nay sẽ triền miên một phen với Diệp Lăng Phi, nhưng không ngờ buổi chiều Diệp Lăng Phi lại muốn đi ra ngoài. Diệp Lăng Phi nhìn ra Bạch Tình Đình có chút mất hứng, hắn liền dỗ dành Bạch Tình Đình:
- Chiều nay anh có chuyện phải làm, buổi chiều em có thể đi gặp Hân Mính, à, Hân Mính vẫn chưa về đúng không, để anh bảo Vương Vĩnh đưa em đi gặp Hân Mính!
- Em không muốn!
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cô lắc đầu, nói:
- Em muốn ở trong phòng cơ, ông xã, anh đi làm việc của anh đi, em sẽ chờ anh quay về!
- Ừ, vẫn là bà xã tốt nhất, nào, hôn một cái!
Diệp Lăng Phi hôn lên môi Bạch Tình Đình một cái, sau đó còn nói thêm:
- Bất kể em đi chỗ nào cũng phải dẫn Vương Vĩnh theo, nơi này là tỉnh thành, không phải thành phố Vọng Hải chúng ta, ai biết sẽ xảy ra những chuyện gì chứ?
- Em biết rồi, ông xã, anh yên tâm đi!
Bạch Tình Đình nói.
Bạch Tình Đình cam đoan như vậy Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy an lòng, hắn không gọi Vương Vĩnh, chỉ dẫn theo hai chị em Thanh Nhi và Tử Nhi đi gặp Chu Ngọc Địch. Vương Vĩnh vốn muốnđi theo, nhưng Diệp Lăng Phi lại bảo anh ta ở lại để bảo vệ Bạch Tình Đình, Vương Vĩnh đành phải chấp nhận. Vương Vĩnh làm việc khiến người ta cảm thấy rất an tâm, Diệp Lăng Phi để anh ta lại bảo vệ Bạch Tình Đình, Vương Vĩnh đi lòng vòng quanh chỗ phòng khách sạn, nếu không phải Diệp Lăng Phi lo lắng Bạch Tình Đình phản cảm với việc có người đứng ở cửa ra vào giống như là đang coi giữ cô, Diệp Lăng Phi đã sớm bảo Vương Vĩnh đứng gác ở trước cửa phòng rồi. Sau khi Diệp Lăng Phi đi chưa đầy nửa giờ, Bạch Tình Đình trên người một bộ áo lụa, bên dưới là một chiếc quần dài trắng có đai lưng từ bên trong phòng đi ra, Vương Vĩnh thấy Bạch Tình Đình đi sau khi đi ra, anh ta vội vàng đi tới, hỏi:
- Tổng giám đốc Bạch tổng tài, ngài muốn đi đâu vậy?
Bạch Tình Đình tay cầm điện thoại, nói:
- Đến phòng trưng bày tranh!
- Phòng trưng bày tranh?
Vương Vĩnh sửng sốt, dường như hành tung của Bạch Tình Đình có gì đó rất khác thường, vừa rồi Vương Vĩnh không hề nghe được Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện Bạch Tình Đình muốn đi phòng triển lãm tranh, anh ta chỉ nghe Diệp Lăng Phi nói là Bạch Tình Đình muốn ở lại trong khách sạn, Diệp Lăng Phi ý bảo chỉ quanh quẩn ở trước cửa phòng bảo vệ Bạch Tình Đình là được rồi, nhưng bây giờ nghe Bạch Tình Đình nói muốn đi đến phòng trưng bày tranh, trông bộ dạng của Bạch Tình Đình thì dường như là có bạn đang đợi cô. Vương Vĩnh mở miệng, muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng Bạch Tình Đình lại không cho Vương Vĩnh cơ hội này, chỉ nói:
- Đi thôi, cùng tôi đến phòng triển lãm tranh, nếu tôi đi một mình ông xã anh ấy nhất định sẽ không yên tâm đâu!
Bạch Tình Đình nói ra câu này, Vương Vĩnh đành phải ngậm miệng không hỏi tiếp nữa, mình cùng Bạch Tình Đình đến phòng trưng bày tranh, chờ đến phòng trưng bày tranh thì mọi chuyện sẽ rõ ràng cả thôi, mình hoàn toàn không cần phải hỏi Bạch Tình Đình làm gì cả. Đó là những gì Vương Vĩnh suy nghĩ, anh ta không hỏi tiếp nữa, lập tức đáp lời:
- Dạ!
Bạch Tình Đình đi ra khỏi khách sạn, Vương Vĩnh gọi một chiếc xe taxi, sau khi mở cửa xe, anh ta để Bạch Tình Đình lên hàng ghế phía sau, rồi anh ta mới ngồi vào ghế phụ lái. Bạch Tình Đình cầm điện thoại nói chuyện, dường như là đang trò chuyệnvới một người bạn nào đó, Vương Vĩnh cũng không dám nghe kỹ, dựa theo địa chỉ mà Bạch Tình Đình nói, sau khi đến phòng triển lãm tranh của thành phố, Bạch Tình Đình xuống xe, đã thấy có một cô gái cũng trạc tuổi Bạch Tình Đình đang đứng ở trước cửa phòng triển lãm, cô gái đó so với Bạch Tình Đình thì còn kém rất nhiều, nhưng cũng có thể coi là một người đẹp. Cô ta để tóc ngắn, sau khi nhìn thấy Bạch Tình Đình, cô ta bước tới ôm Bạch Tình Đình, nói:
- Không ngờ là cậu lại đến tỉnh thành đấy!
- Mình chỉ tùy tiện nhắn cho cậu cái tin, mình nhớ là cậu ở tỉnh thành, thật không ngờ đúng là cậu ở đây thật!
Bạch Tình Đình cười nói,
- Nghe nói cậu ra nước ngoài rồi mà, về nước lúc nào vậy?